Beta Này Quá Cá Mặn

Chương 23: 23: Cửa Ải Mang Tên Giang Thần



Alpha trời sinh đã biết cách đánh dấu Omega?
Cố Hâm bị Giang Thần bất ngờ hỏi mà tai đỏ bừng lên: “Tôi không biết.”
Giang Thần trong mắt hiển nhiên lộ ra hai chữ không tin: “Tôi không tin, sao có thể, lúc học cấp hai Vệ Mông đã kể chuyện này với tôi rồi.”
Vệ Mông cái gì cũng đều kể với cậu, Cố Hâm thì chưa bao giờ nhắc đến chuyện này.
Nhưng bây giờ chính là tuổi dậy thì của nhóm ABO, sao có thể không tò mò? Bao nhiêu thiếu nam thiếu nữ lén lút giấu bố mẹ xem những thứ không nên xem, thảo luận chúng trong ký túc xá hoặc nhóm chat.

Giang Thần không thích nói chuyện nhưng không có nghĩa người khác không thích.

Đương nhiên cậu không có hứng thú với chuyện này, chỉ là khi ở bên cạnh Cố Hâm luôn luôn yên tĩnh bình thản cậu bỗng nổi lên sự tò mò mà thôi.

Cố Hâm còn chưa biết đáp sao, thì trong đội đã có người lên tiếng.
Kí hiệu micro của JunYi sáng lên: “Vệ Mông, bạn học của chúng ta à?”
Tâm trạng Vệ Mông hơi kích động, cậu ta còn muốn tạo niềm vui bất ngờ cho Giang Thần đấy, hôm nay Âu Nhược Nghi thế mà lại chủ động kết bạn với cậu ta, hỏi cậu ta có muốn cùng chơi game không, cậu ta thuận tiện gọi cả Giang Thần và Cố Hâm đến cùng.
Vệ Mông: “Đúng vậy, Tùy Tùng Trầm Trầm Của Tinh Tinh là lớp trưởng lớp tôi, còn Tùy Tùng Tinh Tinh của Trầm Trầm là Giang Thần, anh em tốt của tôi, hai người họ sẽ mang chúng ta ăn gà!”
Junyi: “Lớp trưởng lớp cậu, Cố Hâm?”
Giang Thần không ngờ Vệ Mông kéo theo Âu Nhược Nghi, mặc dù cậu chưa nói chuyện với Âu Nhược Nghi được mấy câu, nhưng biết giọng nói của cô, dù sao cô cũng thường xuyên lắc lư trước cửa lớp họ, ngẫu nhiên trùng hợp gặp được Cố Hâm, còn nhất quyết phải chào hỏi hắn một cái.
Junyi: “Cố Hâm, tớ không giỏi lắm, chút nữa có thể đi theo cậu không?”
Cố Hâm: “Đi cùng nhau.” Hắn không trả lời thẳng.
Giang Thần không biết tại sao Vệ Mông xin được Wechat của Âu Nhược Nghi, trước đó còn xấu hổ nhờ cậu đi xin hộ, bây giờ đột nhiên có Wechat, lại còn dẫn cô chơi game cùng, có gì đó quái lạ.

Tất cả mọi người đều lên máy bay, trong tai truyền đến tiếng ầm ầm của động cơ.
Mỗi khi trong đội có người ngoài Giang Thần thường sẽ lộ ra giọng nói khá trong trẻo lạnh lùng: “Nhảy đâu?”
Bọn họ lựa chọn bản đồ cũ nên khá quen thuộc địa hình.
Vệ Mông: “Nhảy xuống Georgopol đi, nhiều trang bị.”
Cố Hâm: “Được, đi.”
Junyi: “Tớ nhảy nhé.”
Bốn người lần lượt đè xuống phím nhảy dù.
Cố Hâm và Vệ Mông rơi xuống khu vực hàng hóa, còn Giang Thần và Âu Nhược Nghi thì rơi xuống khu dân cư, trước cửa của một căn nhà.

