Bàn tay phải của Phương Huyền bị bàn tay rộng lớn của Kỷ Dịch Duy nắm chặt, cậu đành phải vươn tay trái lấy ra chiếc gương nhỏ trong túi phải, soi về phía Kỷ Dịch Duy. Hình ảnh phản chiếu trong gương là hình dáng con người.
Có lẽ hệ thống trò chơi đã coi Kỷ Dịch Duy như một người chơi và đưa hắn vào trò chơi mới.
Cậu cất gương đi, ánh mắt xuyên qua đám người hoảng loạn, dừng lại trên những xác chết chồng chất.
“Phương Huyền?” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía trước.
Đặng Thu Lâm đứng không xa, tay cầm hai con dao đầy máu, máu không ngừng nhỏ xuống từ đầu dao. Chiếc áo khoác lông màu kaki và quần sáng màu của hắn ta gần như bị thấm đẫm máu, trên má trái còn dính vài giọt máu chưa lau sạch.
“Anh Đặng?!”
Tiểu Anh cầm chiếc gương từ tay Phương Huyền, xác nhận danh tính, rồi thở phào hỏi: “Anh đã gặp chuyện gì vậy? Sao toàn thân đều là máu thế?”
Đặng Thu Lâm vung tay để giũ máu, mỉm cười nói: “Bị quái vật đẩy ngã vào vũng máu, lăn một vòng. Nhưng may mà tôi đã giết được nó. Mọi người đều là người thật chứ?”
“Đều là thật. Còn Thu Tâm đâu?”
“Hai người bọn họ đang ở cùng tầng này, tôi đã bảo họ đừng ra ngoài, chờ tôi đến.”
“Đội trưởng Đặng, người còn lại của anh đang ở tầng mấy vậy?” Kỷ Dịch Duy tiến lên, cười mỉm hỏi.
Rõ ràng lời của Kỷ Dịch Duy có ẩn ý, Đặng Thu Lâm tiếp lời với nụ cười: “Đã giết rồi.”
“Ồ, may mắn thật.”
Phương Huyền đã quá quen với những cuộc đấu đá ngầm của bọn họ, cậu chẳng buồn ngẩng đầu lên.
“Đi cùng nhé?” Đặng Thu Lâm hỏi Phương Huyền.
Có một điều chưa thể xác nhận, liệu quái vật có ngay lập tức phát hiện ra điểm bất thường của mình không? Phương Huyền thuận nước đẩy thuyền đồng ý.
Họ theo Đặng Thu Lâm đi vài phút, đến một phía bên trái. Đặng Thu Lâm giấu dao sau lưng, đứng trước cửa, vài giây sau cánh cửa mở ra, bên trong là Đàm Thu Tâm với vẻ mặt lo lắng bước ra, cô liếc nhìn mọi người trước mặt, “Anh Đặng, anh Phương Huyền, Tiểu Anh… Tôi là người thật phải không?”
Đặng Thu Lâm giơ dao lên, lưỡi dao phản chiếu khuôn mặt gần như bật khóc của Đàm Thu Tâm, “Không phải quái vật.”
“Phù…” Đàm Thu Tâm thở phào nhẹ nhõm, “Không phải là tốt rồi.”
“Để anh xem người còn lại của em ở đâu, phòng cuối bên trái, đi thôi, lát nữa trốn sau lưng đừng lên tiếng.”
“Được.” Đàm Thu Tâm đi theo sau cùng của đội.
Phương Huyền đi đến phía trái cuối cùng, Đàm Thu Tâm giả đang ở căn phòng ngoài cùng. Phía đối diện cửa phòng cô ta là một bức tường. Cậu quan sát cấu trúc ở góc này rồi nhìn về phía trước.
Đặng Thu Lâm nở nụ cười rạng rỡ, gõ cửa, không để lộ chút gì qua biểu cảm hay giọng nói khiến người trong phòng nghi ngờ về ý định giết người của mình.
Trong phòng, Đàm Thu Tâm đang nhắn tin qua ứng dụng trò chuyện: “Anh Đặng, em nghe lời anh, đang ở trong phòng rồi, anh có gặp người giống em không? Em không phải là quái vật chứ?”
Đặng Thu Lâm đáp: “Gặp rồi, giả đã bị tôi giết. Đương nhiên tôi là thật, Tiểu Anh và mọi người có thể làm chứng.”
Đàm Thu Tâm qua lỗ nhỏ, nhìn thấy Đặng Thu Lâm đứng cạnh Tiểu Anh và Trương An Lệ, xác nhận lời hắn ta là đúng.
“Hừm.” Đàm Thu Tâm nở nụ cười nhẹ, “Tốt quá, vừa nãy em còn lo mình là quái vật thì phải làm sao? Bên ngoài mọi người đều đang la hét giết quái vật.”
“Ừ, nên ra ngoài thôi, không còn nhiều thời gian nữa.”
Đàm Thu Tâm vội thu dọn đồ đạc, tay cầm theo một chai sữa, nhanh chóng mở rào chắn màu xanh, vui vẻ nói: “Anh Đặng, trong phòng em có vài chai sữa, thấy anh thường hay uống, em cho anh một chai.”
Chai sữa vừa đưa đến trước mặt Đặng Thu Lâm, một tia sáng màu vàng nhạt lóe qua, ngay lập tức là cảnh tượng đỏ rực trước mắt. Trong cơn mưa máu, cô ta nhìn thấy gương mặt với nụ cười vô hại của Đặng Thu Lâm.
“Cạch” một tiếng, chai sữa rơi xuống đất, phát ra hai tiếng nặng nề. Nó lăn vài vòng, vừa đúng lăn đến trước chân Đặng Thu Lâm.
“Anh Đặng…” Đàm Thu Tâm giữ chặt vết thương đang chảy máu trên ngực, nhìn những người quen trước mặt, trong khoảnh khắc, cô ta hiểu ra sự thật.
Lưng cô ta dựa vào tường, ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển trong im lặng, như đã tuyệt vọng, cô ta nói: “Hóa ra… tôi đúng là quái vật.”
Hóa ra?
Phương Huyền đoán rằng có thể từ lúc tiếng chuông vang lên, quái vật đã nhận thức được sự khác thường trong cơ thể mình.
Đàm Thu Tâm thật bước ra, mặt đầy u sầu.
Đặng Thu Lâm lau sạch máu trên dao, dịu dàng hỏi: “Cô đã sớm phát hiện rồi?”
