Tỉnh cảnh này nên hình dung thế nào đây? Như trượt xuống dòng thác sô cô la, hai người bị tách làm hai nửa, nơi đó còn đang dính nhớp, nhưng đầu óc đã bắt đầu tỉnh táo.
Lận Vũ Chu không dám cử động, anh vô cùng hoang mang, ở trong bóng tối tìm kiếm đôi mắt của Lý Tư Lâm, rồi lại dán lên đôi môi rồi hỏi: “Anh làm không tốt ở đâu à?”
Lý Tư Lâm không để ý tới anh, tay cách ở bọn họ trung gian thở dốc, lấy lại tinh thần. Lận Vũ Chu không biết gì hết, khi nãy cô đến đỉnh điểm mà anh vẫn cứ tiếp tục không để cô kịp thở, thế nên làm cô tức giận, vì cô không thể nào khống chế bản thân mình, cảm giác bị treo lên thật đáng sợ. Cô muốn chết đi được.
“Từ từ có được không?” Lý Tư Lâm nguôi giận, nâng mặt anh lên rồi nói.
“Ây, xin lỗi em, anh…”
“Suỵt.” Cô hôn lấy môi anh.
Lại bắt đầu, một cách rất chậm. Lận Vũ Chu không dám chạy một mạch tới, mà chỉ từ từ cọ xát nhẹ nhàng. Anh là tay mới lên đường, sợ làm không tốt, chỉ biết cẩn thận lắng nghe Lý Tư Lâm. Anh làm thế này, cô thở gấp; Anh làm thế kia, cô rên thành tiếng. Thử dùng lực, cô che miệng lại.
Thì ra phải kết hợp với nhau, Lận Vũ Chu nghĩ.
Nhưng Lý Tư Lâm muốn siết chặt anh, cách một lớp siêu mỏng, anh cảm thấy đây là biểu hiện cô không thoải mái, anh liền nhích ra một chút, cô đuổi theo. Cảm giác này thật kỳ diệu, Lận Vũ Chu đổ mồ hôi rất nhiều, Lý Tư Lâm không lên tiếng, trong không khí tràn ngập mùi hương của họ.
Lận Vũ Chu nghênh đón “sóng to gió lớn”. Anh không thể nào khống chế, tiếng rên rỉ trầm thấp vang lên bên tai Lý Tư Lâm, từ thấp đến cao, cuối cùng thì dừng lại.
Bọn họ nghênh đón lâu dài lặng im.
Lận Vũ Chu muốn thử tìm điểm đề tài trò chuyện, ví dụ như lúc này anh không tính giờ nữa, áp lực tâm lý không lớn, chính anh còn cảm thấy rất ổn, anh muốn hỏi cảm nhận của Lý Tư Lâm.
Còn Lý Tư Lâm, khi nãy cô mới tự dọa mình, trong đầu đang nhớ lại cảm giác lên đỉnh núi, lúc đó cô cảm giác mình như bị đào rỗng. Cô tự nhận bản thân có kinh nghiệm phong phú, thế mà lại bị một tay mơ Lận Vũ Chu làm gấp gáp.
“Em nói cái này này Lận Vũ Chu.” Lý Tư Lâm cố gắng miêu tả khi nào anh nên chậm lại, đừng làm lơ điều đó. Cô cố giải thích cho anh khi cô siết chặt là như thế nào. Trong bóng đêm, gò má Lận Vũ Chu đỏ bừng lên, nhưng đôi mắt càng thêm sáng ngời: “Ừm, anh biết rồi, lần sau anh sẽ dừng lại.”
“Cũng không là dừng lại.” Thế mà Lý Tư Lâm bắt đầu tò mò cảm giác đó, nếu Lận Vũ Chu không dừng, thì cô sẽ thế nào?
“Vậy cuối cùng anh nên dừng hay không dừng?”
Lý Tư Lâm bị Lận Vũ Chu hỏi tới, rồi cô dùng tay đẩy anh: “Đừng nói nữa! Đáng ghét!”
