Lý Tư Lâm không nghĩ tới thật, bây giờ mới yêu đương mấy ngày mà bạn trai mình dám hung dữ với mình. Lúc Lận Vũ Chu giận dỗi, cặp mắt kính cũng hợp tác mà lóe lên.
“Xin em tìm chỗ nào được không, anh muốn nói chuyện một mình với em.” Lận Vũ Chu nói.
“Không, em muốn ở với hai cô chị này, em không muốn tìm chỗ nào vắng vẻ đâu. Em muốn hai cổ nhìn xem anh đối xử với em thế nào!” Lý Tư Lâm ôm chầm Lận Vũ Lạc: “Em trai cậu nói tớ làm cậu ấy tức chết kìa, tớ nào có làm gì đâu, sao mà làm cậu ấy tức chết được. Còn nữa còn nữa, ánh mắt của cậu ấy như ăn thịt người vậy!”
Lý Tư Lâm uống ít rượu còn cố ý chọc ghẹo Lận Vũ Chu, cô muốn nhìn xem Lận Vũ Chu có thể dỗi tới mức nào, dù gì tình huống thế này ít khi xảy ra.
Cô lại ôm chầm Cao Phái Văn: “Cậu cũng giúp tớ làm chủ đi chứ, bây giờ Lận Vũ Chu đã bắt đầu bắt nạt tớ kìa!”
Lận Vũ Chu bị Lý Tư Lâm chọc cười, anh hơi xấu hổ vì làm trò trước mặt người khác, nói anh ghen, không muốn Lý Tư Lâm giao du với Chu Dương. Vấn đề là vì sao lại có Chu Dương xuất hiện, nơi nào cũng có Chu Dương. Giọng nói ổn hơn, anh dỗ dành Lý Tư Lâm: “Em tìm một chỗ yên tĩnh được không nào?”
“Không được đâu. Bọn em phải tán dóc rồi, bái bai!”
Lý Tư Lâm cúp video che miệng cười, Lận Vũ Lạc không hề đau lòng vì em trai ruột một tí nào, cô ấy cảm thấy nhốn nháo ồn ào thế này cũng là tình thú giữa mấy cặp yêu nhau, thậm chí cô ấy còn nói: “Cái này của hai người đâu tính là cãi nhau đâu, chỉ được tính là ve vãn đánh yêu thôi. Cãi nhau thật là lúc hai người không cãi nhau, hao tổn tinh thần còn cố sức, làm người ta bệnh luôn cũng được!” Cô ấy nhớ tới năm đó bị Cố Tuấn Xuyên chọc giận đến nỗi đau dạ dày, cô ấy cũng không phải dạng dễ chọc, giận anh ấy đến nỗi ruột gan đứt từng khúc.
“Năm đó cậu với Cố Tuấn Xuyên lộn xộn đến vậy mà cũng có chia tay đâu, vậy mới thấy duyên nợ sâu bao nhiêu.” Cao Phái Văn đã lĩnh hội được Cố Tuấn Xuyên lúc đó, tới văn phòng đã bới móc: Cao Phái Văn, cậu xem cái thiết kế này của cậu đi, cầm lên mà xem được à? Cao Phái Văn cũng không dễ chọc: Ừ tớ cầm lên được đấy, Lận Vũ Lạc mặc vào là xinh đẹp lắm. Lúc uống rượu với Tô Cảnh Thu cũng bới móc: Cái gì đây? Quán bar của cậu hết rượu ngon đưa lên rồi à? Nói tới rượu trong quán bar là không được, dân chơi rượu Tô Cảnh Thu tức lên: Người anh em à, cậu có thể xem thường con người tớ nhưng cậu đừng có xem thường rượu của tớ, tớ phải phân biệt rõ ràng với cậu!
Cao Phái Văn bắt chước giống y chang Cố Tuấn Xuyên, vẻ mặt muốn ăn đòn chứ gì mau lăn ra đây. Ba cười cười ha ha, Chu Dương ở bên kia thì nhìn lướt qua đây.