Đàm Thu Tâm rơi nước mắt, nhắm mắt lại, “Ừ, em cảm thấy đột nhiên toàn thân có một luồng sức mạnh, rồi nhận ra lực tay mình đã mạnh hơn…”
“Sao không cầm dao lên mà chống trả?”
Đàm Thu Tâm lắc đầu khó nhọc, không nói gì, cũng không làm gì, không bỏ chạy, chỉ lặng lẽ ngồi đó chờ cái chết đến.
Năm phút sau, cô ta ngừng thở.
“Chúng ta đi thôi.” Sau khi giải quyết xong, Đặng Thu Lâm định rời đi. Trước khi quay người, hắn ta vô tình liếc nhìn vào phòng cô một cái, bước chân đột nhiên dừng lại, nhưng sau đó vẫn ung dung đi tiếp.
Đàm Thu Tâm nhặt chai sữa dưới đất lên, đi theo.
“Bây giờ quái vật vẫn chưa khôi phục ký ức, vẫn sử dụng ký ức và cảm xúc của con người, chúng ta có thể lợi dụng điểm này.” Chung Sơ Kỳ đề nghị.
“Ừ.” Phương Huyền đáp lại.
“Đi thôi, phải bàn bạc đối sách rồi.”
Phương Huyền và Kỷ Dịch Duy đứng lại cuối cùng, cùng nhau nhìn vào bên trong, hai con dao bạc lặng lẽ nằm trên chiếc giường trắng tinh, thỉnh thoảng lại lóe lên ánh sáng.
Bàn bạc xong, bọn họ quay lại và tiếp tục theo kịp đội ngũ.
Phía trước, Đặng Thu Lâm đang luồn lách qua đám đông, bước chân nhanh nhẹn, bỏ xa những người phía sau hơn chục mét. Đột nhiên hắn ta dừng lại, tay nắm chặt cặp kính trong túi áo, quay đầu nhìn Đàm Thu Tâm, người vẫn luôn theo sát mình.
“Thật tồi tệ,” hắn ta lẩm bẩm một câu.
“Anh Đặng, anh nói gì vậy?”
“Đàm Thu Tâm, trước đây không phải em rất muốn theo Phương Huyền sao? Bây giờ đội ngũ chỉ còn lại hai chúng ta, em có thể đi theo họ.” Đặng Thu Lâm ngẩng đầu, nhìn lên cầu thang bên phải đang xoắn ốc kéo dài lên trên.
Đàm Thu Tâm nhét chai sữa vào ba lô của Đặng Thu Lâm, vừa làm vừa nói: “Trước kia thì em có muốn, nhưng giờ thì không. Anh Đặng, chúng ta cùng nhau từ hòn đảo nhỏ đến đây. Mỗi khi gặp nguy hiểm, anh luôn đứng ra bảo vệ đội. Có hai lần chúng em tưởng rằng anh chắc chắn sẽ chết, nhưng anh lại sống sót.”
“Mọi người đều biết có lẽ anh sở hữu vật phẩm thần kỳ nào đó, vì vậy cơ thể anh mới không bị thương. Ban đầu họ có ý định giết anh để cướp vật phẩm, nhưng sau đó tất cả đều tự nguyện đi theo anh. Tất cả nhìn thấy rõ, anh đã dùng mạng sống của mình để đổi lấy mạng của mọi người…”
“Anh là đội trưởng của em, trừ khi anh chết, nếu không em sẽ mãi mãi là thành viên trong đội của em.”
“Được rồi.” Đặng Thu Lâm cụp mắt, giọng nói bình thản, “Phương Huyền, Chung Sơ Kỳ, chúng ta bàn bạc thôi.”
“Ừ.”
Hiện tại, tất cả bọn họ đều ở trong tình thế không có vũ khí, không thể chịu đựng nổi từng bước tiến của quái vật trong tương lai. Nếu muốn tăng cơ hội sống sót, họ phải tiêu diệt quái vật ngay từ trong trứng nước.
Họ đều hiểu rằng cái kết của việc bắt đầu giết chóc sẽ là gì, nhưng không còn đường lui.
Vì sự sống của bản thân, và để nhiều người hơn có thể sống sót…
Sau khi bàn bạc, họ quyết định rằng mỗi tầng sẽ tự chia thành các đội nhỏ, trước khi tiếng chuông lại vang lên, họ sẽ xử lý những con quái vật chưa thức tỉnh.
Những con quái vật không thể giết được sẽ báo cáo lại cho họ, do Kỷ Dịch Duy dẫn đầu xử lý.
Người chơi chưa từng giết chóc sẽ cố gắng tránh tiếp xúc với máu.
Phương Huyền còn đề xuất thêm một ý kiến: người chơi từ tầng 90 trở lên cần tìm kiếm hệ thống điều khiển của trò chơi. Trò chơi này có thể được vận hành bởi một bộ máy, và trong các phòng có bố trí đặc biệt, những người ở trên có thể quan sát tình hình bên trong thông qua lỗ nhỏ trên cửa.
Những lời này vừa được đưa ra, mọi người bắt đầu tranh luận.
Có người rất tán thành, có người lại rụt rè lo sợ.
[Đúng, đúng, phải giết quái vật ngay, chúng ta không thể kéo dài. Nhưng liệu trong phòng có thật sự có máy móc điều khiển trò chơi không?]
[Ngẫm lại thì thấy hợp lý đấy. Mỗi trò chơi đều có một loạt máy móc phục vụ trò chơi! Có lẽ sự khác biệt nằm ở mức độ công nghệ của máy móc? Đây là một phương pháp tốt, nhanh hơn là tìm người!]
[Quái vật mạnh như vậy, chúng ta mà xông vào thì chắc chắn sẽ chết thôi? Giờ chúng cũng biết thân phận của mình rồi, chắc chắn sẽ đề phòng, muốn giết chúng ta phải trả giá bằng máu.]
[Mẹ kiếp, đừng do dự nhiều nữa, chẳng phải trước đây cũng là lựa chọn giữa hai cái chết sao? Chúng ta không có vật phẩm, toàn là người bình thường, kéo dài thêm chút nữa quái vật sẽ đập chết hết chúng ta, lúc đó không chừa một ai. Xuống địa ngục mà khóc lóc đi, chuẩn bị sẵn mà khóc hết tang sự cho mấy kiếp sau của cậu luôn.]
