Bé Công Xinh Đẹp Ốm Yếu Khuẩy Đảo Sân Khấu

Chương 77



Căn phòng tối tăm, đóa hoa bỉ ngạn trên đất tựa như một ngọn lửa nhỏ, trỗi dậy từ trong bóng tối.

Kỷ Dịch Duy nhặt đóa hoa bỉ ngạn lên, đôi mắt vàng phản chiếu ngọn lửa đỏ rực.

Hắn quan sát một lượt, rồi hỏi: “Đội trưởng Phương, đây là đạo cụ à?”

“Ừ.” Phương Huyền nhìn ánh sáng đỏ, giọng nói nhẹ nhàng: “Không còn tác dụng nữa.”

“Nó là đạo cụ gì?” Hiện giờ, với tư cách là quái vật, hắn không còn có thể xem chi tiết đạo cụ nữa.

“Tái sinh năm lần, cái giá là xóa sạch ký ức.”

Vừa nói xong, cơ thể Phương Huyền không khỏi run rẩy, lúc này là chín giờ tối, nhiệt độ đã giảm xuống dưới âm bốn mươi độ, dù cậu có mặc nhiều lớp quần áo dày cũng không thể chống lại cái lạnh.

Kỷ Dịch Duy đặt hoa lên bàn, rồi hóa thành một con rắn khổng lồ, thân rắn to lớn nhẹ nhàng quấn quanh eo Phương Huyền, đưa cậu đến chiếc giường mềm mại.

Phương Huyền ngồi trên giường rồi nhìn quanh, mọi thứ xung quanh đều rất tối, chỉ có tiếng “sột soạt” không ngừng, âm thanh này là do sự cọ xát giữa các vảy.

Chốc lát sau, cậu cảm nhận cơ thể mình đột nhiên ở trong một nơi có nhiệt độ cao hơn, bèn đưa tay sờ thử, sờ được từng lớp vảy rắn, vảy lạnh và trơn. Thì ra là Kỷ Dịch Duy đã dùng cơ thể mình để tạo ra một “nhà kính” cho Phương Huyền, ngăn cản cái lạnh xâm nhập.

Phương Huyền ở giữa thân rắn, ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt vàng đầy hung hãn.

“Còn lạnh không đội trưởng Phương?” Đầu rắn to lớn dần di chuyển xuống, dọc theo vai Phương Huyền trườn về phía trước khuôn mặt cậu.

“Không lạnh.” Phương Huyền nghiêng đầu, đôi mắt vàng chỉ cách mắt cậu một cm.

Cái lưỡi rắn dài và chẻ đôi thè ra, “Cơ thể tôi cũng lạnh như em, không thể sưởi ấm cho em như trước nữa.”

Phương Huyền mím môi, “Ừm.”

Cậu lại hỏi: “Anh không có ký ức.”

“Đúng vậy, tôi cũng không có ký ức về bốn lần chơi trước, chỉ nhớ được thế giới gốc và những sự việc trong lần chơi này.”

Có vẻ như tất cả con người và quái vật đều bị đạo cụ xóa sạch ký ức, nhưng Phương Huyền cảm thấy có điều gì đó không đúng. Hệ thống trò chơi đã chiếm quyền kiểm soát, nó hoàn toàn có thể chỉ tác động lên con người, giữ lại ký ức của quái vật trong các lần trước.

Hơn nữa, nếu hệ thống trò chơi có thể đẩy hệ thống của họ ra ngoài, tại sao lại không ra tay ngăn chặn họ? Là vì không để ý đến họ, hay là hệ thống đã làm gì đó khi rời đi, khiến hệ thống trò chơi không tìm ra họ là ai?

Phương Huyền tiếp tục hỏi: “Giá trị ác niệm và điểm số có tác dụng gì?”

Đầu rắn của Kỷ Dịch Duy đặt lên vai Phương Huyền, “Hệ thống trò chơi trước đây đã thu thập một số nội tạng của người chơi, sử dụng giá trị ác niệm để sửa chữa và cải tạo thi thể đó.”

