Biên Nhan nhận ra anh dùng từ rất dễ gây xấu hổ: “… Anh ta không phải tình cũ của em.”
“Không phải?”
“Không phải.”
Anh thản nhiên cong môi cười.
Trong khi chờ chuyển sang đèn xanh, Đàm Dận đặt tay lên tay lái, khẽ nghiêng đầu nhìn cô: “Vừa rồi em muốn lấy anh ra làm bia đỡ đạn sao?”
Quả nhiên anh đoán được cô muốn nói tên anh nên mới cố ý cắt lời cô.
Biên Nhan không nói gì, ngay cả chính Đàm Dận cũng không ý thức được một sự mong chờ dần tắt lịm thoáng qua trong mắt anh.
Anh từ từ thu lại ánh nhìn, dùng sự lạnh lùng che giấu cảm xúc mất mát, nhưng ngay lúc đó Biên Nhan lại lắc đầu: “Không phải là bia đỡ đạn, những gì em muốn nói đều là thật.”
Nói xong cô cũng bất an siết chặt quả đấm.
“…”
Đèn đỏ đã sáng lên, Đàm Dận lại chậm chạp không khởi động xe, hàng xe phía sau không kìm được nhấn còi thúc giục, đôi đồng tử đen láy của anh khóa chặt vào cô, ánh sáng chuyển động trong đó khiến người ta sợ hãi.
Biên Nhan bất đắc dĩ kéo kéo tay áo của anh nhắc nhở, mắt anh dừng trêи tay cô, thẫn thờ một lát mới lái xe đi.
Trêи đường đi không ai nói gì, trái tim của cô cứ đập thình thịch loạn cào cào, ở cùng anh trong không gian xe nhỏ hẹp, bầu không khí ngưng trệ nhưng không cách nào chạy trốn được.
Đến khách sạn, Biên Nhan xuống xe trước. Đàm Dận nhẹ nhàng bước theo sát sau lưng cô, tiếng bước chân vang vọng rõ mồn một trong tầng ngầm ga ra trống trải.
Khó khăn lắm mới đến cửa phòng, Biên Nhan thở ra, lấy thẻ chuẩn bị mở cửa vào.
“Đợi đã.”
Là tiếng của Đàm Dận.
Biên Nhan bỗng căng thẳng: “Làm, làm gì?”
“Không làm gì hết.” Đàm Dận đứng trước mặt cô, trong mắt khẽ mang theo nét cười.
Quái lạ quá rồi, trong đầu Biên Nhan thậm chí còn có suy nghĩ xấu hổ khi anh cứ nhìn cô như vậy, lúc này cô không chịu nổi nữa, quay lưng lại mở cửa đi vào rồi đóng cửa liền một mạch.
Nhưng Đàm Dận đã giơ tay giữ được cửa lại!!
Biên Nhan tuyệt vọng nhìn anh, uyển chuyển nói: “…Bây giờ em không muốn gặp anh cho lắm.”
Anh nhíu mày: “Tại sao?”
“Khuya rồi em buồn ngủ, anh cũng mau về ngủ đi được không.”
Đàm Dận gật đầu, mắt vẫn nhìn cô.
Cô vừa chạm vào ánh mắt anh thì trái tim bỗng nhiên khẽ run rẩy.
Anh thấp giọng đề nghị: “Hôn anh một cái nhé.” ???!
Dứt lời, anh kề sát gương mặt tuấn tú vào.
Bắp chân Biên Nhan khẽ run rẩy, không nhịn được lui ra sau một bước.
Trong mắt Đàm Dận thoáng chút không vui.
“Nhưng… Nhưng cấp dưới không thể chụt miệng cấp trêи được.”
“…”
“Hơn nữa không phải anh đã có bạn gái rồi à.” Cô khó nén buồn bã nói.
“Ai nói với em rằng anh có bạn gái?”
“… Vậy mấy đêm qua anh đã đi gặp ai?”
Đàm Dận kìm lòng không đậu mỉm cười: “Không phải em không quan tâm sao?”
