Bệnh Độc Thân

Chương 12



Ra khỏi nhà hàng Tám Cân, lại gặp phải khách hàng chen chúc nhau đi vào.

Đỗ Trì chủ động đi trước, chặn dòng người dày đặc, Hướng Mặc cúi đầu theo sau Đỗ Trì, đường dưới chân vốn thông suốt không bị cản trở, nhưng anh hình như đánh giá thấp sự điên cuồng của những thực khách với những món ăn ngon, trong chớp mắt, anh bị chen tụt lại ở đằng sau, cách Đỗ trì một khoảng rất xa.

Đỗ Trì đi trước đã ra khỏi sân, quay đầu lại mới phát hiện Hướng Mặc không theo kịp bước chân của hắn.

Hắn thở ra một hơi, hai vai cụp xuống, biểu cảm nhìn về Hướng Mặc có chút không biết làm sao, dường như đang nói: Thế mà anh cũng bị lạc hả?

Hướng Mặc nào biết những khách hàng này dũng mãnh như vậy, giống như mỗi người ai cũng đói ba năm này. Chiều cao của anh cũng không tính là thấp, cao 1m78, nhưng có lẽ do thân hình anh hơi gầy lại lười tranh đoạt, khí thế của anh rốt cuộc vẫn không địch lại được đám quỷ đói cao to vạm vỡ.

Chậm rãi bước lên phía trước, bả vai bị đụng vài cái, thật vất vả mới đi được một đoạn ngắn, trước mắt lại xuất hiện những tường người(1) cao lớn.

(1) 人墙/ tường người: mấy người dựa sát vào một hàng, có tác dụng ngăn cản.

Hướng Mặc đã chuẩn bị tốt để lui hai bước, chờ những người này vào hết cửa hàng, thì trước sau gì anh cũng ra ngoài được.

Nhưng đúng lúc này, giữa tường người đột nhiên có một bàn tay to vươn ra, kéo cổ tay anh lại, không nói lời nào đem anh ra ngoài.

Người kéo anh đương nhiên là Đỗ Trì.

Hướng Mặc không nói được có gì kỳ quái, nhưng anh cảm thấy giữa hàng xóm với nhau không nên tuỳ tiện nắm nay.

Nếu La Dương bị dòng người cản lại, Hướng Mặc chắc chắn sẽ lựa chọn phương án chờ ở ngoài. Khoang nói đến việc anh không chen vào được, chỉ mới nghĩ đến cảnh kéo tay La Dương, anh đã thấy cả người không được tự nhiên.

Đổi cảnh khác, nếu anh chủ Triệu và khách hàng có tranh chấp, Hướng Mặc hẳn sẽ khuyên ngăn một chút, hoặc thử ngăn cản, chứ anh tuyệt đối sẽ không kéo cánh tay anh chủ Triệu, bởi vì anh cảm thấy hai người còn chưa quen thuộc đến mức đó.

Lại tưởng tượng một chút, nếu dì Chu ngã trên đường, Hướng Mặc nhất định sẽ chủ động đỡ người dậy, nhưng đây là tình huống đặc thù, có tiếp xúc thân thể là điều không thể tránh khỏi.

Suy nghĩ trở lại lúc ban đầu, Hướng mặc suy nghĩ nửa ngày vẫn cảm thấy quái quái, vì sao Đỗ Trì tiếp xúc với anh lại tự nhiên như vậy?

Chắc vì ngày đó bất chợt chạm vào mặt Đỗ Trì, dẫn tới quan hệ hàng xóm giữa hai người có thêm vài thứ không nói nên lời.

“Anh không hợp với nơi đông người.” Ra khỏi sân, Đỗ Trì buông cổ tay Hướng Mặc ra, “Rất dễ bị lạc.”

“Tôi vốn dĩ cũng không thích đi.” Trên da còn lưu lại độ ấm lòng bàn tay Đỗ Trì, không hiểu sao còn có chút nóng, Hướng Mặc nhịn không được chà xát cổ tay.

Ai ngờ hành động tuỳ ý này lại bị Đỗ Trì hiểu lầm, hắn hơi nghiêng đầu, nhìn cổ tay Hướng Mặc hỏi: “Tôi làm anh đau à?”

Trong giọng nói mang theo sự quan tâm, Hướng Mặc tin rằng nếu như anh nói đau, Đỗ Trì nhất định sẽ nâng cổ tay anh lên để xem, nhưng anh không muốn như vậy, hơn nữa vốn cũng không đau lắm, anh buông hai tay xuống: “Không đau.”

