Lý Tư Lâm không hỏi tới cùng xem Lận Vũ Chu muốn nói gì.
Cô vốn dĩ là kiểu thần kinh thô, nên cũng không hiếu kỳ về anh lắm, lo chăm chỉ đối phó với tô mỳ trứng gà rong biển trước mặt.
Lận Vũ Chu theo học ông anh rể đã bỏ tiền ra học để đầu bếp, làm ra được một tô mỳ có thể xưng là món ngon. Một đũa mỳ một muỗng canh, cả người đều thoải mái. Lận Vũ Chu ngồi đối diện nhìn cô, thỉnh thoảng rút một tờ giấy đưa cho cô. Lý Tư Lâm nhìn anh ngồi ngay ngắn, mắt khẽ cong lên, cười tủm tỉm: “Lúc chị cậu mang thai ăn cái này đó hả?” Cô chỉ đơn thuần kiếm chuyện để nói thôi, lúc chị anh mang thai, gần như mỗi ngày cô ấy đều gửi thực đơn cho cô.
“Đúng vậy.” Lận Vũ Chu gật đầu: “Mì hầm xương*. Món này làm rất đơn giản, tôi thấy anh rể tôi nấu nước hầm xương, cần nấu trong bảy bảy bốn mươi chín giờ. Tôi húp một ngụm, đúng thật là khác với loại bỏ gia vị nêm.”
*Đây là loại mỳ có nước dùng được ninh từ xương hoặc thịt tươi. Cách làm rất đơn giản, chỉ cần cho mì đã nấu chín vào nước dùng, thêm muối và hành lá xắt nhỏ. Không nước tương, không cốt gà, không giấm, không thêm bất cứ thứ gì không sẽ phá hủy hương vị vốn có của nước dùng, chỉ còn lại hương vị nguyên bản của thịt.
“Chẳng ai ngờ anh rể cậu là kiểu người này.” Lý Tư Lâm nói: “Hồi trước, anh rể cậu nổi tiếng là một tên vô lại không sợ chém giết, lãng tử nô đùa với thế gian. Ai mà nghĩ có một ngày lãng tử đó có thể rửa tay đi nấu canh cơ chứ?”
“Vậy cô có nghĩ tôi sẽ rửa tay đi nấu mỳ không?” Lận Vũ Chu nghiêm túc đặt câu hỏi như mọi khi, đôi mắt dưới cặp kính sáng ngời.
Lý Tư Lâm tuyệt đối không nghĩ anh sẽ chuyển đề tài, đưa cuộc trò chuyện vào ngõ cụt. Cô vốn rất quen đối phó kiểu trêu chọc này, nhưng đối với Lận Vũ Chu thì cô không hề có kinh nghiệm. Bàn tay cầm đũa vẫn không nhúc nhích, bình tĩnh nhìn Lận Vũ Chu. Lận Vũ Chu thay đổi nhưng tựa hồ vẫn thế.
Bánh xe thời gian vẫn lăn về phía trước, bọn họ tiến về phía trước trong từng đường ray của riêng mình. Khi trước hầu như không hề giao nhau, mấy năm nay ở xa cũng chưa từng liên lạc. Nói cách khác, người ngồi đối diện Lý Tư Lâm đã từ một chàng thiếu niên biến thành một người đàn ông khi Lý Tư Tâm chẳng hề hay biết gì cả.
Dáng vẻ của Lận Vũ Chu vẫn như thế, thấy Lý Tư Lâm bất động, cười điềm đạm: “No chưa?”
“No rồi.”
Lý Tư Lâm gắp mấy sợi mì, ngửa đầu húp nước dùng, xoay người vào nhà bếp rửa chén và rửa tay, sau đó vào nhà vệ sinh đánh răng. Động tác nhanh nhẹn lưu loát, nằm một hồi trên giường vẫn không ngủ được. Lệch múi giờ thật là khó chịu quá đi.
Wolf gửi cô một tin nhắn: “Tháng 3 chúng ta nói kế hoạch.” Gà mờ tiếng Trung viết nhầm chữ, Lý Tư Lâm trả lời: “Hay là cậu nói tiếng Anh đi!” Một hồi mới nhớ tới việc Lận Vũ Chu nói 30 tháng 4 mới chuyển nhà, thế là nói: “Sửa kế hoạch của cậu lại đi, tháng 5 rồi qua. Nếu không mấy cậu ngủ ngoài đường hết.”
