Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Chương 110



Liễu Vũ thừa dịp Trương Tịch Nhan không có ở đây, không ai nhìn thấy bộ dạng xấu xí của bản thân, yên tâm lớn mật mà thử đủ loại động tác, nào là dùng eo cùng bả vai cùng nhau xoắn xoắn trên mặt đất theo hình chữ S còn có học theo Móng Heo búng búng về phía trước.

Sự thật chứng minh, thượng đế đóng lại của chúng ta cánh cửa này thì sẽ mở lại cho ta một cái cửa khác.

Liễu Vũ phát hiện thân thể của chính mình thế nhưng lại vặn vẹo rất linh hoạt, những động tác khó nhằn trong yoga cô liền có thể thực hiện được hết một cách thoải mái, trông lúc vặn cơ thể hay búng về phía trước còn có thể dùng tay và chân trợ thêm lực sau đó nhảy nhanh về phía trước.

Căn nhà ba gian này quá hẹp, không đủ để buông ra hết tốc độ để vặn nhảy.

Liễu Vũ chui vào trong địa đạo trong phòng, trên mặt đất, hai bên vách động trên đỉnh động mà bò, trường, vặn, ngẫu nhiên có thể vừa đáp vừa đứng, ở thời điểm khống chế được trọng tâm của bản thân có thể đảm bảo chính mình đứng nhảy về phía trước mà không bị ngã. Cô học theo cách để tay của cương thi khi nhảy cảm giác cân bằng liền tốt hơn nhiều.

Dưới tình huống chân của cô bất động, khi thì dựa vào lưng vai và eo để giữa thăng bằng, còn có thể làm một ít động tác đơn giản như huơ cánh tay mà không ngã, tỷ như học theo cương thi duỗi tay ra rút tay về. Giơ lên hai tay nhảy rồi nhảy.

Liễu Vũ chơi đến thật vui vẻ…. Khụ luyện tập đến mê mẩn, bỗng nhiên chỗ ngoặt ngay địa đạo phía sau cách đó không xa có người xuất hiện, cô suy đoán có thể là Trương đại lão đã trở lại, mới vừa nhảy lên xoay người lại liền một thanh kiếm bay thẳng tới trước mặt sợ tới mức cô tại chỗ nhảy lăng không xoay tròn một góc 360 độ, kiếm bay qua sát eo, cấm sâu vào trong nham thạch đen như mực phía sau, có tiếng kim loại chấn vang ầm ầm.

“Là Liễu Vũ sao?” Trương Tịch Nhan đầy mặt kinh ngạc, không nghĩ tới ở nơi này nhìn thấy Liễu Vũ.

Liễu Vũ lập tức buông hai tay xuống, mặt tươi cười, “Là em.”

Trương Tịch Nhan rất bất ngờ cùng tò mò. Từ trong phòng tới chỗ này cũng cách một khoảng, Liễu Vũ làm sao để đến được chỗ này? Là nhảy lại đây sao?

Liễu Vũ quay đầu nhìn về phía thanh kiếm cấm trên nham thạch, hỏi: “Chị định làm gì?”

Trương Tịch Nhan đánh giá Liễu Vũ từ trên xuống dưới.

Trên người của Liễu Vũ dơ tới mức không nở nhìn, quần áo thì sớm đã nhìn không ra màu gốc, chỗ đầu gối, bả vai và phía sau lưng là bám dơ nhiều nhất, vừa nhìn liền biết đây là nơi thường xuyên cọ xát vào mặt đất và vách tường mới thành ra như này.

Trương Tịch Nhan tâm nói: “May mà nguyên liệu rắn chắc, bằng không quần áo sớm đã thủng thành cái động rồi.” Nàng nói: “Chị không nghĩ tới em lại ở chỗ này.” Lại khen một câu: “Luyện tập có tiến bộ, có thể né được chị bất ngờ đánh tới.”

Liễu Vũ cười nói: “Quá khen quá khen!” Quyết đoán bỏ qua việc vì sao Trương Tịch Nhan đột nhiên tập kích, chạy nhanh đuổi theo Trương Tịch Nhan. Nhưng cô vừa nhảy ra một bước liền cảm giác được động tác của bản thân có vấn đề, giống với cương thi thì lập tức đứng lại.

Trương Tịch Nhan đi qua lấy thanh kiếm, bỗng nhiên nghe được phía sau có tiến nhảy vọt lên, quay đầu lại liền thấy Liễu Vũ đang thẳng tắp mà nhảy về phía trước rồi đứng im làm bộ như chưa phát sinh chuyện gì.