Tầm mắt Đỗ Trì vẫn không thu lại, Hướng Mặc nhìn về phía cổ tay mình, phát hiện trên đó có vệt đỏ, là dấu vết lưu lại sau khi chà xát, qua một phút sẽ tan ngay.

“Thế này mà cũng lưu lại dấu vết à?” Đỗ Trì nhướng mày, giọng điệu từ thân thiết biến thành mới lạ, như một đứa trẻ nghịch ngợm làm đổ bình hoa, không chỉ không cảm thấy có lỗi, còn cảm thấy vết nứt của bình hoa đẹp nữa, “Vậy sao có thể dùng sức ở chỗ kia?”

“Hả?” Nửa câu sau Hướng Mặc nghe không hiểu.

Đỗ Trì không nói tiếp nữa, miệng cười nhàn nhạt, Hướng Mặc thấy ánh mắt nghiền ngẫm của hắn, đột nhiên phản ứng lại, hoá ra người này đang nói ‘vận động’ nào đó.

Hướng Mặc quả thật không thích dùng sức, bởi vì trên người anh rất dễ lưu lại dấu vết. Ở trên giường anh chiếm ưu thế tuyệt đối, nói không được là không được, Đàm Tống cũng không có cách nào với anh.

Lúc trước giường phòng Đỗ Trì vang tới một giờ đêm, chuyện này chắc chắn không thể xảy ra với Hướng Mặc.

Giải quyết nhu cầu sinh lý của anh là phải khoẻ mạnh, tiết chế, không thể ảnh hưởng đến giấc ngủ bình thường. Có khi Đàm Tống còn muốn thêm lần nữa, Hướng Mặc chỉ biết lười biếng trả lời ba chữ: Không thể được.

Thu hồi suy nghĩ, Hướng Mặc giấu cổ tay ra sau lưng, làm bộ không hiểu Đỗ Trì nói gì, nói sang chuyện khác: “Phông chữ của cậu, mỗi loại đều được thiết kế như vậy sao?”

“Không phải.” Đỗ Trì hiếm khi đứng đắn, tầm mắt nhìn về con đường phía trước, chậm rãi nói, “Tôi sẽ tìm sách cổ để tham khảo trước, vẽ lại mặt trên của chữ, chờ phỏng theo xong, tôi mới có thể tìm ra phong cách tôi muốn, kế tiếp chỉ cần áp dụng yếu tố cơ bản ngang, dọc, phẩy, nét, là có thể vẽ ra thiên bàng(2) và bộ thủ(3), cuối cùng hình thành ra một thư viện chữ thống nhất.

(2) Thiên bàng là khái niệm, là thuật ngữ được dùng trong lĩnh vực nghiên cứu ngôn ngữ. Thiên bàng là bộ phận cấu thành nên chữ Hán (loại chữ hình thanh), được dùng để phân tích hình thể của con chữ trong tiếng Trung, từ đó ta phát hiện được nghĩa của chữ và âm đọc của chữ.

(3) Bộ thủ: là khái niệm, là thuật ngữ do các nhà biên soạn từ điển đặt ra để phân chia mục từ, giúp người đọc có thể tra từ nhanh nhất có thể. Bộ thủ được lấy từ hình thể của thiên bàng (người biên soạn từ điển có thể sẽ lấy thiên bàng biểu ý hoặc thiên bàng biểu âm, đa phần sẽ lấy thiên bàng biểu ý, tức hình bàng). Bộ thủ xuất hiện ở cả chữ đơn thể (独体字), chữ hợp thể (合体字) và cả nét bút không thể tạo nên chữ.

“Tất cả đều phải vẽ bằng máy tính à?” Hướng Mặc vẫn không có khái niệm gì, nhưng anh ít nhiều cũng hiểu được, thứ Đỗ Trì thiết kế ra gọi là gói phông chữ.

“Trước tiên dùng tay, phải vẽ rất nhiều bản nháp.” Đỗ Trì nói tới đây, hỏi Hướng Mặc, “Muốn tới phòng tôi nhìn không?”

Không thể không thừa nhận, Hướng Mặc muốn đi xem.

Anh muốn xem quá trình sáng tạo ra phông chữ, nhưng cố tình nhà xưởng phông chữ là phòng của Đỗ Trì, anh không muốn bước vào địa bàn cá nhân của Đỗ Trì.