Cái đẩy đó giống như đang mát xa, Lận Vũ Chu nắm lấy tay cô, đặt về chỗ cũ, ý định ban đầu xem như đến đây là kết thúc, nhưng anh lại đè lên cô. Lận Vũ Chu không thể nói rõ cảm giác của mình, thâm tâm nói cho anh biết tới đây là được rồi, đừng làm tới nữa, cơ thể anh lại không nghe lý trí kìm kẹp, la hét ở trong lòng.
Lúc nói chuyện giọng đã bắt đầu dính lại, đầu anh đặt lên hõm cổ rồi hôn lên chiếc cổ thon dài của Lý Tư Lâm: “Đêm nay anh ngủ với em được không? “
Khi anh hỏi câu này còn đang cắn nhẹ tai cô, Lý Tư Lâm cảm thấy hỗn loạn, lí nhí đáp: “Ừm.”
“Nhưng anh không buồn ngủ.” Lận Vũ Chu nói.
“Vậy thì không ngủ.”
Lý Tư Lâm nhắm mắt lại, cô không còn tỉnh táo lắm, nhưng cô vẫn ý thức được, khi Lận Vũ Chu rời khỏi môi cô thì anh đã lần xuống dưới.
Lần này Lận Vũ Chu rất ung dung.
Anh rất thông minh, chỉ có hai lần là đã tìm được cửa ngõ. Lý Tư Lâm đã từng tưởng tượng tới cảnh họ thân mật, bây giờ cụ thể hóa thì lại trở nên không chân thật lắm.
Cô tự nhận cô hiểu rõ mình, nhưng trong quá trình này thì phát hiện ra một chính mình khác.
Buổi tối đó họ đánh một trận tái chiến, mãi đến khi trời hửng sáng. Lý Tư Lâm đứng dậy đi tắm rửa, Lận Vũ Chu đi theo sau cô. Khi cô lau khô tsc nằm xuống giường ngủ bù, cửa phòng mở ra, Lận Vũ Chu đi đến, xốc chăn lên, không mời mà tới, anh nằm xuống bên cạnh cô.
Lý Tư Lâm không còn sức đuổi anh, nhưng trong lòng vẫn khinh bỉ da mặt từ từ dày lên của Lận Vũ Chu, ngáp rồi ngủ. Lận Vũ Chu nghe thấy tiếng thở đều đều của Lý Tư Lâm, rồi chỗ trống trong lòng được lấp đầy, mí mắt anh khép xuống, chuẩn bị ngủ.
Nhưng anh chưa từng ngủ với người khác, khi anh sắp đi vào giấc ngủ thì nghĩ tới chuyện lúc ngủ mình có ngáy không? Có nghiến răng không? Lúc xoay người có đá người ta không? Mấy vấn đề này làm anh bối rối, cuối cùng thành công đá bay cơn buồn ngủ của anh đi. Anh nằm đơ tại chỗ không dám cử động, trong lúc cẩn thận xoay người, hình như Lý Tư Lâm lẩm bẩm gì đó, anh lập tức dừng lại.
Anh đầu hàng, khi nãy còn tràn trề niềm tin từ hôm nay trở đi sẽ ngủ chung một chiếc giường với Lý Tư Lâm, hoàn toàn bắt đầu sống chung, trong quá trình đó sẽ làm cô “Nước ấm nấu ếch xanh”*, chấp nhận sự thật rằng họ đang yêu nhau, nửa tiếng sau, anh xám mặt trở lại phòng mình.
*Giải thích: 温水煮青蛙: Người ta nói rằng nếu thả con ếch vào nước sôi thì nó sẽ nhảy ra ngoài, nhưng nếu cho vào nước lạnh và đun nóng từ từ thì nó sẽ không nhận thấy nguy hiểm và bị luộc chín đến chết.