Liễu Vũ thầm than trong lòng không xong rồi. Cô tổng không thể ở trước mặt Trương Tịch Nhan mà nhảy theo trở về hay là lại bò về vậy.

Trương Tịch Nhan đi đến bên cạnh Liễu Vũ, nói: “Chị cõng em.”

Liễu Vũ nhanh chóng nói: “Cảm ơn a.” Nói xong nhảy lên, đem tay đặt ở trên vai của Trương Tịch Nhan.

Trương Tịch Nhan có loại cảm giác giống như bị thi quái nhảy lên ôm lấy từ phía sau. Nàng gạt đi ý nghĩ đó trong đầu, cõng Liễu Vũ lên đi trở về, nói: “Chị phát hiện em có đôi khi không đi theo con đường tầm thường cũng khá tốt.”

Liễu Vũ hỏi: “Nói như thế nào chứ?” Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi chăng? Bản thân nhảy nhảy bò lết trong quỷ dị như thế nào chính mình cũng tự biết được.

Trương Tịch Nhan nói: “Tiến bộ thần tốc, ít nhất bây giờ gặp phải thi quái cũng có thể bảo vệ bản thân ít nhiều.” Địa đạo hẹp như vậy, Liễu Vũ có thể chuyển mình xoay một góc 360 độ, ngoài ra thân mình còn ngã ra sau tạo thành vòng tròn ở không trung, trên cơ bản có thể nói lăn như một quả bóng, như vậy cũng thật rất lợi hại.

Liễu Vũ đánh giá Trương Tịch Nhan, phát hiện là nàng nghiêm túc, nói: “Em coi như chị đang khích lệ em vậy.”

Trương Tịch Nhan nói: “Không cần xem như, mà là thật sự khen em.” Nàng cõng Liễu Vũ đi rất vững vàng, tâm tình cũng rất tốt.

Trước kia luôn chỉ có chính mình một người ở các Thứ Nguyên Giới vào các bí cảnh tra xét, tìm kiếm tài nguyên tu luyện, thông thường là đi tới đâu tính tới đó, như một nhánh lục bình phiêu bạt. Hiện giờ thời khắc đều có thể nhớ tới đang có Liễu Vũ chờ đợi nàng trở về, trong lòng có vướng bận cùng nhớ nhung, có người làm bạn cảm giác khác với lúc trước chỉ có một mình cô đơn côi cút.

Trương Tịch Nhan cõng Liễu Vũ trở lại chỗ ở, nàng đặt Liễu Vũ trên giường đá, sau đó nhanh chóng quét mắt gian nhà, phát hiện trên mặt đất và trên tường có rất nhiều vết bò của Liễu Vũ để lại, nguyên bản gian nhà khá dơ đều được Liễu Vũ dùng quần áo cọ đến sạch sẽ.

Quần áo Liễu Vũ mặc được làm từ vật liệu cực tốt, nước, lửa và vết dơ thông thường không thể dính lên trên bề mặt được, có thể làm quần áo trên người Liễu Vũ dơ thành như vậy chỉ có thể là ấn trên mặt đất cọ xát qua lại  trăm ngàn lần mới có thể lưu lại.

Trương Tịch Nhan nói: “Cởi quần áo ra đi, chị giặt sạch cho em.”

Liễu Vũ muốn nói không cần, lại nhìn thấy quần áo của mình thật sự dơ tới mức như đi đào than đá, đành phải phiền toái Trương Tịch Nhan.

Trương Tịch Nhan cởi bỏ đai lưng của Liễu Vũ mở áo khoác bên ngoài ra, lộ ra nên đồ lót sạch sẽ cùng chiếc quần dơ. Nàng chỉ vào quần của Liễu Vũ, nói: “Cái này cũng phải giặt luôn.”

Ánh mắt Liễu Vũ phiêu phiêu, có điểm hoài nghi tâm tư của Trương đại lão không thuần.

Từ trong ánh mắt của Liễu Vũ Trương Tịch Nhan có thể nhìn ra ý nghĩ trong đầu của cô.

Nàng không cố ép Liễu Vũ cởi quần nữa, lấy bồn tắm ra, đổ nước sạch vào lấy áo ngoài để vào rung rung xoa nắn vài cái, lặp lại động tác tới khi áo đã sạch như mới, ngoài ra trên áo cũng không đọng lại lấy một giọt nước. Nàng cũng xoa sạch sẽ đai lưng, liền giúp Liễu Vũ mặc vào, nói: “Hiện tại cởi quần ra được chưa?”

Liễu Vũ khẽ cười một tiếng, nói: “Cám ơn a.”