[Đồ khốn, miệng cậu bôi phân rồi à? Không biết nói chuyện tử tế sao?]
[… Tôi xin lỗi, tôi sai rồi, tôi nóng lòng quá.]
Vì thế, các người chơi trên mỗi tầng bắt đầu hò hét trong hành lang, xác minh thân phận và tập hợp đội ngũ.
Hiện tại, quái vật chỉ mạnh hơn con người ở sức lực, còn lại thì không khác mấy. Vì vậy, mỗi đội chỉ cần vài người thu hút sự chú ý của chúng, sau đó những người khác sẽ tìm cơ hội tiêu diệt chúng.
Các đội đã tốn không ít công sức và hy sinh vài mạng người để giết chết những con quái vật xuất hiện trong hành lang. Còn những con quái vật còn lại thì khôn ngoan trốn trong phòng, không dám ra ngoài.
“Ra mở cửa, kiểm tra danh tính!”
Người chơi bên ngoài hét lớn: “Tại sao lại không ra ngoài? Có phải đang lo sợ gì không? Cuối cùng thì các ngươi cũng có ngày phải sợ hãi. Các ngươi đã giết chúng ta, ăn thịt chúng ta, tấn công chúng ta ở ngoài xe, bây giờ thì sao? Bị chúng ta bao vây, cảm giác thế nào?”
Người bên trong run rẩy, thu mình bên cạnh giường, tâm trạng hoảng loạn: “Tôi không phải quái vật, tôi không phải… chỉ là vừa ăn xong chút thức ăn nên thấy khỏe hơn thôi.”
“Tôi chưa làm gì cả, cũng chưa giết ai, tại sao các người lại vây bắt tôi, các người mới là ma, các người mới là ác quỷ… Tôi không phải quái vật, các người là…”
“Mẹ kiếp! Họ không ra ngoài thì làm gì đây? Cái rào chắn màu xanh này chúng ta không phá được, có người trước đó đã thử đạp vào màn chắn trong hành lang nửa tiếng mà cũng không mở được.”
“Có thể phá được! Mới đây tôi thấy có người đạp vỡ được cửa. Cửa và màn chắn trong hành lang không cùng cấp độ, nếu cùng cấp thì chỉ cần trốn vào trong là được, thế thì trò chơi sao mà qua được?”
Người bên ngoài mắt sáng rực: “Tốt rồi, tin tốt đấy, các ngươi chết chắc rồi!”
Người bên trong không còn đường thoát, hoảng loạn đến mức cố đạp vỡ cửa sổ. Sau vài cú đá, cửa sổ thực sự vỡ. Hắn ta run rẩy leo ra ngoài, nghĩ rằng sức mạnh đã tăng lên chút, có thể nhảy sang gờ cửa sổ tầng dưới và trèo vào trong.
Hắn ta thở phào nhẹ nhõm, đối diện với những người chơi sắp phá cửa xông vào, quyết định nhảy xuống. Nhưng không ngờ, gió tuyết bên ngoài quá lớn, như một bàn tay kéo hắn ra xa. Hắn ta vừa chạm vào bức tường trơn bóng, đã rơi xuống biển sâu, chết trong cái lạnh buốt và ngạt thở.
“Hắn chết rồi! Đáng đời!” Những người chơi xông vào cảm thấy hả hê.
Phương Huyền và Kỷ Dịch Duy cùng những người khác đi ngang qua cửa phòng của họ, Kỷ Dịch Duy đang lau lớp máu dày trên lưỡi dao: “Con dao này đã được hệ thống trò chơi sửa đổi, chỉ khi đến gần mới có thể thấy được ánh phản chiếu. Đèn trong hành lang cũng được điều chỉnh mờ đi, khiến người ta khó phát hiện.”
“Ừ.” Phương Huyền nhìn chằm chằm vào những cảnh tượng đẫm máu. Những con quái vật chống cự bị đâm thành những cái lỗ máu bởi nhiều người, hoặc bị chặt đứt tứ chi, hoặc bị tra tấn trước khi chết để xả nỗi oán giận của người chơi.
Mọi người đều hiểu ý đồ của hệ thống trò chơi, họ không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiêu diệt quái vật trước, từng bước loại bỏ trở ngại, rồi mới tính đến chuyện tiếp theo. Tuy nói là vậy, nhưng những người này dần dần cũng tìm thấy niềm khoái lạc khác trong cuộc tàn sát.
“Các người là ác quỷ! Tôi không phải… tôi là con người, là con người!” Một người bị nhiều người ghì chặt, cắt cổ, đâm xuyên mắt, rồi bị đánh thêm vài cú.
“Trả lại tất cả cho ngươi, bạn bè và cha mẹ ta đều chết dưới tay các ngươi! Chết đi!”
Những con người yếu đuối trong khoảnh khắc này cuối cùng cũng biến thành ác quỷ của sự tàn sát, vung lưỡi dao sắc nhọn lên cơ thể “con người”.
Phương Huyền lạnh nhạt nói: “Ác niệm, tế phẩm.”
Những người này nghe thấy hai từ ấy, như bị dội một chậu nước lạnh, cả người run rẩy, vội dừng lại việc tra tấn trong tay.
“Suýt quên mất, không thể quá đáng thế này. Nếu ác niệm quá nặng sẽ bị nó ăn trước tiên. Tha cho các ngươi một lần.”
“Đi thôi, lên tầng trên!”
Họ chật vật giết quái vật qua từng tầng. Hai tiếng sau, những người trên tầng cao nhất truyền tin về.
[Cửa trên tầng chín mươi trở lên cứng hơn rất nhiều so với dưới, chúng tôi không phá được, không bắt được người bên trong. Đợi mọi người lên rồi cùng xử lý.]
[Đã kiểm tra toàn bộ, không có thiết bị nào liên quan đến trò chơi trên các tầng chín mươi trở lên.]
Phương Huyền hỏi: [Chắc chắn chứ?]
[Đúng, chúng tôi đã kiểm tra hai lần, bên trong chỉ có những đồ đạc như giường và tủ quần áo giống nhau thôi.]
[Chẳng lẽ suy nghĩ ban đầu của chúng ta đều sai? Hệ thống trò chơi cố tình ở dưới cùng, có thể họ là nền văn minh cao cấp, không sợ nước?]