Wolf gửi một biểu cảm buồn rầu: “Nhưng tớ rất muốn nhìn thấy cậu.”
“Thôi đi!”
Lý Tư Lâm nói chuyện với Wolf rất lâu mới bắt đầu buồn ngủ, ném điện thoại sang một bên rồi đi ngủ.
Từ trước đến nay cô không làm bộ có tâm sự, mọi việc trước mắt cô đều xem như mây khói bay qua, rất khó để lại dấu vết. Cho dù thích Lận Vũ Chu mà không thành công thì cũng không để lại cảm giác thất bại gì trong lòng cô. Người như cô, trong trái tim rộng lớn chứa trời đất bao la, khi ngủ không hề mơ thấy gì. Có lẽ do đêm nay ăn nhiều, thường xuyên trở người nên trong mơ tái hiện cảnh đi du lịch với Sầm Gia Dung.
Có một số việc thật sự rất kỳ diệu. Lúc còn ở trong nước, cô và Sầm Gia Dung thường xuyên chạm mặt nhau, giữa các cô không ghét nhau nhưng cũng không thân thiết. Thế mà chỉ vì một lần gặp gỡ ngẫu nhiên mà hai người trở thành bạn bè tốt. Lần du lịch đó, cô và Sầm Gia Dung ở Tây Âu, đột nhiên gặp phải cướp bóc ở đầu đường. Lý Tư Lâm xông lên đuổi theo trước, sau đó Sầm Gia Dung chạy theo ra ngoài. Hai cô gái không hề sợ hãi mà còn làm ra một tư thế giành lại balo. Sau đó cảnh sát còn khen các cô: Con gái Trung Quốc làm người ta kinh ngạc.
Lý Tư Lâm đã gần như quên mất cái ngày chấn động lòng người đó, nhưng cô vẫn nhớ rõ phản ứng Sầm Gia Dung, không hề có một chút sợ hãi nào. Vì thế Lý Tư Lâm rất thích Sầm Gia Dung. Cô không vì Lận Vũ Chu thích người tốt như thế mà nghi ngờ chính mình, mà ngược lại còn vui thay cho Lận Vũ Chu. Sầm Gia Dung xứng đáng có một người tốt yêu cô ấy.
Lý Tư Lâm bị cảnh giật lại balo làm cho tỉnh lại, giấc mơ vẫn chưa chiếu hết, cô nằm trên giường diễn lại tư thế chúc mừng với Sầm Gia Dung: Tự mình vỗ tay cho mình, khen ngợi: Cậu trâu quá!
Cậu cũng trâu đấy!
Giấc mơ này làm Lý Tư Lâm sôi sục, lập tức nhắn cho Sầm Gia Dung: Tớ mơ thấy cảnh hai đứa mình gặp cướp, oai phong cướp balo lại.
Sầm Gia Dung nhanh chóng trả lời cô: Chuyện này đáng để hai ta nổ cả đời.
Lý Tư Lâm khẽ cười, không còn buồn ngủ nữa, dứt khoát nhún nhảy trên chiếc giường drap gấu, nhảy một hồi ra mồ hôi rồi đi tắm vòi sen.
Khe cửa phòng Lận Vũ Chu lộ ra ánh sáng nhạt, anh còn chưa ngủ. Nhà cũ cách âm hơi kém, lúc Lý Tư Lâm mở cửa phòng ngủ làm anh nghe được, lúc xả nước trong nhà vệ sinh anh cũng nghe thấy, thậm chí tiếng nước lúc cô vặn vòi sen tắm cũng chui vào màng nhĩ anh. Bởi vì đối tượng ở chung nhà là người khác giới nên những âm thanh này hơi mờ ám. Anh đỏ mặt, hy vọng Lý Tư Lâm hết bị lệch múi giờ, anh cũng được ngủ một giấc thật ngon.
Cũng may ngày hôm sau là thứ bảy nên anh không bị mất ngủ ảnh hưởng tới công việc. Mãi cho đến khi trời hửng sáng, Lý Tư Lâm mới không còn ồn ào nữa, Lận Vũ Chu miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ. Khi anh mở mắt thì đã gần giữa trưa. Chị gái Lận Vũ Lạc nhắn tin gọi anh qua ăn cơm, anh nghĩ ngợi rồi trả lời: Lý Tư Lâm về rồi, em với chị ấy có tiếp xúc, bây giờ đi sợ lây bệnh cho đứa nhỏ.
“Tiếp xúc tới cỡ nào rồi?” Lận Vũ Lạc cố ý trêu chọc anh.