“Xung quanh thi thể có một đám thứ màu đen trôi nổi, chúng rất thích ăn giá trị ác niệm, ăn càng nhiều thì lớn càng nhanh. Chúng còn ác độc hơn cả chúng ta, cực kỳ thích những thứ tăm tối.”

Vậy những con người và quái vật sống sót hiện nay là những vật tế được hệ thống trò chơi cố tình tạo ra? Có thể khi họ lên tầng thứ bảy, những thứ màu đen đó sẽ ăn họ.

Họ đã rơi vào một cái bẫy đã được sắp đặt từ trước.

Kể từ ngày tận thế, mọi người để sống sót đã giết chóc, cướp bóc, cơ thể phủ đầy máu. Có thể nước sạch sẽ rửa trôi máu, nhưng tội lỗi đã khắc sâu vào linh hồn.

Thế giới này, không ai có linh hồn thực sự trong sạch.

Không, Phương Huyền lập tức nhận ra.

Vẫn còn một người.

Cao Tư Vũ.

Cô bé có thể có một vai trò nào đó.

“Đó là thứ gì?”

“Tôi cũng không biết, bên trong cung điện có một rào chắn màu xanh ngăn cản, chúng tôi không thể vào trong xem, nhưng tôi cảm nhận được thứ đó rất nguy hiểm.”

“Ừm.” Phần màu đen trong đầu Phương Huyền… lần trước cậu lên tầng thứ bảy, có lẽ đã vào trong cung điện, cuối cùng bị thứ đó xâm nhập não, chọn lấy cơ hội cuối cùng để tái sinh, và sức mạnh tinh thần của Kỷ Dịch Duy cũng cùng cậu tiến vào, bảo vệ cậu khỏi bị thứ đó xâm lấn?

“Còn điểm số là để củng cố rào chắn màu xanh. Khi trò chơi bắt đầu, hành tinh này đầy rào chắn, bên ngoài cũng có một lớp, không ai ra ngoài được cũng không ai vào được.”

Đầu rắn của Kỷ Dịch Duy cọ vào má Phương Huyền, nói: “Đội trưởng Phương, cả quái vật và con người đều bị hệ thống trò chơi kiểm soát, muốn thoát khỏi trò chơi này, phải giết họ, phá hủy hệ thống bảo vệ trong cung điện.”

Hắn nheo mắt, “Nhưng hệ thống trò chơi có thể tùy ý giết chúng ta, bước đầu tiên là chúng ta phải thoát khỏi sự kiểm soát của nó.”

Phương Huyền trầm ngâm một phút, “Tầng thứ bảy tôi sẽ sử dụng Trái tim quái vật.” Trái tim quái vật có thể thoát khỏi sự kiểm soát của hệ thống trò chơi, lúc đó cậu chỉ còn cách liều lĩnh, giết chết con người và quái vật.

“Ừm.” Đầu rắn của Kỷ Dịch Duy thả lỏng, Phương Huyền cảm nhận vai mình trở nên nặng nề.

Kỷ Dịch Duy rút lại lưỡi rắn, đưa tọa độ của cung điện cho Phương Huyền.

Vị trí này nằm sâu trong tầng thứ bảy, xung quanh là một đại dương. Để vượt qua vài kilomet nước biển, họ cần dùng đến đạo cụ của pháp sư băng.

“Bảy người các anh?”

“Bảy người chúng tôi là những người canh cửa, từ đầu đã ở trong cung điện. Sức mạnh của chúng tôi vượt xa quái vật thông thường, nên những quái vật đó không thể phát hiện ra tinh thần lực của tôi.” Không ngờ khi quái vật kiểm tra những người bị điều khiển, không phát hiện ra điều bất thường ở Kỷ Dịch Duy.

