Cung Thắng bị bẻ gãy ngón tay, sắc mặt của mọi người nhà họ Đường cũng thay đối, lộ vẻ kinh hãi.
Bọn họ không ngờ thằng nhãi này lại ra tay ác như vậy!
“Bà cụ Đường, thằng nhãi này là người nhà họ Đường ư? Nhà họ Đường các người muốn khai chiến với nhà họ Cung chúng tôi sao?”
Cung Thắng ôm ngón tay gãi, nhìn bà cụ Đường với vẻ mặt dữ tợn.
“Xin lỗi ông chủ Cung, kẻ này không phải người nhà họ Đường chúng tồi. Cậu ta ra tay với ỏng tuyệt đối không liên quan gì đến nhà họ Đường chúng tôi.”
Bà cụ Đường vội vàng nói.
“Thằng nhãi kia, rốt cuộc mày là ai?”
Cung Thằng nhìn Diệp Phàm chòng chọc.
“Anh ấy là chồng tỏi.”
Đường Sở Sở thẳng thắn nói.
Sẳc mặt của mọi người nhà họ Đường và Cung Thắng, Cung Thanh đều thay đổi.
“Sở Sở, con nói lỉnh tinh gì thế?”
Dương Ngọc Lan, mẹ của Đường sở Sở vội vàng lẽn tiếng.
“Đường Sở Sở, em có chồng rồi ư? Không thể nào!”
Cung Thanh che mặt, nhìn Đường sở Sở với vẻ mặt khó tin.
“Nhớ cho kỹ, mày còn dám tơ tưởng vợ tao thì lần sau không chỉ ăn một cái tát như vậy đâu!”
Diệp Phàm liếc nhìn Cung Thanh, lạnh lùng nói.
“Mày…”
Cung Thanh giận dữ nhìn Diệp Phàm, định ra tay nhưng bị ba mình kéo lại.
“Nhãi ranh, tao ghim mày rồi đó!”
Cung Thắng nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng quát một câu rồi kéo con trai ra khỏi nhà họ Đường.
“Cậu chính là thằng nhóc hôm nay đại náo phòng họp của tập đoàn Đường Thị, còn ra tay đánh người, tự xưng là chồng của sở sở phải không?”
Lúc này, bà cụ Đường nghiêm nghị nhìn Diệp Phàm.
“Đúng vậy!”
Diệp Phàm trá lời, thái độ tùy ý.
“Nói đi, rốt cuộc cậu và sở sở có quan hệ gì?”
Bà cụ Đường chất vấn.
“Sở Sở là vợ tỏi, bà nói xem chúng tôi có quan hệ gì?”
Diệp Phàm khẽ nhún vai, hờ hững trả lời.
“Cậu đừng nói bậy, sở sở nhà chúng tỏi vẫn chưa kết hôn, sao lại là vợ cậu được?”
Dương Ngọc Lan chỉ vào Diệp Phàm, hét lên.
“Thưa bà, thưa ba mẹ, đây là anh Tiếu Phàm, đệ tử của thầy thuốc đã chữa bệnh cho con lúc trước. Trong ba năm con ở trên núi, anh Tiếu Phàm vẫn luôn chăm sóc con. Con và anh Tiếu Phàm đã đính ước với nhau từ lâu.”
Đường Sở Sở giải thích. Bởi vì không tiện tiết lộ danh hiệu của tam sư phụ của Diệp Phàm nẻn cô khỏng nói ra.
cả nhà họ Đường chỉ có ông cụ Đường và Đường Sở sở biết tam SƯ phụ của Diệp Phàm chính là Y Thánh Quỷ Cốc nổi tiếng khắp Trung Quốc. Những người khác chỉ biết năm xưa ông cụ giao Đường sở sở cho một vị cao nhân trên núi chữa trị, không biết người chữa trị là ai!
“Thú vị thật! Thằng nhãi này giỏi lắm, khỏng ngờ cậu lại bắt được đại tiếu thư nhà họ Đường chúng tôi.”
Đường Phong ở bên cạnh cười khẩy.