[Dưới cùng đã bị ngập nước rồi, không tìm thấy gì cả. Chúng ta có nên chia người xuống tìm mấy chục tầng bên dưới không?]
[Nếu hệ thống ở tầng một thì sao? Các tầng cao hàng trăm mét, nước biển sâu mười hay hai mươi mét còn chấp nhận được, chứ hàng trăm mét thì con người thành thịt nát rồi. Khi mười hai giờ thứ hai đến, quái vật ở tầng trên cùng sẽ rất khó đối phó.]
Cung điện có tổng cộng 471,614 phòng, mỗi tầng có 471,600 phòng, thừa ra 14 phòng.
Phương Huyền nhanh chóng nhớ lại cấu trúc của các tầng. Mỗi tầng đều có các phòng đối diện nhau, còn phòng của giả Đàm Thu Tâm nằm ở cuối bên trái, đối diện là một bức tường.
Có thể hệ thống trò chơi đã thiết lập một tầng có thêm một phòng. Cậu vội vàng hỏi trong nhóm xem tầng nào có thêm phòng không đối diện nhau.
Mọi người trong nhóm lần lượt hồi tưởng:
[Tôi nhớ là tầng 6 có.]
[Tầng 15 cũng có.]
Tóm lại là các tầng 6, 9, 15, 23, 28, 37, 44, 51, 68, 70, 88, 94.
Mười hai tầng này có thêm một phòng.
[Hả? Mười hai phòng, chẳng lẽ hai phòng còn lại được đặt cùng một tầng? Vậy tìm thế nào?]
Vẫn còn thiếu hai phòng…
Phương Huyền bình tĩnh suy ngẫm. Liệu hệ thống trò chơi có thể đặt hai phòng điều khiển ở nơi nguy hiểm không? Trong mã chương trình có thể có virus, nếu xảy ra chuyện gì và không thể chống lại nước biển, thì mọi nỗ lực đều uổng phí.
Hoặc có thể còn một khả năng khác, nếu hai phòng này không được đặt vào trong?
Lúc đầu, hệ thống trò chơi chỉ nói rằng cung điện có 471,614 phòng. Phạm vi của cung điện mà họ nói có phải chỉ giới hạn trong tòa nhà này hay là cả lớp bảo vệ hình bán cầu bên ngoài?
Nếu là trường hợp thứ hai, hai phòng này có thể tồn tại độc lập ngoài tầm ảnh hưởng của người chơi, không bị can thiệp, vẫn được bảo đảm an toàn bên trong rào chắn màu xanh?
Trong khoảnh khắc, Phương Huyền có một phỏng đoán rằng có thể đồng hồ ở trên có gì đó kỳ lạ. Tiếng chuông kỳ lạ phát ra từ nơi đó, có thể liên quan đến hệ thống điều khiển quái vật.
Phương Huyền: [Người ở tầng một trăm quan sát đồng hồ xem có gì khác thường không.]
[Đồng hồ? Hình như hơi xa.]
[Được, lát nữa chúng tôi sẽ xem. Đúng rồi, ai trong phòng có vật dụng nhỏ nào không? Phòng tôi trống trơn, không có gì cả, có cái gì đó có thể dùng được không?]
[Đồ ăn của tôi khác với mọi người, là vài gói mì tôm, còn có một cái bát lớn bằng thép không gỉ.]
[Chết tiệt, cái bát thép không gỉ này hoàn toàn có thể phản chiếu hình dạng của quái vật, tại sao trước đây không phát hiện ra?]
[Vì không có ấm nước, nên tôi phải ăn mì sống. Chưa bao giờ lấy bát ra.]
[… Tôi không muốn nói gì nữa. Nếu bữa ăn đầu tiên cậu lấy bát ra, thì đã giải mã được câu đố rồi.]
[??? Sao lại trách tôi? Ai mà ngờ cái bát tưởng chừng như bình thường lại có tác dụng này, tôi còn tưởng hệ thống trò chơi ngu ngốc, đưa cho tôi loại thức ăn bất tiện như vậy. Không ngờ đó lại là chìa khóa.]
[Đúng đúng, mì tôm thì bất tiện, hắn còn cố ý đưa chìa khóa cho người có đầu óc nghĩ đến ấm nước, não bị hấp chín rồi, có lấy cũng chẳng ích gì.]
[Đừng cãi nhau nữa, tôi có một cái ống nhòm, nhưng tôi chưa lên được. Đợi lát nữa tôi sẽ lên cùng Phương Huyền.]
Phương Huyền im lặng, đóng màn hình ảo lại. Cậu ngẩng đầu lên, phía trước xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
“Cuối cùng các cậu cũng đến.” Tô Tử Ngang vừa lẩm bẩm về cái chết của Triệu Đại Dũng, vừa gia nhập vào đội.
“Anh, Phương Huyền!”
Hạ Tri chạy đến, nắm chặt cánh tay Kỷ Dịch Duy, giọng nghẹn ngào nói: “Gần một ngày không gặp, em lo chết đi được, anh Triệu mất rồi… Em không muốn các anh xảy ra chuyện nữa.”
“Ừm, nhưng trước hết thả tay ra đã.”
Dần dần, tất cả mọi người đã tập hợp lại.
Vài giờ sau, mọi người mệt mỏi bước vào tầng chín mươi, trên người toát ra mùi sắt gỉ.
“Mệt rồi, muốn nghỉ một chút. Nhưng không thể dừng lại, chúng ta phải nhanh chóng giải quyết chuyện này. Cánh cổng tầng một trăm sẽ mở sau 23.5 giờ, nửa giờ sau không biết quái vật sẽ biến thành thứ gì, giảm bớt được một con thì tốt hơn.”
Ở tầng này, nhiều cánh cửa đều đóng chặt. Phương Huyền dựa vào vị trí đã xác định trước, sau hai mươi phút đã tìm thấy hắn ta trong một căn phòng bên phải.
Hắn ta đang đứng quay lưng lại với cửa, nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng hề để tâm đến tiếng động bên ngoài.
Không mở cửa? Vậy phải phá cửa thôi.
“Để tôi xử lý.” Kỷ Dịch Duy bảo Phương Huyền lùi lại vài bước.
“Ừm.”
Hắn đạp mạnh bốn phát, rào chắn vỡ tan như kính.
“Bốn phát? Chúng tôi mất nửa tiếng mà cũng không mở được.” Những người khác tròn mắt ngạc nhiên.