“Ừ, đạo cụ của quái vật.” Vừa nói xong, âm thanh “sột soạt” lại vang lên bên tai, Phương Huyền cảm nhận thân rắn của Kỷ Dịch Duy đang di chuyển chậm rãi, ngay cả đầu rắn trên vai cũng nhấc lên, không còn vẻ lười biếng nữa.

Phương Huyền biết Kỷ Dịch Duy đã nắm được một số thông tin.

Kỷ Dịch Duy thở dài, nhẹ nhàng đặt đầu rắn lên đùi Phương Huyền.

“Lúc tỉnh dậy, tôi phát hiện thi thể bên trong cơ thể mình đã biến mất. Dù không nhớ làm sao mất đi, nhưng có lẽ tôi đã đưa nó cho em, không biết bằng cách nào mà sức mạnh từ thi thể đó đã biến thành đạo cụ.”

“Thi thể?” Sử dụng sức mạnh từ thi thể, có lẽ chỉ có hệ thống mới làm được điều này. Chẳng lẽ lần trước hệ thống không rời khỏi cậu, hoặc đã kịp thời xuất hiện để giúp cậu?

Kỷ Dịch Duy nhấc mí mắt, miệng rắn từ từ tiến gần tay Phương Huyền, rồi áp vào lòng bàn tay cậu, giọng nói trầm thấp: “Đó là vị thần đã chết ở thế giới gốc của tôi, cũng là chủ nhân của quái vật chúng tôi.”

“Thế giới của chúng tôi bị tấn công bởi một sức mạnh kỳ quái, để cứu lấy chúng sinh, người ấy đã hy sinh bản thân. Không ai biết điều này, họ trách người ấy vô dụng, không quan tâm đến chúng sinh, trách người ấy là kẻ bỏ trốn. Sau đó, một người bí ẩn đứng lên, thay thế người ấy, nói rằng người ấy đã cứu thế giới. Mọi người tin tưởng và tôn sùng gã như thần, từ đó, một vị thần mới ra đời.”

“Vị thần mới này ký kết với chúng tôi một hợp đồng, hứa đưa chúng tôi thoát khỏi thế giới tàn phá. Tất cả quái vật vui mừng chấp nhận, nhưng nào ngờ khi đến đây mới phát hiện bị lừa. Gã chỉ là một kẻ giả mạo đầy dối trá.”

Thì ra là như vậy…

Thần được nhắc đến trong ghi chú của đạo cụ, hóa ra là thần thật và thần giả.

Nói đến đây, đồng tử của Kỷ Dịch Duy co lại, tràn đầy sự tức giận mãnh liệt.

“Thần thật đã sớm ngã xuống, thi thể của người rơi vào một nơi sâu không thấy đáy. Tôi tìm kiếm rất lâu, lật từng chỗ, xác chết chất cao như núi, thậm chí lấp đầy cả hồ sông.”

“Anh tìm bao lâu?” Phương Huyền cúi đầu, ngón tay run lên, chạm vào cằm của đầu rắn.

Trong đầu, lời Kỷ Dịch Duy từng nói hai lần với cậu chợt hiện lên.

— Dù một ngày nào đó em chỉ còn là một bộ xương, tôi cũng sẽ tìm ra em từ hàng vạn bộ xương khác.

Kỷ Dịch Duy nhìn Phương Huyền nói: “Tôi tìm suốt nửa năm, may mà khi đó đang là mùa đông, thi thể không dễ bị phân hủy.”

“Tôi tìm thấy bộ xương của người ấy vào cuối mùa xuân, người ấy đang ngủ trong những đóa hoa bỉ ngạn, nhiều chỗ trên cơ thể đã thối rữa. Tôi giấu thi thể người ấy trong bụng, mang theo đến thế giới mới.”

Phương Huyền nhắm mắt lại, giọng lạnh lùng hỏi: “Anh là gì của người đó?”

