Bị Bắt Trở Thành Mục Tiêu Số Một Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 48



Gã đàn ông sống một mình kia tên là Vương Cẩu, trong cái làng như thế này, có tên như vậy cũng không kỳ lạ.

Gã đang theo dõi thì thấy Thẩm Quyền và Lương Chấp rung giường nên bỏ đi, ra ngoài cửa làng.

Đi đường ban đêm là chuyện rất nguy hiểm, nhưng Vương Cẩu đã quen thuộc địa hình, ngay cả đèn cũng không cần, cứ đi phăm phăm phía trước.

Thẩm Quyền cắp Lương Chấp đi theo phía sau Vương Cẩu, đi cả một đoạn đường mà vẫn không bị phát hiện.

Lương Chấp nói với hệ thống: “Không hổ là nhân vật chính, mày xem anh ấy cố ý bước đi cùng nhịp với thằng cha kia, ngay cả đường đi cũng giống như đúc, kỹ năng theo dõi thật sự là max level!”

Hệ thống lúc bình thường sẽ không bỏ qua cơ hội để kháy Lương Chấp, nó nói: “Mông cậu không đau à?”

Lương Chấp: “……” Mông đau, lòng cũng đau.

Thẩm Quyền thả Lương Chấp xuống dưới một gốc cây, ngón tay đặt trên môi, ý bảo cậu đừng phát ra tiếng.

Lương Chấp nhìn thăm dò theo, thấy ở cửa làng có mười mấy người nam nữ đang đứng, phần lớn đều là người trên 50 tuổi.

Bọn họ cầm đèn dầu trong tay, cảnh này làm Lương Chấp thấy rõ điều kiện sống của làng này khá lạc hậu.

Cũng không biết trong đám người này có Lão Đại của nhóm Hoa Bách Hợp không.

Khi Vương Cẩu đến thì có người hỏi: “Sao tới trễ vậy?”

“Ngủ quên.” Vương Cẩu tùy tiện tìm một lý do cho có lệ, trong làng cấm người bên ngoài vào, bình thường cũng không có ai đến cái làng chẳng có gì hấp dẫn này để du lịch.

Lúc đầu Vương Cẩu nghĩ hai người kia là cảnh sát, gã chẳng qua muốn kiếm thêm chút tiền rồi mới đi báo cho dân trong làng.

Nhưng gã quan sát, phát hiện hai người này có quan hệ bất thường, ban ngày còn ở trong phòng chơi trò chơi.

Buổi tối thậm chí…… Phì! Ghê tởm.

Vương Cẩu nghĩ đến hình ảnh kia, sắc mặt khó coi vài phần, nhưng điều này cũng làm gã tin tưởng hai người kia không phải cảnh sát, nếu đã vậy thì cũng không cần nói cho người khác, nếu không gã sẽ bị phạt.

Vương Cẩu nói xong thì không ai bảo gì nữa, nửa đêm chỉ có tiếng gió thổi lay động lá cây.

Lương Chấp nghĩ cuộc tụ họp này thật giống tổ chức tà giáo, nhưng mà bọn họ đứng ở cửa làng như là đang đợi cái gì.

Cậu lúc này xem bản thân như người ngoài cuộc, tựa như một độc giả đang đọc truyện, cấp bách muốn thảo luận với Thẩm Quyền.

Chỉ tiếc dù là Thẩm Quyền hay hệ thống, cả hai đều không có hứng thú phản ứng Lương Chấp.

“Xịch xịch xịch —” Đột nhiên có tiếng xe vang lên, càng lúc càng gần, người trong làng lúc này không quan tâm đến thay đổi trước mặt, bọn họ như được rót sức sống vào, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc xe kia.

Lương Chấp cũng căng thẳng, cậu cúi người về phía trước, xém chút nữa ngã khỏi chỗ núp, Thẩm Quyền nhanh tay lẹ mắt túm cậu kéo trở về.

Lương Chấp ngẩng đầu nhìn lại đôi mắt bốc lửa của Thẩm Quyền, cậu cười cười lấy lòng.

Xe tải dừng ở cửa làng, một người đàn ông cường tráng mở cửa xuống xe, y mặc áo ba lỗ màu đen, có thể nhìn thấy cánh tay tráng kiện cùng hình xăm trên ngực.

Mọi ánh mát đều tập trung vào cái thùng trên tay người đàn ông.

Người đàn ông mở thùng, bên trong toàn là những tờ tiền 100 tệ, y lấy di động ra, đọc: “Triệu Quốc.”

