Đối với Lận Vũ Chu thì chinh phục sự ngại ngùng là chuyện khó khăn nhất thế gian.
Anh chưa từng trải qua chuyện như thế này, chỉ có thể cầm tay Lý Tư Lâm, cô gồng tay lại, hy vọng cô có thể hiểu hành động này của anh.
Lý Tư Lâm ngẩng đầu lên nhìn anh, nhón chân hôn lên cằm anh, muốn dời sự chú ý của anh đi. Nụ hôn của cô thong thả trượt theo xương hàm anh, cuối cùng cắn lấy tai anh. Lận Vũ Chu thở hổn hển, rồi vội nín thở. Hơi thở của Lý Tư Lâm chui vào tai anh, nhẹ nhàng gảy nên tầng lông tơ, hệt như có trăm nghìn con kiến chui vào tai anh.
Ngực đập liên hồi, mà Lý Tư Lâm đã thôi ám ảnh về sự cứng nhắc của anh, lòng bàn tay cô dán lên, vỗ về dịu dàng. Bàn tay cô như một chiếc bàn là, cách một lớp vải mà vẫn có thể nóng lên. Lòng bàn tay đầy mồ hôi của Lận Vũ Chu dán lên cổ tay cô, còn cả tiếng xin tha trầm trầm của anh: “Lý Tư Lâm… Đừng…” Không biết đến tột cùng là đang rụt rè, hay là sợ cái gì.
Lận Vũ Chu vô cùng hồi hộp, anh cảm thấy mình như một khúc gỗ bị ngâm nước lâu năm, cả người ẩm ướt và mềm oặt, chỉ cần khẽ chạm trúng một cái gì đó thì cũng có thể nhũn ra. Anh quá hồi hộp, cho nên mỗi một động tác rất nhỏ của Lý Tư Lâm cũng bị phóng đại đến vô hạn. (tác giả: chỉ miêu tả trạng thái con người, mời bạn học xét duyệt đừng soi quá, xin cảm ơn.)
Phản ứng của anh kích thích Lý Tư Lâm làm cô cô cùng hứng thú, Lận Vũ Chu chưa làm gì cả, mà lại giống như đã làm rồi. Anh chắc chắn không biết, động tác trốn tránh hay nhíu mày của anh hệt như chuồn chuồn ngoài cửa sổ lúc ban trưa, hoảng loạn đến thế, yếu ớt đến thế.
Chỉ mới năm phút mà giống như một thế kỷ trước bàn xét xử. Lận Vũ Chu vươn người lên ôm chặt Lý Tư Lâm vào ngực. Âm thanh rời rạc nghẹn ngào chui vào tai Lý Tư Lâm làm cô cảm thấy như tiếng kèn lệnh. Lý Tư Lâm ôm lại anh, cô lờ mờ có thể đoán ra cảm giác này, hệt như một thế giới ồn ào náo động chợt yên tĩnh, cả người sẽ mơ hồ trống rỗng. Đây là cái ôm chân chính lần đầu tiên của hai người họ, không một khe hở, làm con người ta nghẹt thở.
Sau đó họ ngồi trên sô pha, trong phòng rất yên tĩnh. Rất lâu sau Lận Vũ Chu mới thôi đổ mồ hôi, tay luôn nắm chặt đặt ngay bên người. Lý Tư Lâm dựa vào bên cạnh nhìn anh, hình như anh hơi choáng váng.
“Cậu có muốn hay… đổi quần không?” Lý Tư Lâm hỏi anh, ẩm ướt như thế nhất định rất khó chịu.
Lận Vũ Chu không đáp, cũng không dám nhìn Lý Tư Lâm. Anh thậm chí không thể nói chuyện cùng với bất cứ ai khác, tình huống thế này liệu có bình thường hay không. Anh không có kiểu tâm tính tự tin thái quá như Cố Tuấn Xuyên, cũng không có loại lạc quan kỳ lạ như Tô Cảnh Thu, anh chỉ nhớ tới sự lo lắng của của Lý Tư Lầm hồi trước: Quá kìm nén sẽ nghẹn hư.
Anh trở lại phòng, đóng cửa lại, thay quần lót và quần mặc nhà, sau đó ngồi bên giường tìm kiếm: Bị chạm năm phút đã… Anh suy nghĩ thật lâu, cái đó phải hình dung thế nào, hay là không bình thường.