Kỷ Dịch Duy khàn giọng: “Tôi là một con rắn chưa khai trí được người ấy nuôi dưỡng, không thể nói, không thể biến hình. Khi đó, tôi vừa mới nở, yếu ớt, người ấy đã cứu tôi, nuôi tôi bên cạnh.”

Phương Huyền mím chặt môi, sau đó, cậu chắc chắn nói: “Tôi là người đó.”

Đầu rắn của Kỷ Dịch Duy trườn lên ngực Phương Huyền, cười nói: “Đúng, đội trưởng Phương, em chính là người ấy.”

“Làm sao anh chắc chắn?” Phương Huyền hỏi.

“Cảm giác. Ngay từ lần đầu gặp em, tôi đã cảm thấy em rất quen thuộc, sau này ở bên em, càng chứng minh suy đoán của tôi. Người ấy đã đầu thai, trở thành Phương Huyền.”

Phương Huyền nhanh chóng hồi tưởng lại cách cậu liên kết với hệ thống, nguồn gốc của thế giới đó, nhưng không có kết quả, thậm chí ký ức về điều này cũng bị xóa sạch.

Cậu đã liên quan đến thế giới gốc của quái vật, vì vậy ký ức mới bị xóa sao?

Hệ thống trò chơi có thể thu thập ký ức, xóa ký ức có lẽ là cách tốt nhất, để nó không thể thu thập thông tin.

“Gặp lại em ở thế giới này, đội trưởng Phương, sức mạnh mang theo từ thi thể đã được trả lại cho em, đó là sức mạnh vốn thuộc về em.”

Phương Huyền không thể nhớ ra điều gì, nhưng mười ngón tay cậu run rẩy không kiểm soát, như thể đang xác nhận với cậu rằng — cậu chính là thần của thế giới đó, là chủ nhân của quái vật.

“Ừ,” cậu đáp lại Kỷ Dịch Duy.

Kỷ Dịch Duy nhẹ nhàng nói: “Hãy giết hết bọn chúng, chúng đã phản bội em.”

Phương Huyền không đáp lại.

Một lát sau, cậu lại hỏi: “Loài người diệt vong?”

“Nếu loài người chết hết, chúng tôi sẽ trở thành chủ nhân của hành tinh này, thay thế các người mà sống.”

“Ừ.”

Kỷ Dịch Duy biến thành hình người, kéo chăn đắp lên người Phương Huyền, “Phần đen trong đầu em tạm thời bị tôi áp chế, nhưng vẫn chưa thể xóa bỏ, đó là thứ màu đen trong cung điện, rất mạnh. Sau này tôi khó có thể ở bên em, lần này là nhân lúc hệ thống trò chơi vào bên trong màn chắn tôi mới có cơ hội đến đây. Tôi sẽ dùng mắt em để quan sát tình hình xung quanh, và sẽ thông qua tinh thần lực gửi một số thông tin cho em.”

Phương Huyền “ừ” một tiếng, Kỷ Dịch Duy tiến lại quá gần, khiến lông mi của Phương Huyền vô tình quét qua mặt hắn.

Kỷ Dịch Duy thở gấp, hai tay ôm chặt lấy eo Phương Huyền, giọng khàn khàn, từ tốn hỏi: “Đội trưởng Phương, tôi có thể hôn em không?”

Lông mi dày của Phương Huyền khẽ động đậy, đôi mắt đen dần hiện lên hai đốm vàng.

Kỷ Dịch Duy vẫn như trước, Phương Huyền không trực tiếp từ chối, hắn có thể coi đó là sự đồng ý ngầm. Vì vậy, Kỷ Dịch Duy đưa tay ra, nhẹ nhàng đỡ lấy sau đầu Phương Huyền, từ từ tiến gần và hôn cậu.

Khuôn mặt bình tĩnh của Phương Huyền thoáng hiện lên chút ngạc nhiên, mặc dù Kỷ Dịch Duy là quái vật, nhiệt độ cơ thể lạnh như băng, nhưng nhiệt độ trong miệng lại không khác gì con người.

