“Sư tôn”
Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, Khanh Chu Tuyết và Nguyễn Minh Châu tiến hành lễ bái sư… ít người tham dự nhất trong lịch sử của Thái Sơ Cảnh.
Không có gì ngạc nhiên, Khanh Chu Tuyết bái Vân Thư Trần làm sư phụ trong tiếng thở dài của chưởng môn. Nguyễn Minh Châu thì dưới sự khuyên nhủ của Vân Thư Trần, sau vài ngày náo loạn liền phát hiện ra ngọn núi của Chung trưởng lão cũng có rất nhiều sư huynh sư tỷ xinh đẹp, Chung trưởng lão tính tình cũng hiền hoà. Vậy là trái tim của nàng rất nhanh chóng chuyển hướng vứt thẳng Hạc Y Phong ra sau đầu.
Hôm nay ráng chiều một màu tím nhạt, thơ mộng yên bình. Phóng tầm mắt ra phương xa, trập trùng dãy núi trong mơ hồ, một vài cánh chim bay lượn để lại những chấm đen nhỏ như mực.
Vân Thư Trần hiếm khi tản bộ trong gió, nhưng hôm nay thì nàng thả chậm bước chân, thong thả đi về Hạc Y Phong cùng Khanh Chu Tuyết.
Đồ đệ mới này – cũng không hẳn là rất mới, đi bên cạnh vậy mà đã có thể sóng vai cùng nàng.
“Trong cuộc tỷ thí hôm trước, ta thấy cảnh giới của ngươi dường như thong dong hơn.” Vân Thư Trần hỏi, “Có phải sắp đột phá lên Kim Đan không?”
“Đúng vậy.”
“Kim Đan kỳ.” Vân Thư Trần cảm thán, “Mới mười tám tuổi.”
“Thật sự khiến người khác ganh ghét nha.”
Nắng chiều dịu dàng chạm vào sườn mặt của nàng khi nàng nói những lời này, đôi mắt đẹp như làn thu thủy* nhìn Khanh Chu Tuyết.
(Làn thu thủy: Làn nước mùa thu.)
Khanh Chu Tuyết nhìn lại rồi đột nhiên nhớ tới những lời của Nguyễn Minh Châu, đại loại như “Vân trưởng lão có phải là rất đẹp mắt hay không…” Tiếc thay Nguyễn Minh Châu không được nhìn gần như này, ít nhất là cũng không gần như nàng bây giờ.
Thật ra nàng cũng có nhiều điều muốn nói về chủ đề này, duy nhất là không hiểu tại sao… nàng không hề muốn cùng Nguyễn Minh Châu chia sẻ nó.
Nàng chợt lấy lại tinh thần, đem những cảm xúc dư thừa như cặn trà trong chén mang đổ đi.
“Sư tôn.”
“Sao thế?” Vân Thư Trần đã nhìn đi chỗ khác, nheo mắt mông lung hướng về phía mặt trời đỏ mờ mờ ở đằng xa.
Khanh Chu Tuyết dịu dàng nói, “Không có gì, ta chỉ muốn gọi người như vậy thôi.”
Trong sân có mùi thuốc quẩn quanh. Khanh Chu Tuyết trở về cùng với Vân Thư Trần nên hiển nhiên nàng không có thời gian đun thuốc, A Cẩm hiểu chuyện nên đã làm thay cho nàng.
Vân Thư Trần đi đến phòng tắm.
Khanh Chu Tuyết án theo lệ cũ mà đem chén thuốc hạ đến nhiệt độ vừa phải, sau đó mang mứt hoa quả bưng vào phòng cho nàng.
Lúc nàng rời khỏi liền bị con mèo cắn vào góc áo, Khanh Chu Tuyết cúi xuống nhìn liền nghe được nó nói, “Chúc mừng!”
Nàng cong nhẹ khóe môi, khẽ “Ừ” một tiếng.
Vân Thư Trần đã thay một chiếc áo mỏng, tóc hơi ướt xõa ra. Nàng lười biếng dựa vào bên giường, tay cầm một quả nho căng mọng đang thong thả lột vỏ.
Cửa sổ khép không chặt lắm, gió lạnh tràn vào khiến nàng che miệng ho khan vài tiếng. Khanh Chu Tuyết khẽ khàng đặt chén thuốc xuống.
“Sư tôn.”