Tốc độ tay của Giang Thần nhanh, chạy vào cửa, ngón tay linh hoạt điều khiển nhân vật nhặt đồ, nhặt được súng và đạn, mũ giáp balo cấp một, còn có bandage.
Vật phẩm nhặt được khá phong phú.

Cậu nghe thấy tiếng bước chân luôn đi theo phía sau mình, nhìn bản đồ nhỏ thì biết đó là Âu Nhược Nghi.
Giang Thần còn chưa mở miệng, Âu Nhược Nghi đã nói: “Cố Hâm, có thể cho tớ một khẩu súng không?”
Cố Hâm: “Hả?”
Âu Nhược Nghi dịu dàng nói: “Tớ ở phía sau cậu ấy.”
Cố Hâm: “Tôi đang ở thùng hàng số 5.”
Âu Nhược Nghi: “Hả, tớ nhận lầm sao?”
Giang Thần ném súng lục cho cô: “Cậu nhầm với tôi rồi, có liềm ở dưới mặt đất đấy, cậu nhặt đi.”
Âu Nhược Nghi cười gượng: “Thế à, hai người đặt tên giống nhau quá.” Chẳng khác gì ID tình nhân.
Giang Thần không tiếp lời, cậu nhảy thẳng ra khỏi nhà, tiến vào một căn nhà khác, sau đó Âu Nhược Nghi cũng không đi theo cậu nữa.
Vệ Mông căn bản không nhìn ra tâm tư của Âu Nhược Nghi, còn cười ha ha.
Vệ Mông: “Lần trước chơi Vương Giả với họ tôi cũng suýt nhận lầm! Không phải chỉ có mình cậu đâu!”
Sau lưng Giang Thần không còn ai, muốn nhặt gì thì nhặt, còn kiếm được một đầu người từ bên ngoài cửa sổ.
Cố Hâm nhìn thông báo bên màn hình, nói: “Nice.”
Vừa dứt lời góc trên bên phải cũng xuất hiện thông báo Cố Hâm giết địch, thu được hai đầu người.
Trong lúc nhất thời, màn hình bị Tùy Tùng Trầm Trầm Của Tinh Tinh và Tùy Tùng Tinh Tinh của Trầm Trầm càn quét, người không để ý còn tưởng đây là một người chơi, thầm khen trâu bò.
Vệ Mông dùng vốn từ nghèo nàn của mình hô lớn: “Thần nhi trâu bò, lớp trưởng trâu bò!”
Trang bị thu thập khá đầy đủ, Giang Thần bắt đầu chạy về phía Cố Hâm, vòng bo cũng sắp thu lại.
Giang Thần: “Chắc là vòng bo sẽ giật lên hướng Bắc.”
Cố Hâm: “Ông đến chỗ tôi, Vệ Mông tìm xe.”
Vệ Mông: “Tôi thấy xe rồi!”
Âu Nhược Nghi: “Còn tớ?”
Cố Hâm suýt chút nữa đã quên mất cô: “Cậu đi cùng Giang Thần đến đây đi.”
Quá trình đi tìm Cố Hâm tương đối gian truân, người chơi nhảy xuống cùng khu vực của họ không hề ít.
Âu Nhược Nghi một mực chạy theo sau, Giang Thần chưa từng thấy cô lấy súng ra.
Hai người còn chưa ra khỏi khu dân cư đã nghe thấy tiếng súng nổ ở phía trước.

