Lận Vũ Chu trở mặt vô cùng có lực uy hiếp. Anh vẫn luôn là người rất lễ phép, dù anh không thích bạn, nếu bạn nói chuyện cùng anh thì anh vẫn sẽ đáp lại. Anh trở mặt, ở khía cạnh này thì hơi thiếu lễ phép một chút. Anh có việc thì vẫn trả lời điện thoại bình thường, lúc mặt đối mặt nói chuyện với Lý Tư Lâm, anh không hề đáp lời. Vẻ mặt rất căng, giống như núi tuyết. Có khi anh cử động cơ mặt, Lý Tư Lâm cho rằng anh muốn mở miệng, kết quả làm anh nghẹn họng, dùng sự im lặng để biểu thị cho sự phản đối mãnh liệt của anh.
Lý Tư Lâm không hay gặp mấy chuyện thế này, cô nhanh chóng tìm được niềm vui, xem việc này trở thành một cách thức giao lưu mới giữa cô và Lận Vũ Chu, đúng thật làm Lận Vũ Chu tức chết trên con đường tìm đường tắt. Thậm chí cô còn cố ý nói: “Này, chị em mình, cậu thấy màu tóc của tôi có đẹp không?”
Việc bị trật eo không thể ngăn cản cô chạy nhảy lung tung, không biết cô tìm đâu ra loại thuốc nhuộm tóc kỳ lạ khiến cả căn phòng nồng nặc mùi thuốc, nửa giờ sau bật máy sấy tóc lên, sau đó cô chĩa bộ tóc màu đỏ nói với Lận Vũ Chu: “Khách trọ khách trọ, chủ nhà của cậu cần trợ giúp.”
Đúng, chính là chĩa cái màu tóc đó hỏi Lận Vũ Chu: “Màu tóc của tôi đẹp không?”
Trong gu thẩm mỹ có hạn của Lận Vũ Chu mà nói, cái màu này, anh thật sự không thể trái lương tâm mà khen đẹp được. Dù nó làm cô trở nên rất nhí nhảnh một cách rất đặc biệt, nhưng không hề liên quan tới đẹp. Cũng may anh đang tức giận nên không cần trả lời vấn đề này.
Lúc đỡ Lý Tư Lâm đi tới chỗ bàn ăn, Lý Tư Lâm hỏi anh: “Có phải tôi béo hơn mấy ngày trước không? Mấy hôm nay vẫn chưa được vận động.”
Lận Vũ Chu thu xếp cho cô ngồi xong, mới lấy điện thoại ra trả lời cô: “Không có.”
“Vậy màu tóc tôi đẹp không?”
Lận Vũ Chu không đánh chữ.
“Vậy hôm nay chúng ta ăn gì?” Lý Tư Lâm tiếp tục hỏi anh, Lận Vũ Chu liếc nhìn cô một cái, tiếp tục đánh chữ: “Tôi sẽ ăn mấy món đồ ăn thừa cuối cùng, cô ăn cá hấp và sườn đi.”
Thật là trẻ con quá.
Lý Tư Lâm vừa cười anh vừa trêu anh: “Lận Vũ Chu, giọng cậu sao đấy?”
Lận Vũ Chu: Không muốn nói chuyện.
“À.”
Lận Vũ Chu đáp lại các đề xuất chăm sóc và đòi hỏi cao của Lý Tư Lâm với vẻ mặt lạnh lùng, bận rộn tới lui giữa hai căn phòng trong căn nhà này. Còn Lý Tư Lâm nằm trên giường giải quyết công việc của mình. Cô sẽ trở lại làm người mẫu cấp cao ở công tay L của Cố Tuấn Xuyên một lần nữa, đồng thời hai buổi tối thứ tư và thứ sáu hằng tuần sẽ xem tình hình để tới quán bar làm trú xướng*.
*Giải thích: Trú xướng (驻唱): Một buổi diễn lưu trú hòa nhạc là một chuỗi các buổi hòa nhạc, tương tự như một chuyến lưu diễn, nhưng chỉ được biểu diễn tại một địa điểm.
Nguyên nhân cô sốt ruột tìm việc là ý nghĩa chợt lóe lên hồi mùng một, mua xe. Trước khi ra nước ngoài cô đã bán xe cũ, biển số xe được đặt trên chiếc xe cũ của Lý Nhuận Khải. Chiếc xe đó, trước khi du học cô đã lái thử một lần, ầm ầm rất náo nhiệt. Cô lên mạng xem thử, tiền đặt cọc chiếc xe cô thích tầm 20 vạn, mà mấy năm nay cô ở nước ngoài vừa học vừa kiếm tiền hưởng thụ, tiền tiết kiệm không còn mấy.