Lận Vũ Chu không cảm thấy thoải mái. Lúc này anh bắt đầu hâm mộ Cố Tuấn Xuyên, hình như bất cứ lúc nào anh ấy cũng không bối rối vì những chi tiết này, chỉ cần làm anh ấy không được tự nhiên thì người sai là người khác.
Trở lại giường mình, cuối cùng Lận Vũ Chu không lo lắng nữa.
Nhưng khi anh nhắm mắt lại, đầu óc toàn là cảnh tượng trong màn đêm kia, Lận Vũ Chu mê muội.
Mãi đến giữa trưa Lý Tư Lâm mới tỉnh lại, anh vẫn chưa chìm vào giấc ngủ thành công, người đàn ông sạch sẽ nhẹ nhàng giờ đây đầy mỏi mệt, anh ăn một bát cháo loãng dưới cái nhìn chăm chú của Lý Tư Lâm. Lý Tư Lâm tò mò là, rõ ràng khi cô chìm vào giấc ngủ anh còn đang nằm bên cạnh cô mà, sao lúc cô mở mắt ra thì anh không còn đó nữa.
“Sao vậy? Anh bị ai cướp xác rồi à?” Lý Tư Lâm chọc anh, cảm xúc của cô giờ đây rất thỏa mãn, cả người nhẹ nhàng dễ chịu. Chân cô còn đang đung đưa nhẹ nhàng, rồi nhón chân cọ nhẹ lên bắp chân anh.
Lận Vũ Chu không muốn nói mấy suy nghĩ linh tinh đó cho Lý Tư Lâm nghe, anh chỉ tổng kết một câu: “Có thể là do chấn động quá lớn nên hiện tại không thể nào bĩnh tĩnh nỗi.”
Lý Tư Lâm nhìn anh một hồi lâu rồi cười vang thành tiếng.
Lận Vũ Chu thật sự rất đáng yêu, câu tổng kết của anh đã để lộ toàn bộ tâm sự. Lý Tư Lâm lược qua toàn bộ quá trình tâm lý của anh tối qua, lấy sự hiểu biết của cô về Lận Vũ Chu, thậm chí cô còn đoán được anh chắc chắn sẽ để ý tư thế ngủ của mình.
Đây là Lận Vũ Chu kia mà.
Hiếm khi Lý Tư Lâm mới lột một quả trứng gà đặt vào chén anh: “Hên là hôm nay anh không đi làm, chiều còn ngủ bù được. Còn em thì cũng không đi nốt, hôm qua họ đi xây dựng đội đánh bóng chày hết rồi, hôm nay nằm dài ra cả đám.”
“Vậy chiều em muốn ra ngoài không?”
“Em muốn tới nhà mẹ một chuyến. Anh cứ yên tâm ngủ đi, em sẽ không mở cửa phòng dọa anh đâu. Hơn nữa xem số tuổi em đi, hôm qua giày vò cả một đêm rồi, sợ là hôm nay chả có sức mà lăn nữa.” Lý Tư Lâm tự giễu, đưa cho Lận Vũ Chu một viên thuốc an thần, cho anh biết cô không phải loại hổ sói, anh không cần lo lúc nào cũng có thể bị ăn mất.
Hà Vận kho một nồi tương, dùng lọ thủy tinh để đựng, cho Lý Tư Lâm mang về nhà trộn mì, đây chỉ là lấy cớ thôi, bà muốn hỏi chuyện giữa Lý Tư Lâm và Lận Vũ Chu thật ra là như thế nào. Lý Tư Lâm còn chưa tới, dì nhỏ Chu Dương đã tới rồi, đại diện đơn vị đưa đồ, lần này đưa tới hai thùng dầu.
Lần trước mang chuyện giận dỗi của Lý Tư Lâm và Chu Dương ra chê cười, cười đùa một trận. Dì nhỏ Chu Dương chỉ chỉ dưới lầu: “Hôm nay bị tôi chụp lại làm tay sai, ngại lên đây thôi.”