Đáp án vô cùng không lạc quan, anh bị chẩn bệnh là: Chướng ngại công năng.
Lận Vũ Chu tất nhiên không tin, nhưng cũng có chán nản, tự nhốt mình trong phòng, Lý Tư Lâm xem phản ứng của anh giống như một đứa trẻ bị khi dễ, đang tự an ủi mình.
Tôi không liều lĩnh, chắc hẳn không phải lỗi do tôi. Cô dán tai lên cửa phòng anh nghe ngóng, trong lòng đang nghĩ thử liệu đàn ông có xấu hổ và giận dữ đi treo cổ dưới loại tình huống này hay không? Việc này chẳng qua là sự thân mật nhẹ nhàng giữa nam và nữ thôi mà.
“Lận Vũ Chu, không ăn cơm à?” Lý Tư Lâm gõ cửa gọi anh: “Không phải cậu nói muốn cùng ăn cơm ư?”
Rất lâu sau, Lận Vũ Chu mới mở cửa, nhìn Lý Tư Lâm muốn nói rồi lại thôi.
“Sao vậy?” Lý Tư Lâm hỏi anh. Nhìn cô có vẻ rất thẳng thắn, nhưng thật ra là đang che giấu. Cô cũng đang lo lắng vì khi nãy mình có đang quá trực tiếp, đi vượt ranh giới, cũng đang tò mò và quan tâm Lý Tư Lâm hy vọng anh cảm thấy sung sướng. Nếu anh không, thì cô sẽ tự trách.
Lận Vũ Chu không thể nào hỏi Lý Tư Lâm rằng lúc nãy anh có ra quá nhanh hay không, chỉ lắc đầu đi và nhà bếp. Anh càng như vậy thì Lý Tư Lâm càng tò mò, đi theo sau đánh giá anh, châm chước mãi mới hỏi: “Có phải cậu không thích hay không? Xin lỗi, tôi tưởng cậu thích.”
“Không phải.”
“Vậy cậu thích à?” Lý Tư Lâm híp mắt, cười.
“Tôi muốn hỏi cô một vấn đề.” Lận Vũ Chu buông việc trong tay, xoay người nhìn cô.
“Cậu hỏi đi.”
“Cô nói chúng ta phải nhìn thẳng vào việc ngoài tình cảm ra còn có dục vọng bên ngoài, tôi lý giải cái cô muốn biểu đạt là việc dù không có tình cảm nhưng vẫn xảy ra việc cơ thể tiếp xúc. Vậy nếu không có tình cảm thì cơ thể cũng không được lâu ư?”
“Thì ví dụ như…” Lận Vũ Chu không thể nói nên lời những từ ngữ đó, anh ăn nói vụng về, nói chuyện lại có mức độ, bị ép đến nỗi thốt lên với giọng nói còn to hơn so với hồi năm nhất: “Chính là… Không được.”
“Bất lực à?”
“Tựa tựa.”
Lý Tư Lâm nghĩ rồi đáp: “Không có tình cảm, vừa không thể giải quyết kích thích, thế thì cần tiếp xúc để làm gì. Thế…” Cô còn chưa nói xong thì thấy nét mặt Lận Vũ Chu thay đổi, anh giống như bị tổn thương, quay đầu làm tiếp công việc, không chịu nói một lời.
Lý Tư Lâm cảm thấy không hiểu nổi cảm xúc của anh, cô cũng không thể hiểu nổi mình, vì nụ hôn đó làm nền mà cơ thể như được mở van, luôn muốn cùng anh má ấp môi kề.
Ăn cơm xong cô đề nghị nấu trà trái cây, còn dọn dẹp bàn trà sạch sẽ, đặt một bình loa, trong bình hoa là một đóa hoa thược dược nằm trơ trọi. Trà trái cây đang sôi ục ục trên bàn, âm thanh rất êm tai, sau đó cảm xúc của cô cũng bùng lên. Mở TV lên, trên màn hình là một bộ phim điện ảnh lãng mạn. Lý Tư Lâm không thể giải thích rõ ràng về cảm nhận của mình nhưng trong lòng cô rất vui. Điều này làm cô tìm lại được cảm giác thích một người như hồi mười mấy tuổi, vì muốn hôn mà phải đi làm rất nhiều chuyện dằn vặt không liên quan, dường như cần phải tô điểm bầu không khí tới một mức độ nhất định thì nụ hôn kia mới để lại ấn tượng khó quên.