Hôm nay Lý Tư Lâm cho Chu Dương chút mặt mũi vì Chu Dương đã giúp các cô. Trên đường phố Phuket có mấy anh trai nước ngoài say xỉn, ba cô gái đi trên đường dễ gây sự chú ý nên bị bám theo. Lý Tư Lâm từng có trải nghiệm bắt cướp trên đường, cô là người đầu tiên xung đột, hai người còn lại cũng không dễ chọc, bình xịt phòng thân đã phát huy tác dụng. Anh trai nước ngoài cũng có bạn bè đi chung, nhìn thấy bạn mình bị phun thì đám say rượu này vây lại, dùng tiếng Anh lớn tiếng mắng chửi các cô.
Lý Tư Lâm tức lên, lấy điện thoại ra định báo cảnh sát, kết quả bị người khác giật lấy. Tóm lại hiện trường rất hỗn loạn, cô định nhặt bộ đồ ăn ở quầy hàng ven đường ném vào họ thì có một nhóm lao tới giải vây.
Là nhóm của Chu Dương. Dù gì họ cũng đi theo công ty du lịch, hướng dẫn viên du lịch địa phương cũng rất vui vẻ thuyết phục mấy người bán hàng nhỏ, vừa khuyên bảo mấy tên say rượu rời đi.
Chu Dương xem giờ, còn chưa tới mức loạn mà đã có người gây sự, vốn định an ủi một phen, kết quả ba người làm như không có việc gì xảy ra. Cũng không biết là do gan dạ hay là không biết trời cao đất dày.
“Cảm ơn anh nhiều.” Lận Vũ Lạc nói: “Tôi có mấy trung tâm yoga, tôi tặng mỗi người trong nhóm anh một khóa trải nghiệm nhé? Hoặc là công ty của anh tới miễn phí cũng được, nếu không thì thật không biết nên cảm ơn thế nào.” Nhìn cô ấy có vẻ chân thành lại đáng yêu, chỉ có hai cô bạn thân là biết, tổng giám đốc Lận đang ôm cỏ đánh thỏ, tự quảng cáo cho mình đây mà!
Chu Dương cảm thấy rất tốt, trung tâm yoga của cô ấy rất có tiếng, mời công ty đến học một khóa miễn phí, xem như cũng là phúc lợi, sau khi nhận lời thì về sẽ sắp xếp. Anh ta nhìn dung mạo ba cô, Phuket ban đêm đúng là không an toàn thật, nên hoan nghênh các cô gia nhập. Đến thời điểm này ba người cũng không ngoan cố nữa, ngoan ngoãn gật đầu đi theo. Đương nhiên muốn đặt an toàn làm ưu tiên.
Sự việc đại khái là thế, nhưng Lý Tư Lâm không cho Cao Phái Văn với Lận Vũ Lạc kể cho Lận Vũ Chu. Cô đại khái đoán được Lận Vũ Chu đột nhiên tức giận là vì nhìn thấy Chu Dương, cô muốn làm anh dỗi. Nếu không với cái tính tình hệt như sư thầy tu hành trên núi thì không thể nào gợn sóng nổi. Mỗi lần giận dỗi cũng không nói ra, còn lúc nói chuyện với anh, anh lại nhắn tin để đáp lại, vô cùng buồn cười.
“Chúng ta đánh cược xem Vũ Chu giận bao lâu.” Lận Vũ Lạc đặt 200 tệ, cược Lận Vũ Chu giận một tiếng, Cao Phái Văn thì muốn ủng hộ em trai này, cược anh có triển vọng giận dỗi 2 tiếng, còn Lý Tư Lâm thì, cược nửa tiếng. Ba người vừa uống rượu vừa tán dóc, vừa nhìn điện thoại.