“Sở Sở, sao con không nói cho mọi người biết chuyện này? Còn nữa, sao con có thế đính ước với thằng nhóc này chỉ vì cậu ta chăm sóc con vài năm?”
Dương Ngọc Lan bất mãn nói với Đường sở sở.
“Thưa mẹ, con thật lòng thích anh Tiếu Phàm!1′
Đường sở sở trầm giọng nói.
Thấy dáng vẻ kiên quyết của Đường Sở Sở, Dương Ngọc Lan nhìn sang Diệp Phàm: “Chàng trai à, cậu có nhà không?”
“Không có!”
Diệp Phàm lắc đầu.
“Cậu có xe không?”
Dương Ngọc Lan tiếp tục hỏi.
“Cậu có tiền không?”
Dương Ngọc Lan lại hỏi tiếp.
Không có!”
Diệp Phàm trả lời.
“Cậu không có nhà, không có xe, không có tiền, vậy cậu dựa vào đâu mà bắt sở Sở nhà chúng tôi làm vợ cậu?
Nếu Sở Sở nhà chúng tôi chung sống với cậu thì cậu lấy gì nuôi con bé?”
Mặt Dương Ngọc Lan lặp tức biến sắc. Bà ta hét lên, ánh mắt nhìn Diệp Phàm tràn đầy bất mãn.
“Tôi biết y thuật!”
Diệp Phàm nói.
“Y thuật? Cậu có giấy phép hành nghề y không?”
Dương Ngọc Lan lạnh lùng chất vấn.
“Giấy phép hành nghề y? Tôi không
có!”
Diệp Phàm lẳc đầu. Anh đường đường là truyền nhân của Y Thánh Quỷ Cốc, đâu cần thứ kia.
“Ngay cả giấy phép hành nghề y cũng không có, vậy mà cậu còn dám nói mình biết y thuật? Tôi thấy cậu là thầy thuốc nông thôn thì có. Cậu cảm thấy hạng người như cậu có xứng đôi với sở Sở nhà chúng tôi không?”
Dương Ngọc Lan chỉ trích bằng lời lẽ sắc bén.
“Mẹ đừng nói nữa, anh Tiểu Phàm rất tốt.”
Đường sờ sờ VỘI vàng lên tiếng.
“Sở sở à, con còn trẻ, vẫn chưa biết gì hết. Hơn nữa, trước đây con ở cùng cậu ta lâu như vậy, khó tránh khỏi bị cậu ta lừa. Mẹ tuyệt đối khỏng thế đế con hồ hồ. Thằng nhóc này không có gì cả, đến cỏng việc đàng hoàng cũng chẳng có. Cậu ta không xứng với con. Nếu con thành đỏi với cậu ta thì sau này nhất định sẽ hối hận!”
Dương Ngọc Lan không ngừng nói với Đường Sở sở.
“Sở Sở à, mẹ cháu nói rất đúng. Cháu là đại tiếu thư nhà họ Đường, giờ còn là chủ tịch Đường Thị, cháu đại diện cho mặt mũi của cả nhà họ Đường ta. Nếu cháu kết hôn với cậu ta, chuyện này mà truyền ra ngoài thì nhà họ Đường ta còn mặt mũi nào nữa? Đến lúc đó, cả nhà họ Đường và Đường Thị đều trở thành trò cười trong miệng người khác!”
Bà cụ Đường nghiêm mặt nói.
“Chàng trai đã nghe thấy chưa? Cậu không phải là đối tượng kết hôn phù hợp của nó, mau biến đi!”
Dương Ngọc Lan quát Diệp Phàm.
“Tôi muốn ờ cùng ai, không ai có thể quản được! Tôi đã nhận định Sở Sở là vợ tôi thì không ai có thể thay đổi!”
Diệp Phàm bình tĩnh cất lời.
Dương Ngọc Lan tức nổ phổi.
“Sở Sở, con nhất quyết muốn ở bẽn người này sao?”
Bà cụ Đường nhìn Đường sở sở, gằn giọng nói.
