Bảy Năm Hôn Nhân

Chương 22: Chương 22:



Lại là một cuối tuần, Yến Ni và Dương Chính Nghĩa cùng với Sở Hàm Tề Hạo bốn người cùng ngồi trong nhà hàng xoay tròn. Cô  ấy hôm nay vốn hẹn Sở Hàm ra ngoài mua sắm ăn cơm. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt đó của Tề Hạo, cô ấy nhìn thế nào cũng cảm thấy kì quái. Không còn cách nào, cô ấy đành phải để Tề Hạo cùng đi. Đúng lúc Dương Chính Nghĩa cũng đến tìm Tề Hạo, Sở Hàm liền đề nghị bốn người cùng ăn cơm.
 
Yến Ni ban đầu từ chối, nhưng không chịu nổi Sở Hàm dùng khuôn mặt của Tề Hạo nhìn cô ấy nài nỉ. Cô ấy đành phải đồng ý.
 
Nhân viên phục vụ trong nhà hàng lần lượt bưng thức ăn lên. Yến Ni cầm đũa lên, khuôn mặt không một chút biểu cảm nói với Dương Chính Nghĩa ngồi bên cạnh một câu: “Trước tiên nói thẳng, tôi không muốn ăn cơm với anh. Nếu như Sở Hàm không bắt tôi đến, tôi khẳng định không đến đây.”
 
“Anh biết.” Dương Chính Nghĩa nói, “Anh cũng không nói em phải đến. nếu em không muốn gặp anh, anh đi là được chứ gì.” Cậu ấy mặc dù nói thế, nhưng bước chân lại trì trệ không có ý muốn dịch chuyển. Trái lại, trong lòng cậu ấy lại có một chút vui. Có lẽ, đã lâu lắm rồi cậu ấy không ngồi cùng một bàn với Yến Ni ăn cơm. Lâu dần, cậu ấy dường như coi điều này là một thứ xa xỉ.
 
Yến Ni không còn tiếp lời nữa, chỉ dùng đũa gắp từng miếng thịt xào nhỏ đút vào mồm. Có lẽ cũng do ăn quá vội, cô ấy lại không cẩn thận bị nghẹn. Dương Chính Nghĩa vội vàng lấy nước định đưa qua cho cô ấy, nhưng Sở Hàm lại đến trước một bước.
 
“Yến Ni, không sao chứ, nhanh uống chút nước.” Sở Hàm vừa nói vừa đưa nước đến bên cạnh Yến Ni
 
Cô dùng gương mặt vốn là của Tề Hạo quan tâm đ ến Yến Ni, làm cho Dương Chính Nghĩa nhìn thế nào cũng thấy kì quái. Cậu ấy đặt nước xuống nói: “Không đúng Hạo Tử, hai người không nghĩ đến việc đổi trở lại sao?”
 
Tề Hạo chậm chạp ăn một miếng, ngước đầu lên nhìn Dương Chính Nghĩa: “Hoán đổi thế nào? Cậu thử nói xem nào.”
 
Nếu có thể hoán đổi, Tề Hạo sớm đã hoán đổi lại với Sở Hàm rồi. Còn phải cần đến Dương Chính Nghĩa nói.
 
“Nhưng cứ như này mãi cùng không là cách hay.” Dương Chính Nghĩa nói: “Nếu như mãi như này, thì về sau em làm sao còn có thể hẹn anh đi nhà tắm công cộng ngâm mình được?”
 
“Còn Yến Ni nữa, Yến Ni về sau làm sao có thể tìm Sở Hàm để đi mua sắm đây? Lẽ nào hai người bọn họ lại như này đi gặp nhau sao? Người không biết lại tưởng hai người bọn họ có gì cơ?!”
 
Những lời nói đó của Dương Chính Nghĩa, mặc dù có vài phần lý lẽ. Nhưng Tề hạo lại nghe thế nào cũng cảm thấy kì quái, cũng giống như có mang theo một chút ghen tuông.
 
Sở Hàm lúc này cũng ngồi xuống lại nói: “Vậy cậu nói xem phải làm như thế nào?”
 
Vấn đề này phút chốc cũng hỏi khó Dương Chính Nghĩa, cậu ấy nghĩ rất lâu mới mở miệng nói: “Hai người cũng không thử một số cách xem có thể hoán đổi trở lại không?”
 