Vân Thư Trần hơi nhìn lên, ánh mắt dò hỏi xem nàng có chuyện gì muốn nói.
“Người đã ho khan nhiều năm như vậy.” Nàng chau mày, “Thuốc cũng uống nhiều năm như vậy mà vẫn không khỏi hẳn. Liễu trưởng lão cũng không chữa được sao?”
“Ta bẩm sinh đã như vậy rồi.” Vân Thư Trần tùy ý nói, “Không có gì nghiêm trọng cả, dù sao ta cũng không chết được.”
Dù sao cũng không chết được?
“Nhưng uống thuốc thì ta có thể sống thư thái hơn.”
Vân Thư Trần có vẻ cũng không muốn tiếp tục chủ đề này, nàng ngáp một cái, dùng tay ngoắc Khanh Chu Tuyết, “Lại gần đây.”
Khanh Chu Tuyết vừa mới cúi xuống liền được đút cho một trái nho đã lột xong vỏ, hương vị ngọt ngào.
Vân Thư Trần lấy khăn chùi tay, “Ngày mai ta sẽ truyền thụ cho ngươi một bộ công pháp mới để chuẩn bị cho Kim Đan kỳ, hôm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt. Trở về đi.”
Sáng sớm có tiếng chim hót ríu rít khiến Vân Thư Trần tỉnh dậy, ngoài cửa sổ cũng truyền đến âm thanh của lưỡi kiếm múa trong gió. Cuộc sống như này với nàng đã trở nên quen thuộc.
Nàng sẽ luôn mở cửa sổ ra hít thở không khí trong lành, sẵn tiện còn có thể ngắm nghía bóng dáng đồ đệ múa kiếm.
Bạch y bay lượn, cảnh đẹp ý vui.
Khanh Chu Tuyết thích mặc đồ màu trắng vì nàng làm người khiêm tốn, thích sống ẩn dật. Môn nhân của Thái Sơ Cảnh đa số đều mặc đồ màu trắng nên nàng cũng sẽ không thu hút sự chú ý.
Hơn nữa nàng trời sinh thích sạch sẽ, đồ màu trắng sẽ kịp thời phát hiện được vết bẩn và có thể xử lý ngay lập tức. Cho nên là trừ ra những trường hợp đặc biệt, còn lại nhìn nàng lúc nào cũng thanh tao sạch sẽ.
Nàng vung kiếm xé đôi cánh hoa mai, khi rút kiếm về vừa có phong thái của một thiếu nữ yểu điệu mà vẫn phảng phất khí thế của một kiếm khách. Những năm vừa qua nàng với kiếm đạo đã sơ khuy môn kính*.
(Sơ khuy môn kính: Tìm ra được con đường để đi.)
Chỉ là hôm nay trời trong xanh, thiếu một trận tuyết rơi làm cho cảnh sắc có phần kém thơ mộng. Vân Thư Trần tựa vào cửa sổ, chống cằm như đang suy nghĩ việc gì đó.
Mãi đến khi Khanh Chu Tuyết thu kiếm về thì bỗng nhìn thấy bóng dáng sư tôn, nàng chúc mũi kiếm xuống, đứng thẳng lưng lên.
“Sư tôn.” Nàng tiến về phía cửa sổ, “Hôm nay trời lại trở lạnh, nếu đi ra ngoài người nên mặc thêm đồ ấm vào.”
“Thật sao?” Vân Thư Trần hướng nàng vẫy vẫy tay, “Vào đây tu luyện nào.”
Khanh Chu Tuyết vào phòng, cởi áo ngoài còn dính hơi lạnh lên cái móc treo gần đó.
“Chúng ta tu luyện công pháp nào?” Nàng ngồi xuống ghế hỏi.
Vân Thư Trần lựa một vài quyển sách trên giá lấy chúng ra, nhét vào tay của Khanh Chu Tuyết. Sau đó tiếp tục lia đầu ngón tay lựa thêm một vài quyển và lấy ra.
Khanh Chu Tuyết thấy tay mình mỗi ngày một nặng hơn, cho tới khi một nửa giá sách đã trống trơn.
Vân Thư Trần sau khi bận rộn xong thì quay lai nhìn nàng một cách nhàn nhã, “Lựa một quyển đi.”
“…”
“Thôi không sao.” Vân Thư Trần tùy ý lấy ra một quyển, “Đằng nào thì ngươi cũng phải đọc hết mà.”