Giang Thần lập tức trốn vào một bên, ngó đầu ra xem, trình độ của câu khá ổn, đạn bắn ra không hề lãng phí, mỗi lần bắn đếu có thể bắn trúng địch, đôi khi còn bắn trúng đầu địch, bắn rất thoải mái.
Thế nhưng dù cậu thoải mái thì Âu Nhược Nghi phía sau vẫn bị người khác bắn trúng.
Âu Nhược Nghi: “A, tớ trúng đạn rồi, ai cứu tớ với.”
Đại khái là cô muốn Giang Thần cứu mình.
Giang Thần nhìn bản đồ: “Vị trí của cậu đang bị chú ý, khó cứu được, chờ một lát”.
Nhưng Âu Nhược Nghi chưa kịp chờ Giang Thần đến đã bị người ta bắn chết.
Giang Thần: “…” Cô nàng không chịu tìm chỗ nào trốn đi sao?
Giọng nói của Âu Nhược Nghi có thêm phần chê trách: “Cậu chậm quá, tôi chết rồi.”
Vệ Mông: “Hả, Âu Nhược Nghi, cậu chết rồi sao? Ván sau cậu đi với tôi đi!”
Âu Nhược Nghi: “Được, vậy tôi chờ mọi người đánh xong ván này.”
Không cần chờ Âu Nhược Nghi theo sau nữa, nên Giang Thần trực tiếp tấn công đối thủ ở xung quanh, chính cậu cũng trúng đạn, nhưng may mắn vẫn trốn kịp.
Cố Hâm không có ý kiến gì với chuyện của Âu Nhược Nghi, hắn hỏi Giang Thần: “Cần tôi tới giúp không?”
Giang Thần khá tỉnh táo: “Không cần, tôi có thể giải quyết, lập tức tới tìm ông đây.”
Mà Âu Nhược Nghi còn đang ngắm ID của Giang Thần và Cố Hâm, hai người này có quan hệ tốt đến thế sao, tại sao luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, đáng lẽ Giang Thần và Vệ Mông phải thân thiết hơn chứ?
Vệ Mông tìm được xe, Giang Thần chạy tới tụ họp với họ, vật phẩm trên người cũng khá phong phú.
Cố Hâm lái xe chạy đến trước mặt Giang Thần: “Lên xe.”
Giang Thần ngồi vào ghế trước, Vệ Mông ngồi ở phía sau.
Vệ Mông: “Nhanh, tôi không chờ nổi nữa, tôi muốn bắn nhau.”
Cạch cạch cạch, xe của bọn họ bị kẻ địch phía sau bắn trúng.
Giang Thần và Vệ Mông cùng lên tiếng: “Hướng 1 giờ.”
Vệ Mông: “Dám đuổi theo ông mày à, xem tao bắn này, bắn cho mông chúng mày nở hoa!”
Vệ Mông vẫn kém hơn một chút, Giang Thần kiếm được 2 kill, Vệ Mông chỉ được 1 kill.
Giang Thần tự hào: “Vệ Mông, trình độ của bố thế nào hả con?”
Vệ Mông: “Lợi hại!”
Cố Hâm bị lây nhiễm cảm xúc của Giang Thần, tâm trạng không tệ, di chuyển rất thuận lợi.
Vệ Mông oa oa khen bậy: “Má ơi, Hâm Ca, kỹ thuật lái xe không tệ nha! Tôi sắp bay lên rồi!”
Ba người họ chơi đến vui sướng, nhưng cũng không vì quá hưng phấn mà đánh mất cơ hội ăn gà, ván đầu tiên đã thuận lợi giành top 1!
Trước khi ván thứ hai bắt đầu, Giang Thần cảm thấy ván đầu tiên mình không nhiều kill bằng Cố Hâm, quyết định đòi đổi máy tính.

