Bệ Hạ, Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta

Chương 90



Có ba đứa trẻ nằm bò bên cạnh giường lớn chạm rồng phượng nạm vàng buông rèm lụa.

Sáu cặp mắt long lanh nhìn chằm chằm đứa bé sơ sinh bọc trong tã lót màu vàng sáng đang nằm trên giường.

Ngụy Tiêu ngắm nghía hồi lâu, không nhịn được vươn đầu ngón tay trắng như tuyết ra chọc nhẹ một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của em trai, lòng đầy vui sướng vội rụt tay lại.

Ngụy Hành và Ngụy Diệu lập tức cùng nhìn em gái.

Ngụy Tiêu đọc được khát khao từ trong ánh mắt của ca ca và tỷ tỷ, gật đầu nói:

“Mềm mềm sờ thích lắm nha.”

Ngụy Diệu cũng không kìm được đưa tay chọc nhẹ một cái, cực kỳ thỏa mãn rút tay lại:

“Mặt đệ đệ còn trơn mềm hơn cả tơ lụa.”

Ngụy Hành hơi chần chừ một chút, cuối cùng không nén được cũng chọt một cái.

Thành thật mà nói, cảm giác khá tuyệt vời.

Vì thế sau khi bị ba đứa nhỏ thay phiên nhau chọt chọt, tiểu đệ chu cái miệng nhỏ, “oa” một tiếng khóc to.

Ba đứa nhỏ lập tức hoảng hốt luống cuống, nhào qua vội vội vàng vàng vỗ lung tung dỗ dành.

Diệp Đinh đang say giấc nồng liền cau mày, mở mắt ra thuận tay ôm đứa con trai nhỏ mới mấy ngày tuổi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về, nhỏ giọng dỗ dành.

“Phụ quân.”

Ba đứa nhỏ cúi đầu xuống đứng thành hàng, bộ dạng vừa làm việc sai.

Diệp Đinh chống người ngồi dậy, cung nhân đứng một bên mang đệm dựa mềm mại qua, thuận tiện kéo lại chăn tuột xuống bên hông Diệp Đinh, còn khoác thêm một chiếc áo choàng lên vai hắn.

Diệp Đinh đưa tay vén lọn tọc rơi bên mặt ra sau tai, sau đó mới ôm con nhỏ vào lòng, đung đưa dỗ dành một lúc lâu mới thấy tiếng khóc của tiểu hoàng tử dừng lại.

“Tan học hết rồi?”

Diệp Đinh ngoắc tay ra hiệu cho mấy đứa nhỏ ngồi xuống.

Ngụy Hành gật đầu:

“Vâng, con và muội muội đều muốn xem đệ đệ, quấy rầy phụ quân nghỉ ngơi.”

Diệp Đinh lắc đầu:

“Do phụ quân ngủ lâu quá, lần sau khi nào các con đến mà thấy ta ngủ thì cứ gọi ta dậy.”

Ngụy Diệu ngoan ngoãn nói:

“Không được ạ, phụ hoàng nói phụ quân sinh vừa sinh đệ đệ xong bị mệt chết rồi, kêu bọn con phải ngoan ngoãn hơn, không được quấy rầy phụ quân nghỉ ngơi.”

Diệp Đinh mỉm cười, đưa tay xoa mái đầu nhỏ của con gái.

“Phụ quân không mệt, nếu các con đều đến rồi, phụ quân mải ngủ không thấy được các con thì khi thức dậy sẽ nhớ các con.”

Ngụy Tiêu một lòng nhớ thương tiểu đệ, cởi giày bò đến phía trong giường, đến sát bên cạnh Diệp Đinh nhìn em bé nhỏ xinh đẹp đáng yêu không rời mắt, tò mò hỏi:

“Phụ quân, đệ đệ đi ra khỏi bụng người bằng cách nào thế?”

Câu hỏi này rất sâu sắc, đề cập trực tiếp tới nguồn gốc và sự kế tục của loài người.

Diệp Đinh tỉnh táo hẳn, đằng hắng một tiếng, nói:

“Việc này nói thì dài, phải kể đến ngày đó ta cùng Hồ Thái phó của các con ra ngoài, đi vòng qua vài con đường cùng vô số ngõ hẻm rồi vào trong một tửu lâu, lại lên tầng ba ngồi vào chỗ của mình, dưới lầu đang có một thuyết thư nhân đang kể chuyện…”

Ba đứa nhỏ tròn mắt, truy hỏi:

“Kể gì ạ?”