Khanh Chu Tuyết nghe ra được một chút sự chọc ghẹo trong lời nói này. Vân Thư Trần ngồi xếp bằng trên giường, dịu dàng nhìn nàng, “Tới đây.”
Nàng khẽ khàng leo lên giường, rèm châu hạ xuống, hai người ngồi đối diện nhau. Từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy hai bóng hình mông lung mềm mại.
Khanh Chu Tuyết hơi ngạc nhiên một chút. Nàng cứ tưởng rẳng Vân Thư Trần sẽ rất chú trọng không gian này – ít ra là không để cho ai ngoại trừ bản thân ở trên giường.
“Lúc xưa có một vài lần ta nhìn thấy ngươi bắt chước ta ngồi tĩnh tọa*.” Vân Thư Trần mỉm cười, “Một đứa trẻ nhìn bề ngoài bình thường như vậy, vận khí lại ẩn giấu nhiều kiếp nạn đến thế.”
(Tĩnh tọa: Ngồi yên lặng để định tâm thần.)
Đã thật nhiều năm trôi qua kể từ những chuyện ấy.
Nghe nhắc lại những chuyện quá khứ, biểu cảm bình tĩnh trên gương mặt của Khanh Chu Tuyết cuối cùng đã dao động.
“Nhưng vẫn là một cô bé thông minh. Ít nhất là vận khí đã khởi sắc rồi.”
Vân Thư Trần nắm lấy tay của nàng. Kể từ khi bắt đầu tu tập đạo pháp, nhiệt độ thân thể của nàng trở nên thấp hơn so với người thường. Chuyện này có lẽ liên quan tới Băng linh căn, khiến nàng càng trở nên lạnh lùng hơn bình thường.
“Bão Nguyên Thủ Nhất*.”
(Bão Nguyên Thủ Nhất: chú trọng tại luyện Thần, trừ khử những tạp niệm trong tâm, giữ cho tinh thần thanh tịnh (bão nguyên), nhằm giữ cho Tinh – Khí – Thần hợp thành một (quy nhất), chẳng hao hụt.)
Khanh Chu Tuyết nhắm mắt lại. Mặc dù đã ở Hạc Y Phong nhiều năm nhưng tu luyện đều là nàng tự thân tìm tòi, mơ màng mà đạt đến được Trúc Cơ hậu kỳ.
Được sự tôn dìu dắt đương nhiên khác biệt.
Linh lực trong cơ thể bị lực lượng bên ngoài tràn vào khuấy động như sông sâu mãnh liệt. Khanh Chu Tuyết không thể khống chế chúng được, nhưng Vân Thư Trần giữ chặt nàng bằng một tay, đem từng tia từng tia lực lượng hỗn loạn điều hướng. Dần dần những dòng linh lực đều chảy đúng hướng, căng tràn trong gân mạch của nàng.
Khanh Chu Tuyết vẫn nhắm chặt mắt, khẽ cau mày. Trên trán nàng lấm tấm những giọt mồ hôi, quá trình như này sẽ làm gân mạch căng chặt và đau đớn, tuy nhiên vẫn nằm trong khả năng chịu đựng của nàng.
Vân Thư Trần ngược lại thì có vẻ không phí chút sức lực nào, thậm chí còn không buồn nhắm mắt lại khi điều hướng sự hỗn loạn kia. Một bên nàng nắm cổ tay điều hòa linh lực, một bên thì bình thản nhìn sắc mặt của đồ nhi.
Nàng luôn có vẻ rất dịu dàng mỗi khi không nổi hứng trêu chọc đồ nhi của mình. Khi nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Khanh Chu Tuyết, nàng liền chậm lại một chút.
Một ngày một đêm lặng yên trôi qua với tư thế bất động như vậy.
Khanh Chu Tuyết chịu đựng đau đớn mệt mỏi, tập trung chuyên tâm cho đến khi quá trình này kết thúc mới thở dài một hơi. Thể xác và tinh thần trở nên rã rời, nàng không tự chủ được mà ngã về phía trước. Trán nàng liền bị một bàn tay đỡ lấy – để tránh cho nàng ngã đè lên người ai kia.
“Mệt mỏi lắm sao?”
Khanh Chu Tuyết yếu ớt ừ một tiếng.
“Chỉ cần chăm chỉ luyện tập, về sau vận công sẽ không còn đau như vậy nữa.”