Điện thoại Lý Tư Lâm có tiếng nhắc nhở có tin nhắn, nhưng đều không phải là của Lận Vũ Chu. Nửa giờ trôi qua, Lý Tư Lâm thua, Lận Vũ Lạc chúc mừng trước tiên, tự gọi món cho mình. Một tiếng trôi qua, Lận Vũ Lạc tự nói rằng em trai mình đúng là có triển vọng, chuẩn bị chúc mừng thắng lợi của Cao Phái Văn. Hai tiếng trôi qua, nhóm Chu Dương thu đội, vì an toàn nên các cô cũng rút theo, mãi cho đến khi về khách sạn mà Lận Vũ Chu vẫn còn dỗi! Ba người thua hết, cuối cùng thương lượng kết quả là chúng ta cùng ăn một bàn hải sản.
“Tính tình Vũ Chu bướng vậy á?” Lận Vũ Lạc không chịu tin em trai mình tính tình thay đổi bất ngờ: “Thì ra nó cũng phân rõ phải trái vậy à!”
Cao Phái Văn cười hì hì: “Hoặc là nói ghen làm người ta điên rồ! Nhưng Vũ Chu cũng thật là, người vậy mà cũng ghen được, tên Chu Dương đó đâu đáng để cậu ấy ghen đâu? Kiêu căng tự tin như con khỉ vậy.”
Ba người cười một hồi, sau đó rửa mặt đi ngủ. Lý Tư Lâm sợ rằng mình ngủ trước sẽ làm Lận Vũ Chu tức điên, nên cô quyết định dỗ dành anh. Cô nhắn cho anh một tin: “Bạn Lận Vũ Chu ơi, bạn có muốn ăn gì không nè?”
Nhắn qua mà không ai đáp lại.
Gọi video qua mà không ai nghe.
Gọi điện thoại qua, tắt máy.
Má ơi, Lận Vũ Chu tức giận mà tắt máy luôn! Thế này thì cũng quá không lý trí rồi! Lý Tư Lâm kiểm điểm xem có phải mình chơi hơi lớn rồi không, nhưng cô cảm thấy không tới nỗi tắt máy không để ý tới người ta chứ. Cô hỏi Lận Vũ Lạc xem em trai cô ấy khi trước có làm ra hành vi nào quá khích không, Lận Vũ Lạc nói, tự sát có tính không?
*
Tới nửa đêm, Lý Tư Lâm đang ngủ lơ mơ thì nghe thấy tiếng điện thoại kêu, cô nhìn thấy Lận Vũ Chu nhắn lại cho cô, một tin nhắn rất nhiều: “Điện thoại kia anh để ở đơn vị rồi. Còn chiếc này không hiểu sao bị tắt nguồn, lăn lộn một hồi mới sửa được. Ừm, anh tháo ra sửa một hồi lận. Anh không muốn ăn gì đâu, mọi người ăn thay anh nhiều chút nhé, đừng để ý tới tiền, anh mời khách cho. Không cần trả lời đâu, ngủ thật ngon nhé, anh sợ làm em lo, nếu không thì tới sáng mới trả lời em. Ngủ ngon nhé.”
Lý Tư Lâm đọc tin nhắn kia vài lần, chẳng qua chỉ là một tin nhắn bình thường, không biết vì sao, cô vô cùng cảm động, dù cô không thể nói ra rằng cô cảm động ở chỗ nào.
Có thể Lận Vũ Chu còn đang tức giận ở đâu đó, nhưng anh dỗi thì dỗi thế, nhưng sẽ không làm cô lo lắng. Ba cô đều thua, nhưng hình như cũng thắng.
Hôm sau đi ăn sáng, Lận Vũ Lạc nói: “Nói thật luôn, tớ cược nó một tiếng là quá lâu, nó là kiểu, dù bị chọc tức chết luôn nhưng sẽ lễ độ không vứt bỏ người ta. Tớ có niềm tin vào em trai mình. Còn tại sao tớ không cược nửa tiếng, thì thôi tớ để lại tín nhiệm này cho người đang yêu nhé!”
