Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Chương 96



Địa Linh giới có năm vị mà thánh tọa trấn, Thiên tộc trên mặt đất Linh giới cùng với ngoại giới mất liên hệ, không có ngoại viện, liền một đóa bọt sóng cũng không nổi lên.

Du Thanh Vi đem Cự Linh địa thánh, Vạn Pháp mà thánh, Ảnh Đằng mà thánh, Khôi Hùng mà thánh, và tiểu mà thánh cùng nhau phái đi ra ngoài khác với tác phong trước đây cứ chậm rì rì giải quyết thì bây giờ dùng tốc độ lôi đình vạn quân chi thế nhanh chóng bình ổn các nơi náo động ở Địa Linh giới.

Lúc sau, nàng ấy dẫn theo mấy vị mà thánh mời tới nhà, mở họp mật đàm.

Lúc trước Trương Tịch Nhan mang tới đầu của Thần đế Quỷ giới nhờ các vị mà thánh hỗ trợ luyện chế, và để lại một nửa để làm phí vất vả.

Du Thanh Vi đem một nửa kia chia đều có mọi người.

Mọi người ở đây là chỉ nàng ấy cùng năm vị mà thánh, mỗi người một phần, ai cũng không nhiều lắm, mỗi người đều có một ít. Một phần này của nàng ấy thì không động tới, phần kia của Lộ Vô Quy sau khi dưỡng thương thì ăn cũng rất chậm, còn dư lại một lượng cũng khá lớn.

Nàng ấy đem phần của chính mình và Lộ Vô Quy cùng nhau đem ra, đặt ở trên bàn.

Du Thanh Vi nói: “Ta không lòng vòng, nói thẳng. Về việc Trương Tịch Nhan ở Quỷ giới thu đi một trăm triệu hai quỷ linh tinh, dẫn đến thế cục phát sinh biến hóa các ngươi đều rõ ràng. Chúng ta nói đến việc kế tiếp, đầu tiên, đánh sâu vào thành thần hẳn là Liễu Vũ. Cô ấy chính là một con tiểu cường, đánh không chết, còn man có thể sáng tạo kỳ tích, ta rất xem trọng cô ấy. Thiên Long tộc cho rằng thành thần chính là Trương Tịch Nhan hoặc là Lê Vị, tức giận đến mức Long Thần tự mình hạ giới, có thể nói là…. Đã đi một nước cờ dở.”

Cự Linh địa thánh hỏi: “Nói vậy là sao?”

Du Thanh Vi nói: “Canh Thần thù hận kéo dài quá đủ, Thiên Long tộc lại tự cao vì có Long Thần tọa trấn, không chịu hèn, cúi thấp cái đầu cao ấy hướng Kim Ô tộc chịu thua xin lỗi, ngược lại ý đồ vĩnh tuyệt hậu hoạn không thuận theo cũng không buông tha mà tiếp tục đuổi giết Lê Vị và Trương Tịch Nhan. Canh Thần đã chết, mối thù giết thân của Ô Huyền không có người để báo, một khang lửa giận đều rơi xuống trên đầu Thiên Long tộc, lại chính là tuy rằng Ô Huyền ghi hận Lê Vị, nhưng trước nay đều không buông bỏ được người, sẽ không ngồi yên mặc kệ Thiên Long tộc cư vậy đuổi giết Lê Vị.”

“Nếu ta là Ô Huyền, tất nhiên sẽ chia binh là hai đường, một đường sẽ đi Vu tộc giúp đỡ Lê Vị, đường còn lại sẽ thùa dịp lão long tọa trấn rời đi mà tấn công sâu vào trong hang ổ và diệt trừ Thiên Long tộc, để lão long biến thành chó mất nhà.” Du Thanh Vi mị mị mà nói: “Sẽ không có ai giúp lão long, bởi vì trong tay của hắn có hai khối Quỷ giới Thần đế lệnh, cái đó chính là Thần đế có Thiên Nhãn của Quỷ giới lưu lại công pháp tôi thể, nếu được tu luyện thì thành thần càng tiến thêm một bước. Cho dù là thần, có thể đoạt lấy một bộ công pháp cho hậu đại nhà mình, bồi dưỡng ra thêm một vị thần cũng là chuyện tốt. Các tộc ở Thiên giới, tất nhiên sẽ nhân cơ hội này để đoạt lấy hai khối tàn phiến Thần lệnh trong tay lão long, đi theo phía sau Kim Ô tộc chia cắt Thiên Long tộc.”

