Chương 15: “Tôi chưa từng nghĩ đến việc ngủ riêng phòng.”
Giữa tiếng gió mùa đông, Thẩm Di không biết nên trả lời thế nào.
Trong lòng cô đã chuẩn bị trước cảnh tượng này, cho rằng sẽ ở một dịp trang trọng hơn để nghiêm túc nói cho anh ta biết.
Nhưng chưa từng nghĩ sẽ bị bắt gặp đột ngột như thế.
Lần cuối cùng hai người tạm biệt chỉ mới cách đây mấy ngày, bởi vì Lạc Sa đột nhiên xuất hiện làm náo loạn bữa tiệc sinh nhật của Chu Phục Niên, còn phá hủy buổi lễ đính hôn của bọn họ, cho nên anh ta vẫn luôn bám dính lấy cô, muốn nói chuyện với cô, cố gắng giải thích và dỗ dành cô nguôi giận. Nhưng rõ ràng cô rất phản cảm, không muốn nghe anh ta nói chuyện, trên mặt anh ta hiện lên vẻ lo lắng thường ngày hiếm thấy.
Từ nhỏ đến lớn không phải bọn họ chưa từng cãi nhau, cũng từng có lúc cô tức giận không muốn để ý đến anh ta. Nhưng mâu thuẫn sẽ qua đi, bọn họ cũng sẽ hòa hảo.
Qua mấy ngày, thiếu gia nhà họ Chu lại đến nhà họ Thẩm, tiếp tục đi tìm Thẩm Di, tiếp tục đến trước mặt cô rồi hai người vẫn tốt như trước.
Mâu thuẫn lần này thoạt nhìn cũng không khác trước kia là bao, rồi cũng sẽ qua đi.
Mấy ngày nay Chu Diệc Hành không rảnh, liên tục gửi quà cáp qua bên này, còn không phải tặng cho có lệ mà dường như đều là những món quà anh ta đích thân chọn lựa kỹ càng.
Biết cô tức giận, công tử nhà họ Chu cụp đuôi xuống, cẩn thận dỗ dành người ta.
Nhưng cũng chỉ mới mấy ngày không gặp mà tình thế đã hoàn toàn thay đổi, không còn giống như trước kia.
Anh ta bây giờ giống như tảng đá đứng trên vách núi, không dám đối mặt với gió lớn, không dám đi ngẫm xem tiếng gọi ‘bà chủ’ của Phùng Dư là thế nào.
Anh ta cũng có trợ lý, từ trước đến nay anh ta đều cho rằng xưng hô này sẽ do trợ lý của anh ta gọi cô, chứ không bao giờ nghĩ rằng đó lại là Phùng Dư – trợ lý của Chu Thuật Lẫm.
Cô sẽ đứng bên cạnh anh ta, khi người khác nhìn thấy cô đều phải mỉm cười gọi cô một tiếng ‘bà Chu’, nhưng là ‘bà Chu’ của anh ta.
Chu Diệc Hành nắm chặt tay, toàn bộ sức lực trong cơ thể vô cớ bị rút cạn, cả người chợt trở nên trống rỗng.
“Di Di…”
“Tôi và Chu Thuật Lẫm đã kết hôn rồi.”
Ánh mắt Chu Diệc Hành đột nhiên lóe lên. Mọi may mắn ẩn giấu trong vách đá vừa nãy đã bị đào sạch.
Dù đã có lòng cảnh giác nhưng anh ta vẫn cho rằng hai đường thẳng này không có khả năng giao nhau, thế nhưng chỉ mới mấy ngày trôi qua mà hai đường thẳng này đã thực sự giao nhau.
Gân xanh thấp thoáng trên mu bàn tay, nắm tay siết chặt khẽ run.
Sự thật đang nói cho anh ta biết, mâu thuẫn lần này không hề giống như trước kia.
Thiếu niên quá mức kiêu ngạo vẫn không muốn tiếp nhận phần hiện thực mổ xẻ này.