Cao Phái Văn thở dài: “Vũ Chu của chúng ta thật sự bị ăn trọn rồi. Cậu ấy quá tốt để đùa giỡn mà. Nói thật, đối với đàn ông như Vũ Chu ấy, không có cô nào ra tay tàn nhẫn được đâu. Sao mà ra tay được chứ, nếu mà có làm gì sai cũng tự trách mình trước. Haiz bạn trai tớ mà tốt vậy, không được, tớ không làm vậy được đâu…”
Mấy hôm nay cô ấy toàn thốt ra mấy câu trích dẫn dựa theo phong cách của mình làm hai người còn lại cười suốt.
“Thế thì bây giờ cậu ấy còn tức giận không nhỉ?” Lý Tư Lâm để hai cô ấy đoán.
“Bọn tớ nào biết được.”
Không nhìn ra liệu Lận Vũ Chu còn giận không, có gọi hay nhắn tin thì cũng không hề đề cập tới Chu Dương một chữ nào. Còn Chu Dương cứu các cô một lần thì cũng không tranh công, lúc chạm mặt ở khách sạn cũng làm ra vẻ không có việc gì.
Trên bể bơi, Lý Tư Lâm mời anh ta một ly, anh ta còn trêu: “Tôi thấy tay cô lướt qua cái loại đắt nhất. Không phải chứ, sao tự nhiên keo kiệt thế?”
Lý Tư Lâm phản kích lại: “Thích thì uống, không thích thì đổ. Đồ đáng ghét!”
Đây không phải lần đầu tiên cô nói Chu Dương là đáng ghét, Chu Dương sớm đã quen, ghét thì cứ ghét thôi, anh ta không so đo với cô. Trái lại, anh ta đi mời Cao Phái Văn và Lận Vũ Lạc rượu đắt nhất, còn nâng ly về hướng các cô.
Lý Tư Lâm nhảy vào bể bơi, cô bơi giỏi, ở trong nước như một chú cá đáng yêu. Lúc cô ghé bên bể bơi ngắm nhìn hoàng hôn thì chợt cảm thấy, nếu là Lận Vũ Chu ở đây thì tốt rồi. Trước đó cô còn nói: Lận Vũ Chu có ở đây hay không thì chẳng ảnh hưởng thì tới tâm trạng du lịch của cô, mới nháy mắt đây thôi, cô chợt nhớ anh, đột nhiên cảm thấy: Anh có ở đây thì tốt rồi.
Cảm giác này như kiểu: Cô thu dọn tất cả hành lý cho chuyến du lịch, thế mà lại quên mất đi điều quan trọng nhất.
Cho nên trước đó Lận Vũ Chu luôn xin lỗi cô: Xin lỗi vì không thể đi chơi cùng cô, cô có buồn không? Anh đã tiên đoán trước rồi sao? Đúng vậy, đồng nghiệp của anh là người từng trải, anh nghe người khác nói mãi cũng vào tai.
Lý Tư Lâm không biết liệu sự trống rỗng và nhớ nhung xuất hiện bất ngờ này liệu có thường xuất hiện trong tương lai hay không, cô vốn chỉ hướng tới sự tự do, ngẫu nhiên tới đâu thì ở đó, lần đầu tiên sau khi yêu đương, trong lòng cô xuất hiện sự chần chừ khi đi du ngoạn.
Cô hỏi Lận Vũ Lạc có nhớ Cố Tuấn Xuyên không, Lận Vũ Lạc nói đúng sự thật: Tuy Cố Tuấn Xuyên rất đáng ghét, nhưng đi chơi với anh ấy rất vui vẻ, anh ấy là kiểu người chơi sẽ chơi hết mình. Còn đi chơi với hai người, thì cũng siêu vui, là kiểu vui vẻ mềm mại. Ngày hôm qua lúc chạm mặt tới tên say rượu kia thì tớ có hơi nhớ Cố Tuấn Xuyên, nếu có anh ấy ở đó, mấy người kia sẽ bị anh ấy đánh cho răng rơi đầy đất.