“Như là, hai người đồng thời nhảy xuống từ trên cao. Hoặc là, lái xe đâm đột ngột…Trên phim không phải đều diễn như thế sao?”
 
Dương Chính Nghĩa vừa dứt lời, Yến Ni ở bên cạnh liền trực tiếp mở mồm chửi: “Anh có bệnh à, nếu như gặp tai nạn thì làm thế nào?”

 
Dương Chính Nghĩa nhìn thấy ý kiến của mình bị bác bỏ, liền trực tiếp hỏi: “Vậy em nói phải làm thế nào?”
 
“Tôi làm sao biết.” Yến Ni nghĩ cũng không nghĩ liền trực tiếp đáp lại một câu.
Sở Hàm và Tề Hạo ngồi bên không nói lời nào. Nhìn thấy hai người đều đang im lặng, Yến Ni lập tức ngước đầu lên nhìn bọn họ an ủi nói: “Sở Hàm, Tề Hạo, hai người tạm thời đừng lo lắng. Sự việc kì lạ như thế này đều đã xảy ra trên thân thể hai người, vậy về sau chắc chắn sẽ được hoán đổi lại. Có lẽ chỉ là vấn đề thời gian.”
 
Lời an ủi của Yến Ni quả thực rất nhợt nhạt bất lực. Bởi vì ai đều không biết rốt cuộc Sở Hàm và Tề Hạo bao nhiêu lâu sau mới có thể hoán đổi trở lại? Hoặc có thể nói, còn có thể hoán đổi trở lại hay không?
 
“Hi vọng là thế.” Có lẽ cũng biết đến điểm này, cho nên sau khi Yến Ni dứt lời, Sở Hàm mới chống đũa vào cằm bất lực nói một câu.
 
“Ăn cơm thôi.” Nhìn thấy bầu không khí trên bàn có chút không đúng, Tề Hạo nhanh chóng cầm đũa lên nói.
 
Yến Ni và Dương Chính Nghĩa đương nhiên hiểu được ý của anh, cho nên cũng không còn tiếp tục chủ đề vừa rồi nữa.
 
Cơm ăn được một nửa, đôi tình nhân bàn bên đột nhiên dựng lên màn kịch cầu hôn. Chàng trai quỳ một gối xuống đất nói với cô gái: “Nhân Nhân, em vẫn còn nhớ lời trước đây anh đã từng nói với em không, đợi sau khi tốt nghiệp ra ngoài tìm được việc làm liền cầu hôn với em. Bây giờ anh muốn thực hiện lời ước hẹn đó. Em đồng ý gả cho anh không?”
 
Người con gái đó đỏ mặt, chi dùng dùng tay che đi, nhưng cũng không che được cảm giác hạnh phúc trên gương mặt.
 
Sở Hàm và Tề Hạo đều cười, chỉ có Yến Ni lúc này lại thất sắc. Cô ấy nhìn đôi trai gái trẻ kia, đột nhiên nghĩ đến rất lâu trước đây, có một người cũng từng hẹn ước muốn lấy cô ấy làm vợ. Chỉ là cô ấy chưa đợi đến lúc cậu ta cầu hôn, liền đã nhận được tin nhắn chia tay của cậu ta.
 
Dương Chính Nghĩa lúc này cũng nhìn vào Yến Ni, cậu ấy cũng từng như người con trai kia thề hẹn sẽ lấy Yến Ni làm vợ. Chỉ là cuối cùng cậu ấy đã bội ước.
 
Có lẽ cảm thấy màn kịch phía trước ngứa mắt, Yến Ni lúc này đứng dậy nói: “Tôi đi vệ sinh một lát.” Cô nói xong liền xoay người rời khỏi chỗ ngồi.
 
Dương Chính Nghĩa luôn nhìn vào cô ấy. Không lâu sau khi Yến Ni rời khỏi, Dương Chính Nghĩa cũng đứng dậy nói: “Em cũng muốn đi vệ sinh một lát.
 
Yến Ni giải quyết xong, từ nhà vệ sinh đi ra liền đâm thẳng vào một người. Người đó mặc một bộ vest màu xám, trong ngày nóng nực càng hiện rõ sự khác biệt vô cùng.
 
“Xin lỗi.” Yến Ni nói.
 
