Chỉ số thông minh của thi quái không cao, trong tình huống bình thường, liễm tức thuật cùng ảo trận cũng đủ đem bản thân che giấu và tránh thoát được tụi nó. Nhưng hiện tại, trong cơ thể của Liễu Vũ vẫn còn đang cùng đại quỷ ẩu đả, hơn nữa tổ chức não bộ đang tiến hóa lần thứ hai, Âm Sát khí trong cơ thể lưu chuyển cực kỳ nhanh, trái tim nhảy lên giống như đang bồn chồn, liễm tức thuật cộng thêm pháp bảo liễm tức cũng không thể che giấu được cô.
Trương Tịch Nhan từ bỏ việc ẩn thân cho Liễu Vũ, mà ở địa đạo trong hầm ngầm đi thông đến chỗ Liễu Vũ bày ra ảo trận để bản thân mình mai phục.
Thi quái đang ở trên gian nhà tìm kiếm lụi lọi, không có tiến vào hầm ngầm, hai nàng tạm thời còn khá an toàn, nàng đi đến bên cạnh Liễu Vũ thả ra cảm giác vào trong người Liễu Vũ xem xét trạng huống.
Chỉ mất một lúc lâu, Liễu Vũ đã đem toàn bộ đại quỷ cắn nuốt sạch sẽ, phần lớn Âm Sát khí cùng máu đều tụ đến phần đầu. Đại khái là chịu ảnh hưởng từ khí quan đang sinh trưởng kích thích, ngón tay và ngón chân thỉnh thoảng run rẩy vài cái, cùng với tiếng hít thở đều đều, nhìn có vẻ rất đáng yêu.
Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng cào cào cái mũi của Liễu Vũ, lại sờ sờ ngón tay, moi moi lòng bàn tay, tận tình thưởng thức sắc đẹp.
Phạm vi hoạt động của nhóm thi quái dần dần tiến gần tới các nàng, trong đó có hai con kim giáp thi quái.
Trương Tịch Nhan cảm giác đực chúng nó thâm nhập vào trong ảo trận, nhẹ nhàng cúi đầu xuống hôn trên trán Liễu Vũ một cái, liền rút kiếm đi vào trong ảo trận.
Nàng ở trong ảo trận thi triển ảo thuật, lại dùng tử cổ Hoa Thần Cổ hóa thành huyễn thân mê hoặc thi quái, khiến chúng nó chỉ nhắm tới đánh vào huyễn thân, chính mình tắc xuất kỳ bất ý mà lặng yên ra tay, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đem kiếm đâm thẳng từ hốc mắt của chúng xuyên đến đại não, hoặc từ xương cổ đâm vào cắt đứt trung khu thần kinh, sau đó lấy kiếm mở khoang bụng ra từ trong đan điền lấy thi đan ra thu vào trong giới tử thạch.
Nơi này có pháp thuật giam cầm, rất nhiều thần thông cùng công kích pháp thuật không thể thi triển ra được, nhưng đây là một nơi rất tốt để rèn luyện thân thể, ngao luyện sức chiến đấu cùng kỹ xảo chiến đấu, vừa lúc có thể lấy thi quái để luyện tập, còn có thể lấy thi đan làm tài liệu tu luyện. Ở một nơi đầy Âm Sát khí như này có thể dưỡng ra vô số thi quái lâu năm, trong xương đùi có thi phấn, da thi quái, thi du* đều là những thứ tuyệt hảo để chế tạo bùa, điều chế thuốc cũng như để luyện đan.
(*Này có thể hiểu như mỡ)
Trương Tịch Nhan chiếm cứ được địa lý ưu thế, lại có ảo trận phụ trợ, chờ thi quái lục tục chạy tới đây, nàng chỉ việc ngồi ôm cây đợi thỏ đánh thật sự rất nhẹ nhàng. Nàng chém giết thi quái tiến vào trong ảo trận sau khi đánh chết tụi nó lấy thi đan rồi đem thi thể tụi nó ném vào trong giới tử thạch, giữ lại để về sau đưa cho nhóm cổ người tổ tông xử lý thành các loại tài liệu cần dùng.