“Lần sau chúng ta có thể đưa người nhà đi du lịch mà, nhưng chỉ trong nước thôi. Vì Lận Vũ Chu khó xuất ngoại lắm. Nhưng tớ cảm thấy đi trong nước cũng rất vui.” Lý Tư Lâm đề nghị.
“Nếu vậy thì thôi chúng ta đi Vân Nam là được. Đại bản doanh của nhà họ Lận mà, không cần tốn tiền. Tớ nhớ Vũ Chu có ngày nghỉ quá tải mà phải không?” Cao Phái Văn hỏi.
“Có.” Lận Vũ Lạc nói: “Nhưng năm nay chắc chắn nó không xin nghỉ được. Thời kỳ đặc thù, họ muốn theo kịp tiến độ. Thu đông năm ngoái nó biến mất mấy lần, hỏi thì nói đi học tập. Cố Tuấn Xuyên nói hình như vào thời điểm này thì phải có chuyện lớn.”
“Đúng vậy. Chúng ta không cần phải phiền cậu ấy. Tự chúng ta chơi thôi.” Lý Tư Lâm không muốn tạo áp lực cho Lận Vũ Chu, vì áp lực công việc của anh đã lớn lắm rồi.
“Vậy còn cậu? Nội tâm của cậu có hài lòng không? Nếu không thì tình cảm của hai người sẽ xảy ra vấn đề đấy.” Lận Vũ Lạc thông minh, nguyên nhân mà họ thảo luận việc này là do bản chất Lý Tư Lâm và Lận Vũ Chu là hai kiểu người.
Lý Tư Lâm không trả lời vấn đề này, bởi vì cô không có đáp án tiêu chuẩn. Cô chỉ biết rằng, khoảnh khắc cô ở bên bể bơi ngắm hoàng hôn thì chợt nhớ tới Lận Vũ Chu, sau đó mong ngóng kết thúc chuyến du lịch này. Cô muốn về nhà ở bên Lận Vũ Chu, cùng nhau ăn sáng, trưa và chiều.
Cho nên ngày kết thúc chuyến du lịch đó cô rất vui, dọc đường còn ngâm nga ca hát, lúc lên máy bay nghe nhạc cũng nhảy theo. Thậm chí lúc đi vệ sinh đi ngang qua chỗ ngồi của Chu Dương mà còn chào hỏi anh ta.
Ra khỏi sân bay, cô nhìn thấy Lận Vũ Chu và Cố Tuấn Xuyên đang chờ ở kia, cô đẩy hành lý liền chạy tới, ôm lấy cổ Lận Vũ Chu nhảy lên: “Lận Vũ Chu, hôm nay anh không phải đi làm sao? Sao tới đón em thế?”
Cô quá nhiệt tình, người khác nhìn họ chằm chằm, mặt Lận Vũ Chu đỏ đến tận cổ, nhưng anh không kéo tay xuống mà lại nhẹ nhàng ôm lấy lưng cô. Ánh mắt anh lướt qua, nhìn thấy nhóm của Chu Dương ở phía sau, Lận Vũ Chu lại tức lên, không thể tránh nổi tên đáng ghét này mà!
Lý Tư Lâm cảm thấy Lận Vũ Chu có gì đó khác thường, cô buông anh ra quay lại, trùng hợp quá, Chu Dương lại chọc giận Lận Vũ Chu. Lý Tư Lâm giữ lấy vai Lận Vũ Chu, thì thầm: “Anh nhìn đi, bạn trai cho em tí mặt mũi đi chứ. Nếu anh dám bơ em, chỉ nhắn tin là hôm nay em không để ý tới anh nữa đó!”