Lưỡi cậu không có lối thoát, bị Kỷ Dịch Duy đuổi theo mãnh liệt. Phương Huyền không biết cách hôn, trong chuyện này cậu tỏ ra lúng túng. Thời gian hôn kéo dài quá lâu, hơi thở của cậu dường như bị chặn lại.

Phương Huyền buộc phải nắm lấy cổ tay Kỷ Dịch Duy để ngăn hành động quá khích của hắn.

Kỷ Dịch Duy nhận ra ý muốn của Phương Huyền, lập tức lùi lại.

Phương Huyền thở dốc, hít thở sâu vài hơi mới bình tĩnh lại được.

“Đội trưởng Phương…” Kỷ Dịch Duy lau vết hôn trên môi cậu, đôi mắt sáng rực như thể có thể nhìn thấu khuôn mặt của Phương Huyền trong bóng tối.

Khuôn mặt lạnh lùng của Phương Huyền lúc này lại hiện lên một chút đỏ ửng, Kỷ Dịch Duy biết đó là do cậu bị ngạt thở. Hắn mỉm cười nói: “Sau khi thoát khỏi trò chơi, hãy trở thành một người bình thường, biết khóc biết cười.”

Phương Huyền từ từ điều hòa nhịp thở, nhìn hắn, trả lời: “Ừ.”

Kỷ Dịch Duy tiếp tục: “Tôi sẽ đợi em ở tầng thứ bảy, lần này đừng đến đấy một mình nữa.”

“Ừ.”

Kỷ Dịch Duy còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn thay đổi, “Tôi phải đi ngay, nó sắp xuất hiện.” Trước khi rời đi, hắn nắm lấy tay Phương Huyền và ôm cậu một cái.

Phương Huyền ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt vàng trước mặt, bình tĩnh nói: “Chúng ta sẽ đến tầng thứ bảy.”

“Ừ, đội trưởng Phương.” Kỷ Dịch Duy mỉm cười, biến thành một làn khói trắng và biến mất trong vòng tay của Phương Huyền. Khi hắn trở về cung điện tuyết đã phủ đầy người, lúc này hắn bắt gặp một người, “Anh đi đâu vậy? Vừa gõ cửa phòng anh không thấy ai?”

“Anh quản tôi?” Kỷ Dịch Duy liếc nhìn hắn ta.

“Tốt bụng mà bị xem như xấu tính, thứ không biết điều. Hệ thống trò chơi vừa xuất hiện, nói cuối cùng cũng bắt được ai đó, tiếp theo là giết hắn, không để hắn sống.”

Kỷ Dịch Duy dừng lại, “Tại sao phải giết? Sao không giết luôn?”

“Không biết, có lẽ phát hiện ra điều gì đó không đúng.”

“Về lý do không giết ngay, là do mã chương trình quy định, tạm thời không thể vi phạm quy tắc trò chơi, chỉ có thể tuân theo quy tắc. Chậc, dù sao chúng ta cũng bị nhốt vào không gian trò chơi.”

“Ai? Phương Huyền à?”

“Không phải.”

“Kệ đi.” Kỷ Dịch Duy không quan tâm, quay lưng đóng cửa, nhưng hắn vẫn gửi một tín hiệu cảnh báo nhẹ cho Phương Huyền.

Phương Huyền sử dụng tinh thần lực, tiến vào não quái vật, trên diễn đàn quái vật vừa đăng một bài viết, bài viết đứng đầu, tiêu đề màu đỏ.

Diễn đàn trò chơi quái vật:

[Yêu cầu tất cả quái vật giết ngay người chơi Hà Bình! Quái vật thành công tiêu diệt sẽ được giải thoát, thoát khỏi trò chơi!]

Không ổn rồi.

Hà Bình đã bị phát hiện, tiếp theo liệu có phải là cậu không?


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.