Trương Tịch Nhan đáp lại, “Không cần khách khí”, tay dừng trên lưng quần của Liễu Vũ, chợt cảm thấy động tác này làm người suy nghĩ bậy bạ, không khỏi nhanh tay một chút.

Nàng căng da đầu mà lột quần xuống, đập vào mắt là cặp chân với làn da trắng nõn phản quang. Theo quần rút xuống, mắt cá chân và ngón chân cũng lộ ra tới, một từ không tả hết, đầy dụ hoặc.

Trương Tịch Nhan khẩn trương tới đôi tay đều run lên, trong lòng mặc niệm thanh tâm chú, nhanh tay giặt sạch vết dơ dính trên quần, xoay người liền muốn giúp Liễu Vũ mặc vào, lại thấy Liễu Vũ đang cười như không cười mà nhìn chính mình. Nàng ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Liễu Vũ kéo dài bảy từ, chậm rãi nhả ra từng chữ: “Chị có ham muốn đối với em.”

Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng “Ân” một tiếng, thẳng thắn thừa nhận, nhanh chóng mặc quần vào cho Liễu Vũ. Nàng nói sang chuyện khác, “Trong lúc em tập đi có thể dùng Âm Sát khí bao phủ bên ngoài bề mặt quần áo, liền không làm dơ quần áo.” Bỏ qua ánh mắt Liễu Vũ đang nhìn mình chằm chằm mà đánh giá, nói: “Chị đi phao tắm nước thuốc.” Từ trong giới từ thạch lấy ra đồ vật mang về cho Liễu Vũ, liền xoay người đi đến phòng bên cạnh.

Liễu Vũ thiếu chút nữa đã bị Trương Tịch Nhan chôn vùi trong đống đồ vật lấy ra từ giới từ thạch, trên giường đều bị chất đầy. Trái cây, thi đan, yêu đan, rễ cây gì đó cô không biết tên, độc trùng đã được xử lý qua cũng có, tất cả đều là những thứ hợp khẩu vị của cô. Cao lớn tiếng hỏi vọng vào: “Thi đan ăn như thế nào?”

Trương Tịch Nhan nói: “Em có thể ăn trực tiếp.”

Liễu Vũ ghé ở trên giường, miệng ngậm lấy một viên thi đan, một ngụm cắn xuống, chỉ cảm thấy hơi cứng là rất giòn, còn có một cổ vị máu tươi cùng cảm giác râm mát khuyết tán trong khoang miệng. Hương vị này có điểm mạnh, nói không ngon vì mùi của nó ăn giống như ăn ớt cay hoặc ăn mù tạc, nhưng vị lại không khó ăn, cắn nhai cảm giác như cắn đường phèn, vừa giòn vừa cứng, khá ngon. 

Cô rắc rắc rắc mấy khẩu nhai nhuyễn nuốt xuống bụng, giống như vừa mới ăn một viên đan thập toàn đại bổ, so với hấp thu quỷ linh tinh cảm giác khá hơn rất nhiều, có thể cảm giác được tinh huyết cùng Âm Sát khí hút vào nhảy lên trong kinh mạch. Âm Sát khí trong nó nhảy mạnh hơn nhiều so với quỷ linh tinh,sau khi chính mình hấp thu cơ hồ cần phải hành khí chu thiên một vòng nó mới bắt đầu hóa giải. Cuối cùng cùng còn lại một đoàn khí mà cô hấp thu không được, bị cô đánh cái ợ nhổ ra.

Hương vị kia, so với đánh rắm còn thối hơn.

Liễu Vũ ràng đầy xấu hổ che miệng lại, tâm nói: “Ăn không tiêu làm cho miệng bị thối đi?” Cô theo bản năng mà nhìn về phía Trương Tịch Nhan, lại thấy Trương Tịch Nhan dại ra tại chỗ, miệng cũng hé ra phân nửa, đầy mặt kinh ngạc mà nhìn chính mình.

Liễu Vũ nói: “Ách, cái này, hương vị…. Hơi nặng mùi.” Chị để em ăn trực tiếp như vậy sao.

Trương Tịch Nhan đối với răng của Liễu Vũ bội phục tột đỉnh. Nàng lại nhớ tới những thứ trước kia Liễu Vũ đã từng gặm qua, phỏng chừng thi đan này đôi với Liễu Vũ chỉ là đồ ăn vặt. Nàng thu hồi suy nghĩ, cất nhẫn xong cởi quần áo tiến vào bồn phao thuốc tắm.