Hà Vận ai da trong lòng một tiếng, lỡ như Lý Tư Lâm chạm mặt Chu Dương ở dưới lầu thì sẽ hiểu lầm bà làm mẹ mà xen vào chuyện riêng, bà phải nghĩ cách tiễn dì nhỏ Chu Dương đi mới được. Nhưng người ta nói khát nước, muốn uống ly nước rồi đi. Hà Vận vội vội vàng vàng đi đun nước, từ cửa sổ nhìn xuống xem.
Khu dân cư cũ kỹ đỗ xe cũng không ngay ngắn, chỉ cần có chỗ là có xe nhét vào. Lý Tư Lâm tránh chiếc xe đi qua, khi đi ngang qua một chiếc ô tô, một tiếng còi đột nhiên vang lên làm cô hết hồn, cô mắng: “Điên à!”
Khi cô nhìn thấy Chu Dương từ trên xe bước xuống, nghĩ thầm, đúng là điên thật mà.
“Sao anh tới đây?”
“Đưa đồ.”
“À. Cho mẹ tôi hả?”
“Đúng vậy.”
Chu Dương đứng trước xe, anh ta nhìn thấy mặt mày Lý Tư Lâm như tắm xong gió xuân, anh ta không kìm được tức giận. Không biết tại sao thế giới này lại nhỏ như như thế, có một người bạn học từng yêu đương vài ngày với Lý Tư Lâm nhìn thấy hình cô trước cửa công ty anh ta, rồi nhắn tin, nói rằng có thể hẹn hò với Lý Tư Lâm thì người anh em cũng xem như là nhân vật lợi hại đấy. Bạn học đó nói cậu ta và Lý Tư Lâm yêu nhau được vài ngày, còn chưa nắm tay, đến ngày thứ ba Lý Tư Lâm cảm thấy không còn thú vị nữa, muốn làm bạn bè thôi.
Tất nhiên Chu Dương không muốn nói với người ta rằng Lý Tư Lâm ra oai phủ đầu trước anh ta, việc này thật sự rất mất mặt. Nhưng thật ra trong lòng anh ta vẫn muốn chơi Lý Tư Lâm một vố, rồi anh ta cảm thấy ván này không xong, thế nên mới kìm lại.
“Mấy nay cô không đi hát nữa à?” Anh ta hỏi.
“Mấy nay tôi đánh du kích mà, muốn đi ngày nào thì đi ngày đó.”
“Nói nghe hay đấy. Tôi mời cô nhé?”
Lý Tư Lâm nhìn anh ta, cô phải xem xem người này có số xung khắc với cô hay. Cô thấy Chu Dương đúng là có số xung khắc thật, cảm thấy người anh em này rất nham hiểm. Không xem như hư hỏng gì, chỉ là bụng dạ hẹp hòi có thù tất báo.
“Tôi lên trước. Nói sau nha.” Lý Tư Lâm lười nói chuyện với anh ta, cô xoay người, bước nhanh như bay.
Khi lên tới, cô nhìn thấy dì nhỏ của Chu Dương, chào hỏi bà ấy xong thì ngoan ngoãn ngồi một bên nhận câu hỏi từ người lớn, vì dự như không ưng Chu Dương ở điểm nào? Chu Dương nhìn thì rất đáng ghét, nhưng thật ra tính cách cũng khá tốt, còn có tiền, mọi việc là như thế. Lý Tư Lâm gật đầu: Vâng vâng vâng, chủ yếu là cháu không tốt, cháu không có ý định kết hôn đâu ạ.
“Không có ý định kết hôn à? Vậy không thể miễn cưỡng được.”
“Đúng ạ.”
Tiễn người ta đi, Hà Vận nhanh chóng giải thích với cô: “Không phải là mẹ đâu, là họ tự tới đó.”
“Con biết mà.” Lý Tư Lâm ôm bình tương định đi, bị Hà Vận ngăn lại: “Hôm nay đúng lúc cậu của con không ở đây, con ở lại nói cho mẹ nghe chuyện của con và Tiểu Lận rốt cuộc là sao?”