Nghe thấy tiếng động bên trong, Phương Huyền quay đầu lại và nói: “Kỷ Dịch Duy.”
“Các cậu đừng vào, để tôi giải quyết.” Kỷ Dịch Duy cầm dao bước vào, cười lạnh hỏi: “Ký ức của đội trưởng Phương thế nào?”
Đôi mắt hắn ta lộ ra vẻ lãnh đạm, thốt lên hai chữ: “Không tốt.”
“Không tốt gì?”
“Một mình.”
“Biết mình là quái vật mà vẫn giả vờ nói chuyện như em ấy, ép mình phải làm vậy, không thấy khó chịu à?” Kỷ Dịch Duy xoay nhẹ chuôi dao.
“Tôi là cậu ấy.” Hắn ta nói một cách tự nhiên.
Sắc mặt Kỷ Dịch Duy tối sầm lại, hỏi lại: “Ngươi là ai?”
“Ký ức của tôi toàn là về các cậu, tôi vốn là cậu ấy.”
Giọng điệu và giọng nói quen thuộc khiến Kỷ Dịch Duy cảm thấy câu nói này như một cái đinh cắm sâu vào người, khiến toàn thân hắn khó chịu. Không nói thêm lời nào, hắn giơ tay, một nhát dao đâm thẳng vào tim.
“Dù ngươi có bị nhồi nhét ký ức của em ấy, cũng không thể trở thành em ấy. Ngươi chỉ là một con giòi dưới chân hệ thống trò chơi, giòi có trườn đi đâu cũng chỉ quanh quẩn trong cống nước và thân xác thối rữa, không bao giờ chạm đến được vị trí của thần thánh.”
Hắn ta cúi đầu nhìn vết dao ở ngực, giọng nói vẫn bình thản: “Chúng ta đều là giòi bọ.”
Kỷ Dịch Duy mỉm cười: “Đội trưởng Phuoeng chưa bao giờ nói với ta những lời như vậy.”
Hắn ta hơi mở to mắt, nhưng lại bị Kỷ Dịch Duy đâm thêm vài nhát. Trong đôi mắt bình thản đó, hắn ta thốt lên: “Chỉ là thay đổi thôi.”
Kỷ Dịch Duy nhìn vào đôi mắt đen của hắn ta, thấy một lớp băng mỏng giả tạo bốc mùi thối trên bề mặt. Hắn rút dao ra, đẩy hắn ta ngã xuống: “Kẻ giả mạo vẫn chỉ là kẻ giả mạo. Nếu nước giếng không được làm sạch, đôi mắt ngươi đã mục nát rồi.”
“Xong rồi.” Hắn bước ra khỏi cửa.
Phương Huyền đứng cạnh cửa, bình tĩnh chớp mắt, đôi mắt đen chỉ là một khoảng trống chết chóc.
Kỷ Dịch Duy nhìn vào đôi mắt gần như không có chút cảm xúc nào của cậu, chờ khi mọi người quay đi, hắn thì thầm: “Đội trưởng Phương đã nổi lên mặt nước, khi nào mới lên bờ đây? Thế giới trên bờ thú vị hơn nhiều so với đáy biển chỉ có nước.”
Đặng Thu Lâm đứng không xa nghe thấy câu này, nụ cười trên môi cứng lại. Đôi mắt sâu lắng của hắn ta tập trung vào họ, đôi tay nắm chặt rồi buông lỏng.
“Ừm.” Phương Huyền vẫn đáp lại một từ đơn giản như mọi khi.
“Tiếp tục giải quyết thôi.”
Để đối phó với lũ quái vật, họ đã mất khá nhiều thời gian. Càng lên cao, cửa càng khó phá hủy. Mọi người thấy thời gian gần đến, tạm gác việc giết chóc lại, tập trung tìm cách thoát khỏi trò chơi trước thời hạn.
Trò chơi diễn ra đến 23.5 giờ, cánh cổng tầng một trăm đã mở ra. Họ chỉ có nửa giờ, nếu trong nửa giờ không tìm thấy dấu vết của hệ thống trò chơi, thứ chờ đợi họ sẽ là sự trả thù tàn bạo của lũ quái vật.
“Phương Huyền, cái ống nhòm của tôi.” Lý Hưởng, biệt danh trên diễn đàn là “Rùa tôi có vỏ cứng nhất”, chen vào đám đông, đưa cho họ chiếc ống nhòm.
Khoảng cách từ đồng hồ đến tòa nhà chừng mười mét, bên ngoài gió tuyết rít gào, gần như làm mờ mắt người, chỉ nhìn bằng mắt thường thì không thể thấy rõ cấu tạo chi tiết của đồng hồ.
“Ừm.” Phương Huyền cầm ống nhòm, chăm chú quan sát chiếc đồng hồ. Kim giờ và kim phút đều là hình khối, còn các phần khác đều là ảo ảnh… Điều này tương đương với việc đi trên một sợi dây cao hàng trăm mét, chỉ cần sơ sẩy là rơi xuống chết.
Cậu trấn tĩnh lại, nhìn thấy một vật màu xanh nhô lên ở giữa đồng hồ: “Kim giờ và kim phút là hình khối, các phần khác đều là ảo ảnh. Ở giữa có một nút bấm.”
“Cái này… tôi cứ nghĩ toàn bộ là hình khối, là một cái đĩa tròn? Sao lại thế này?”
“Nhấn nút dừng đồng hồ lại?” Ai đó hỏi, “Nhưng xa mười mét, làm sao nhảy lên được? Lên đó rồi cũng chết thôi, chỉ có hai cây kim, gió thổi qua là bay mất rồi.”
“Không được, cảm giác không có lối thoát.”
“Dài dưa gì nữa? Không làm thì chẳng có hy vọng, trước tiên phải hành động đi.” Chung Sơ Kỳ hỏi mọi người, “Trong phòng tôi không còn thứ gì khác, có ai trong các bạn còn vật dụng nào có thể dùng được không?”
“Cậu có không?”
“À, không có.”
“Hay là dùng quần áo buộc thành dây thừng?”
“À này, tôi có một cuộn dây dài năm mét.” Trần Đông Khoa lấy dây ra.
“Tôi còn mấy cái khăn quàng cổ nữa!” Một số người khác nói.
“Vậy lấy quần áo đi.”