Nàng chỉ đối phó với thi quái tiến vào ảo trận, thi quái bên ngoài ảo trận không uy hiếp tới Liễu Vũ, nàng để mặc tụi nó tự do hoạt động ở xung quanh.
Hai con kim giáp thi quái có thể tu luyện thành kim giáp thi cũng không phải dạng tầm thường, chúng đều ở trước ảo trận do dự một chút liền quay đầu rời đi.
Ban đầu thi quái tụ tập tương đối nhiều, mỗi ngày có thể đánh trên mười mấy con, về sau số thi quái tiến vào càng lúc càng giảm dần, cùng với việc chúng nó là lục tục rời đi, mỗi ngày Trương Tịch Nhan cũng dần dần trở nên thanh tĩnh.
Trương Tịch Nhan trong lúc Liễu Vũ tiến hóa lần thứ hai lâm vào ngủ sâu cũng không nhàn rỗi, luyện hóa thi đan tu luyện, dưỡng thương, thỉnh thoảng xem xét trạng huống của Liễu Vũ hoặc là ngồi bên cạnh bồi chơi một lát. Tuy rằng tại nơi hang động hẹp không nhìn thấy ánh mặt trời, lại có một loại thản nhiên tự đắc yên lặng, nếu không phải lo lắng không ai bên cạnh Liễu Vũ, nàng thậm chí còn muốn đi ra ngoài đào lên một ít cây cỏ về trang trí làm thú vui chăm sóc cây cỏ.
Có người yêu ở bên cạnh, nơi nào cũng có thể là nhà, mặc dù thi thoảng sẽ xuất hiện một con thi quái ở sơn động, nhưng chỉ cần thêm vài món gia cụ được gọt từ những tảng đá, mang lên một ít đồ dùng sinh hoạt đều có thể bố trí thành nhà.
……
Khi Liễu Vũ tỉnh lại phát hiện chính mình đang nằm trong sơn động, bên cạnh có một cái đèn dầu đang phát sáng. Dầu thắp trong cái đèn đốt ra ngọn lửa bao phủ một tầng Âm Sát khí, mang tới ánh sáng khắp xung quanh đồng thời sấn đến cả phòng dày đặc quỷ khí.
Đèn dầu đặt ở trên bàn, Trương Tịch Nhan đang ngồi bên cạnh.
Góc nghiêng của Trương đại lão cực kỳ đẹp, mái tóc dài đen nhánh nửa xõa nửa vắt lên vai, một phần tóc được búi gọn lên gắn thêm một cây trâm cài làm điểm xuyết, tố nhã đơn giản, mặc trên người một bộ đạo bào màu nguyệt bạch, thật là ở dưới ánh đèn ngắm mỹ nhân càng ngắm càng mê người.
Nhưng mà, ngay sau đó liền có điểm khủng bố.
Trên tay Trương đại mỹ nhân cầm một con dao nhỏ, đang gia công một khối da trên cái bàn nhỏ. Màu sắc của tấm da kia giống với màu của da người, nhưng so với da Trương Tịch Nhan thì thô kệch hơn rất nhiều, bề mặt còn có một tầng cùng loại với chất sừng, gập ghềnh có chút giống với da thú, nhưng cẩn thận nhìn lại thì đó là da.. Thi quái!
Trương Tịch Nhan cầm con dao nhỏ trên tay lấy ra thủ pháp chế tác người giấy cho người chết để gia công tấm da thi quái, nhưng tại một cái nơi âm trầm này liền có vẻ quỷ dị khiếp người.
Bỗng nhiên, Trương Tịch Nhan quay đầu nhìn qua, cười nói; “Tỉnh rồi à?” Nàng cảm giác được ánh mắt và cảm xúc của Liễu Vũ không đúng, nàng nhìn theo ánh mắt của Liễu Vũ thì nhìn tới tấm da thi quái trên bàn, nói: “Quen thuộc thì không có gì nữa.” Trước kia nàng sợ quỷ, sợ thi quái, đối với thi thể của chúng không thể xuống tay được, nhưng từ những lần đi vào sơn cùng thủy tận, về điểm sợ hãi này so với việc sống sót cơ hồ có thể nói là nhỏ bé không đáng kể.