Vạn Pháp mà thánh nói: “Thật sự là đồ dùng tốt như vậy, sao ngươi không mua để sử dụng?”

Du Thanh Vi nói: “Ta muốn mua cũng sẽ tới Trương Tịch Nhan đào đi cái bản hoàn chỉnh, quỷ mới biết nàng đã cài sẵn cái hố gì trong hai khối tàn phiến đó.”

Lộ Vô Quy nghe Du Thanh Vi nói đến đây, lập tức nói: “Đó chính là nói, chúng ta không có chuyện gì, chờ bọn họ đánh xong thì tốt rồi, đúng không. Em đi ra ngoài chơi đây!” Cô ấy nói xong, liền lấy đi cao dược tủy não, lại bị Du Thanh vi nhẹ nhàng đánh xuống tay, ngăn lại.

Du Thanh Vi đưa cho cô ấy một hộp nhỏ, nói: “Chừa cho em một ít đây, còn lại đều tịch thu, không có thêm.”

Lộ Vô Quỷ nhận được cái hộp nhỏ kia, hơi dẫu miệng, xếp bằng ngồi trên sô pha mặt đầy oán niệm nhìn bốn người bọn họ.

Bốn vị mà thánh hai mặt nhìn nhau không hiểu Du Thanh Vi đây là muốn nháo cái gì nữa, trong lúc đang suy đoán Du Thanh Vi có phải hay không muốn thỉnh bọn họ rời đi Địa Linh giới để làm việc gì khó xử lý, bằng không như thế nào tủy não khả ngộ bất khả cầu cũng đều lấy ra đây.

Du Thanh Vi nói: “Mấy năm nay, chúng ta khuếch trương cũng nhanh chóng, thu nhập cũng nhiều nhưng tiêu phí ra cũng nhiều, khoản thượng cũng chính là ngang hàng với nhau. Các giới đều biết tiểu muộn ngốc là một các thiêu tiền nhà giàu, tiền ta kiếm được đều đem đi mua dược liệu dưỡng thần cho em ấy.”

Lộ Vô Quy nói: “Em đây là bối nồi.” Cô ấy liếc mắt Du Thanh Vi, liền mở ra tủy não cao, dùng muỗng nhỏ múc từng muỗng đưa lên miệng, phòng đến lúc nào đó không còn ăn được mấy miếng, miễn cho trong chốc lát một ít này cũng không còn.

Du Thanh Vi sờ sờ đầu Lộ Vô Quy đối với bốn vị mà thánh nói: “Trương Tịch Nhan, ta, tiểu muộn ngốc, giữa ba người bọn ta, tiểu muộn ngốc thì còn nhỏ, ta cùng Trương Tịch Nhan có Thiên Nhãn càng là điền động không đáy, nhìn thì như có hy vọng trở thành thần, nhưng thật ra là kỳ vọng khó kỳ, cho nên, ta cùng Trương Tịch Nhan định kế hoạch là, lén kiếm tài nguyên yêu cầu để thành thần, để trợ giúp một trong các vị thành thần trước. Nguyên bản, tích góp để đánh sâu thành thần của chúng ta còn thiếu một ít, nhưng lại có nửa cái đầu Thần đế Quỷ giới nữa cũng đủ tăng lên.”

Bốn vị mà thánh khó có thể tin mà nhìn Du Thanh Vi, cũng không nghĩ đến nàng ấy thế nhưng lại không đem tài nguyên tu luyện dùng ở trên người của mình, mà là muốn giúp bọn họ trở thành thần trước. Phải biết rằng nếu là vì tranh đoạt hy vọng thành thần, kia tuyệt đối là ngươi chết ta sống, tuyệt không nhường nhịn, Du Thanh Vi thế nhưng….