“Lấy hết ra, buộc lại với nhau.” Mọi người cùng nhau vá víu, cuối cùng làm được một sợi dây dài hơn trăm mét. Nhưng rồi lại băn khoăn, ai sẽ là người mạo hiểm đi trước? Họ đồng loạt nhìn về phía Kỷ Dịch Duy, người có cơ thể rắn chắc nhất, không sợ bị gió thổi bay và có sức mạnh.
Kỷ Dịch Duy mất hai mươi phút để phá cửa sổ, khẽ lắc vai, “Được rồi, các cậu phải giữ chắc dây, nếu tôi chết, chỉ còn các cậu gánh vác thôi.”
“Chắc chắn rồi, đừng lo.”
Phương Huyền kiểm tra từng mối nối của dây, đảm bảo rằng sẽ không bị rơi ra giữa chừng, rồi thả dây xuống.
Kỷ Dịch Duy nhìn thoáng qua ánh mắt lo lắng của Hạ Tri và những người khác, rồi thản nhiên nói: “Tin vào thể lực của tôi.” Nói xong, hắn lao tới, nhảy lên bậu cửa sổ và dốc hết sức nhảy vào không trung.
Tim mọi người như thót lại, nhịp đập mạnh mẽ trong lồng ngực. Kỷ Dịch Duy bị cơn bão tuyết nuốt chửng, suýt nữa họ không nhìn thấy bóng dáng của hắn. Nếu phía trước không xuất hiện một bóng người mờ nhạt, họ đã nghĩ rằng hắn không còn nữa.
“Phù——”
Kỷ Dịch Duy cắn răng chịu đựng cơn gió như dao cắt, cẩn thận bước từng bước trên chiếc kim đồng hồ.
Phương Huyền chăm chú nhìn theo bóng lưng của hắn, đột nhiên quay lại nói với những người phía sau: “Mọi người vào trong phòng đi, sắp đến giờ rồi.”
“À ừ, được!” Những người bên ngoài bắt đầu tản ra, đi vào các phòng trống, chờ đợi một phép màu xảy ra.
“Cầu mong đồng hồ là lối thoát! Nếu không chúng ta sẽ chết mất…” Họ nhìn chằm chằm vào màn hình ảo, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Chỉ còn một phút nữa, đồng hồ sẽ điểm giờ.
Kim giờ dài khoảng một trăm mét, kim phút cũng dần dần trùng khớp với kim giờ, Kỷ Dịch Duy đang đi đến giữa chừng thì gặp phải vô vàn khó khăn. Hắn nắm bắt thời cơ, buộc phải nhảy lên chiếc kim phút đang di chuyển, lảo đảo cố gắng giữ thăng bằng.
Còn hai mươi mét nữa.
Nhưng bên trong đồng hồ đã bắt đầu vang lên âm thanh “tích tắc” chết chóc.
“Tích tắc.” Tiếng chuông trong trẻo, du dương đánh thức những con người đang ngái ngủ, đồng thời cũng đánh thức cả những con quái vật đã mất đi ký ức.
“Đến giờ rồi… bọn chúng sẽ trở thành thứ gì? Liệu chúng ta có bị phản công không đây!” Những người trong phòng lo lắng đến mức dậm chân, chỉ có thể đứng chờ trong vô vọng.
Những con quái vật trước đó còn run rẩy vì sợ hãi, bỗng nhiên cơ thể ngừng run. Chúng từ từ đứng dậy, gân xanh nổi lên trên cánh tay, móng tay dài và nhọn dần hiện ra…
“Hahaha! Thật nực cười, lũ thức ăn lại dám có ngày giẫm lên đầu chúng ta sao?”
“Nhân lúc chúng ta mất trí nhớ, các ngươi đã giết chúng ta như thế nào! Giờ chúng ta sẽ chặt từng khúc của các ngươi, để các ngươi sống trong đau khổ!”
“Hắn nói chỉ cần đánh tàn phế năm mươi người là có thể phá vỡ khế ước và tự do.”
“Giết hết các ngươi! Chặt chân tay các ngươi, xé rách mặt mũi các ngươi.”
Tất cả quái vật tràn ra khỏi ổ, cánh cửa xanh trên tầng cao đối với chúng chỉ là chuyện nhỏ. Chỉ một cái chạm nhẹ với móng vuốt sắc nhọn, cánh cửa đã bị phá vỡ, để lộ ra những con người bên trong đang run rẩy vì sợ hãi.
“Đừng đến đây!” Con người lại cầm dao lên, giọng run rẩy cảnh báo những con quái vật to lớn trước mặt.
“Khà khà, vừa nãy không phải còn giết chúng ta thoải mái lắm sao? Giờ thì không hét nữa à?” Một con quái vật bò bằng bốn chân trên trần nhà, thè lưỡi dài hơn một mét ra.
“Ngươi đi chết đi!” Hai mươi người trong phòng cùng lao lên, dùng dao đâm tới.
“… Sao lại thế này, lưỡi của nó không thể bị cắt, dao không ăn thua gì.” Bàn tay của họ mất sức, con dao rơi xuống đất tạo ra âm thanh kinh hoàng.
“Các ngươi quên rồi à? Vũ khí bình thường sao có thể làm gì bọn ta? Chỉ có đạo cụ mới giết được chúng ta, hahahaha!”
“Aaa! Chạy mau!” Mọi người tranh nhau chạy ra khỏi phòng, nhưng chờ đợi họ là lũ quái vật đang tuần tra liên tục ngoài hành lang.
“Vẫn chưa xong à, đồng hồ không phải là lối thoát sao?”
“Chúng ta hoàn toàn xong rồi…” Một số người chơi bị xé toạc cánh tay, nằm trong vũng máu.
“Chúng đang phá cửa.” Trương An Lệ không dám thở mạnh.
“Mau, đẩy tủ chặn cửa lại.”
Những người trong phòng cùng nhau đẩy tủ quần áo ra cửa, dùng thân mình chắn tủ để kéo dài thêm chút thời gian sống sót.
Phương Huyền dõi theo bóng dáng của Kỷ Dịch Duy, bỗng nhiên cơ thể cậu cứng đờ. Một vài con quái vật đã phát hiện ra hành động của họ, phá cửa sổ và nhảy lên chiếc đồng hồ.
Năng lực của chúng chưa hoàn toàn hồi phục, vẫn chưa thể bay, điều này mang lại cho Kỷ Dịch Duy một chút thời gian tạm thời.