Liễu Vũ đối với Trương Tịch Nhan có sinh ra một ít ham muốn, nhưng nghĩ đến không thể trả giá nổi cho hành động đó, vì thế chủ động bỏ qua Trương Tịch Nhan đang phao tắm, tập trung với đống đồ ăn.

Mấy ngày nay nỗ lực của cô vẫn có hồi báo, bản thân có thể tự cầm lấy đồ vật và đồ ăn cũng không thành vấn đề. Liễu Vũ cảm thấy có điểm kiêu ngạo, đồng thời cảm thấy đại khái chính mình tiếp tục tập luyện không chừng có thể khôi phục đi đừng bình thường.

Cô ăn một phần đồ ăn Trương Tịch Nhan mang về, số còn lại thu vào trong giới tử thạch dễ từ từ ăn dần, từ trên giường đứng dậy, tiếp tục tập đi.

Cô dựa vào đôi tay và eo để giữ cân bằng, lại chậm rãi bước một bước sau khi bước ổn định lại bước tiếp một bước, đi được rất chậm, nhưng tốt xấu có thể bước đi mà không ngã.

Liễu Vũ trong phòng tới tới lui lui mà luyện bước đi lại, cảm giác chính mình có tiến bộ một chút còn có cảm giác thành tựu phi thường.

Bỗng nhiên, Trương Tịch Nhan lên tiếng gọi: “Liễu Vũ.”

Liễu Vũ “Ơi” một tiếng trả lời, hỏi: “Có yêu cầu gì cần giúp đỡ sao?”

Trương Tịch Nhan nói: “Địa đạo có tiếng động, em đi đem cửa sau đóng lại đi.”

Liễu Vũ nghiêng tai lắng nghe nhưng không phát hiện có gì, bất quá vẫn làm theo lời nàng nói. Hai chân cô dán sát đất mà bay qua trượt một đường thẳng tắp, sau đó vung tay lên, đóng cửa lại, thuận tiện cài luôn chốt cửa lại. Cô dán sát vào cửa nghe lắng động tĩnh trong chốc lát, nhưng vẫn như cũ không nghe thấy gì dị thường liền không để ý tới nữa, tiếp tục tập đi.

Trương Tịch Nhan cũng tranh thu hấp thu nước thuốc trong bồn tắm là luyện hóa hấp thu thi đan trong tay.

Liễu Vũ luyện tập thêm một lát, bỗng nhiên có một cổ khác thường dâng lên. Như là ngoài cửa xuất hiện thứ gì đó, rồi chợt không còn tiếng động và cảm giác tồn tại nữa, nhưng lại mơ hồ cảm giác được bên ngoài vừa xuất hiện thứ gì đó. Cô nghĩ thầm: “Ảo giác sao? Hay là mở cửa nhìn thử?” Cô rất muốn mở cửa ra xem, nhưng Trương đại lão vẫn còn phao tắm, vạn nhất xuất hiện tình huống bất ngờ thì làm sao?

Liễu Vũ quyết định mặc kệ, chờ đến lúc vật ngoài cửa tông vào rồi nói sau. Muốn tông cửa cũng không mở cửa.

Cô tiếp tục tập đi, đi được vài bước cảm thấy phiền, liền bắt đầu nhảy lên.

Nhảy tới lui cũng quen dần liền nhảy thẳng lên cũng đặc biệt linh hoạt.

Trương Tịch Nhan lại lên tiếng: “Liễu Vũ”, nàng nói: “Yên tĩnh.”

Liễu Vũ đầy mặt cổ quái mà nhìn về phía Trương Tịch Nhan, tâm nói: “Em không có làm ồn nha.” Ngay sau đó nhớ tới là bản thân đang nhảy nhót, xác thật có điểm ồn. Tâm niệm của cô khẽ nhúc nhích, quay đầu nhìn về phía cửa sau, hỏi Trương Tịch Nhan: “Ngoài cửa có cái gì sao?”

Trương Tịch Nhan nói: “Phòng ngự đại trận ở nơi này chủ yếu là nhắm vào thi quái, đối với âm hồn quỷ vật không có tác dụng lớn. Phòng ngự trong phòng rất chặt chẽ, chỉ có một cửa ra vào, bất kể là người quỷ hay thi quái đều không thể vào được.”

Có quỷ? Liễu Vũ yên tâm, nói: “Em đi thu thập thứ đang ở bên ngoài.” Là quỷ liền dễ làm, đồ ăn đưa tới cửa.