Bốn người bọn họ nghĩ lại tưởng tượng, tức khắc một đám tức giận mà liên tục quăng cái mắt trắng qua cho Du Thanh Vi.

Đây là một cái người siêu lười không chịu mệt, yêu thích nhất chính là nằm ở trong sân phơi nắng tính toán như thế nào để kiếm tiền, muốn nàng ấy chịu tu luyện trừ phi đem nàng ấy ném ra khỏi cửa, gọi người đến đuổi giết lên đến tận trên trời không thể quay đầu cũng không có cửa dựa gần mà đánh mới có thể chịu khó mà tu luyện.

Du Thanh Vi làm bộ đọc không hiểu ánh mắt của bọn họ, nói: “Có hy vọng thành chỉ có bốn vị mà thánh nhưng chòi có một phần tài nguyên đủ để đánh sâu vào thần cảnh, ta vì sợ các người đánh lên tới, nên luôn không dám lấy ra tới.”

Cự Linh địa thánh, Khôi Hùng mà thánh, Ảnh Đằng mà thánh ba người động tác nhất trí mà nhìn về phía Vạn Pháp mà thánh người có năm linh lớn nhất đạo hạnh tối cao cùng thực lực mạnh nhất, theo bản năng mà muốn liên thủ đem hắn đè lại, để tiện bề tranh cãi ai có hy vọng tu luyện thành thần, nhưng lời nói của Du Thanh Vi đã đề cập tới việc này, ngoài ra tài nguyên thành thần này là của nàng ấy và Trương Tịch Nhan tích góp, bọn họ không tốt lắm để tranh, đến nghe ý của nàng ấy vậy.

Vạn Pháp mà thánh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, biểu tình bất biến. Cũng biết, loại thời điểm như này là tốt nhất để khảo nghiệm giao tình, kia thật sự có thể nói trở mặt liền trở mặt, hơn nữa là hướng chết phiên.

Du Thanh Vi nói: “Vu tộc trước có một vị thần rồi là Vu thần thụ, lại có thêm một tiểu Vu thần, hiện giờ lại thêm một Liễu Vũ, chúng ta tổng không thể lạc hậu, có phải hay không? Lạc hậu thì không có vấn đề gì, quan trọng nhất là, lão Long Thần của Thiên Long tộc, Trương Tịch Nhan cùng Kim Ô tộc sẽ liên thủ làm thịt nó. Con này là một con đại béo, không thể rơi rớt! Thiên Long tộc là cái mâm to như vậy, mắt thấy liền phải đổi chủ, chúng ta dù sao cũng phải sẽ moi đi một miếng thật lớn để mang trở về. Loại thời điểm này, không có một vị thần để ra giữ thể diện, hold không được, lấy không được tới tay. Xé được lão Long Thần chia đi chỗ tốt, không cần ta nhiều lời đi.” Nàng ấy nói xong, lấy ra một hộp luyện chế thành pháp bảo, đặt ở trên bàn nói: “Bên trong có bốn cây que, trong đó có một cây sẽ dài hơn ba cây còn lại, ai bóc được người đó sẽ tiến sâu vào thần cảnh.”

Bốn vị mà thánh không ai duỗi tay trước.

Địa Linh giới có năm vị mà thánh, Du Thanh Vi cũng là một hy vọng có thể thành công thành thần, nàng ấy cùng Lộ Vô Quy đem chính mình loại trừ ra trước, chính mình lại muốn thành thần, cũng không có thể nắm chắc như vậy mà đi tranh. Du Thanh Vi xuất phát từ đại cục mà suy xét, mấy lão gia hỏa bọn họ đều trải qua mấy lần Địa Linh giới rung chuyển, ai cùng từng đánh qua vô số trận, thật vất vả mới có được mấy trăm năm để sống yên ổn, cũng không nghĩ đến việc phá hư cục diện không dễ có được này.

Địa Linh giới đang bế giới, lúc này lại tranh cãi để đoạt nháo đến nội chiến. Có công phu loại này không bằng bọn họ trước tập trung lực lượng trợ một người thành thần, lại cùng Vu tộc, Kim Ô tộc liên thủ cùng nhau xé lão Long Thần, nói không chừng trong số bọn họ có thể ra tới hai vị thần. Vạn nhất đánh lên tới, trở mặt thành thù, rất có thể chính mình chết trước ở trong tay chính mình, việc này không có lời.