Lận Vũ Chu đương nhiên nhìn ra ý đồ của chị gái, không thèm trả lời vấn đề bất chính của cô ấy. Mà Lận Vũ Lạc lại nói: “Chờ thêm vài bữa nữa hai người cùng tới đây đi. Chị rất nhớ cô ấy.”
“Vâng.”
Bên ngoài vang lên tiếng đi lại, Lận Vũ Chu rời giường. Trước khi bước ra cửa còn nhìn phía trước quần ngủ, kéo vạt áo xuống. Lý Tư Lâm đang trải nệm yoga, thấy Lận Vũ Chu ra thì mời anh: “Ngồi thiền chung không?”
“Được thôi.” Lận Vũ Chu đi rửa mặt, lúc đi ra Lý Tư Lâm đã ngồi xếp bằng xong. Anh học theo động tác ngồi xếp bằng giống cô, vì cơ thể cũng không dẻo dai như cô nên nhìn qua như làm cho có. Anh muốn làm mình “chuyên nghiệp” hơn, loay hoay chân của mình một hồi.
“Ngồi thiền, ngồi thiền. Quan trọng là ngồi.” Lý Tư Lâm nhắm mắt lại nói.
“Không phải nói là lòng bàn tay và gan bàn chân hướng lên trên, hấp thụ tinh hoa đất trời sao?” Lận Vũ Chu tình cờ nhớ tới một chị hay tập yoga nói vậy, thảo luận với Lý Tư Lâm. Ai ngờ Lý Tư Lâm khịt một tiếng, quay đầu nhìn anh.
Anh vừa mới rửa mặt, gương mặt thanh tú sáng ngời, không hề bóng bẩy, vết râu xanh nhàn nhạt làm anh tuấn tú hơn không ít. Thiếu niên ngày xưa nay đã trưởng thành rồi. Với “khả năng nhìn người” của mình, Lý Tư Lâm đã kết luận, thời thiếu niên của Lận Vũ Chu kết thúc muộn hơn so với người khác, trước khi cô rời đi thì trạng thái tình cảm và tâm lý của anh đã chững lại ở thời thiếu niên. Bây giờ thì sao? Nếu thời thiếu niên của anh đã kết thúc, vậy sao lúc cô nhìn anh chăm chú thì anh lại đỏ mặt?
“Vậy tôi nhắm mắt là được rồi?” Lận Vũ Chu nói.
“Gỡ mắt kính xuống.”
“À.”
Anh đặt mắt kính lên bàn trà, thấu kính bị mặt trời chiếu vào ánh lên một luồng sáng dịu dàng. Đôi mắt khép hờ, đôi môi mím lại vì căng thẳng. Bên cạnh mãi không có động tĩnh, thậm chí không khí chưa từng chuyển động, trong lòng anh hồi hộp, nhẹ giọng hỏi cô: “Tiếp theo thì sao?”
“Thả lỏng.” Giọng Lý Tư Lâm rất nhỏ, giống như sợ làm phiền anh. Từ trước đến giờ cô đều sợ phiền tới anh, lúc nào cũng cẩn thận. Dù giờ phút này vật đổi sao dời, cô vẫn lo lắng mình ồn ào phá vỡ sự yên bình nơi anh, hoặc vì cảm giác anh mang tới là kiểu không tiện kể ra nỗi buồn.
Khi ở nước ngoài, đa số cô đều ở một mình.
Mưa phùn ở Luân Đôn dường như mãi mãi không dứt. Lúc sáng sớm, cô đẩy cửa sổ ra, nhìn thế giới bên ngoài chìm trong màn sương mù mênh mông, mưa bụi rơi lên da thịt như một con dao vô hình cắt đi hơi ấm còn sót lại trên da cô đêm trước. Mỗi lúc như thế cô sẽ uống trà Ceylon nóng hổi, sau đó ngồi xuống trước cửa sổ. Cô ngồi thiền cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt, lúc đầu tới ký túc xá của bạn học Ấn Độ thấy họ làm thế cũng hay hay nên tự trải nghiệm.
Là một ngày như thế, cô uống một tách trà đen ngồi ở đó. Âm thanh mưa phùn đưa cô về mùa thu ở đại học Thanh Hoa. Lá cây lóe sáng dưới vầng thái dương, khắp nơi đều là các tiếng người của bạn học. Mặt trời ngày thu ấm áp tô điểm cho nụ cười trên mặt mỗi người càng thêm rực rỡ, cô và các bạn ném lá cây bạch quả chơi, chiếc xe đạp đậu ở lối đi bên cạnh, bên trên để mấy quyển sách rất dày.