Một tên đàn ông tướng mạo gầy yếu chạy nhanh như chớp lên phía trước, gã chà hai tay sàn sạt, trong mắt đều là vẻ tham lam, gã nói: “Lâm ca vất vả rồi.”

Người đàn ông có thái độ ngạo mạn được gọi là Lâm ca hừ một tiếng, y lấy 300 ra, đưa cho gã đàn ông gầy yếu.

Gã đàn ông gầy yếu nhíu mày, miễn cưỡng cười cười, nói: “Lâm ca, sao lần này chỉ có 300?”

Lâm ca cười nhạo: “Con gái mày sức khỏe không tốt, làm chưa được vài ngày đã bệnh xém chết, đây là tiền còn lại sau khi chữa bệnh.”

Gã gầy yếu nắm chặt tiền, vừa đi vừa chửi tục, trở về lại trong đám người.

Lâm ca lại gọi cái tên tiếp theo, đưa tiền cho người đi lên, ít nhất có ba trăm, nhiều nhất thì hơn bốn ngàn.

Ngay cả Vương Cẩu cũng được sáu trăm.

Mọi người nhận tiền xong, thái độ không ai giống ai, có người vui vẻ biểu hiện hết trên mặt, có người lại mặt mày âm u như thể giây tiếp theo sẽ hất tay bỏ đi, nhưng chắc do e ngại gì nên vẫn phải đứng lại trong này.

Sau đó Lâm ca ra đằng sau xe, mở thùng xe, y tự mình chui vào, lôi một người có dáng thấp bé xuống xe.

Người bị kéo ra ngoài có thân thể như chỉ mới hơn mười tuổi, đối phương ngã xuống đất, một lúc lâu cũng không thấy đứng lên.

Mọi người nhìn thấy nhưng không có ai chủ động đi qua kéo người kia lên.

Cuối cùng, vẫn là Lâm ca mở miệng gọi: “Triệu Quốc, dẫn con gái mày về đi, nó mà chết rồi thì đường kiếm tiền của mày sau này cũng toi đấy.”

Triệu Quốc bấy giờ mới tiến lên, vác cô bé té dưới đất lên, cõng trên lưng.

Đúng lúc này, sắc mặt Triệu Quốc đột nhiên thay đổi lớn, gã hét thảm một tiếng.

“A!!! Nó cắn tôi!”

Mọi người nhìn thấy cô bé cắn nghiến vào gáy Triệu Quốc, có người tiến lên kéo một chút, không ngờ lại kéo không ra, còn làm cho Triệu Quốc đau đến gào thét ầm ỹ.

Cuối cùng vẫn là Lâm ca tiến lên, đánh ngất xỉu cô bé.

Sau gáy Triệu Quốc có dấu răng đầm đìa máu, gã bịt miệng vết thương, rồi nhấc chân đạp vài cái vào cô bé đã ngất xỉu dưới đất, mồm chửi bậy: “Cái thứ tốn tiền, tao đánh chết mày!”

Cô bé bị đánh vẫn không nhúc nhích, cũng không có ai lên tiếng khuyên can, rốt cuộc Triệu Quốc đánh mệt mỏi, mới xách cô bé như xách một con chó đã chết đi về.

Lương Chấp và Thẩm Quyền thấy gã lại gần, cả hai lách mình trốn ra sau cây.

Lúc Triệu Quốc đi ngang qua, Lương Chấp nhờ vào ánh đèn mới nhìn thấy cô bé kia vậy mà bị cụt hai chân, cánh tay nứt nẻ vì da khô.

Lương Chấp che miệng lại, nếu không cậu sợ bản thân sẽ không kìm được, phát ra tiếng mất.

Sắc mặt Triệu Quốc dưới ánh sáng đèn dầu nhìn như một con ác quỷ đáng sợ, gã một tay cầm đèn, một tay kéo cô bé đã ngất xỉu, bước từng bước thong thả rời đi.

Lương Chấp còn sợ hãi trong lòng, nói với hệ thống: “Tao đang xem phim kinh dị sao, a a a a! Còn có bây giờ làm sao để cứu người đây!!!”

Hệ thống nói: “Cậu bình tĩnh một chút, học tập nhân vật chính được không?”

Nghe thế Lương Chấp dính sát vào Thẩm Quyền, chỉ có như vậy, cậu mới có thể có cảm giác an toàn.

Nếu chỉ nhìn bình thường, ta chẳng thể đọc được bất kỳ cảm xúc nào trên mặt Thẩm Quyền, nhưng tay hắn đã sắp bấm nát vỏ cây, để lại vết cào rất sâu.