“Tìm thấy một món ăn lạc lõng này, sao ngươi lại ở đây?” Quái vật nhẹ nhàng nhảy lên, đáp xuống phía sau Kỷ Dịch Duy, thân hình cao ba mét che khuất tầm nhìn.
Phương Huyền chỉ có thể thấy con quái vật dang tay, đưa ra phía trước, sau đó bàn tay uốn cong, dường như đã nắm được thứ gì đó.
Ngón tay của cậu không tự chủ mà run lên.
Phương Huyền không thể nhìn rõ cảnh tượng cụ thể, trước mắt cậu chỉ là tuyết trắng phủ kín và những bóng hình mờ mịt kia.
“Anh, có chuyện gì xảy ra phải không?”
Hạ Tri lờ mờ nhìn thấy con quái vật nhảy lên, mặt tái mét, tiến đến bên cạnh Phương Huyền và hét lên: “Anh!”
“Kỷ Dịch Duy.”
“Anh Kỷ…”
Lời nói của họ còn mắc kẹt trong cổ họng thì một lực lượng mạnh mẽ ập đến, xô ngã tất cả xuống đất.
“Bụp!”
Vài con quái vật đá tung cửa phòng, cười cợt nhả: “Sao thức ăn lại nằm bẹp xuống đất thế này? Ha ha ha!”
“Tháo hết tứ chi của bọn chúng! Để lại cái đầu, để chúng tự xem xem mình có đẹp không.” Vài con quái vật lao tới.
“Aaaa!” Trương An Lệ kinh hoàng hét lên.
Phương Huyền siết chặt ống nhòm, không quay đầu lại, một cánh tay đen tối từ trên trời rơi xuống, hành động nhẹ nhàng đến mức khó phát hiện.
Khi những bàn tay của chúng sắp chạm vào họ, tất cả quái vật như bị bấm nút tạm dừng, ngừng mọi hoạt động.
Phương Huyền mím môi, từ ống nhòm thấy con quái vật không biết bằng cách nào đã rơi xuống.
Vài giây trước, Kỷ Dịch Duy đã đấm nát tay của con quái vật, nhảy lên kim đồng hồ phút, cởi dây thừng ở eo, cắn chặt răng chạy tới trung tâm.
Hắn cúi xuống nhấn nút xanh ở giữa, lập tức, chiếc đồng hồ ngừng quay, những con quái vật cũng như hóa đá, không thể động đậy.
Hai ngôi nhà hiện lên như hình chiếu giữa không trung.
Một bóng người tóc đen không thể chạm vào đứng giữa đồng hồ, giọng nói thư thái:
“Các người chơi thân mến, các người đã tìm thấy ta rồi, chúc mừng các người đã thoát khỏi trò chơi này.”
Những người khác đứng dưới chân như đang dẫm lên mây, không thể tìm thấy chỗ đứng, ngỡ ngàng nói: “Thật vậy sao? Chúng ta thực sự thoát khỏi trò chơi rồi sao?”
Nó sẽ tốt bụng như vậy sao?
Không tiếp tục hành hạ nữa chứ?
“Tất nhiên là thật.” Hệ thống trò chơi gật đầu một cách duyên dáng.
Trong khoảnh khắc, cung điện rung lắc dữ dội, Phương Huyền cảm thấy cơ thể trôi nổi trong không trung, một luồng sáng xanh hình trụ lại giam cậu vào bên trong, khi cậu mở mắt ra, họ đã ở lại đại sảnh của cung điện ban đầu, vị trí của mọi người gần như không thay đổi.
Những ngọn nến trên tường đại sảnh vẫn đứng yên, như vừa mới được thắp, các màn chắn xanh xung quanh giống như nhà tù giam giữ họ.
“Anh!”
“Anh Kỷ.”
Hạ Tri và Tiểu Anh thấy mọi người đều an toàn, thở phào nhẹ nhõm.
Kỷ Dịch Duy lặng lẽ nắm lấy tay Phương Huyền, nói với họ: “Suýt nữa thì xong đời ở đó, may mà số lớn, sống sót.”
“Ừm.” Phương Huyền nắm chặt tay, ngón tay chạm vào mu bàn tay Kỷ Dịch Duy. Cậu nhìn quanh, số người vẫn có thay đổi, những người chết thực sự đã chết, xung quanh nằm đầy thi thể, một số người còn sống sót chỉ còn lại nửa thân, mắt vô hồn, rơi nước mắt tuyệt vọng.
“Cọt kẹt.”
Trong không gian vang lên một âm thanh kỳ lạ, như có ai đó đang nhai thứ gì đó, hoặc đang uống nước ừng ực.
Phương Huyền tìm theo âm thanh, thấy vài bóng đen ngồi ở góc, tay cầm thi thể, từ từ thưởng thức cả người và quái vật.
“Ha ha ha! Thật ngon quá!” Chúng cười hả hê, múa tay múa chân.
“Đúng vậy, chính hắn ta.” Tất cả mọi người theo phản xạ lấy ra các đạo cụ, nhưng đạo cụ vẫn bị hạn chế, họ như mất đi tấm lá chắn, hoảng loạn chạy tán loạn.
Có người không kiềm chế được mà lao ra ngoài cửa, nhưng bị màn chắn màu xanh ngăn lại.
Anh ta đấm vào màn chắn, “Không phải ngươi nói tìm thấy ngươi là có thể thoát khỏi trò chơi sao? Tại sao tôi không ra ngoài được?”
Lúc này, hai bóng người xuất hiện ở giữa cầu thang, người tóc xanh ngồi trên chiếc ghế sang trọng, hệ thống trò chơi đứng bên cạnh.
Hệ thống trò chơi bước ra, trả lời anh ta: “Đúng vậy, các ngươi chẳng phải đã thoát khỏi trò chơi vừa rồi rồi sao? Đã trở lại tình trạng trước khi trò chơi bắt đầu.”
Mắt những người khác lóe lên trong giây lát, “Đồ lừa đảo! Ý bọn ta là thoát khỏi trò chơi này cơ mà?! Bọn ta muốn trở về thời điểm ba tháng trước, thoát khỏi trò chơi này!”
“Ừm, ta không lừa các ngươi mà, ta chưa hề nói là thoát khỏi trò chơi nào mà.”
“Đúng như tao nghĩ, các người sẽ không tha cho bọn tao mà! Chết đi! Hai tên khốn kiếp! Suốt ngày đùa giỡn với bọn tao!”