Cô ở trong phòng gọi điện thoại tìm công việc, ngoại trừ dự định tìm việc, mà còn cân nhắc nhanh chóng kiếm tiền. Lận Vũ Chu ở ngoài hoảng hốt khi nghe thấy hai chữ “tiếp rượu”, biểu cảm lạnh băng, gõ cửa hỏi cô: “Cô cần tiền gấp sao?”
“Cậu nói chuyện rồi à?” Lý Tư Lâm hô ra ngoài cửa, rồi sau đó ôm gối đầu cười. Cô biết Lận Vũ Chu không duy trì thái độ đó được lâu, người như anh sẽ không giả vờ ngầu lòi.
“Cô cần tiền gấp sao?”
Lý Tư Lâm cúp điện thoại, đỡ eo đi tới mở cửa nhìn anh: “Đúng vậy, tôi muốn mua xe.”
“Tôi có.”
“Cậu có tiền hả?”
“Tôi có. Không nhiều lắm, có lẽ là hơn 20 vạn.”
Lận Vũ Chu ỷ vào sự cần cù tiết kiệm, giỏi việc quản lý cùng với đầu tư cẩn thận, nên để dành được chút tiền.
Lý Tư Lâm không quen vay tiền người khác, tất nhiên cũng sẽ không mượn Lận Vũ Chu: “Tốt lắm, để lại đi! Tự tôi có thể kiếm tiền. Kiếm không được thì cùng lắm tôi sẽ mượn ba mẹ.”
“Mà cô phải đi tiếp rượu.” Lận Vũ Chu nói.
“Ai nói tôi phải đi tiếp rượu?”
“Cô vừa mới nói.”
“Tôi nói là đi thử rượu!” Lý Tư Lâm bị anh làm tức giận: “Này nói cái gì đấy, tôi nói gà cậu nói vịt.”
“Cô xài tiền của tôi đi.”
“Tôi không cần.”
“Phải xài” Lận Vũ Chu gấp đến độ đỏ mặt: “Vì cô chăm sóc tôi nên eo bị thương, bác sĩ nói cô phải nghỉ ngơi nhiều. Cô vẫn chưa khỏe hẳn mà phải ra ngoài đi làm nhiều việc, nhỡ đâu nghiêm trọng hơn thì tôi áy náy lắm.”
“Cậu ở ngoài nghe lén tôi gọi điện thoại à?” Lý Tư Lâm chỉ thẳng vào trọng tâm: “Cậu còn có cái loại đam mê này?”
“Cô… Nhà cách âm không tốt, cô cũng biết mà? Tôi cho cô mượn.” Quan điểm của Lận Vũ Chu là: Cô xài sao thì xài, không xài cũng phải xài. Anh nói chuyện với vẻ thân thiết chân thành làm Lý Tư Lâm không tìm ra lý do từ chối. Cuối cùng lập thỏa thuận: Xem tình hình thực tế mà mỗi tháng Lý Tư Lâm sẽ trả anh một phần, tiền lãi là mỗi tháng mời anh ăn một bữa cơm.
Lý Tư Lâm mượn tiền người này người kia, lần này buộc phải mượn tiền Lận Vũ Chu, cân nhắc thế nào cũng cảm thấy khó chịu. Rồi nghĩ kỹ thì thấy Lận Vũ Chu lợi hại. Khi Lận Vũ Lạc mở B&B* tại quê nhà Lục Xuân, Lận Vũ Chu đã rút hết số tiền tiết kiệm của anh. Thế thì, số tiền hiện tại trong tay anh là tiền anh tích lũy mấy năm nay.
*Giải thích: B&B là một cơ sở lưu trú nhỏ cung cấp chỗ ở qua đêm và kèm theo phục vụ bữa ăn sáng cho du khách.
Lận Vũ Chu lợi hại thật. Có thể làm tiền đẻ ra tiền.
Lý Tư Lâm cắt công việc đi thử rượu, dù sao cũng không thích nói chuyện với mấy người dầu mỡ* kia lắm, hiện tại tiền vấn đề tạm thời giải quyết, tất nhiên sẽ không cần đi nữa.