Còn nói là quen thuộc sao? Liễu Vũ hỏi: “Việc này… Đây là việc chị làm thường xuyên sao? Da thi quái sau khi gia công thì dùng làm gì?”
Trương Tịch Nhan biết việc làm này đối với người thường sẽ sinh ra một ít cách ứng, nàng thấy phản ứng này của Liễu Vũ cũng khá vui vẻ. Việc này chứng tỏ Liễu Vũ vẫn còn mang tâm lý bình thường, không vì bản thân tu luyện cổ thuật và vừa cắn nuốt đại quỷ mang nhiều ảnh hưởng xấu. Nàng giải thích: “Vì để rời khỏi nơi này nên chuẩn bị một ít thứ dùng để bảo mệnh, da thi quái là tài liệu rất tốt để họa bùa chú thuộc tính Âm Sát.”
Liễu Vũ “À” một tiếng, cho rằng chính mình vẫn không nên phát biểu ý kiến thì tốt hơn. Xã hội nhân loại văn minh cùng với cái nơi quỷ quái này hoàn toàn là hai thế giới khác nhau, hoàn cảnh sinh tồn và tiêu chuẩn đạo đức cũng hoàn toàn khác nhau. Vẫn có thể tôn trọng thi thể của người chết nhưng với tiền đề là cái thi thể này sẽ không nhảy dựng lên ăn người. Cô liền tự động mang nhập tang thi, liền cảm thấy việc Trương Tịch Nhan làm không phải là chuyện của người không nên làm nữa.
Cô yên lặng mà ngồi ở trên giường, ôm chăn, chuẩn bị chờ Trương Tịch Nhan bận việc xong hết thì sẽ đứng dậy.
Chăn? liễu Vũ cúi đầu nhìn chỗ bản thân vừa ngủ, thế nhưng lại ở trên giường đá, được trải lên một lớp thảm lông mềm mại, tấm trải giường và chăn đắp trên người đều có thủ công cực tốt, rõ ràng là vật Trương Tịch Nhan thường dùng. Tuy cô ngủ trên một tảng đá nhưng lại có treo màn, bốn góc thế nhưng còn có những hoa văn trang trí xinh đẹp. Các cuối giường một khoảng không xa, có một chỗ ngoặt, nơi đó có lửa. Trên đống lửa có đặt một cái bồn, trên bồn còn đang hong một cái thi thể thi quái đáng nhỏ mỡ xuống cái bồn.
Ánh mắt Liễu Vũ không khỏi nhìn về phía cái đèn dầu, hỏi: “Trương Tịch Nhan, mỡ đốt trong cái đèn dầu kia….” Cô chỉ về hướng cái thi thể của thi quái.
Trương Tịch Nhan “Ân” một tiếng, thẳng thắn thừa nhận.
Liễu Vũ tâm nói: “Không nhìn ra tới a, khẩu vị của ngài nặng tới như vậy.” Cô gượng cười hai tiếng, ở trong lòng tự an ủi bản thân: “Vì sinh tồn thôi, có thể hiểu được.” Nhưng thật khiếp người đến hoảng.
Trương Tịch Nhan nhìn Liễu Vũ sau đó lại tiếp tục bận việc của bản thân, cũng không bởi vì một ít việc này làm Liễu Vũ không ổn mà tránh đi Liễu Vũ.
Nơi này không phải xã hội văn minh, chỉ có thể tự mình động thủ tận hết khả năng thu thập lợi dụng hết thải cái vật liệu tài nguyên xung quanh, mới có khả năng từ trong hiểm cảnh mà sống sót.