Giang Thần: “Hâm Bảo, đổi máy tính, để tôi xem xem có phải máy ông đang dùng tốt hơn không, ván này chắc chắn tôi sẽ nhiều kill hơn ông”.
Cố Hâm cười: “Đây là vấn đề kỹ thuật, không liên quan đến máy tính.”
Giang Thần kéo hắn lên, hai người đổi vị trí: “Nói nhiều, chắc chắn do vấn đề máy vi tính.”
Cố Hâm ngồi vào máy tính bàn, đều là máy tính của hắn nên cũng không cảm thấy lạ tay chút nào.
Âu Nhược Nghi có kinh nghiệm ván đầu tiên, ghi nhớ kỹ ID của Cố Hâm là Tùy Tùng Trầm Trầm của Tinh Tinh.
Đội của bọn họ vẫn chơi bản đồ lúc nãy, chỉ đổi chỗ nhảy.
Âu Nhược Nghi lần này cũng nhắm vào Cố Hâm, cô muốn làm một Omega nhỏ dính người thu hút sự chú ý của Cố Hâm.
“Cố Hâm, tớ thiếu mũ, cậu có thể tìm cho tớ một cái không?”
Giang Thần nhìn Âu Nhược Nghi đi phía sau mình vẫn còn mặc trang phục ban đầu: “Tôi là Giang Thần, tầng hai có mũ giáp cấp 1, chỗ đầu cầu thang ấy, cậu lên nhặt đi”.
Âu Nhược Nghi: “…!Hả?” Tại sao lại là Giang Thần?
Cô vừa mới xác nhận rất nhiều lần, ID này là Cố Hâm mà!
Tại sao lại lầm người, cô hoa mắt hay cận thị rồi?
Giang Thần nhắc nhở: “Cậu phải học cách tự tìm trang bị, sân bay rất nhiều người, người nào không có trang bị sẽ mất mạng”.
Âu Nhược Nghi còn đang đắm chìm trong nghi vấn tại sao mình lại lầm người, trả lời: “Được”.
Nhưng còn có thể làm sao đây, cô thế mà lại nhớ nhầm ID của Cố Hâm và Giang Thần.
Lúc này cô nhớ rồi, Tùy Tùng Trầm Trầm của Tinh Tinh không phải Cố Hâm, Cố Hâm là Tùy Tùng Tinh Tinh của Trầm Trầm.
Ván thứ hai, Âu Nhược Nghi vẫn không theo kịp tiết tấu của ba người, toàn bộ hành trình chỉ bám sau họ, cuối cùng cũng được ăn gà.
Còn Giang Thần đổi máy thì số kill vẫn ít hơn Cố Hâm, còn không bằng số kill ván đầu.
Giang Thần tắt mic, nói với Cố Hâm: “Không được, tôi vẫn muốn chơi máy để bàn hơn!”
Cố Hâm bất đắc dĩ nói: “Thần Thần, mình không được thì đừng đổ lỗi cho máy tính.”
Có lẽ do Giang Thần đã uống thuốc, hiện giờ không thấy buồn ngủ nữa, bắt đầu nghịch ngợm: “Không cần ông dạy dỗ đâu nhé, ông mới không được ấy, đổi máy!”
Cậu thấy Cố Hâm bất động, biết Cố Hâm sợ ngứa nhất, nên chạy đến chọc eo hắn: “Nhanh.”
Cố Hâm bị cậu chọc eo, không nhịn được bật cười: “Đừng, đừng, tôi đổi mà.”
Hai người họ lại một lần nữa đổi vị trí.
Ván thứ ba bắt đầu!
Lần này họ nhảy vào thành phố, cũng là một địa điểm có nhiều người chơi cùng nhảy.
Âu Nhược Nghi xác nhận lại một lần nữa ID của Cố Hâm, Tùy Tùng Tinh Tinh của Trầm Trầm, chắc chắn lần này không sai!
Cô không đi ra, yên lặng đi sau đối phương nhặt trang bị.
Vệ Mông lúc này không cẩn thận bị bắn trúng, gào lên: “Á, nhanh nhanh, bố ơi mau đến cứu con!”
Giang Thần lúc này mới mở mic: “Cứu cái rắm, bò vào chỗ nào kín chút, tao đến đây”.
Âu Nhược Nghi nhìn ID Tùy Tùng Tinh Tinh của Trầm Trầm bắn chết đối thủ xong nhanh chóng chạy đi, ném con chuột, cố gắng dụi dụi mắt: “???”
Không phải! Chuyện gì thế này?