Diệp Đinh đổi sang tư thế thoải mái hơn ôm con trai nhỏ, chuẩn bị kể dài một chút cho bọn nhỏ nghe, hắn tiếp tục:

“Đang kể về chuyện ở một nơi xa xôi nọ có một quốc gia tên là Ngạo Lai. Quốc gia đó nằm gần biển lớn, giữa biển có một ngọn núi gọi là Hoa Quả Sơn, trên ngọn núi đó có một tảng đá tiên, được tắm táp trong tinh hoa thuần khiết của mặt trăng mặt trời, thấm nhuần lâu ngày sinh ra linh thức.”

[*Raph: Bà Trung Hoa Thuyết Thư Nhân bả cóp py đoạn này trong truyện Tây Du Kí luôn đó mọi ngừi =)))

Ba đứa nhỏ nghe say mê.

“Trong đá nuôi dưỡng hạt giống tiên, một ngày nọ cuồng phong vần vũ che phủ đất trời, một tiếng nổ vang, tảng đá vỡ nát, hóa thành một con khỉ đá đầy đủ ngũ quan, tứ chi vẹn toàn.”

Ngụy Diệu vội hỏi tiếp:

“Sau khi biến ra con khỉ thì sao ạ?”

Diệp Đinh nghiêm túc kể:

“Mới kể được đến đó thì đột nhiên một luồng ánh sáng trắng chói lòa xuất hiện khiến người ta không mở nổi mắt, khi ta cùng Hồ thái phó của các con mở mắt ra thì thấy trên bàn xuất hiện hai đứa trẻ sơ sinh đang khóc oa oa. Ta liền tùy tiện chọn một đứa mang về.”

Ngụy Diệu:

“Oa!”

Ngụy Tiêu:

“Oa!”

Ngụy Hành:

“…”

Diệp Đinh im lặng liếc nhìn con trai trưởng.

Ngụy Hành:

“Oa.”

Diệp Đinh thỏa mãn gật đầu:

“Cho nên trong nhà Hồ thái phó của con có thêm một tiểu muội muội, về sau các con có thể qua đó thăm.”

Ngụy Diệu tham lam hỏi:

“Phụ quân, vì sao không ôm cả muội muội về ạ?”

Diệp Đinh ngẫm nghĩ, trả lời:

“Thế thì Thất hoàng thúc sẽ khóc mất.”

Phụ hoàng ra ngoài một chuyến không chỉ dẫn phụ quân về mà còn mang theo một tiểu đệ đệ nhỏ bé, việc này khiến ba đứa nhỏ ngạc nhiên không ngớt, mỗi ngày bận rộn làm bài tập xong liền chỉ nghĩ đến việc ghé cung của phụ quân thăm tiểu đệ đệ.

Chỉ mới qua ba bốn ngày mà tiểu hoàng tử đã nảy nở thêm nhiều, ánh mắt cực kỳ giống Diệp Đinh, Ngụy Uyên yêu thương tận tâm khảm, nếu không phải sợ đêm bé con khóc quấy ảnh hưởng Diệp Đinh tĩnh dưỡng, chắc chắn sẽ ôm mỗi ngày không chịu rời tay.

Huynh muội Ngụy Hành ở bên cạnh Diệp Đinh chơi một lúc lâu, Diệp Đinh thấy thời gian đã muộn, sợ bọn nhỏ không được nghỉ ngơi đầy đủ, lỡ mất lớp học ngày mai, liền gọi cung nhân đến đưa hoàng tử và các công chúa quay về.

Diệp Đinh có thể sinh con nhưng không thể cho con bú, việc này phải để vú nuôi trong cung làm.

Bé con quá nhỏ còn thường xuyên đói bụng, không bao lâu sau đã được ôm đi cho bú sữa, Diệp Đinh buồn chán nằm xuống giường gà gật. Có lẽ là tuổi đã lớn, năm đó lúc sinh Nha Nhi có thể lập tức chạy bộ không hề là nói khoác, nay thân thể hao hụt, nghỉ ngơi mấy ngày vẫn cực kỳ mệt mỏi.

Lúc Ngụy Uyên bận rộn xong chính vụ quay về, Diệp Đinh đã nửa tỉnh nửa mê, mơ mơ màng ngước lên nhìn, thấy là Ngụy Uyên liền không cả lên tiếng chào, nghiêng người tiếp tục ngủ.

Ngụy Uyên cũng không để ý, cởi áo khoác ngoài, gỡ mũ miện, bước lại gần đắp kín chắn lại cho hắn:

“Sao không ngủ ngay ngắn, nằm khuỳnh khoàng tay chân thế này không sợ ngã khỏi giường à?”