Người đó không nói gì, chỉ ngoảnh đầu đi huýt sáo.
 

Yến Ni đang chuẩn bị rời đi, người đó đột nhiên đưa tay ra sờ vào mông của cô một cái.
 
Yến Ni vốn dĩ là một người vô cùng nóng tính, cái sờ đó làm cô ấy động nhiên nổ tung.
 
“Anh làm gì thế vậy?” Cô ấy nhìn người đàn ông mặc vest đó lớn tiếng chất vấn.
 
Người đàn ông mặc vest đó làm ra vẻ không có việc gì: “Làm cái gì là làm cái gì? Cô va vào tôi, ngược lại còn chất vấn tôi?”
 
Yến Ni cười nhạt: “Là như thế sao? Anh vừa rồi làm gì , bản thân mình không rõ sao?”
 
Xung quanh liên tục có người bao vây lại. Người đàn ông mặc vest nhìn thấy sự tình không ổn, bèn chỉ đành đỏ mặt nói: “Tôi đã làm gì? Cô trái lại nói rõ xem tôi đã làm gì?”
 
“Anh làm gì trong lòng anh tự biết. Đồ lưu manh,” Yến Ni nói xong liền muốn rời đi.
 
Người đó lại chắn đường đi của cô ấy: “Cô chửi ai đấy. Tôi cảnh cáo cô, thức ăn có thể ăn tạm bợ, lời nói không thể nói bừa nhé!”
 
“Vậy sao? Vậy có câng gọi cảnh sát đến đây điều tra làm rõ sự việc không?” Đối mặt với người đàn ông càn quấy bậy bạ trước mặt, Yến Ni lại không có chút gì biểu hiện sợ sệt.
 
“Gọi cảnh sát đến? Cô dọa ai vậy?” Người đó lúc này lại cảm xúc trở nên kích động. Anh ta dùng sức đẩy Yến Ni một cái, tiếp theo lại muốn lên phía trước động thủ.
 
May mà Dương Chính Nghĩa lúc này kịp thời xuất hiện. Cậu ấy che chở Yến Ni sau mình, đỡ lấy tay của người đó nói: “Làm cái gì thế?” Thần sắc của cậu ấy lạnh lùng, giống như phút giây sau sẽ ăn tươi nuốt sống người kia.
 
Người đó nhìn thấy thân hình cao to của Dương Chính Nghĩa, bèn chỉ đành rút tay của mình lại nói: “Tôi xem là có nguyên nhân gì cơ, hóa ra là có người bảo vệ. Cho nên gan mới to như thế.”
 
Câu nói đã lại đã chọc trúng vết thương của Yến Ni. Cô ấy vốn có lẽ vẫn muốn dựa vào người khác, nhưng người đó tuyệt đối không phải là Dương Chính Nghĩa. Cô từ trong lòng của Dương Chính Nghĩa giãy ra, nói với người đàn ông kia: “Tôi ban đầu vốn không so đo với anh, nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng anh như thế. Tôi nghĩ cần thiết phải gọi cảnh sát đến giải quyết một tí.”
 
Cô vừa nói như thế liền chọc tức người đó. “Con đàn bà thối, dám lấy cảnh sát ra uy hiếp tôi, tôi vẫn chưa tố cáo cô tội bôi nhọ đấy!” Anh ta vừa nói vừa lại xông lên phía trước.
 
“Anh nói sạch sẽ chút cho tôi!” Dương Chính Nghĩa tức giận cảnh cáo.
 
“Tôi cứ nói như vậy đấy thì làm sao?” Người đó kiêu căng hống hách, nhìn Dương Chính Nghĩa thách thức.

 
“Anh còn như thế nữa, tôi không khách khí với anh nữa.” Mặc dù Yến Ni vừa rồi giãy ra khỏi lòng anh, nhưng lúc này Dương Chính Nghĩa vẫn bảo vệ cô chắc chắn ở phía sau.
 
“Không khách khí? Được thôi, tôi trái lại muốn xem, anh muốn khách khí với tôi như thế nào?” Người đó không có chút gì hối cải, vẫn cứ thách thức đối với Dương Chính Nghĩa.
 
Người xung quanh càng ngày càng nhiều, ngay cả Sở Hàm và Tề Hạo lúc này cũng đi tới.
 