*Giải thích: Dầu mỡ (油腻): dùng để mô tả chung về đặc điểm của một số đàn ông trung niên, bao gồm không chú ý đến việc giữ gìn cơ thể, nhếch nhác, ăn nói thô lỗ,…
Lận Vũ Chu hỏi cô muốn mua xe gì, Lý Tư Lâm nói mua một chiếc scooter điện mấy trăm nhìn. Lận Vũ Chu sửa lại cho đúng: Mấy trăm nghìn thì không phải là xe scooter điện.
Lận Vũ Chu không rành về xe lắm, vì Lý Tư Lâm muốn mua nên ngồi nghiên cứu cùng cô.
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, hai người ở trong nhà nghiên cứu xe. Bọn họ nghiên cứu xe cũng không phải tùy tiện mà còn mua một tấm bảng trắng để so sánh, các danh mục cũng rất rõ ràng, bao gồm tầm giá, hiệu suất, thương hiệu và các dịch vụ giá trị gia tăng. Viết đầy một tấm bảng trắng, điệu bộ kia không giống mua xe mà giống như chuẩn bị nghiên cứu ngành hơn.
Một người giảng một người nghe rồi thảo luận thì không tính là động não, chỉ có thể tính là đầu ra; có tới có lui tích cực thảo luận đi sâu vào chi tiết rồi sinh ra kết luận, đó mới gọi là động não. Hai người cứ bàn bạc như thế rồi dần tìm được sự sảng khoái của học thuật. Tuy Lý Tư Lâm lâu rồi “không làm việc đàng hoàng”, nhưng nền tảng vẫn ở đó, bọn họ bàn bạc kéo dài không ngơi nghỉ, trong ánh mắt cô lóe lên ánh sao vì thích thú. Cô đỡ eo đứng lên, cầm bút trong tay quẹt lên bảng: “Cái xe này, tổng kết lại một chút, hàng đẹp nhưng không có ích. Không mua.” Phản biện lại ý tưởng ban đầu của mình không chút nương tay.
Làm Lận Vũ Chu nhìn mà choáng váng.
Lý Tư Lâm đăng lên vòng bạn bè, đổi lại là rất nhiều dấu chấm hỏi: Mua xe thôi mà, sinh viên xuất sắc như mấy người bình thường đều vậy à?
Lâu lắm rồi Lý Tư Lâm không được người ta gọi là sinh viên xuất sắc, cô có quá nhiều thân phận, đã nhiều năm trôi qua rồi, thậm chí người khác quên mất cô là thiên tài khoa học tự nhiên của Thanh đại. Tình cờ bộc lộ tài năng làm mọi người nhao nhao nhắc tới thân phận sinh viên xuất sắc của cô.
“Tôi nghĩ, nếu tôi thật sự không đủ tiền, vậy thì có nên đi dạy kèm không? Lúc tôi còn đi làm thêm còn từng giải đề toán Olympic.” Lý Tư Lâm cắn bút, cảm thấy việc này có khả năng: “Bây giờ sinh viên khoa tự nhiên của Thanh Hoa đi làm gia sư là nhiêu tiền một giờ?”
“Khởi điểm là 1000.”
“Ai u! Đây không phải là một cách kiếm tiền sao?”
Lý Tư Lâm đùa một câu, Lận Vũ Chu lại cho là thật: “Đừng, đừng tức giận.”
Kiểu người như Lận Vũ Chu khi còn đi làm gia sư mà gặp phải mấy học sinh không chịu học tập tử tế, anh sẽ để ý mà tức giận. Anh cảm thấy nếu mình đã lấy tiền thì đứa trẻ kia phải thay đổi vượt bậc. Nhưng có vài phụ huynh trước khi con thi vào cấp ba hay thi đại học ra một cái giá trên trời để tìm gia sư, nói thật, tất cả đã trễ rồi. Con trẻ không hình thành niềm tin học tập dù có ôm chân Phật cũng thấy mệt mỏi. Lương tâm của Lận Vũ Chu cũng sẽ bị lên án.