Diệp Đinh nghe vậy liền lăn vào phía trong giường, trùm chăn lên đầu ngủ tiếp.

Ngụy Uyên bật cười, kéo chăn xuống khỏi đầu hắn:

“Đừng trùm nghẹt.”

Diệp Đinh híp mắt, rầu rĩ hừ một tiếng, không nói gì.

“Vẫn giận Nhị ca à?”

Ngụy Uyên xoa mặt Diệp Đinh, đầu ngón tay lưu luyến vuố.t ve vành tai mềm mại.

Đối phương lại không muốn nói chuyện với y, vỗ tay y hất ra.

Ngụy Uyên nhìn vết ngón tay trên mu bàn tay mình, dở khóc dở cười:

“Đừng giận Nhị ca, Nhị ca cũng là sợ càng kéo dài càng không tốt cho ngươi với con.”

Diệp Đinh tức tối lườm Ngụy Uyên.

Ngụy Uyên im lặng, được rồi, hắn thừa nhận thực ra hắn có thích.

Khụ.

“Vu Nhược đừng tức giận, Tống ngự y nói mấy tháng này quan trọng nhất là để ngươi điều dưỡng thân thể, không được nổi giận.”

Ngụy Uyên mềm giọng nói.

Diệp Đinh rốt cuộc chịu mở miệng:

“Mặt mũi của ta.”

“Không mất, không mất.”

Ngụy Uyên ngắt lời Diệp Đinh, cúi đầu hôn mạnh một cái lên mặt hắn.

“Được rồi, không ai dám cười nhạo ngươi.”

Diệp Đinh vẫn nhớ kỹ ngày đó mất hết mặt mũi, căm giận nói:

“Không bao giờ sinh con cho Nhị ca nữa.”

Ngụy Uyên cười, gật đầu:

“Được, không sinh nữa, Nhị ca cũng không nỡ để ngươi sinh.”

“Là Nhị ca nói đấy nhé.”

Diệp Đinh cẩn thận khẳng định lại.

Ngụy Uyên gật đầu:

“Đương nhiên, vua không nói giỡn.”

Ngụy Uyên không thể ngờ rằng chỉ vì một câu này của mình, tạo thành cuộc sống bị cưỡng ép thanh tâm quả dục hơn nửa năm liền, đương nhiên đây là về sau.

Cung nhân hầu hạ Ngụy Uyên rửa mặt xong xuôi, Ngụy Uyên sai người tắt nến, hất chăn lên giường, ôm chặt Vu Nhược vào lòng.

Diệp Đinh đẩy y ra, nói:

“Nhị ca ngươi nên cách xa ta ra chút, Tống lão đầu không biết nghe nói từ đâu mà không cho ta chạm nước, ngươi ngửi xem, người ta chua lắm.”

Ngụy Uyên cười to, kéo Diệp Đinh quay lại trong lòng:

“Đâu, để Nhị ca ngửi thử.”

Diệp Đinh “ấy” một tiếng, kéo cổ áo:

“Nhị ca không sợ mùi à.”

Ánh mắt Ngụy Uyên mang theo ý cười, hôn lên khóe môi Diệp Đinh, thở dài gọi:

“Vu Nhược ngốc.”

Diệp Đinh chớp mắt, vòng tay ôm cổ Ngụy Uyên, nhẹ nhàng khéo léo hôn một cái, thật lâu sau mới khe khẽ gọi:

“Nhị ca.”

“Ừ.”

Ngụy Uyên đáp lời, lại chậm chạp không nghe thấy câu sau của Diệp Đinh.

Lát sau, Ngụy Uyên nghe thấy tiếng thở đều đều như đã ngủ say của Diệp Đinh.

Ngụy Uyên mỉm cười, kéo chăn lên che kín vai Diệp Đinh, dựa theo ánh trăng nhìn rõ lông mi cong cong của Diệp Đinh rung nhẹ theo từng nhịp thở.

Ngụy Uyên cúi xuống cẩn thận hôn đến đã nghiện, mới hài lòng ôm người trong lòng cùng chìm vào giấc ngủ.

Rất lâu sau đó, Diệp Đinh im lặng mở mắt ra.

Trong màn đêm, giọng nói nhẹ như tơ lại rất rõ ràng trịnh trọng.

“Thích nhất Nhị ca đó.”

Một câu chui vào trong lòng cực kỳ giống một vì sao sáng, “ùm” một tiếng rơi vào tận đáy hồ, dấy lên tầng tầng gợn sóng.

Ngụy Uyên im lặng thầm nói, Nhị ca cũng yêu ngươi.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.