Hà Vận nói rõ là nghiêm túc, Lý Tư Lâm chắc chắn không thể qua loa có lệ. Cô bị mẹ ruột đè trên sô pha thẩm vấn.
Trước hết hỏi xem hai người có vượt rào hay chưa.
“Không có.” Lý Tư Lâm nói như chém đinh chặt sắt.
Hà Vận kéo cổ áo cô xem, Lý Tư Lâm thầm cảm ơn Lận Vũ Chu khống chế tốt, không để lại trên người cô bất kỳ dấu vết nào, không thì không nay không qua nổi cửa này.
“Con còn thích cậu ấy sao?” Hà Vận hỏi.
“Không thích nữa ạ.”
“Không thích thì sao con không đuổi cậu ấy đi.”
“Thấy cậu ấy đáng thương, hơn nữa bây giờ con đang để dành tiền mua xe. Tiền thuê dù nhiều hay ít thì cũng coi như có tiền.”
Hà Vận không tin Lý Tư Lâm nói bậy bạ, cô càng như vậy thì bà càng cảm thấy có chuyện giấu diếm. Khi lòng hiếu kỳ của mẹ trỗi dậy thì một ngày nào đó sẽ đột phá từ chỗ của Lận Vũ Chu.
Lý Tư Lâm nói dối không chớp mắt, lừa gạt được Hà Vận chạy mất. Cô cảm thấy lấy ấn tượng của Hà Vận về Lận Vũ Chu mà xem, nếu biết hai người họ đã ngủ với nhau, không chỉ một lần, thì bà sẽ chỉ định cột hai người họ lại đi kết hôn. Kết hôn cái gì chứ? Lận Vũ Chu còn chưa yêu đương nữa, nhìn anh bây giờ giống như ấm đầu thôi. Lúc anh thích Sầm Gia Dung anh rất hướng nội. Có rất nhiều sự cần anh phải tự trải nghiệm để lựa chọn ra. Cho nên Lý Tư Lâm không muốn xác định mối quan hệ với Lận Vũ Chu. Như bây giờ cũng khá tốt, ít nhất tới ngày anh thật sự phản ứng lại, đỡ một mối quan hệ thì đỡ phiền toái.
Từ khi Lý Tư Lâm 30 tuổi, cô rất sợ phiền phức. Làm chuyện mình thích, chơi với bạn mình thích. Có chuyện gì phải đi đường vòng là cô đã thấy mệt mỏi đầu óc.
Lý Tư Lâm về nhà rất sớm, Lận Vũ Chu còn đang ngủ. Vì để không lãng phí hũ tương của Hà Vận, cô chuẩn bị tự làm mì sợi. Thứ này không khó làm, lúc cô còn nước ngoài thỉnh thoảng làm đại cũng ra. Sợ làm phiền Lận Vũ Chu ngủ, cô đóng cửa nhà bếp lại rồi bắt đầu nhào bột mì. Bột cần nở một lúc rồi mới cuộn thành một chiếc bánh lớn, sau đó gấp lại và bắt đầu cắt. Cô không biết có đúng quy trình không, nhưng sợi mì đã được cắt ra rồi.
Nấu nước, chuẩn bị món ăn kèm, nấu mì, chỉ cần tính toàn thời gian thì một lát nữa là có thể mang ra ăn.
Khi Lận Vũ Chu tỉnh dậy nghe thấy trong nhà bếp có tiếng động, anh xuống giường đi xem, trên mặt Lý Tư Lâm dính mấy vết trắng trắng, rất là đáng yêu. Lận Vũ Chu làm ẩm khăn giúp cô lau mặt, Lý Tư Lâm né tránh theo bản năng. Tay Lận Vũ Chu dừng ở đó, cuối cùng để vào tay cô.
Cô biết mình đối xử lúc nóng lúc lạnh với Lận Vũ Chu thì không ổn, lúc lau mặt có giải thích với Lận Vũ Chu: “Ừm, thật ra tính tình của em không tốt lắm. Có đôi khi cũng không hiểu nổi.”