Vạn Pháp mà thánh biết bản thân mình đạo hạnh tối cao, thực dễ dẫn đến bọn họ liên thủ xa lánh, càng không nghĩ ở thời điểm như thế này xảy ra xung đột, chủ động nói: “Ta lớn tuổi, khí huyết hư, hy vọng đánh sâu vào thần cảnh để cho người trẻ hơn chút, ta rời khỏi.”

Cự Linh địa thánh, Khôi Hùng mà thánh và Ảnh Đằng mà thánh liếc nhìn lẫn nhau một cái, ba người bọn họ đạo hạnh không sai biệt lắm, thật muốn luận đến ai có thể đánh sâu vào thần cảnh thì ai cũng sẽ không phục ai, nhưng thật ra Vạn Pháp mà thánh mà thành thần, bọn họ còn có thể chịu phục một chút, đơn giản cùng nhau rời khỏi, để Vạn Pháp mà thánh thành thần trước. Vì cho thấy thành ý, còn lấy ra phần tủy não của mình có được từ đâu Thần đế Quỷ giới để tương trợ.

Du Thanh Vi đánh nhịp, nói: “Thành, việc này cứ thế mà định!” nàng ấy nói xong, vun lên quạt xếp trong tay, mười năm giới tử thạch phân biệt từ cây quạt, trên nút thắt ống tay áo, trên kim cài áo bay ra tới rơi xuống trên bàn.

Nàng ấy huy quạt xếp, cuốn mười năm viên giới tử thạch đến trước mặt Vạn Pháp mà thánh, nói: “Vạn Pháp đại ca, liền người, Cự Linh, Khôi Hùng, Ảnh Đằng nhờ ba vị làm hộ pháp cho Vạn Pháp đại ca, trận này ở Địa Linh giới cũng nhờ ba vị kháng hộ, ta muốn dẫn theo tiêu muộn ngốc đi một chuyến đến Cổ Đạo Tông.”

Cự Linh địa thánh, Khôi Hùng mà thánh, Ảnh Đằng mà thánh sôi nổi đồng ý.

Vạn Pháp mà thánh đứng dậy hướng ba người bọn họ chắp tay nói lời cảm tạ, lại hướng Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy nói lời cảm tạ, cực kỳ động dung.

Du Thanh Vi mị mị mà vẫy vẫy quạt xếp, nói: “Chờ ngài thành thần, còn phải trông chờ vào ngài giữ thể diện cũng bảo hộ cho mọi người, sẽ không để người chiếm tiện nghi dễ dàng, đến lúc đó đừng ngại khổ ngại mệt liền thành.”

Bốn vị mà thánh nghĩ đến cũng là. Nàng ấy nếu sai sử người làm việc, liền chưa từng khách khí, nói không chừng còn phải chỉ vào phần kiếm được trở về từ trên người của bọn họ. Bất quá, Du Thanh Vi có thể có tâm như thế này, thực làm bọn họ cảm khái. Vô luận là nàng ấy có phải hay không lười tu luyện, nàng ấy đưa đến số tài nguyên đó, nhường ra tới chính là con đường thành thần của nàng ấy cùng Lộ Vô Quy. Từ trước đến nay tính tình của nàng ấy luôn công bằng, sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia, tương lai có cơ hội, tất nhiên sẽ còn vì bọn họ mưu tính.

Bọn họ cùng lúc hướng Du Thanh Vi ôm quyền lúc này mới cáo từ rời đi.

Sau khi Du Thanh Vi tiễn bốn vị mà thánh đi thì đồng thời phát ra nhiệm vụ tông môn, mở đại hội trưởng lão, đem địa bàn của nhà mình an bài thỏa đáng, lúc này mới dẫn theo Lộ Vô Quỷ đi đến Cổ Đạo Tông.

Du Thanh Vi dùng bảo thuyền được làm từ Vu thần mộc do Trương Tịch Nhan làm ra đang phiêu đãng trong không gian loạn lưu.