Lận Vũ Chu không trả lời, ương ngạnh quá. Mọi người tạm biệt nhau, hai người im lặng cả quãng đường về nhà. Vì đề phòng Lận Vũ Chu lại làm ra chuyện như lần trước kia bộ, chặn cô trên cửa, học theo cái cách trút giận đáng ghét của anh rể anh. Cho nên mới vừa mở cửa, cô đã vứt giày chạy vọt vào phòng mình, cách một cách cửa nói với Lận Vũ Chu: “Anh dỗi thì dỗi đi! Tức chết anh!”
Cô ở trong phòng vênh váo đắc ý, tai dán lên cửa nghe bên ngoài, Lận Vũ Chu giúp cô sắp xếp lại vali, rồi một lúc không có tiếng động gì. Cô hé cửa ra, nhìn thấy Lận Vũ Chu đang phân loại quần áo, lấy mấy món mặc ngoài sáng màu ném vào máy giặt. Hình như anh phát hiện cô đang nhìn anh, anh hơi quay đầu là cô lập tức đóng cửa lại. Trái tim đập bịch bịch, giống như đang làm chuyện xấu, lại vô cùng kích thích.
Còn Lận Vũ Chu thì, anh cứ mặc kệ cô, sắp xếp hành lý xong rồi đi nấu cơm, trước khi Lý Tư Lâm về cô nói muốn ăn canh chua cá, anh mua dưa chua về xào lên làm nước, tất nhiên đã làm thử trước.
Lý Tư Lâm ngửi thấy mùi hương trong nhà bếp, nhịn không được chạy ra xem, Lận Vũ Chu nấu canh thơm quá. Cho anh một ngón tay cái: “Quá giỏi!”. Quên chuyện hai người đang dỗi nhau.
Lận Vũ Chu nhìn cô một cái, học theo cô hừ một tiếng: “Đừng có làm cái kiểu đó.”
“…” Lý Tư Lâm trợn mắt: “Lận Vũ Chu, lúc em không ở nhà anh học mấy cái gì linh ta linh tinh thế, sao mà còn dỗi đấy?”
“Anh không thích Chu Dương.” Lận Vũ Chu nói đúng sự thật.
“Trùng hợp quá, em cũng không thích anh ta.”
“Nhưng hai người có duyên phận lắm.”
“Vậy em yêu anh ta nhé?”
Câu này xem như hoàn toàn chọc giận Lận Vũ Chu, anh nhìn cô với vẻ vô cùng giận dỗi, không nhìn cô nữa. Động tác nấu cơm mạnh bạo hơn so với thường ngày, ngại Lý Tư Lâm làm vướng tay nên đẩy cô ra khỏi nhà bếp, mãi cho đến khi ăn canh chua cá thơm ngon ngào ngạt. Cô gắp dưa chua kèm một muỗng cơm đưa vào miệng, chua cay sảng hoạt, quá đã miễn bàn. Cứ thế, cô vẫn không chủ động nói chuyện với Lận Vũ Chu.
Dù gì cô không hề tức giận, cô chỉ muốn biết Lận Vũ Chu sẽ dỗi tới mức nào, hai người không ai để ý ai, không hề dính dáng một chút gì là “tiểu biệt thắng tân hôn”*. Lý Tư Lâm nghĩ: “Hừ, tên đàn ông bụng dạ hẹp hòi.”
*Giải thích: 小别胜新婚: cặp vợ chồng son xa nhau ít ngày, khi gặp lại còn nồng ấm hơn cả mới tân hôn.
Ăn cơm xong Lận Vũ Chu dọn dẹp bàn ăn rồi rửa chén, vẫn im lặng không nói một lời, Lý Tư Lâm đi tắm rửa dưỡng da chuẩn bị ngủ. Dù gì cô cũng đã rõ, Lận Vũ Chu lòng dạ hẹp hòi đến mức này. Đợi cô lên giường thì nghe tiếng Lận Vũ Chu vào nhà vệ sinh. Không biết tại sợi dây thần kinh nào bị gảy vào mà cơ thể đột nhiên khao khát vô cùng.