“Không sao đâu.” Lận Vũ Chu đứng bên cạnh cô, cùng cô nhìn nồi mì đang sôi trào. Lận Vũ Chu không biết liệu cô có nhìn thấy anh vì cô mà sôi trào hay không, hệt như cô của năm đó. Rõ ràng mọi việc tối qua đều rất tốt, ít nhất anh cho là như thế. Cho nên anh hy vọng sau khi tỉnh dậy, mối quan hệ giữa họ càng thêm thân mật, nhưng tất cả lại giống như trước.
“Mẹ em làm tương, một hai bắt em phải đi lấy. Nhưng nói thật, tuy mẹ em nấu ăn không giỏi lắm nhưng hủ tương này cũng được lắm. Có thể đây là cách mà mỗi khi bà lười không muốn nấu cơm thì chỉ cần nấu mì.” Lý Tư Lâm thở dài: “Khi em còn nhỏ, có một khoảng thời gian chán ăn. Nhưng khi lớn lên đôi khi lại muốn ăn món này. Thật là kỳ quái.”
Bầu không khí cũng kỳ quái.
Lận Vũ Chu đang suy nghĩ nên trả lời cô thế, chợt chuông cửa vang lên. Anh đi mở cửa, nhìn đến một nhà ba người Lận Vũ Lạc đang đứng ngoài cửa.
“?”
“Không chào đón à?” Cố Tuấn Xuyên ôm Tiểu Tiểu Lận đang duỗi chiếc chân nhỏ đi vòng qua Lận Vũ Chu, còn Lận Vũ Lạc nói ý đồ đến: “Giờ anh chị phải về Vân Nam gấp, để đứa nhỏ cho em đêm nay nhé.”
Lận Vũ Chu căng thẳng, tuy anh từng chăm Tiểu Tiểu Lận, nhưng khi đó bên cạnh đều có người. Muốn anh tự chăm, anh sợ đấy.
“Để tớ cho!” Lý Tư Lâm từ nhà bếp chạy ra, vô cùng hưng phấn. Lận Vũ Chu nhìn cô mà không thể tin, giải thích: “Buổi tối Tiểu Tiểu Lận phải uống sữa, còn đổi tã, hình như con bé rất thông minh, còn nhớ mặt, khi tỉnh dậy không thấy ba mẹ là khóc đó.”
Lý Tư Lâm tất nhiên không thấy gì khó, ôm Tiểu Tiểu Lận từ trong lòng Cố Tuấn Xuyên, con bé “a” lên với cô, thậm chí còn vui vẻ.
Cố Tuấn Xuyên xách đồ từ bên ngoài vào, dặn dò họ: “Nếu hai người không ổn thì tôi để dì đến nhà cô nhé.”
“Không không không, chúng tôi ổn mà.”
Từ lúc đứa bé ra đời Cố Tuấn Xuyên chưa từng xa cách, đây là lần đầu tiên xa nó một đêm, lúc ra cửa còn đỏ cả mắt. Lý Tư Lâm cười anh ấy: “Ai trời trời, sợ cái gì! Đảm bảo trả lại đứa nhỏ khỏe mạnh cho anh!”
Bọn họ đi rồi, cô cầm điện thoại gọi Hà Vận qua: “Có phải khi trước mẹ nói mẹ ngóng làm bà ngoại đúng không? Muốn trải nghiệm gần gũi thế hệ đó?”
“Đúng vậy, sao đó?”
“Cơ hội tới rồi. Tới nhà con đi.”
Hà Vận muốn nói gì đó, Lý Tư Lâm đưa điện thoại tới cần miệng con bé, Tiểu Tiểu Lận i a hai tiếng, Lý Tư Lâm vội cúp điện thoại, sau đó che miệng cười.
Lận Vũ Chu cảm thấy giờ phút, cô còn không bằng lớn bằng Tiểu Tiểu Lận.