Trương Tịch Nhan đem da thi quái cắt thành từng mảnh như tấm giấy vẽ bùa, lấy ra nước tụ từ Âm Sát, phấn thi lân, máu thi quái và những vật dụng dùng để chế tạo bùa chú, lấy bút vẽ bùa ra, ngồi vẽ một chồng bùa thật dày. Sau đó nàng lấy từng khúc xương có tẩm qua mỡ thi quái ra khắc thành hình nộm, lại vẽ trên mặt chúng nó con rối phù cùng ảo trận, giữ lại khi cần có thể dùng. Nàng thấy Liễu Vũ ngồi ở trên giường chống cằm nhìn, thì thuận tiện giải thích luôn cách sử dụng những thứ này, cùng những nguyên lý chế tác ra chúng.
Đột nhiên, Liễu Vũ lên tiếng: “Trương Tịch Nhan.”
Trương Tịch Nhan quay đầu lại, ánh mắt dò hỏi: Có chuyện gì à?
Liễu Vũ chỉ chỉ hướng dưới lòng bàn chân, nói: “Em…” Cô lại chỉ chỉ đầu của mình, nói: “Giống như có ảo giác.”
Trương Tịch Nhan buông bút xuống, đi đến bên cạnh của Liễu Vũ, hỏi: “Em nhìn thấy được cái gì?”
Liễu Vũ nói: “Rất có thể là em nghèo tới mức điên rồi. Nhìn được lòng đất dưới bàn chân, có rất nhiều cục đá lớn nhỏ không đồng đều, một số bọc bên trong thi thể, một ít thì bọc bên trong là quỷ linh thi, có một ít cục đá được bọc bởi một thứ giống như dầu mỏ, nơi đó còn có những con sâu còn sống và những cục đá đen sì sì!”
Trương Tịch Nhan hỏi: “Có rất nhiều sao?”
Liễu Vũ nói: “Rất nhiều, ngay chân núi kéo dài đến chỗ ngọn núi gần chỗ chúng ta và những đỉnh núi lân cận…. Em có thể nhìn thấy những nơi đó đều có những thứ tương tự.” Cô nhìn thấy biểu tình ngưng trọng của Trương Tịch Nhan, hỏi: “Là em sinh ra ảo giác sao?”
Trương Tịch Nhan nói: “Em đã ăn con đại quỷ kia, đã tiến hóa lần thứ hai, mà con đại quỷ kia…..” Nàng giải thích lai lịch của con đại quỷ kia, nói: “Nơi em nhìn đến, hẳn là mạch khoáng đã sinh ra con đại quỷ đó.”
Liễu Vũ hỏi: “Những con sâu đen sì khóa lại những cục đá đen sì kia là cái gì?”
Trương Tịch Nhan nói: “Nó cũng giống như đại quỷ, là thứ được sinh ra từ Âm Sát khí, chủng loại và phương thức sinh tồn thì không giống nhau, nhưng nó là bảo dược sang quý vạn năm.” Nàng lập tức nói cho Liễu Vũ những sinh vật cộng sinh có trong quỷ linh mạch khoáng và kỹ càng tỉ mỉ giải thích công dụng và giá trị của chúng nó.
Liễu Vũ sau khi nghe Trương Tịch Nhan nói liền thả ra cảm giác đi tìm, sau đó liền có thể tìm thấy những thứ tương tự.
Cô kích động đến tột đỉnh, nắm chặt đôi tay của Trương Tịch Nhan, nói: “Giàu rồi, chúng ta giàu rồi, Trương Tịch Nhan, chúng ta giàu rồi, chúng ta là người có quặng. Cái quặng lớn như vậy, đời này nằm trên quặng sống qua ngày là đủ rồi.”
Trương Tịch Nhan đưa bảo kiếm của mình cho Liễu Vũ nói: “Em dùng kiếm mở vách đá ra xem thử đi.”
Liễu Vũ không rõ nguyên do nhưng cũng làm theo. Cô cầm theo kiếm, xuống giường, giày cũng không mang mà chạy tới ven tường, dùng mũi kiếm xẹt xẹt trên tường để lại một ít hoa ngân, sau đó quay đầu nhìn về phía Trương Tịch Nhan, hỏi: “Rồi sau nữa?”