Nàng ấy không biết hiện tại Cổ Đạo Tông đang phiêu đãng bay tới nơi nào, không gian loạn lưu hiện tại so với trước kia càng thêm lợi hại, quát cốt trận có gió thổi liên tục, nếu không phải có Vu thần mộc sáng lập thông đạo, một khi bị cuốn vào trong loạn lưu bảo thuyền cứ vậy một giây liền bị xé nát, dẫn đến nàng ấy cùng tiểu muộn ngốc cũng sẽ bỏ mạng lại nơi này.

Hướng đến vị trí nơi Cổ Đạo Tông phiêu đãng, Du Thanh Vi cảm thấy thiệt tình không thể nghĩ ra sao Thiên Long tộc cứ cắn chết không bỏ Lê Vị cùng Trương Tịch Nhan.

Thật là thói quen khi dễ người quá mức, không thể cho người khác có thể xoay người, thế nào cũng phải đuổi cùng giết tận, nửa điểm đường sống cũng không lưu lại.

Nàng ấy suy nghĩ một lúc thì cũng hiểu rõ. Các tộc ở Thiên giới đều tranh nhau đến lợi hại, Thiên Long tộc có Long Thần, như vậy một Nhân tộc nhỏ bé cùng một Vu tộc đang xuống dốc gần như bị diệt sạch mà thu thập cũng không được, uy tín hoàn toàn mất đi, ai cũng có thể dẫm đi lên đá mấy đá, sau đó cũng dần dần rơi xuống. Nhìn về nhật tử mấy năm nay của Thiên Long tộc thì sẽ biết, bị Kim Ô tộc nhầm vào, còn phải bị mấy cái tộc khác thỉnh thoảng dẫm mấy đá, gan rồng phượng tủy đều trở thành một món ăn danh tiếng ở Quỷ giới.

Lúc Du Thanh Vi đang xuất thần thì bỗng nhiên có quang mang chói mắt cắt qua hắc ám hoảng đến nàng ấy không thể mở mắt ra được.

Nàng ấy cố mở mắt, thả ra cảm giác đi kiểm tra la bàn trên bánh lái của bảo thuyền Vu thần, hiển thị là vẫn chưa tới Cổ Đạo Tông, tất nhiên đây không phải ánh sáng phát ra từ đại trận, nàng ấy tâm nói: “Ánh mặt trời chói mắt này từ đâu tới…” Ngay sau khi ý nghĩ vừa lóe lên, đem thần niệm hướng về phía ánh sáng truyền đến, đạp vào mắt chính là một con trọc mao điểu đang bay lảo đảo lắc lư ở trong không gian loạn lưu.

Hình thể của con chim kia thật lớn, nhưng thấy một thân lông xấu đến không nở nhìn thẳng kia liền biết vẫn chưa đến thời điểm ly sào*, toàn dựa vào thần lực để chống đỡ mà bay. Lại thật xui tới nơi này còn hứng phải một trận gió thật lợi hại như này, tước đến huyết nhục của nó mơ hồ lung lay sắp đổ.

(*Ly sào là ngày xấu điềm xấu hay ngày kiêng cử.)

Con chim đó phát hiện bảo thuyền của Du Thanh Vi, quay đầu liền bay lại đây.

Nó bị thương rất nặng, mà trong ngoài loạn lưu khí áp cũng không giống nhau, dẫn tới việc khi nó cắm đầu lao vào trong thông đạo liền không trọng, đầu đánh vào trên boong tàu, mặt chấm đất, một bên mặt chim lướt qua sàn gỗ. Trên người nó có ngọn lửa cực nóng do má sát mà đốt cháy boong tàu.

Lửa thiêu cháy kia không phải lửa bình thường, mà là Thái Dương Tinh Hỏa!

Du Thanh Vi trơ mắt mà nhìn boong tàu bảo thuyền cứ thế rơi vào biển lửa, cả boong tàu và mép thuyền đều bị thiêu trụi.

Nàng ấy phát ra tiếng kinh hãi, hô to: “Thu hồi lại Thái Dương Tinh Hỏa của ngươi mau!”

B.A


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.