Cho tới một ngày kia, Lý Tư Lâm mới biết, thì ra thư giãn có thể đưa cô tới bất kỳ nơi nào mà cô muốn đi.
Ngày 14 tháng 1 năm 2023, nhiệt độ ban ngày nằm ở mức chừng 0°C, ánh mặt trời giữa trưa vô cùng ấm áp, từ khi Lý Tư Lâm tới kiếp sống này cũng hiếm thấy trời nắng. Lận Vũ Chu ở bên cạnh đang hít thở cẩn thận, cô sợ quấy rầy anh, anh cũng không muốn quấy rầy cô. Một thoáng yên bình lúc này, Lý Tư Lâm suy nghĩ, dường như cô vẫn còn còn nhớ rõ trời nắng thời còn đi học.
Khi mở mắt, cô hỏi Lận Vũ Chu: “Lúc nãy cậu ngồi thiền nghĩ tới gì đấy?”
Lận Vũ Chu cẩn thận nhớ lại, mới đầu anh nói không ra nên mất tự nhiên, vì mùi hương của Lý Tư Lâm vây xung quanh nên anh sợ tiếng hít thở của mình không lịch sự, bởi vậy nên cố nín thở. Sau đó, anh cảm giác đại não thiếu oxy, giống như anh sắp ngủ nhưng có một con gián bò vào.
Lận Vũ Chu lược bỏ đoạn mình không dám thở, bắt đầu từ khúc con gián, nói: “Khoảng mùa hè năm 2020, có một con gián bò vào cửa nhà cô. Trước đó không hề có gián, tôi cũng không biết vì sao nó đột nhiên xuất hiện. Tôi nhấc tấm thảm trước cửa lên, mở tủ giày ra, rồi tìm được thêm mấy con gián khác.”
“Tôi biết nhà cô bị gián tấn công, cho nên chạy ra ngoài mua rất nhiều thuốc diệt gián, đặt mọi chỗ một ít, mỗi lần ra vào đều nhìn xuống chân tránh đi. Tôi còn tự học kỹ thuật diệt trừ gián.”
Thật sự vô cùng nhếch nhác, Lận Vũ Chu kể cho Lý Tư Lâm hình dung mình ngay lúc đó, mỗi ngày mang bao tay kiểm tra thi thể gián, cuộc chiến đấu giằng co hơn nửa tháng.
“Cậu thắng rồi.” Lý Tư Lâm nói.
“Đúng vậy.”
“Cảm ơn cậu bảo vệ căn nhà của tôi.” Cô cười, nói.
“Lý Tư Lâm.”
“Vì sao cậu không gọi tôi là đàn chị?”
“Bởi vì cô không phải đàn chị của tôi.”
“Một ngày làm đàn chị, cả đời làm đàn chị. Tự cậu nói đấy thôi.” Lý Tư Lâm không nói ra hết toàn bộ câu nói của anh lúc đó: Tôi đối với chị không vượt qua tình nghĩa đồng môn, một ngày là đàn chị cả đời làm đàn chị, tôi mãi mãi tôn trọng chị như một đàn chị của tôi. Khi đó anh dùng từ “chị”. Anh từ chối vô cùng khiêm tốn, anh càng khiêm tốn, cô càng cảm thấy không còn chỗ trốn tránh được nữa. “Vậy đi.” Lý Tư Lâm tiếp tục nói: “Vậy không gọi là đàn chị, gọi tôi là chị Lý đi. Vốn dĩ tôi là tiền bối mà, tôi thích nghe thế. Bây giờ tôi thích làm trưởng bối thôi.”
“Xin lỗi…” Lận Vũ Chu mở miệng nói thì bị Lý Tư Lâm cắt ngang: “Này! Cậu đừng như vậy, không thích một người là phạm vào luật trời hay sao? Cậu đâu có làm chuyện gì có lỗi với tôi đâu? Chẳng lẽ cậu muốn xin lỗi hết những người thích cậu nhưng cậu không thích người ta ư? Không sao đâu, Lận Vũ Chu, từ trước tới giờ cậu cũng chưa làm chuyện gì sai cả. Cậu không cần vì thế mà cảm thấy có lỗi.”
“Đều qua cả rồi.” Lý Tư Lâm học theo giọng điệu của Lận Vũ Chu, nói: “Thật đó.”