“Làm sao thế?” Nhìn thấy Yến Ni và Dương Chính Nghĩa đang đứng giữa đám đông, Sở Hàm lập tức đi tới hỏi.
 
Yến Ni còn chưa nói gì, người đó lại mở mồm chửi lớn: “Tôi nói với cô, cô đã không muốn người khác sờ s0ạng thì đã không mặc quần áo ngắn thế. Cô mặc ngắn thế chẳng phải chính là để cho người khác sờ s0ạng sao? Còn ra vẻ liệt nữ trinh tiết?”
 
Lời nói của anh ta vừa buông ra, lập tức làm sôi máu Sở Hàm. Nhưng cô mới xoay người lại, nắm đấm của Dương Chính Nghĩa đã vung về phía anh ta. “Anh có gan thì nói lại câu đó cho tôi xem, tôi không đánh chết anh!”
 
Người đó bị đánh, lập tức xông lên đánh lại. Dương Chính Nghĩa phút chốc không chú ý, khuôn mặt bị đánh mạnh một cái, mùi máu tanh nhanh chóng tràn ra từ miệng anh.
 
Người đàn ông đó lúc này cởi bỏ áo khoác bên ngoài, từ trong túi rút ra một chiếc mã tấu Thụy Sỹ, sắc mặt anh ta u ám nhìn Dương Chính Nghĩa nói: “Tôi hôm này không đánh chết anh không được.”
 
“Chính Nghĩa.” Yến Ni thất thanh gọi. Đã ba năm rồi cô không gọi tên của cậu ấy. Thời khắc này vì lo lắng sự che chở của cậu ấy, hoàn toàn quên đi những tổn thương mà mình phải chịu ba năm qua.
 
Dương Chính Nghĩa không hề quay đầu lại, nhưng người đàn ông đó sau khi nghe thấy cô mở miệng lại chú ý đến sự tồn tại của cô ấy. Anh ta nhìn Dương Chính Nghĩa một cái, lập tức liền lợi dụng lúc cậu ấy không chú ý, xông về phía Yến Ni.
 
Sở Hàm tối sầm mặt. Khi ý thức cô muốn dùng thời thân thể che chở Yến Ni, lại phát hiện ra người đó chậm chạp không tiếp cận được gần trước mặc các cô. Cô quay đầu lại liền nhìn thấy Dương Chính Nghĩa đang chắn trước mặt bọn họ.
 
Cậu ấy dùng một tay nắm chặt lấy cổ tay của người đàn ông kia, làm cho người đó không thể động đậy.
 
Sở Hàm đang thở phào nhẹ nhòm, liền nhìn thấy cánh tay của Dương Chính Nghĩa có những giọt máu tươi rơi xuống. Hóa ra ngay lúc vừa rồi, thời khắc mà Dương Chính Nghĩa đỡ thay Yến Ni đòn tấn công, tay của cậu ấy bị đâm rồi. Thế nhưng cho dù như thế, cậu ấy vẫn nắm chặt cổ tay của người đó, không buông lỏng một chút nào.
 
Nhân lúc người đó vẫn chưa thoát ra được, Tề Hạo nhanh chóng xông lên đoạt lấy chiếc mã tấu Thụy Sỹ trong tay anh ta.
 
Cảnh sát nhanh chóng đến nơi, người đàn ông khuôn mặt ngang ngạnh đó với bộ dạng không can tâm và uất hận bị đưa đi.
 
Yến Ni lúc này cuối cùng không chịu được liền chạy đến bên cạnh Dương Chính Nghĩa. Cô ấy nhìn vết thương trên cánh tay của Dương Chính Nghĩa đỏ mắt. “Anh không sao chứ?” Cô ấy nghẹn ngào hỏi.
 
Dương Chính Nghĩa lại cười lắc đầu: “Anh không sao, em đừng bận tâm.”
 
Trong bệnh viện, Yến Ni luôn ở bên Dương Chính Nghĩa bang bó xong vết thương. Nhìn thấy vết thương dài chừng hai tấc trên cánh tay của cậu ấy, Yến Ni trong lòng luôn thương tiếc khôn nguôi.
 

Cảnh sát lấy lời khai xong liền rời đi rồi, Sở Hàm lúc này đứng dậy đóng cửa.
 