Trương Tịch Nhan nói: “Đừng đi. Nơi đã bị phong bế lâu năm, bên trong dưỡng ra cái thứ gì cũng đều có khả năng. Em có phát hiện hay không, bên ngoài đã không còn tiếng động của thi quái, lâu rồi cũng không thấy chúng va chạm vào đại trận.”

Liễu Vũ quyết định nghe theo Trương Tịch Nhan. Gặp phải nguy hiểm, cứ việc đi theo Trương đại lão liền an toàn. Cô bay lướt trên mặt đất đến bên cạnh Trương Tịch Nhan, thoáng nhìn thấy Trương đại lão đang một thân trơn bóng ngâm mình trong bồn tắm, nhanh chúng dời đi tầm mắt, nhìn về phía cửa. Cô lại buông ra cảm giác, nhưng ngoài cửa vẫn là bộ dáng cũ, Âm khí vẫn lượn lờ trừ bỏ tiếng động của những giọt nước ngưng trên từ vách núi rơi xuống ngẫu nhiên thì cái gì cũng không nghe thấy.

Liễu Vũ cảm thấy để Trương Tịch Nhan có thể kinh hãi nhẹ mà nâng cảnh giác, rất có thể thứ bên ngoài có khả năng ẩn thân đặc biệt tốt.

Cô lại đem cảm giác khuếch tán ở phạm vi rộng hơn, từng chút tìm tồi nhưng vẫn như cũ không phát hiện được gì, nhưng thật ra cũng có là Trương Tịch Nhan đang bên cạnh, bởi vì khoảng cách quá gần cả người cũng không hề che đầy nên tất cả đều thu vào đáy mắt của chính mình. Cô có thể nhìn rõ từng động tác hấp thu năng lượng và dược tính trong nước, những gợn sóng gợn lên trong nước, có thể nhìn thấy dược tính theo lỗ chân lông thấm vào trong cơ thể Trương Tịch Nhan, có thể thấy trước ngực Trương Tịch Nhan nhấp nhô hô hấp và bụng cũng theo đó phập phồng….

Liễu Vũ bất giác chính mình đã hiểu sai, nhanh chóng thu lại tầm mắt, chợt trong đầu vang lên một tiếng thở dài.

Tiếng động này rất rõ ràng, nhưng không phải của chính mình. Cô sợ tới mức giật người lên, cảnh giác mà quét khắp bốn phía, lại tìm kiếm nơi tiếng động phát ra trong đầu, nhưng lại không phát hiện được gì.

Trương Tịch Nhan nhanh chóng thu công, đứng dậy mặc quần áo vào, hỏi Liễu Vũ: “Em phát hiện được gì sao?”

Liễu Vũ nói: “Vừa rồi trong đầu của em có người buông tiếng thở dài, cảm giác kia giống như là đang muốn làm chuyện xấu gì đó…. Nhưng tiến hành được một nửa thì thất bại.”

Trương Tịch Nhan hỏi: “Vừa rồi em thả cảm giác ra bên ngoài để xem tình huống sao?”

Liễu Vũ nói: “Ân, nhưng không thấy được cái gì hết.”

Trương Tịch Nhan biểu tình chợt ngưng trọng hơn. Liễu Vũ tu luyện chính là Hoa Thần Cổ thân, nói đến bày ảo thuật cùng năng lực cảm giác hiếm có người nào có thể so sánh được với cô. Đối phương có thể nhân lúc cô buông cảm giác mà xâm nhập vào không một tiếng động, tuyệt đối là hạng không tầm thường.

Trương Tịch Nhan khoanh chân ngồi xuống, mở Thiên Nhãn giữa trán ra, hướng ra phía ngoài phòng nhìn. Thình lình thấy được một cái bóng ma thật lớn bao phủ ở bên ngoài, đoàn bóng mà kia đem cái phòng nơi hai nàng ở bao lấy toàn bộ còn đang hấp thu Ấm Sát khí trên đại trận phòng ngự. Đoàn bóng ma kia bao phủ căn phòng chỉ là một bộ phận, còn phần bộ phần còn lại thì thẩm thấu vào trong ngọn núi, đất đai và bậc thang ngoài sân. Vài cụ thi quái còn bị nó bắt được, đang bị nó hấp thu một cách nhanh chóng, trong đó còn có một con thi quái kim giáp.

Trương Tịch Nhan cảm nhận được có tầm mắt đang đối diện, tiếp sau đó như có thứ gì chui vào trong đầu rồi đụng vào thần hỏa trong Thiên Nhãn, liền phát ra tiếng kêu thảm thiết bén nhọn, nhanh chóng trốn đi, rời khỏi đầu óc của nàng.

B.A


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.