Tầm sáu bảy năm trước, có dạy cho một nữ sinh cấp ba, lúc nào cũng trốn học, còn hỏi Lận Vũ Chu có thể nhận món đồ này không? Thư tình của em. Lận Vũ Chu sợ hãi, vội tìm phụ huynh của em học sinh ấy nói chuyện. Vị phụ huynh ấy cũng đã có kinh nghiệm, hỏi thư tình à? Mỗi lần kẹp trong sách thì chúng tôi đều rút ra rồi. Tiểu Lận cậu có thể chủ động phản ứng cho chúng tôi thì chứng minh nhân phẩm của cậu không có vấn đề gì. Chúng ta giao con cho cậu.
Đừng giao cho cháu. Lận Vũ Chu bối rối chạy trốn. Anh khi đó còn đơn thuần hơn so với hiện tại, kiếm được tiền mà sợ hãi trong lòng thì không bằng khỏi kiếm.
Lý Tư Lâm nghe anh kể mấy chuyện đó, cười đến nỗi xém đau sốc hông. Cô có thể tưởng tượng ra dáng vẻ sợ hãi của Lận Vũ Chu khi bị nữ sinh cấp ba đưa thư tình. Không chừng Lận Vũ Chu còn lo rằng, khi anh đẩy cửa phòng ra thì quần áo đối phương còn không ngay ngắn.
“Còn nhỏ như vậy thì biết cái gì?” Lận Vũ Chu thở dài: “Muốn thi đại học, mà không học tập nghiêm túc.”
Từ nhỏ anh đã thích học, không thể hiểu nổi đã tới thời khắc quyết định rồi mà còn muốn nghĩ này nghĩ nọ, giống như tình cảm của loài người cũng nên thay đổi một cách tự nhiên, nên xuất hiện ở lúc nên xuất hiện.
Lận Vũ Chu kể tỉ mỉ chuyện làm gia sư cho Lý Tư Lâm một phen, cuối cùng chuyển khoản cho cô: “Cô đặt xe trước đi, dùng tiền của tôi. Không đủ thì nói tôi.”
“Rồi sao nữa? Cậu còn cách khác à?”
“Tôi vẫn còn cách khác.”
“Cậu tìm anh rể mượn à?”
“Tôi sẽ không vay tiền anh rể.” Lận Vũ Chu nói một cách nghiêm túc: “Không phù hợp.”
Lý Tư Lâm không dám trêu anh, đương nhiên cũng tiếc nuối số tiền mà anh tiết kiệm, mấy chiếc xe này, tuy rằng cô không thay đổi suy nghĩ, nhưng không có tiền thì khoan mua cũng được. Cô trả tiền lại cho Lận Vũ Chu, giải thích với anh: “Tiền thì tôi từ từ kiếm, tích đủ rồi mua sau. Nói thật là tôi kiếm tiền nhanh lắm, 20 vạn gì đó thì tầm hai ba tháng thôi, chỉ cần tôi không tiêu linh tinh. Thay vì cho tôi mượn tiền thì không bằng cậu giám sát tôi đi, để tôi đừng tiêu ngắt quãng. Cậu thấy thế nào?”
“Ừm.”
“Sao tôi thấy cậu có vẻ hơi thất vọng thế? Sao đây? Muốn làm chủ nợ à?”
Lận Vũ Chu bị nói trúng ý đồ, hơi ngại ngùng, lấy cớ đi nấu nước trốn tránh Lý Tư Lâm đang dò xét anh. Lúc anh quay lại thì Lý Tư Lâm đã đi tắm.
Lận Vũ Chu sợ lúc này nhất, tiếng nước ào ào xôn xao kia, mang tới cho anh một cảm giác mơ màng. Anh cảm thấy mình như thế thật là xấu xa, nhưng anh không thể ràng buộc suy nghĩ của mình.
Lý Tư Lâm tắm xong mới phát hiện mình quên lấy khăn tắm, quyết định đứng bên trong để tự khô. Nhưng Lận Vũ Chu nín đi nhẹ, muốn chờ Lý Tư Lâm ra, bên trong tắm xong rồi mà không có tiếng động. Anh thật sự không nín được mới gõ cửa: “Lý Tư Lâm, cô… Không sao chứ?”
“Sao vậy?”
“Tôi… Muốn đi vệ sinh.”
“Nhịn đi.”
“Không nhịn được.”
Lý Tư Lâm nhìn quần áo mình đã cởi ra, thật sự không định mặc ngược lại vào, nói với Lận Vũ Chu: “Cậu có thể ra chỗ ban công ở phòng tôi lấy giúp tôi khăn tắm và áo choàng tắm không?”
“Ừm.”