Trong đầu anh ta như nổ tung từng tiếng ầm ầm, xoay chuyển qua mấy khúc cua rồi bắt đầu động não.
Sau một lúc im lặng, anh ta chủ động tìm ra lý do cho cô, giọng nói khàn khàn như tờ giấy nhám: “Là vì chuyện của nhà họ Thẩm nên em phải kết hôn sao?”
Anh ta dùng tốc độ nhanh nhất để bình tĩnh lại, nhìn vào mắt cô, hoang tưởng chờ đợi đáp án của cô.
Dường như anh ta đang cần một lý do để thuyết phục bản thân, chỉ cần một lý do thôi.
Cho dù đã phải đối mặt với hiện thực không thể thay đổi.
Lý do này cho dù do anh ta đưa ra cũng được —— chỉ cần cô khẳng định cho lý do này.
Có thể là bởi vì bất kỳ nguyên nhân bên ngoài nào, nhưng không thể bởi vì Chu Thuật Lẫm.
Loại bỏ tất cả hình dung phức tạp, trọng điểm đơn giản nhất quả thật là như thế. Thẩm Di gật đầu: “Phải.”
Lông mày cau chặt của anh ta thoáng buông lỏng, cuối cùng cũng trút bỏ được gánh nặng nặng nề nhất.
Chu Diệc Hành bước tới ôm cô vào lòng. Anh ta chỉ trông gầy gò, nhưng cô thật sự quá ốm yếu.
Cằm anh ta đặt trên vai cô, một lúc lâu sau vẫn không nói gì, giống như chỉ muốn một cái ôm đơn giản. Đầu chóp mũi là mùi hương thoang thoảng trên người cô, có một cảm giác yên bình khó diễn tả.
Ở nơi cô không nhìn thấy, khóe mắt anh ta như bị gió thổi mà trở nên đỏ bừng.
“Xin lỗi.” Giọng Chu Diệc Hành rất nhẹ nhàng và chậm rãi: “Đợi anh xử lý xong mọi chuyện…”
Thẩm Di ngắt lời anh ta: “Chúng ta hết khả năng rồi.”
Chu Diệc Hành nhắm mắt lại, không nghe nữa, xoay người sải bước rời đi.
Đến bây giờ anh ta vẫn chưa hiểu tại sao Lạc Sa có thể trốn thoát được một cách dễ dàng dù đang bị nhiều người theo dõi; tại sao cô ta có thể dễ dàng đột nhập vào một nơi có an ninh cực kỳ chặt chẽ như vậy.
Cứ như thể cô ta có khả năng phi thường gì đó, nhận được sự giúp đỡ mạnh mẽ nào đó.
Trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, nhưng lại không có nơi nào giải tỏa. Trong khoảng thời gian này, rõ ràng anh ta đã bị người phụ nữ kia quấy nhiễu đến phiền não.
Vừa nghĩ tới Chu Thuật Lẫm, đáy mắt anh ta chợt hiện lên vẻ u ám.
Ân oán gút mắc giữa bọn họ quấn chặt lấy nhau, hoàn toàn không thể tách rời.
Phùng Dư tự nhiên phải chứng kiến đợt sóng này, cũng không biết phải làm sao. Từ nãy đến giờ anh ấy vẫn giữ nguyên sự yên lặng, giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình đến mức thấp nhất.
Thẩm Di nhìn theo bóng lưng của Chu Diệc Hành vài giây, không biết đang suy nghĩ gì, giây lát sau mới lẳng lặng dời ánh mắt, nói với Phùng Dư: “Theo tôi vào nhà đi.”
Cô đã thu dọn một số thứ cần mang theo, hôm nay chỉ cần dọn qua đó là được.
Đồ đạc của cô ở nhà họ Thẩm đương nhiên là rất nhiều, nhưng không cần mang theo toàn bộ, cũng không cần chuyển hết một lần.
Phùng Dư gọi điện thoại, chẳng mấy chốc đã có mấy người đàn ông to con tới hỗ trợ.