Hệ thống chủ nhìn ngắm biểu cảm của họ.
Hệ thống trò chơi thản nhiên nói: “Một lũ kiến. Dù ai vẽ một vòng tròn xung quanh các người, các người sẽ mãi bị nhốt trong đó, chạy lòng vòng. Hành tinh này đúng là rác rưởi, nếu không phải vì một số lý do, ta thậm chí còn chẳng thèm để mắt tới các người. Với tốc độ phát triển của các người, dù có cho thêm vài tỷ năm, các người cũng không theo kịp chúng ta một milimét. Một lũ vô dụng.”
“Đã kiểm tra ký ức chưa?” Hệ thống chủ nhịp nhịp ngón tay theo điệu.
“Người chơi Kỷ Dịch Duy là quái vật 01, Phương Huyền đích thực là người thực hiện nhiệm vụ. Còn về ký ức liên quan đến Hà Bình, tạm thời không có điều gì đáng ngờ.”
“Ừm. Ta đã cấp quyền cho ngươi, tiếp theo là ngươi xử lý.”
“Vâng, hệ thống chủ.” Hệ thống trò chơi chậm rãi nói, “Bắt đầu thưởng thức chúng.”
“Hi hi, ngon quá ngon quá.” Những con virus hình người phân tán thành hàng trăm nghìn phần, lao về phía những người có mặt.
“Lần trước ta đã để dành vài người, chắc hẳn bây giờ sẽ ngon hơn! Vẫn còn sống chứ? Vẫn còn sống.”
Nói xong, chúng tìm chính xác những người có ác niệm nặng nề nhất.
“Cứu với! Cứu tôi với!” Vài người bị màn sương đen bao phủ, có người bị ăn từ đầu, có người bị ăn nội tạng trước…
“Đặng Thu Lâm!” Trương An Lệ vung tay cố xua tan màn sương đen, nhưng vô ích.
“Cuối cùng thì vẫn là thế này…”
Màn sương đen trôi nổi trên đầu mọi người, họ lần lượt ngồi thụp xuống, cố gắng tránh xa nó.
“Aaaa! Đau quá!” Họ kêu gào trong đau đớn, lăn lộn trên mặt đất, cố gạt đi màn sương đen nhưng chỉ chạm vào cơ thể của chính mình.
Đặng Thu Lâm quỳ xuống đất, đôi mắt đầy hung hãn, mồ hôi lớn như hạt đậu lăn dài trên mặt, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tao sẽ giết tụi bây.”
“Cứu tôi với! Tôi sắp bị ăn hết rồi!”
“Phải làm sao đây?”
“Chẳng mấy chốc chúng ta cũng sẽ bị ăn…”
Phương Huyền nghe tiếng kêu thảm thiết của những người xung quanh, nhìn chằm chằm vào hai kẻ phía trên.
Chúng chính là nguyên nhân của tất cả những chuyện này…
Thủ phạm phải chết, phải chết—
Ý nghĩ bất chợt này chiếm trọn tâm trí cậu, Phương Huyền cảm thấy đầu óc mơ hồ trong giây lát, như có hàng nghìn con giòi đang gặm nhấm, đầu óc như muốn nổ tung.
“Đội trưởng Phương?” Cơ thể Kỷ Dịch Duy căng cứng, phát hiện ra sự khác thường của cậu ngay lập tức, vội ôm cậu vào lòng kiểm tra cơ thể, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, nói khẽ: “Có phải thứ trong đầu không kìm nén được nữa không? Chết tiệt! Chỉ cần lớp màn chắn xanh này biến mất, tôi sẽ khôi phục toàn bộ sức mạnh.”
Cơn đau gia tăng, cơ thể cậu bắt đầu co giật, Phương Huyền há miệng thở dốc, đột nhiên trong đầu cậu xuất hiện một âm thanh thông báo như từ một thiết bị máy móc.
“Tít tít.”
“Đã thành công phá hủy khả năng hồi sinh vô hạn của quái vật.”
“Đã thành công phá hủy màn chắn màu xanh trong cung điện.”
Cùng lúc đó, những ngọn nến trong cung điện tắt phụt, đèn chùm pha lê trên cao phát ra ánh sáng đỏ nguy hiểm.
Một giọng cảnh báo cơ học vang vọng khắp căn phòng.
“Cảnh báo, cảnh báo! Có virus không xác định đang tấn công hệ thống.”
“Đang tự động khởi động chương trình tiêu diệt virus.”
“Đã khởi động thành công, đang tiến hành tiêu diệt virus…”
“Tiêu diệt thất bại.”
Hệ thống chủ đứng dậy, không hề tỏ ra ngạc nhiên, gã cười một cách đầy ẩn ý: “Cuối cùng thì cũng lôi được ngươi ra rồi, ẩn nấp trong mã chương trình lâu vậy, rốt cuộc cũng không kiên nhẫn được nữa à?”
Gã bước lên cầu thang, bình tĩnh ra lệnh cho hệ thống trò chơi, “Ta sẽ đi tiêu diệt nó. À, có thể thả quái vật vào để vui chơi, đánh chúng tơi tả. Nếu chúng không nghe lời, giết luôn.”
Hệ thống trò chơi cúi chào, “Rõ.”
“Quái vật, vào đi nào!” Lời còn chưa dứt, ở cửa đã xuất hiện một đoàn quái vật đông đảo.
Tất cả quái vật bò vào cửa, cúi đầu nhìn những con người nhỏ bé như kiến dưới chân, rồi lao tới.
“Ưm…”
Phương Huyền rên lên một tiếng, đầu vô lực tựa vào bờ vai rắn chắc của Kỷ Dịch Duy. Cậu mở mắt ra, khuôn mặt hiện rõ vẻ đau đớn, trong mắt đã phủ lên một lớp sương mờ nhạt.
Kỷ Dịch Duy ôm chặt lấy cậu, lau mồ hôi trên trán cậu, trong mắt lóe lên một tia sáng vàng.
Phương Huyền triệu hồi sáu con quái vật, thở dốc vài hơi khó nhọc, làn sương đen trong mắt cậu từ từ tụ lại, dồn về đôi con ngươi đen láy.
Làn sương đen sôi sục, giải phóng hàng nghìn tia sát khí, ánh mắt Phương Huyền sắc lạnh, giọng nói đầy kiên định:
“Nghe lệnh ta, giết chúng.”