“Không được.” Lý Tư Lâm tự chặn suy nghĩ của chính mình: “Hẹp hòi như thế em mới không thèm dỗ anh đâu.” Suy nghĩ này mới tồn tại vài giây là cô liền đầu hàng: “Thôi thôi, ai thèm so đo với anh!”
Nhảy xuống giường, chuẩn bị bò lên giường sờ soạng Lận Vũ Chu giường cho anh biết tay. Vừa mở cửa ra thì một luồng khí nóng tràn vào, cô còn chưa kịp phản ứng lại, Lận Vũ Chu đã ôm ngang người cô, anh đi vài bước rồi ném cô xuống giường.
“Lận Vũ Chu!” Lý Tư Lâm muốn mở miệng mắng anh thì người đó đã đè xuống chặn môi cô lại, im lặng mà hôn cô mãnh liệt, không cấu xé môi thì chuyển lên vành tai.
Tay vừa vội vừa tàn nhẫn, dùng sức bóp lấy, cô vội vàng hô lên rồi môi bị anh lấp kín.
Cô mơ mơ hồ hô, đứt quãng làm anh mở miệng, anh càng không nói, dùng mọi cách trêu đùa làm cô nói. Cô nói không được, anh liền cố ý làm loạn, cô tiến lại gần, anh nhích ra xa, không cho cô hoàn toàn chạm vào anh, sự im lặng này hệt như đang trừng phạt làm cô tự ép mình, ý thức bắt đầu hỗn loạn.
Cô ôm lấy anh, cọ vào anh: “Em không tin anh chịu được.”
Lận Vũ Chu liền chịu đựng cho cô xem, người như sắp nổ tung, cứng rắn như đá, nhưng không là không. Thỉnh thoảng không chịu được, cách một lớp vải cọ mạnh vào làm hai người hừ lên thành tiếng.
Cuối cùng Lý Tư Lâm cũng biết tên Lận Vũ Chu này hẹp hòi thế nào, anh có kinh nghiệm nhẫn nhịn nhiều năm như thế, đương nhiên có thể làm cô đầu hàng ngay hôm nay. Anh chính là một tên tàn nhẫn.
Rốt cuộc cô mới thốt lên: “Em sai rồi, em không bao giờ nói tới chuyện yêu Chu Dương nữa.”
Lận Vũ Chu tạm hài lòng, đầu ngón tay kéo nhẹ lớp vải kia, không kịp cởi hết đã vào.
“Tiểu biệt thắng tân hôn” không phải gạt người, Lý Tư Lâm rất thích quấn quýt trong im lặng như thế này, như đang đánh nhau rất ác liệt, có người bỏ mạng mới bằng lòng bỏ qua.
Giọng cô vừa kéo dài vừa đứt quãng, lên xuống lên xuống, không thể nào kìm nén. Chiếc chăn bị đè bên dưới làm hai người nóng đổ mồ hôi, không khí không lưu thông, chỉ có thể giành lấy không khí từ môi của đối phương.
Niềm vui đến rồi, cô nhỏm người, tay vịn lên đầu giường, nhắm mắt lại nghe tiếng giường kẽo kẹt kẽo kẹt, cũng không biết biểu cảm của mình ra sao.
Đột nhiên mở mắt ra, cô cúi đầu, nhìn thấy đầu ngón tay của Lận Vũ Chu, lúc vê lúc xoa. Khi ánh mắt anh dừng trên mặt cô, trong căn phòng tối tăm tìm được đôi mắt sáng ngời mơ màng của cô.
Lý Tư Lâm nắm cổ tay không cho anh cử động, một tay anh vặn hai tay cô ra sau lưng, đồng thời ngồi dậy, bàn tay anh hệt như đang nghịch ngợm một loại dụng cụ thí nghiệm tinh xảo, nhẹ nhàng kéo lên, đưa cô lên cao.