Cô làm xong tất cả rồi mới gọi Lận Vũ Chu: “Tiểu Lận, cậu xem, hồi trước cậu đề nghị ghế sô pha phải sạch sẽ đúng là có tính trước. Đúng là có tác dụng nè. Tới đây, chúng ta uống trà.”
Còn Lận Vũ Chu lại xách theo túi đựng rác: “Tôi đi ném rác.”
Một bịch rác đi ném mất hơn hai tiếng, Lý Tư Lâm uống được ba ấm trà, ngáp tới ngáp lui, không chờ được anh quay lại. Gọi điện cho anh thì anh nói anh phải đi, hỏi anh sao vậy thì anh nói không sao.
Lý Tư Lâm tức giận, nói với anh: “Cậu trốn tôi làm gì kia chứ? Cậu cứ nói thẳng là cậu không thích, hối hận rồi, là tôi đã hiểu.” Cúp điện thoại chuẩn bị đi tắm, lúc đứng dậy nhìn bàn trà kia cũng thấy tức giận, tiện chân đá một cái, rồi “ây da” một tiếng ngã xuống sô pha, xước da chân rồi.
Trong lòng hai người đều loạn như cào cào, Lý Tư Lâm tất nhiên không so đo xem Lận Vũ Chu đi đâu, vì thế hít hít rồi ngồi trên sô pha òa khóc không rõ nguyên nhân.
Cô không biết vì sao mình khóc, nhưng cô vừa khóc vừa đặt ra quy tắc cho chính mình: Từ nay về sau, tôi không bao giờ chạm vào Lận Vũ Chu dù là một ngón tay!
Tắm rửa, khập khiễng trở lại giường. Ngoài cửa có tiếng động, kẻ đào ngũ Lận Vũ Chu cuối cùng đã trở lại. Anh rón rén sợ làm phiền tới Lý Tư Lâm, điều này càng làm cho Lý Tư Lâm tức giận, kéo chăn lên đầu, hầm hừ đi ngủ.
Ngày hôm sau mở mắt, bên ngoài im ắng. Lận Vũ Chu đi rồi, cuối tuần mà anh không ở nhà, đi rồi. Lý Tư Lâm cũng muốn ra ngoài chơi, nhưng khi cô bắt điện thoại của Hà Vận, bà bảo cô phải đi xem mắt.
“Xem cái gì cơ?”
“Con đừng có xen vào.”
“Con xen vào làm gì, nhưng cô không hề muốn kết hôn.”
“Con biết cái dì quản lý phúc lợi bên đơn vị của mẹ không. Bà ấy đối xử với mẹ rất tốt. Mỗi lần phát quà đều có phần mẹ, người kia là cháu trai của bà ấy. Con đi gặp thử một lần đi, chỉ có một bên này thôi.”
“Vì một chút lợi lộc nhỏ mà mẹ bán đứng con gái mình.” Lý Tư Lâm hừ một tiếng, bày tỏ vẻ không đồng tình.
“Con thích ăn hột vịt muối mà, của bên hãng Mao Du đó, cái đó ít khi mà mua được lắm…” Hà Vận nhắc nhở Lý Tư Lâm, đây cũng không phải là lợi lộc nhỏ, mà là mỹ vị nhân gian.
Lý Tư Lâm thấy giả ngốc cũng là giả ngốc, thôi thì nỗ lực một lần vì phúc lợi của người mẹ già cả về hưu của mình, vì thế ăn diện một chút rồi ra cửa.
Địa điểm ở gần nhà cô, đối phương là ông chủ của một công ty khoa học kỹ thuật, mới vừa được bên B đầu tư. Sau đó Lý Tư Lâm nhìn thấy quán cà phê bên kia rất đông đúc, có một người đàn ông đeo kính đen mặc đồ âu đứng bên cửa sổ. Người đàn ông đó nhìn có vẻ không giống người làm ở công ty khoa học kỹ thuật, trái lại giống làm thời trang hơn.
Lý Tư Lâm đi đến gần rồi chào anh ta một tiếng, anh ta đưa cà phê cho cô, nói: “Nơi này không hợp để nói chuyện. Là dì tôi chọn. Nói chỗ sành điệu thì người trẻ rất thích.”