“Hôm nào đó đi.” Do dự một hồi, Hướng Mặc tìm một lý do sứt sẹo để từ chối, “Tôi còn phải nấu cơm.”

Hướng Mặc và Đỗ Trì đều không ăn cơm ngoài.

Hướng Mặc có nhiều thời gian, dù sao rảnh rỗi vẫn là rảnh rỗi, dứt khoát tự mình nấu cơm cho rồi. Mà Đỗ Trì thì chú trọng vào việc quản lý vóc dáng, nên cũng ít khi ăn cơm ngoài không lành mạnh, thường xuyên làm cho mình thức ăn ít cacbohydrat.

Ra khỏi nhà hàng Tám Tân, về đến nhà khoảng 11h, gần tới giờ chuẩn bị cơm trưa.

Hướng Mặc bắt đầu vo gạo, nhặt rau, chuẩn bị làm hai món ăn gia đình, mà Đỗ Trì thì lấy cá basa trong tủ lạnh ra để rã đông.

Nửa tiếng sau, Hướng Mặc chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn, mà Đỗ Trì đã đem cá basa bỏ lên bánh mì nướng, bắt đầu ngồi ở bàn ăn hưởng thụ.

May là phòng bếp đủ rộng, đủ thoáng mát, hai người đàn ông cùng nhau hoạt động cũng không thấy chật chội.

Nhưng Hướng Mặc vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

Trong thời gian chờ chảo dầu nóng lên, cuối cùng anh cũng không nhịn được nữa, nhìn Đỗ Trì bên cạnh bàn ăn: “Cậu đừng nhìn tôi nấu ăn nữa.”

Hướng Mặc biết mình không phải đầu bếp gì, quá trình nấu ăn cũng chẳng có gì hay ho để nhìn cả.

Đỗ Trì một tay cầm nĩa, một tay tuỳ ý đặt ở mép bàn, sau khi nuốt thức ăn trong miệng, lúc này mới chậm rãi nói: “Không có việc gì làm.”

Hướng Mặc phân tâm nhìn chảo dầu, lại nói với Đỗ Trì: “Lo mà ăn cơm đi.”

Đỗ Trì nâng một miếng cá basa nhét vào miệng: “Hơi nhàm chán.”

Được rồi, lý do này miễn cưỡng thuyết phục được Hướng Mặc.

Một mình ăn cơm nhàm chán thật, lúc Hướng Mặc ăn cơm một mình cũng sẽ lướt di động, tìm chút việc cho mắt làm.

Thấy chảo dầu đã đủ lửa, anh không tiếp lời nữa, đổ thịt đã sơ chế vào chảo rồi xào.

Không lâu sau, hai món ăn gia đình được đặt lên bàn.

Hướng Mặc cởi tạp dề, ngồi đối diện Đỗ Trì, mà lúc này Đỗ Trì cũng giải quyết xong đĩa cá basa, hắn không rời đi ngay, nhìn lướt qua hai món ăn gia đình trên bàn, hỏi Hướng Mặc: “Một mình mà ăn nhiều vậy à?”

“Ăn không hết thì giữ lại buổi tối ăn.” Đây vốn không phải đồ ăn một bữa.

“Vậy không phải mỗi ngày đều ăn thức ăn thừa sao?” Đỗ Trì lại hỏi.

“Không có cách nào khác.” Hướng Mặc tập thành thói quen nói.

Nếu nói cuộc sống độc thân có gì không tốt, thì đó chính là giải quyết vấn đề ăn uống.

Không chỉ khó kiểm soát số lượng, nếu mỗi bữa mỗi ngày đều nấu thì hơi phiền toái. Hướng Mặc cũng có thể giảm lượng thức ăn, để tránh ăn thức ăn thừa, nhưng mỗi ngày phải nấu cơm hai lần, cho dù thời gian của anh rất nhiều, cũng không đến mức hưởng thụ việc nấu cơm.

Một là ăn thức ăn thừa, hai là chọn phiền toái, Hướng Mặc đương nhiên chọn phương án đầu tiên. Dù sao chỉ cách có nửa ngày, đồ ăn thừa cũng có thể chấp nhận.

“Hay là,” Đỗ Trì đặt hai khuỷu tay lên bàn, người hơi nghiêng về phía trước nhìn Hướng Mặc, “Chúng ta ăn chúng nhé?”