Trên xe tải không chỉ có một mình cô bé, Lâm ca thô bạo lôi một nhóm người ra nữa, cũng không biết có phải do bài học từ Triệu Quốc hay không, người trong làng không chọn cách cõng nữa, ai có sức thì bế về, ai không có sức thì kéo lê đi như Triệu Quốc.

Lúc bọn họ đi ngang qua, Lương Chấp phát hiện người bị kéo ra khỏi xe tải đều là người tàn tật, vẫn là loại rất khốn khổ, mất đi khả năng tự gánh vác cuộc sống.

Cậu nhíu mày, cứ cảm thấy mơ hồ sắp bắt được cái gì.

Lúc này, eo bị người ôm, dưới chân bị hẫng, cậu lại bị Thẩm Quyền cắp đi, Lương Chấp biết nên đi về, nếu không Vương Cẩu quay lại không thấy bọn họ trong phòng, chắc chắn sẽ nghi ngờ.

Thẩm Quyền nhớ kĩ đường trở về, đi cùng lúc với Vương Cẩu mà tốc độ nhanh hơn hẳn, trở về nhà sớm hơn.

Vừa vào phòng, Lương Chấp tuôn hết những lời nhịn ở đáy lòng từ nãy giờ ra, cậu nói: “Thẩm ca, bọn họ đang làm cái gì mà độc ác vậy? Vờ lờ, anh có thấy tất cả người hồi nãy đều bị tàn tật không, chúng ta nhanh báo cảnh sát cứu người!”

Thẩm Quyền ngồi im lặng thật lâu trên giường, giống như đang suy nghĩ cái gì.

Lương Chấp an tĩnh lại, cậu xáp qua hỏi: “Anh đang nghĩ gì?”

Thẩm Quyền nhìn vào mắt Lương Chấp, trong mắt đều là phức tạp mà người ngoài không thể hiểu được, hắn nói: “Báo cảnh sát là hy vọng của người đó.”

Lương Chấp không biết người đó trong miệng Thẩm Quyền là ai.

Lúc này, Thẩm Quyền nghe thấy có giọng nói ngoài cửa, hắn ấn Lương Chấp xuống giường, còn mình nằm bên cạnh.

Bốn phía lặng ngắt như tờ, Lương Chấp nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cậu vội vàng nhắm mắt lại.

Vương Cẩu xốc tấm vải che lên, nhìn thấy hai thằng đàn ông ghê tởm ôm nhau ngủ, gã nghĩ thầm chắc làm xong việc nên ngủ rồi, gã xoay người quay trở ra bên ngoài.

Giọng Vương Cẩu vang lên: “Có đói bụng không, tao nấu chút đồ cho mày ăn nhé?”

Đáp lại gã chỉ có tiếng “ư ư”

Vương Cẩu còn nói: “Mày vất vả rồi, nay trong nhà có khách, mày nằm ở phòng chứa củi đi, đừng đi ra ngoài, biết không? Đừng cho bọn họ thấy mày.”

“Ư ư……”

Tiếng bước chân của Vương Cẩu lại vang lên, chắc là vào bếp nấu cơm, lúc này, Thẩm Quyền thì thầm chỉ cho Lương Chấp nghe được: “Tôi nghi chỗ này có tổ chức chăn dắt người tàn tật đi ăn xin.”

Lương Chấp nghe vậy thì da đầu tê dại, cậu đưa tay lấy điện thoại di động.

Thẩm Quyền đè lại, lắc đầu nói: “Không có chứng cứ.”

“Đây……” Đây còn không phải là chứng cứ sao? Lương Chấp trợn mắt, muốn thông qua ánh mắt để nói lời muốn nói.

Thẩm Quyền nhếch khóe môi, độ cong kia không thể gọi là đang cười, màu đen trong con mắt hắn dung hợp với bóng tối, cả khuôn mặt lộ ra tà khí kỳ dị.

“Nạn nhân bị ngược đãi và kẻ ngược đãi là người thân.”

Lương Chấp nghe vậy thì ngẩn ra, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, khó chịu đến mức làm cậu gần như không thở được.

Trên mặt Thẩm Quyền vẫn là vẻ cười mà không cười, bộ dáng của nạn nhân bị ngược đãi đã hoàn toàn đưa hắn về quá khứ, trở lại đoạn thời gian tăm tối vô vọng kia.

Mà người tự tay đẩy hắn xuống địa ngục, chính là kẻ được gọi là người thân.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.