Hôm nay Lý Tư Lâm mặc một bộ váy hoa nhí ôm sát người, khoác một cái áo da, chỗ thắt eo của bộ váy được khuyết để lộ eo, đúng là sành điệu thật. Nhưng cái quán cà phê này cô cũng thấy ồn ào thật.
“Đi ra ngoài thôi.” Hất đầu, dẫn đầu đi trước.
Người đàn ông đi sau cô, ra khỏi quán thì thở phào nhẹ nhõm, anh ta cười, vươn tay: “Chu Dương.”
“Lý Tư Lâm.”
Lý Tư Lâm cười với Chu Dương, hai người tản bộ xuôi theo con đường phía Đông của đại học Thanh Hoa. Chu Dương nói ít mà ý nhiều, một câu chắc một câu. Nhưng anh ta luôn xem đồng hồ, Lý Tư Lâm có thể nhìn ra anh ta cũng là ứng phó với buổi xem mắt này, vì thế hỏi anh ta: “Điều kiện là gì? Để anh tới xem mắt?”
Chu Dương nói thẳng: “Một người bạn của ba tôi giúp tôi làm vòng C. Không tới thì không làm. Còn cô?”
“So sánh với anh thì tôi đây đơn giản hơn nhiều đấy, hột vịt muối Mạo Du, năm nào dì của anh cũng gửi cho mẹ tôi.”
Lý Tư Lâm bĩu môi với Chu Dương, vô cùng đáng yêu. Trước kia, ấn tượng về Lý Tư Lâm với Chu Dương rất bình thường. Anh ta không thích con gái gì cũng biểu hiện ra, khi nghe cô nói thì anh ta nghiêm túc nhìn cô một cái.
Còn Lý Tư Lâm thì tất nhiên muốn làm hỏng buổi xem mắt, lấy danh thiếp từ trong túi áo đưa cho Chu Dương: “Mỗi tuần tôi sẽ hát hai bài ở chỗ này, hoan nghênh anh tới ủng hộ. Mua rượu thì gọi tôi chiết khấu, tất nhiên tôi cũng có trích phần trăm.”
Chu Dương biết cô cố ý, nhận danh thiếp: “Được, về sau sẽ đưa khách hàng đi ủng hộ.” Ý là tôi sẽ không tới, xem như từ chối khéo.
Thật ra Chu Dương đã từng gặp Lý Tư Lâm.
Anh cũng tốt nghiệp ở đại học Thanh Hoa, lớn hơn Lý Tư Lâm hai khóa. Từ sau khi Lý Tư Lâm nhập học đều bị các anh chị khóa trên dõi theo, khi đó Chu Dương cảm thấy cô gái này quá nhiều năng lượng.
“Cô ở gần đây à?” Chu Dương hỏi.
Lý Tư Lâm chỉ tay: “Tôi ở bên đường đối diện.” Cái chỉ tay này không quan trọng, mà khi cô nhìn thấy Lận Vũ Chu đạp xe chạy ngang qua. Hình như anh không thấy cô.
Hai người đứng tại chỗ nói chuyện một hồi, cuối cùng nói tới bạn học cùng trường, hai bên cảm giác đối phương không quá bài xích. Chu Dương còn có việc khác, nhìn đồng hồ: “Hôm nay tới đây thôi nhé?”
“Đến đây thôi.” Lý Tư Lâm giơ ly cà phê trong tay lên: “Hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Buổi gặp mặt của Lý Tư Lâm, gặp phải một người đàn ông cứ không có tinh thần, cô nghĩ thầm trong lòng không biết mình đã làm ra tội lỗi gì, vì hột vịt muối Mao Du đã bán đi cuối tuần của chính mình. Đi qua đường cô gọi cho Hà Vận, muốn phàn nàn với bà vài câu, Hà Vận lại nói: “Mẹ đang ở nhà con đây, gặp rói.”
Lý Tư Lâm đi vào thầm nói với Hà Vận: “Mẹ đừng có nói chuyện đi xem mắt của con cho Tiểu Lận đấy.”
“Muộn rồi.”