Tùy Tùng Tinh Tinh của Trầm Trầm không phải là ID Cố Hâm vừa dùng sao, tại sao vẫn là Giang Thần!
Quả thực âm hồn bất tán!
Giang Thần nói: “Âu Nhược Nghi, cậu sang cứu Vệ Mông đi, tôi trông chừng!”
Âu Nhược Nghi theo lời Giang Thần đi về phía Vệ Mông.
Vệ Mông nghe bố Thần của mình phát biểu, dễ chịu vô cùng, anh em tốt đang tạo cơ hội cho mình yêu đương với hoa khôi đây mà.
Giọng nói của cậu ta cũng nũng nịu theo: “Nhược Nghi, mau tới cứu tớ với ~ “
Âu Nhược Nghi nhân sinh không còn gì luyến tiếc cứu Vệ Mông lên.
Đợi Giang Thần thanh lý xong các đội khác ở xung quanh họ, Cố Hâm mới lên tiếng: “Chỗ này có giáp cấp 2, Thần Thần đến đây”.
Giang Thần: “Sang ngay.”
Sau đó cậu liền đi mất.
Tùy Tùng Tinh Tinh của Trầm Trầm và Tùy Tùng Trầm Trầm của Tinh Tinh tụ hợp.
Âu Nhược Nghi ở phía sau bực bội không định đi theo Cố Hâm nữa.
Giang Thần: “Để tôi bắn.”
Cố Hâm: “Được, cho ông, súng bắn tỉa, lấy không?”
Giang Thần: “Có!”
Cố Hâm: “Scope 8x này.”
Giang Thần: “Đây.”
Cố Hâm: “Tôi thấy có người trốn sau tảng đá, Thần Thần, ông thấy không?”
Giang Thần: “Có, tôi ở bên trên, ông dụ hắn ra đi, hắn ra tôi sẽ nổ súng”.
Cố Hâm nghe lời lộ vị trí của mình ra, nhưng rất nhanh đã trốn đi, Giang Thần ra tay ngay, thanh lý sạch sẽ đối thủ ở ngọn núi đối diện.
Hai người phối hợp ăn ý, Vệ Mông một bên góp phần, vẫn dùng vốn từ vựng nghèo nàn khen ngợi Hâm Ca trâu bò, Thần nhi trâu bò.
Âu Nhược Nghi ngẩn người ngồi nghe, không hiểu cô là ai, cô đang ở đâu, cô đang làm gì?
Đến giữa trưa, sau khi thoát game, Vệ Mông nhắn tin hỏi Giang Thần.
Vệ Mông: Thần nhi, mày cảm thấy tao với hoa khôi có khả năng không?
Giang Thần: Dựa vào tình bạn tốt đẹp của chúng ta, tao nói thật với mày, không có.
Vệ Mông: Tao không tin! Tao không tin! [trái tim tan vỡ] [trái tim tan vỡ] [trái tim tan vỡ ]
Giang Thần đang nói với Vệ Mông sự thật, cả ngày hôm nay Âu Nhược Nghi rõ ràng chỉ hướng về phía Cố Hâm, nhưng mà, cũng không uổng phí công sức cậu không ngừng đòi đổi máy tính khiến Âu Nhược Nghi yên tĩnh hẳn.

Muốn theo đuổi bạn từ nhỏ của cậu ư? Qua cửa ải Giang Thần này đã bạn ơi!
HHvHH26: Không chơi PUBG phiên bản máy tính bao giờ chỉ coi stream và giải thế giới cách đây tầm 2 năm rồi (fan DV) nên có một vài thuật ngữ riêng của game không nhớ lắm.

Sai sót ở đâu thì góp ý hoặc bỏ qua nhé mọi người..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.