Bị Cách Ly Trong Nhà Bạn Trai Cũ

Chương 60



Sau hai ngày nghỉ cuối tuần không biết xấu hổ ở nhà, thứ hai Cam Điềm đi theo Giang Dĩ Hằng đến Aurora làm việc.

Đến giờ cơm trưa, Cam Điềm thấy kẻ cuồng công việc nào đó vẫn đang bận bịu liền lặng lẽ cầm thẻ nhân viên của anh xuống căngtin ăn cơm.

Vừa ăn vừa xuýt xoa khen sao cơm ngon thế này mà Giang Dĩ Hằng càng ăn càng gầy.

Trên đường trở về đi qua hoa viên nhỏ, chỉ thấy giữa khung cảnh lá vàng rơi rơi bay bay trong gió mùa thu, một con chó Shiba Inu và một con mèo vàng đang uể oải nằm ườn phơi nắng.

Hai chị gái phục vụ ở căng tin cầm đồ ăn đùa nghịch dụ dỗ bọn chúng nhưng chả đứa nào để ý chỉ phe phẩy môi cái đuôi.

Cam Điềm đi qua, hiếu kỳ hỏi, “Chúng nó tên là gì?”

“Cổ vịt cay và cocacola lạnh.”

“…Cái tên thật quái dị.”

“Giang tổng đặt đó.”

“À, thảo nào.”

Cam Điềm một bên thì ghét bỏ, quay người ánh mắt va phải con mèo sư tử Lâm Thanh khoan thai lắc lư bước tới cách đó không xa.

Con mèo mặc một chiếc váy ren, đội chiếc nơ bướm màu hồng, cái cổ trắng mượt đeo sợi dây chuyền trân châu viết tên của mình, nhìn cực kỳ ra dáng quý phu nhân.

Oa, cả mắt cũng là sắc xanh Tiffany xinh đẹp.

Trở lại phòng làm việc của Giang Dĩ Hằng, cô quơ quơ trước mặt người đàn ông một suất cơm gà quay và hộp sữa chua đào.

“Giang Dĩ Hằng, em đặc biệt mang cơm trưa về cho anh này.”

Hừ, mặc dù chỉ là đồ ăn thừa của cô.

Chưa nói hết câu, bàn tay nóng hổi của anh ngang ngược trèo lên bờ eo nhỏ nhắn, một cái tay khác luồn vào mái tóc mượt, ngón tay thon dài vuốt ve từng sợi tóc.

“…Nếu quan tâm đến anh thì cách xa ra một chút, không nên động tay động chân như vậy.”

Cam Điềm hối hận, mặc dù đã xin nghỉ phép thêm vài ngày, nhưng nếu biết người đàn ông này cứ bịa đặt làm trò như vậy thì chả rằng cô về thành Bắc còn hơn.

Ở chỗ này, lúc nào cũng có khả năng bị ăn sạch sẽ.

Không phải nói mười tên lập trình viên thì chín tên bị ED à, sao cảm giác tên trước mặt như con sói đói, trong đầu lúc nào cũng chỉ đến chuyện trên giường thế nhỉ.

“A—-“

Một tiếng hét thảm vang lên, nửa người trên của Cam Điềm bị đè chặt vào bàn mặt làm việc rộng rãi.

Khuôn mặt bé xíu nháy mắt đỏ bừng, tay nhỏ xô đẩy lồng ngực người đàn ông, “Rõ ràng buổi sáng đã làm ở phòng bếp…sao anh lại muốn nữa rồi? Giang Dĩ Hằng, anh có bệnh phải không? Em dẫn anh đi bệnh viện nam khoa chữa bệnh nhé!”

“Em mới có bệnh.” Anh nhéo má trừng phạt cô, “Tật có mới nới cũ.”

“Nào có!”

Cam Điềm hơi chột dạ, chẳng lẽ những việc dụ dỗ mồi chài các soái ca lúc trước bị anh phát hiện rồi?

“Đồ đần nào đó trước kêu thích nuôi chó Shiba và mèo vàng, kết quả lượn một vòng dưới vườn hoa thì lại vui vẻ chơi với con mèo khác.”

“Đây đâu thể tính là có mới nới cũ.”

Cam Điềm bận bịu thanh minh, bĩu môi, ” Chẳng qua em thấy con mèo sư tử kia dáng dấp như quý phụ sang chảnh, cho nên mới trêu chọc nó nhiều hơn chút thôi.”

“Chỉ thế thôi cũng bị phạt.”

Ánh mắt người đàn ông như chứa ý cười lấp lánh, nụ hôn triền miên nồng nhiệt rơi xuống bờ môi anh đào, mạnh mẽ tước hết hơi thở của cô.

Anh cắn cắn môi cô thì thào cảnh cáo, “…Không cho em chơi cùng con mèo khác.”

Cơ mặt Cam Điềm co giật, âm thanh ậm ừ trong cổ họng, “Ừm, anh thả em ra.”

“Em đốt lửa, tự mình giải quyết đi.” Tròng mắt đen sâu thẳm gần trong gang tấc, chứa ngọn lửa tình dục dữ dội.

Chỉ một tích tắc, tay nhỏ của cô bị anh kéo qua, ấn vào chỗ nhô cao dưới bụng, độ cứng rắn cùng kích thước khiến tay nhỏ không thể nắm lại, hơi nóng không ngừng truyền vào lòng bàn tay.

“Không thích, tay sẽ bẩn.”

Cô vừa mới dứt lời, anh lập tức đứng dậy, nơi riêng tư nổi cộm chắn trước khuôn mặt trắng như sứ của cô.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.