Phù Lam vừa bưng cho Trầm Hàm Cảnh một đ ĩa bánh ngọt, là bà đặc biệt nhờ dì giúp việc làm không quá nóng. Lúc nhìn thấy cảnh này, bà dừng bước, ngồi xổm xuống hỗ trợ sửa sang lại đồ đạc, gói ghém cẩn thận mấy quyển sách.
Bà hỏi: “Con chuyển đi sớm vậy sao?”
Thẩm Di trả lời: “Đi qua đó xem trước ạ.”
Ngoại trừ đi học ở bên ngoài thì Thẩm Di luôn sống trong nhà. Phù Lam không quen với việc cô rời đi, nhưng lý trí lại nói cho bà biết sau khi kết hôn đi ra ngoài ở là chuyện rất bình thường.
“Chọn xong chỗ chưa?”
“Ở bên phía Lộc Viên, không xa lắm đâu ạ.”
Phù Lam khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã biết, nhưng không buông tay ra được. Bà giúp cô một tay, Thẩm Di nhận lấy vali hành lý, nói: “Mẹ đi tìm Hàm Cảnh đi, bên con không sao đâu.”
Phù Lam sửng sốt, bấm nhẹ vào lòng bàn tay. Bà không nói gì, chỉ đi theo bước chân của bọn họ, cùng bọn họ ra ngoài.
Nhóm người Phùng Dư đã sắp xếp đồ đạc đâu vào đấy.
Phù Lam bỗng nhiên bắt lấy cổ tay Thẩm Di, thấp giọng nói: “Con đang trách mẹ thiên vị đúng không?”
Bà có chút luống cuống, cân nhắc xong vẫn do dự mở miệng hỏi. Có mấy lời bà vốn giấu nhẹm, nhưng nghĩ mãi cũng không hiểu, chi bằng giáp mặt hỏi thẳng.
“Cũng không phải vậy.” Thẩm Di cười cười, không để ý lắm: “Chỉ là cảm thấy mẹ dồn nhiều tâm tư và sức lực lên người em ấy như thế, đương nhiên con cũng có chút chạnh lòng.”
Cô giống như chỉ đang nhắc đến một chút chuyện nhỏ không đáng kể.
Phù Lam rơi vào trầm mặc, cụp mắt xuống, mày cau chặt.
Đúng vậy, bà đã dồn quá nhiều tâm tư cho Thẩm Hàm Cảnh, gần như chiếm hơn phân nửa. Một là vì bà thương cô ta là cô nhi, hai là vì sức khỏe cô ta không được tốt, cứ quan tâm lo lắng mãi, sự chú ý của bà cũng vô thức hướng quá nhiều về cô ta.
“Sau này con không ở nhà, mẹ cũng có thể chăm sóc em ấy tốt hơn.”
Phù Lam đột nhiên giương mắt nhìn về phía cô: “Con không được nói như vậy…”
Thẩm Di thờ ơ lắc đầu, chuẩn bị rời đi.
Phù Lam cũng không chịu buông tay, đầu ngón tay thoáng dùng sức: “Di Di, lần này để con phải chịu ấm ức rồi.”
Thẩm Di đột nhiên hỏi: “Nếu như Hàm Cảnh kết hôn với người khác, mẹ có nỡ không?”
Phù Lam sửng sốt. Hiển nhiên bà chưa từng nghĩ đến khả năng này.
Thẩm Di cũng chỉ là chợt nghĩ đến vấn đề này, không có ý chấp nhất muốn nhận được đáp án. Thấy Phùng Dư đã cất đồ xong, cô bèn bỏ cánh tay bà đang nắm lấy mình ra, lên xe rời đi.
Nhìn xe chạy đi, Phù Lam muốn ngăn lại nhưng không kịp. Bà chậm rãi há miệng, muốn nói gì đó nhưng giống như có một cục bột nhão chặn họng bà lại.
Không phải, ngay từ đầu là Diệc Hành và Di Di thì bọn họ đều rất yên tâm. Nhưng ai có ngờ được chuyện bất ngờ lại xảy đến.