Tầm mắt Trương Tịch Nhan dừng trên bàn chân trần trụi chạy nhanh của Liễu Vũ.
Liễu Vũ theo tầm mắt của Trương Tịch Nhan nhìn xuống, tức giận trợn mắt hỏi: “Nhìn cái gì đâu không, chân có cái gì đẹp. Đại lão, quặng! Quặng quỷ linh tinh a!”
Trương Tịch Nhan nói: “Chúc mừng a.”
Liễu Vũ cười nói: “Nói hay lắm, chia cho chị một nửa.”
Trương Tịch Nhan nói: “Chị là nói em đã khôi phục được như bình thường có thể đi có thể chạy được rồi.”
Liễu Vũ sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống đôi chân của mình, tức khắc mừng rỡ cười chỉ thấy răng không thấy mắt, khó kiềm chế được vui sướng mà thở dài: “Em thật là…. Nghe một giấc tỉnh dậy liền phát hiện mình đang ở trên mây, nháy mắt đi đến đỉnh cao của nhân sinh.”
Trương Tịch Nhan nói: “Nơi này có pháp thuật giam cầm, mà thông thường nham thạch trong vùng mạch khoáng thường rất kiên cố, hơn nữa đối với việc thả cảm giác tra xét thường bị cản trở. Nếu không muốn hủy đi đồ vật trong mạch khoáng thì vô luận có bao nhiêu đại thần thông đi nữa cũng chỉ có thể từ từ đào mà thôi. Nếu tính theo một ngoại môn đệ tử đi đào mạch khoáng thuận lợi có thể trong một năm khai thác được 200m vuông, còn lấy đạo hạnh của hai ta mà nói chỉ cần cần nghỉ ngơi sức lực đủ lớn và không suy xét đến mức độ hao tổn của quặng sạn một năm có thể khai thác mấy ngàn mét vuông.”
Liễu Vũ ngây ngẩn cả người. Cô có loại cảm giác mạch khoáng đã tới tay, đi lên đỉnh cao tài phú nhân sinh lại tự dưng rớt ngược trở xuống. Cô hỏi: “Nếu bán… bán quặng đi thì sao? Bán cho người khác tới khai thác, quặng này có giá trị bao nhiêu?”
Trương Tịch Nhan sâu kín mà liếc nhìn Liễu Vũ một cái, lấy ra một tấm da thi quái đưa bút qua cho Liễu Vũ, nói: “Em vẽ lại mạch khoáng em đã nhìn thấy cùng những bảo dược cộng sinh được phân bố ở đâu, chị sẽ chia cho em một phần tiền lời.”
Liễu Vũ khó có thể tin được mà kêu lên: “Một phần sao? Trương Tịch Nhan, chị chỉ chia cho em có một phần? Cái giá chị đưa ra có quá cắt cổ không?”
Trương Tịch Nhan nói: “Từ khi phát hiện được con đại quỷ kia, chị liền biết được nơi này có mạch khoáng. Nếu muốn khai thác được nơi này, cần phải sáng lập một cái thông đạo cố định, an bài môn hạ đệ tử đi vào để lấy quặng. Pháp trận phòng ngự nơi này yêu cầu bố trí lại một lần nữa, thi quái và yêu vật đang tự do cũng cần phải rửa sạch, chỗ dừng chân cho nhân viên lấy quặng cũng cần phải dựng lên, chi phí ăn uống đồ dùng của bọn họ cùng với chi phí bùa chú dược liệu loại trừ Âm Sát khí và tiêu hao công cụ để lấy quặng, tất cả đều cần tiền.” Cuối cùng nàng tặng thêm một câu đúng lý hợp tình, “Chị nghèo, em muốn hay không dưỡng chị nha?”
(Quê gốc của Tịch Nhan bảo bảo ở Quảng Ninh! Kkk! Than quá than!)