“Gì?” Tay gắp thức ăn của Hướng Mặc dừng lại giữa không trung.

“Anh làm một bữa, tôi làm một bữa.” Đỗ Trì nói xong dùng cằm chỉ mâm cơm trước mặt: “Tôi cũng biết nấu mấy món ăn gia đình.”

Hướng Mặc lập tức hiểu được ý của Dỗ Trì.

Nếu hai người ăn chung, vậy sẽ giải quyết được rất nhiều chuyện, đơn giản hơn là có thể giải quyết bữa cơm của những người độc thân, vừa không ăn thức ăn thừa, còn không cần nấu thường xuyên.

Bất kể thế nào, thì đều là đề nghị tốt, chỉ là tay Hướng Mặc còn dừng ở không trung, anh lựa chọn bỏ thức ăn vào trong chén trước.

“Có lẽ anh không biết,” Thấy Hướng Mặc không tỏ thái độ gì, Đỗ Trì lại nói, “Thỉnh thoảng tôi cũng nấu đồ ăn Trung Quốc.”

Lúc trước hai người rất ăn ý mà để ý thời gian sử dụng phòng bếp của nhau, rất ít khi cùng nhau ăn cơm như hôm nay. Nhưng thật ra Hướng Mặc có biết Đỗ Trì nấu món ăn Trung Quốc, dù sao hai người dùng chung một phòng bếp, chỉ cần nhìn thùng rác là có thể biết thực đơn của nhau.

“Ăn được không?” Hướng Mặc hỏi.

“Anh có thể thử.” Đỗ Trì nhướng mày.

Không có lý do gì để từ chối, Hướng Mặc đáp ứng: “Được.”

Đỗ Trì hiển nhiên rất hài lòng với sự hợp tác này, thu khuỷu tay lại, tựa lưng vào ghế, nói chuyện với Hướng Mặc: “Tôi rất ít khi nấu đồ ăn Trung Quốc, bởi vì mua đồ ăn không tiện.”

“Sao lại thế được?” Hướng Mặc kỳ quái hỏi.

“Đi mua một tép tỏi, người ta không bán.”

Thì ra là chuyện này, Hướng Mặc nhịn không được nở nụ cười: “Tôi cũng vậy, đi mua hai cọng hành, người ta không lấy tiền, tội ngại lắm.”

Chỉ có người độc thân với nhau mới hiểu việc này, đây là lần đầu tiên Hướng Mặc nói về chuyện này, anh mơ hồ phát hiện anh và Đỗ Trì có rất nhiều chủ đề chung.

Nhưng Đỗ Trì lại không nói tiếp chủ đề này nữa, nhìn thẳng Hướng Mặc, hai mắt hơi xuất thần: “Anh có má lúm đồng tiền này.”

Khi Hướng Mặc cười rộ lên, má phải sẽ xuất hiện một lúm đồng tiền nho nhỏ. Khác với nụ cười xã giao, lúc má lúm này xuất hiện, chứng tỏ đây là nụ cười thật lòng của Hướng Mặc.

Đã rất lâu Hướng Mặc chưa cười như vậy, anh suýt nữa cũng đã quên mình có lúm đồng tiền. Anh thu nụ cười lại, khôi phục biểu cảm khách khí lại xa cách ngày thường: “Vậy bắt đầu từ ngày mai nhé.”

“Hôm nay cũng được.” Đỗ Trì đi vào tủ lấy chén đũa ra múc cơm, một lần nữa ngồi xuống đối diện Hướng Mặc, “Buổi tối tôi sẽ nấu.”

Xem ý tứ này là muốn hỗ trợ giải quyết đồ ăn trưa nay, bắt đầu từ tối nay hai người sẽ ăn chung.

Hướng Mặc cũng không ngại, nhưng khi Đỗ Trì gắp thức ăn anh nấu, anh vẫn hơi căng thẳng.

“Cũng không tệ lắm.” Đỗ Trì nói.

“Vậy là tốt rồi.” Hướng Mặc thở phào nhẹ nhõm.

Vốn tưởng rằng Đỗ Trì chỉ hỗ trợ giải quyết, còn lại phải dựa vào mình, nhưng nhìn Đỗ Trì không ngừng dùng đũa, Hướng Mặc không khỏi cảm thấy kỳ quái, người này không phải rất chú trọng quản lý vóc dáng à?

——————–


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.