Nàng nói xong nhưng không nghe thấy đồ nhi trả lời lại. Tiểu cô nương đang dựa vào lòng bàn tay của nàng vậy mà đã ngủ thiếp đi, lông mi rũ xuống, hô hấp đều đều.
Cứ như vậy mà ngủ sao.
Tư thế như này thoạt nhìn cũng không phải dễ chịu lắm.
Vân Thư Trần đang cảm thán người trẻ tuổi chỗ nào cũng có thể ngủ được thì liền sực nhớ ra, đã qua một ngày một đêm rồi. Với nàng mà nói thì cũng không tính là gì, nhưng trước mắt chỉ là một Trúc Cơ kỳ tu vi yếu đuối, trải qua thời gian dài tu luyện không ngủ nghỉ như này vẫn là hơi khó thích ứng.
Nhưng mà vi sư cũng mỏi tay nha.
Vân Thư Trần thưởng thức dung nhan như hoa như ngọc khi ngủ của đồ đệ môt lát, đổi tay chống, tay kia nhéo cằm nàng, “Đừng ngủ.”
Khanh Chu Tuyết nhíu mày mông lung liếc nhìn nàng, tựa hồ không biết rằng cái tư thế hiện tại kỳ lạ tới cỡ nào. Nàng thấy được là Vân Thư Trần, thì thầm một tiếng “Sư tôn” rồi lại an tâm mà nhắm mắt ngủ tiếp.
Vân Thư Trần nhướng nhẹ chân mày lên, nghiêng người đi rồi rồi đột ngột rút tay về. Trọng tâm bỗng nhiên mất đi, Khanh Chu Tuyết xém chúi người về phía trước. May mà sức mạnh sau nhiều năm luyện tập kiếm pháp đã tăng lên, nàng gắng gượng cong eo ngồi vững lại.
Nàng ưỡn lưng ngồi thẳng dậy, chân xếp bằng, ánh mắt mờ mịt.
“Sư tôn?”
Vân Thư Trần vén tóc bên tai mềm mại nằm xuống, liếc nhìn nàng, “Còn không mau đi về, muốn ngủ chung với ta sao?”
Khanh Chu Tuyết ho khan một tiếng, có vẻ hơi xấu hổ vì ngủ thiếp đi, nghe thấy lời này liền ngẫm nghĩ.
“Như vậy được không?”
“Không được.”
“À…”
Nàng cũng không hiểu cảm xúc của mình là có tiếc nuối hay không nữa, liền ngoan ngoãn trở về. Bị làm cho giật mình như vậy làm cơn buồn ngủ hoàn toàn tan biến, nằm mãi vẫn không ngủ lại được.
Nhưng theo thói quen ngủ nghỉ tốt từ xưa đến nay nên nàng vẫn nằm trên giường. Mà khi người ta không ngủ được, thay vì đi ngủ thì người ta sẽ miên man suy nghĩ, càng lúc càng sinh động.
Hồi tưởng lại ngày ấy so tài với Nguyễn sư muội đã tiện tay đông lại thành băng hai con kim điêu kia. Nếu như là chim chóc bình thường dĩ nhiên không thể sống nổi.
Nàng nhớ tới đã từng thấy một quyển sách, ước chừng là từ giá sách của sư tôn tựa đề là《 Nhận biết về những dược thảo phổ biến ở Thái Sơ Cảnh 》trong đó hình như có ghi chép là đối với phi cầm tẩu thú linh trí không cao, có thể dùng dược liệu để cải tử hoàn sinh.
Nếu như chỉ là dược thảo thì cũng không khó lắm. Liễu trưởng lão trên núi kỳ hoa dị thảo nào mà không có.
Vấn đề là tại sao Liễu sư thúc lại phải cho nàng những thứ đó.
Khanh Chu Tuyết trăn trở, những dược thảo này giá trị cũng không hề nhỏ.
Suy tư hồi lâu, nghĩ ra được hai phương án. Hoặc là cầm cố bản thân cho Liễu sư thúc nghiên cứu… hoặc là nhờ cậy tới sư tôn.
Tốt nhất là vẫn không nên nhờ vả nàng những chuyện như này. Suy nghĩ đó chỉ hiện lên trong chớp mắt rồi nhanh chóng kịp thời bị bóp chết.
– ———
Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra là tác giả không có gì muốn nói.