Liễu Vũ bị Trương Tịch Nhan làm nghẹn nửa ngày không nói nên lời, nghẹn một hồi lâu, chỉ ném xuống câu, “Em không dưỡng nổi chị.” Căm giận liếc mắt trừng nàng một cái, nói: “Một phần thì một phần.” Cô một phen nhận lấy bút và tấm da thi quái Trương Tịch Nhan đưa qua, rồi đi đến cái bàn, liếc nhìn đèn dầu kế bên bàn đang tản ra Âm Sát khí, đem nó dịch ra xa một chút, bắt đầu ngồi vẽ sơ đồ phân bố mạch khoáng.
Trương Tịch Nhan nói: “Không cần vẽ cẩn thận quá, vẽ chỗ nào có nguy hiểm và những chỗ có bảo dược cộng sinh cùng đồ vật nào quý trọng thôi là được rồi.” Khi nàng nói chuyện, thì đem giày và vớ tới cho Liễu Vũ, nói: “Mang vào.”
Liễu Vũ “Hừ” một tiếng, nói: “Đang vẽ sơ đồ bảo tàng rồi, không rảnh.” Cô đem chân vươn đi.
Trương Tịch Nhan ngồi xổm xuống, giúp Liễu Vũ lau đi những vết bẩn trên chân rồi mang vớ giày vào.
Liễu Vũ quay đầu nhìn Trương Tịch Nhan, có một chút không thể tin được còn một chút ngại ngùng, còn có điểm âm thầm mỹ tư tư, nói: “Ai, chị thật sự… sẽ mang giúp em a.”
Trương Tịch Nhan đứng dậy, nói: “Em vẽ đi. Vẽ cẩn thận một chút, về sau tới lúc khai thác, đến trước đem những nơi nguy hiểm phong bế lại, nếu không lỡ như… một khi xảy ra chuyện không may, toàn bộ khu vực khai thác cùng người khai thác đều không còn. Khai thác quặng quỷ linh tinh cực kỳ nguy hiểm, những biến cố lúc nào cũng có thể xảy ra, cơ hồ là chuyện thường ngày.” Nàng nhìn về phía Liễu Vũ có chút cảm khái, ngắn gọn nói: “Nhưng hiện tại đã có em, về sau có thể tốt hơn rất nhiều.”
Liễu Vũ hừ nhẹ một tiếng, muốn hỏi một câu “Muốn cung phụng em lên luôn hay không?” Nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt ngược trở về. Trương Tịch Nhan đối với cô đâu phải chi cung lên. Cô nhớ lại Trương Tịch Nhan đối xử với mình có bao nhiêu tốt, liền cảm thấy có lấy một phần tiền này hay không cũng không quan trọng. Nhưng miệng lại không như tâm nghĩ, đầy mặt nghiêm túc mà dặn dò lại câu, “Nếu là vậy thì chia thêm cho em một phần nha!” nói xong lại vùi đầu vẽ.
Trương Tịch Nhan “À ừm” trả lời lại, nói: “Yên tâm đi, chị có thể lấy danh dự để đảm bảo.” Nàng tiếp tục làm việc của bản thân đang bỏ dở, lấy dụng cụ lọc mỡ thi quái thu lại cất đi, lại lấy con rối thi cốt chưa làm xong ra làm tiếp, khi làm xong tất cả lại đi đến bên cạnh xem Liễu Vũ vẽ sơ đồ, liếc mắt một cái liền nhìn ra được manh mối.
Liễu Vũ vẽ một vài điểm đánh dấu, nếu nối liền những điểm đó lại vừa lúc là tòa đại trận phong ấn.
Quặng này, đã bị phát hiện rất nhiều năm trước, có thể vì quặng sinh ra đại quỷ nên không có cách nào để khai thác, liền đem nó phong ấn lại, sau đó cải tạo mặt đất để làm nơi dưỡng thi và nơi thí luyện. Trải qua rất nhiều năm, phong ấn dần dần xuất hiện lỗ hổng, đại quỷ cũng trải qua tu luyện thật nhiều năm, nên đã có thể rời khỏi quặng mà đi đến trên mặt đất, sau đó đại quỷ gặp phải hai nàng, mà cũng nhờ vậy hai nàng phát hiện ra quặng.
B.A