Yến Ni nhìn Dương Chính Nghĩa hỏi: “Anh làm gì mà ngốc thế?”
 
Dương Chính Nghĩa cười nói: “Nếu không thì còn cách nào khác? Lẽ nào lại để em bị tên khốn nạn đó ức hiếp mà như không nhìn thấy gì sao?”
 
Mũi của Yến Ni có chút cay xè. Cô cố gắng chịu đựng, không để bản thân lúc này khóc ra.
 
Dương Chính Nghĩa lúc này lại nói: “Anh đã từng hứa, sẽ bảo vệ em.”
 
Đây là lời ước hẹn mà rất lâu trước đây Dương Chính Nghĩa làm với Yến Ni, đây cũng là điểm yếu của Yến Ni. Ba năm nay, cô luôn nhịn không được nghĩ đến sự việc trước đây, nhưng lại vô cùng lo sợ khi nghĩ về những sự việc này. Cô luôn đau khổ luẩn quẩn trong đó. Lâu rồi cũng bị tê liệt. Thời khắc này nghe Dương Chính Nghĩa nói thế, cô đột nhiên cảm thấy như đang bị châm biếm vô cùng.
 
“Yến Ni.” Dương Chính Nghĩa lúc này lại nắm lấy tay cô ấy. Cậu ấy đã rất lâu rồi không nắm lấy tay cô ấy gọi tên cô ấy như thế này. Trong lòng cậu ấy giấu kín rất nhiều điều muốn nói với Yến Ni. Mà thời khắc này, cậu ấy dường như muốn nói hết những lời đó ra.
 
Nhưng Yến Ni lúc này lại đẩy tay của cậu ấy ra.
 
Giây lòng phút bàn tay hụt hẫng, Dương Chính Nghĩa trong lòng nặng nề, dường như ngã vào vực thẳm vô bờ.
 
Yến Ni lúc này nói: “Anh chú ý nghỉ ngơi đi. Em còn có việc phải về trước đây.” Cô ấy đã từng đấu tranh nhưng cuối cùng, trong đôi mắt cô ấy nhìn Dương Chính Nghĩa lại chỉ có sự bình tĩnh.
 
Ánh mắt Dương Chính Nghĩa tối sầm lại. Không đợi cậu ấy trả lời, Yến Ni liền đứng dậy đi ra ngoài cửa.
 
Sở Hàm ở một bên luôn nhìn theo, cô nhìn thấy bộ dạng của Yến Ni như thế quả thực có chút không an tâm, liền nói với Tề Hạo: “Em đưa Yến Ni về.”
 
Đi ra khỏi phòng bệnh, Yến Ni liền trực tiếp đi vào trong sảnh cầu thang ở góc. Sở Hàm rất muốn đi lên phía trước an ủi cô ấy, nhưng chưa đợi cô mở miệng, liền nhìn thấy bờ vai Yến Ni run rẩy. Tiếp theo đó chính là tiếng khóc của cô ấy truyền đến.
 
Buổi tối về nhà, Sở Hàm vẫn cứ là bộ mặt lo cánh cánh trong lòng. Chỉ cần nghĩ đến bộ dạng khóc đau khổ của Yến Ni trong sảnh cầu thang, cô liền cảm thấy trong lòng vô cùng nặng nề.
 
Tề Hạo nhìn cô hỏi: “Làm sao thế?”
 
Sở Hàm nhìn anh nói: “Tề Hạo, chúng là làm như thế thực sự có đúng không?” Yến Ni cô ấy kì thực vẫn không quên Dương Chính Nghĩa, chỉ là không quên được tổn thương mà Dương Chính Nghĩa để lại cho cô ấy. Cho nên cô ấy vừa rồi mới không đồng ý lại tiếp nhận cậu ấy từ đầu.
 
“Anh nhìn ra được, Dương Chính Nghĩa kì thực muốn quay trở lại với Yến Ni, nhưng cậu ra không nói gì cả, Yến Ni lại làm sao biết được?”
 
“Em nói đúng.” Tề Hạo đáp lại, “Ngày mai anh đi đến bệnh viện, nói chuyện rõ với Chính Nghĩa. Hai người bọn họ, kì thực trong lòng đều có đối phương, chỉ là một người không dám nói, một người không chịu hỏi.”

 


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.