Thấy mặt Biên Nhan lại khuynh hướng xụ xuống, dĩ nhiên anh có chút không đành lòng, vừa thầm mắng mình tiện đến xương vừa chậm rãi giải thích: “Không phải anh đi hẹn hò đâu. Về chuyện anh gặp ai và làm gì thì em sẽ nhanh chóng biết thôi.”
Chẳng lẽ có liên quan đến cô sao?
Biên Nhan nhìn qua nhìn lại mặt anh, suy tư hồi lâu nhưng không nghĩ ra lý do.
“Vẫn hôn anh chứ?” Đàm Dận nghiêng người về phía trước một chút, khó khăn giữ cửa, môi khẽ cong lên, bờ môi đầy đặn làm người ta rất muốn để lại một dấu răng trêи đó.
Biên Nhan rõ ràng cảm thấy mình sắp nhịn không nổi rồi, tại sao anh lại hỏi lần thứ hai chứ hả a a a.
Mặt của anh từ từ kề sát vào, còn vô cùng dễ đoán rằng sẽ ôm giữ gáy cô. Biên Nhan không thể lùi được nữa, bốn cánh môi chạm nhau, anh khẽ nghiêng đầu, lông mi chớp nhẹ khiến người ta phải rung động.
Cô thề, đây mới thật sự là cái hôn triền miên nhất mà cô từng có.
Khi hai đầu lưỡi mềm mại chạm vào nhau, xương cụt của cô muốn nhũn hết ra, khoang miệng trở nên nhạy cảm lạ thường, anh chạm vào đâu thì nơi đó bỗng cứ tê dại cả đi.
Qua hồi lâu hai người mới lưu luyến tách ra, đôi mắt hẹp dài của Đàm Dận xuất hiện hơi nước vì nụ hôn của cô, anh mang theo hơi thở nóng rực nhào qua hôn lên má cô.
Tranh thủ bầu không khí hiện giờ rất tốt, Biên Nhan kéo kéo tay áo của anh —— cô phát hiện anh rất thích động tác nhỏ này của cô, lần nào ánh mắt cũng sẽ dịu dàng hơn.
“Sao thế em?” Anh nhẹ nhàng hỏi, giọng nói gần như nỉ non.
Biên Nhan khao khát hỏi: “Đàm Dận, anh có thể trả hai nghìn tệ hôm qua cho em được không?”
Đàm Dận quay đầu rời đi.
Hà khắc quá đi thôi! Cái anh chàng này!
Biên Nhan vội vàng níu tay anh lại: “Không phải anh không biết bây giờ em thật sự siêu thiếu tiền T_T, anh trừ tiền của em thì có khác gì cắt thịt trêи đùi của em đâu?? Thật ra anh phạt em cái gì cũng được nhưng đừng phạt tiền được không.”
Đàm Dận dừng bước lại quay lại nhìn cô: “Xin lỗi nhé, không thể trả lại cho em. Em mới vừa…” Anh dùng cằm chỉ chỉ vào tay cô: “Còn nữa, bây giờ đã dùng hết rồi.”
“!!” Biên Nhan bị dọa sợ đến mức rụt tay lại.
Đàm Dận đi thẳng về phòng mình, chỉ chừa lại cho cô một cánh cửa lạnh như băng.
Biên Nhan dậm chân đấm ngực, hối hận không kịp!
…
Sáng hôm sau, cô theo thường lệ rửa mặt xong rồi khởi động máy tính, thấy hệ thống nhắc nhở cô nhận được một email mới, tựa đề rất thẳng thắn —— Bối cảnh và thân phận thật sự của Đàm Dận, và người gửi đến chính là Tiết Ngôn.
Khoản nợ của cô biến mất, Tiết Ngôn không thể nào không biết được, ngược lại cô thấy rất quái lạ vì lâu rồi anh ta không thể hiện bất kỳ phản ứng nào cả.
Hóa ra là đi thăm dò lai lịch của Đàm Dận.