Cửa phòng tắm hé ra một khoảng nhỏ, cánh tay trắng bóc của Lý Tư Lâm giơ ra. Cô đứng bên trong phơi được một chốc, độ ấm cơ thể sắp biến mất hết, trên cánh tay nổi một lớp da gà. Lận Vũ Chu biết vì sao bên trong mãi không có tiếng động gì. Lui xa xa chờ một chút, lúc Lý Tư Lâm đi ra thì đã bọc kín mít.
Cô đi lướt qua người anh, mang theo cảm giác ấm nóng ẩm ướt, mùi hương tắm gội còn quanh quẩn xung quanh cô, rồi bay vào mũi anh. Giọt nước ở đuôi tóc rơi xuống cổ, từ từ trượt xuống theo hình dáng trên người, biến mất ở chỗ cổ áo choàng tắm.
Lận Vũ Chu lùi về sau một bước, né tránh cảm giác khô nóng đột ngột. Mà Lý Tư Lâm mở miệng giục anh: “Cậu muốn đi nhẹ mà?”
Cô nhắc nhở Lận Vũ Chu.
Anh chạy vào nhà vệ sinh, không cẩn thận dè dặt như thường lệ, dùng tư thế hào hùng giải phóng bàng quang của mình. Lý Tư Lâm nghe thấy tiếng động trong nhà vệ sinh mà cười ra thành tiếng, nghĩ lại thái độ bối rối của Lận Vũ Chu, thầm cười trộm thành tiếng đến nỗi bả vai run run.
Cô cảm thấy hai người họ quá ngốc nghếch.
Kiêng dè cái này kiêng dè cái kia, cô không dám nhờ anh lấy khăn tắm giúp, tiếp là Lận Vũ Chu muốn đi nhẹ mà còn phải suy nghĩ, chuyện quái gì thế này!
Chờ Lận Vũ Chu ra tới, cô hỏi: “Thoải mái không?”
“?”
“Giải phóng rồi à?”
“…”
“Cậu nhìn cậu xem lại mặt đỏ, cái này có gì đâu mà ngại ngùng, không phải tôi chưa từng thấy…” Lý Tư Lâm nhận ra mình nói nhiều rồi, bỗng nhiên cắn môi, mở máy sấy tóc lên. Lận Vũ Chu nói gì đó với cô, cô nghe chữ được chữ không, nói lớn tiếng: “Cái gì? Tôi không nghe!”
Lận Vũ Chu kiên nhẫn chờ, chờ cô sấy tóc xong, trong nhà yên tĩnh trở lại rồi mới hỏi: “Cô thấy tôi làm gì?”
“Cái gì?”
“Đừng có giả ngu Lý Tư Lâm, cô thấy tôi làm gì?”
Lý Tư Lâm nhớ tới căn lều vải hùng vĩ mà anh dựng lên đêm giao thừa, lắc đầu: “Ý của tôi là trạng thái sinh lý là vậy, không phải tôi chưa từng thấy qua. Cậu đừng ngượng ngùng. Đều là người trưởng thành cả rồi.”
“Vì sao cô ngại không để tôi lấy khăn tắm giúp cô?”
“Bởi vì tôi sợ cậu ngại.”
“Tôi có gì mà ngại? Tôi cũng từng thấy rồi.”
“Cậu từng thấy cái gì?” Lý Tư Lâm hỏi Lận Vũ Chu: “Xem phim người lớn không tính.”
Lận Vũ Chu bị cô chặn lại, đương nhiên anh biết theo thời đại phát triển, ở cái tuổi này mà sự hiểu biết của anh đối với khác phái chỉ dừng lại trên mạng là đã vô cùng hiếm hoi, ở trong mắt người khác anh là kẻ dị hợm. Anh không biết liệu bây giờ Lý Tư Lâm có đang nghĩ anh như thế hay không: Cơ thể có vấn đề hoặc là trong lòng có vấn đề, tóm lại chính là anh không được.
Anh nhìn Lý Tư Lâm hết đường chối cãi, Lý Tư Lâm lại nhận ra tất cả mọi chuyện mà cô nghe nói có liên quan tới Lận Vũ Chu là sự thật: “Cho nên Lận Vũ Chu, cậu thật sự… Không có một chút kinh nghiệm nào sao? Hơn ba năm nay, một chút…” Cô giơ ngón cái và ngón trỏ ra: “Một chút, thì là, về sự đổi mới ấy… cũng không sao?”