Lý Tư Lâm cảm thấy đau đầu. Hà Vận hỏi cô xem mắt thế nào, cô đáp qua loa lấy lệ: “Con đã cố rồi, có được hột vịt muối Mạo Du hay không còn tùy vào đối phương kia kìa. Còn người thì con không hình dung nổi.”
Lý Tư Lâm cũng không hà khắc, ưu điểm của Chu Dương rất rõ ràng, khuyết điểm cũng rõ ràng y thế. Nhưng mấy thứ đó không liên quan tới cô, cô không muốn yêu đương với anh ta.
Hà Vận không vui với thái độ qua loa của Lý Tư Lâm, nhưng tốt xấu gì cũng phải báo kết quả. Bà không quá quan trọng chuyện hôn nhân của Lý Tư Lâm. Trò chuyện vài câu thì bà chỉ vào phòng Lận Vũ Chu: “Lần trước giới thiệu cho Tiểu Lận, cô gái đó xem trọng cậu ấy lắm. Còn nói với mẹ là, Tiểu Lận đúng là một thanh niên đầy hứa hẹn. Nhưng Tiểu Lận lấy cớ bận, không gặp mặt người ta. Cậu ấy có thích con không vậy?” Hà Vận đột nhiên chuyển chủ đề làm Lý Tư Lâm sợ chết khiếp.
“Mẹ, bây giờ mẹ nói chuyện đừng có mà đông một gõ tây một gõ được không ạ.”
“Mẹ muốn mày trở tay không kịp đó.” Hà Vận chỉ vào trán cô: “Vừa nãy Tiểu Lận nghe nói con đi xem mắt, mặt tái cả lên.”
“Có ai mặt xanh bao giờ đâu mẹ.”
“Cái này khác.”
Lý Tư Lâm ừ ừ đối phó Hà Vận, cuối cùng đưa bà xuống lầu. Hôm nay cô chưa ăn gì đàng hoàng, buổi trưa uống một ly cà phê, lúc này hơi hoảng hốt. Cô cũng không thể hy vọng Lận Vũ Chu giận cô mà có thể làm đồ ăn cho cô, cô mua đại một phần cơm mang lên.
Vào cửa nghe thấy nhà bếp có tiếng động, Lận Vũ Chu đang nấu cơm. Lý Tư Lâm cảm thấy tủi thân, nghĩ thầm tôi có chết đói cũng không ăn đồ cậu làm! Vì thế cô ngồi xuống trước bàn trà, mở hộp cơm ra. Mới ăn mấy muỗng, Lận Vũ Chu bưng một cái khay vuông ra, anh làm món lẩu malatang khoái khẩu.
Anh ngồi bên cạnh Lý Tư Lâm, đẩy chén đũa không cho cô.
“Tôi không ăn.” Lý Tư Lâm nói: “Tôi không ăn cơm với một người khó hiểu.” Đến bây giờ cô vẫn không hiểu, từ hôm qua cho tới hôm nay, rốt cuộc cô đã làm sai chuyện gì, nói sai câu nào, để rồi Lận Vũ Chu đột nhiên làm mặt lạnh với cô.
“Tôi không được.” Lận Vũ Chu đột nhiên nói. Anh tự xây dựng tâm lý mười mấy tiếng, quyết định ngả bài với Lý Tư Lâm. Kẻ khờ khạo dứt khoát nói với Lý Tư Lâm tình hình thực tế, cô không thích anh, có nhu cầu đối với anh nhưng cơ thể anh sợ là không được. Kiên trì làm nghiên cứu nhưng chuyện tình cảm tới trước mặt lại không xài được, anh không cần học vỡ lòng mà là oanh tạc núi lở đất nứt một thế giới mới.
“Cậu không được chỗ nào?”
“Tôi… Tình huống ngày hôm qua, tôi… thời gian không ổn.”
Lý Tư Lâm sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy một người đàn ông nói thẳng là mình không được. Một người đàn ông, chỉ cần có thể giương cờ thì dù chỉ một giây thì anh ta cũng thấy mình rất rất rất được.
Cô chớp chớp mắt, hiểu rõ tất cả mọi chuyện xảy ra hôm qua, tên ngốc Lận Vũ Chu nghĩ rằng anh không được. Cô biết lúc này mình không nên cười, nhưng cô không kìm được, khịt một tiếng. Cô vội che miệng, một tay lắc lắc: “Xin lỗi rất nhiều.”