“Thưa bà, thưa mẹ, con đã nhận định anh Tiểu Phàm là người chồng duy nhất trong đời này.”
Đường sở sờ kiên quyết nói.
“Đường sở sở, cô muốn ở bên thắng nhãi này thì đừng có làm chủ tịch Đường Thị nữa, nếu không chuyện chủ tịch Đường Thị kết hôn với một tên nhà quê mà đồn ra ngoài thì nhà họ Đường sẽ mất hết thế diện!”
Đường Phong nhân cơ hội xen lời.
“Đúng thế, nếu sở sở kết hôn với người này thì cháu không được làm chủ tịch Đường Thị nữa!”
Bà cụ Đường dứt khoát nói.
“Thưa bà, cháu đã có cách đối phó với Hồi Xuân Sương của Cung Thị, vì vậy hiện tại cháu không thế từ chức chủ tịch. Cháu xin lồi.”
Nói xong Đường sở sở nhìn Dương Ngọc Lan và Đường Chính Nhân ngồi trẽn xe lăn: “Thưa ba mẹ, con biết ba mẹ không thích anh Tiểu Phàm, nhưng con sẽ cho ba mẹ thấy sự lựa chọn của con không sai!”
Sau đó, Đường sờ sờ dẫn theo Diệp Phàm rời đi.
“Sở Sở! Con nhóc này muốn chọc tôi tức chết mà!”
Dương Ngọc Lan vô cùng tức giận.
“Thôi mà Ngọc Lan, Sở Sở đã lớn rồi, chúng ta không nên can thiệp nhiều vào chuyện của con bé!”
Đường Chính Nhản nói.
“Ông thì biết cái gì? Hôn nhản là chuyện lớn cả đời, nếu sờ sờ kết hôn với thằng nhà quẻ kia thì tỏi còn mặt mũi nào mà ra ngoài gặp người khác? Đến lúc đó, ông báo tôi ăn nói với người thân bạn bè thế nào? Nói con rể tôi là một thằng vô dụng không có xe, không có nhà, không có tiền, không có việc làm sao? Ông đã biến thành một kẻ vô dụng, lẽ nào còn muốn con gái tìm một thằng chồng vô dụng?”
Dương Ngọc Lan chỉ vào Đường Chính Nhản, mắng mỏ không kiêng nế
gì-
Đường Chính Nhân không phản bác, chỉ thở dài một hơi, không nói gì nữa, nét mặt đượm nỗi cỏ đơn.
“Đủ rồi!”
Bà cụ Đường nghiêm nghị quát.
“Chính Nghĩa, con đi điều tra lai lịch của thằng nhóc kia! Còn nữa, con đi giải thích với nhà họ Cung, nói người này không có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Đường chúng ta.”
Bà cụ Đường nói với Đường Chính Nghĩa.
“Vâng thưa mẹ.”
Đường Chính Nghĩa gật đầu.
Khu biệt thự Tử Kinh là khu biệt thự cao cấp ở Thiên Hải, người sống ở đỏ ai ai cũng quyền cao chức trọng, giàu sang phú quý.
Đường Sở Sở dẫn Diệp Phàm vào căn biệt thự số 3 trong khu biệt thự này.
“Đảy là căn biệt thự dạo trước em mua lúc chuyển ra khỏi nhà họ Đường. Sau này anh Tiểu Phàm sống ở đây nhé!”
Đường Sở Sở nói.
“Vậy có phái là chúng ta ở chung một phòng không?”
Diệp Phàm nhìn Đường sở sở, nở nụ cười sâu xa.
Đường sở Sở đỏ mặt, cúi đầu đáp: “Nếu anh Tiếu Phàm đồng ý thì Sở sở…”
“Cô bé ngốc nghếch, anh đùa em thôi! Em chuấn bị một căn phòng khác cho anh đi!”
Diệp Phàm trêu ghẹo.
“Ồ!”
Đường sở sở thoáng ngẩn ngơ, sau đó gật đầu, ánh mẳt lộ vẻ thất vọng.