Mà cho dù tạm thời đi tìm những gia đình giàu có khác ngoài nhà họ Chu để liên hôn thì mọi thứ cũng không còn kịp nữa.
Chuyện này còn chưa từng nghĩ tới, làm sao có thể nói là bà có nỡ hay không?
Trái tim chợt nổi lên một cảm giác nóng rát, nóng đến nỗi muốn bốc cháy thành một cái hố.
Phù Lam đột nhiên giật mình nhận ra một vấn đề ——Di Di luôn đẩy bà ra, đẩy rất xa.
Bà vừa muốn đến gần cô, Di Di liền bảo bà đi tìm Hàm Cảnh, cứ vừa đến gần là cô lại bảo bà đi tìm Hàm Cảnh.
Lần nào cũng như thế.
Lần trước bà hỏi vì sao không gọi bà đi thử đồ cưới cùng cũng như thế, Di Di nói không phải bà muốn đi cùng Hàm Cảnh sao?
Không biết bắt đầu từ khi nào, đây đã trở thành lý do chính đáng để hai người cách xa.
Thẩm Di cũng không chấp nhất những vấn đề kia, về phương diện tình cảm cô luôn có chút lãnh đạm. Bất luận là tình yêu hay là tình thân thì cô cũng không thể đắm chìm quá nhiều vào đó. Mà điều này đôi khi cũng là chuyện tốt.
Sau khi đến nhà mới, Phùng Dư mở cửa ra.
Bên trong thoáng đãng sạch sẽ.
Đã được thu dọn xong, đầy đủ mọi nội thất.
Cô chỉ cần mang những gì muốn mang là được, không mang cũng không sao.
Bởi vì diện tích lớn nên tầm nhìn rất rộng rãi, thậm chí còn đẹp hơn cả trên ảnh. Căn hộ này còn nằm ở tầng cao nhất, khi mở rộng hết rèm cửa sổ ra là có thể nhìn thấy toàn bộ thế giới bên ngoài qua cửa sổ sát đất.
Chỉ vừa liếc mắt nhìn, Thẩm Di đã rất thích.
Phùng Dư chỉ đạo người thu dọn đồ đạc, nói với cô: “Bà chủ, ngày mai sẽ có dì giúp việc đến quét dọn và sắp xếp lại.”
Thẩm Di gật đầu.
Cô vốn định sau khi chuyển đồ tới đây sẽ quay về nhà họ Thẩm một chuyến, nhưng vừa nãy đã xảy ra chút xích mích, cô vô thức muốn tránh né, cho nên định đêm nay sẽ ở lại đây luôn.
Sống thử mấy ngày trước khi Chu Thuật Lẫm trở về cũng là một chuyện tốt.
Phùng Dư cũng không quấy rầy nhiều, sắp xếp xong thì lập tức rời đi.
Anh ấy cảm thấy hôm nay mình đã biết được quá nhiều chuyện.
Sau khi trở lại xe, anh ấy cũng không vội lái xe đi ngay mà trước tiên báo cáo mọi chuyện vừa xảy ra ở cửa cho Chu Thuật Lẫm biết.
….
Thẩm Di đi dạo một vòng để tham quan nơi này. Tổng thể trang trí theo lối tối giản, lấy gam màu lạnh làm chủ đạo, có thể đây là phong cách thường ngày của anh. Rất đơn giản nhưng cũng không kém phần thẩm mỹ.
Sau khi xem xong một vòng, Thẩm Di dời ánh mắt về phòng ngủ phụ. Mặc dù là phòng ngủ phụ nhưng diện tích cũng không nhỏ, chỉ hơi kém phòng ngủ chính một chút.
Bên trong đã có các loại đồ dùng. Ngẫm nghĩ một lúc, Thẩm Di mang quần áo của mình bỏ vào trong đó.
Bọn họ chỉ được xem là một cuộc giao dịch. Cho nên mặc dù ở chung một nhà nhưng chắc là mỗi người một phòng chứ nhỉ?
Cô cũng không thể tưởng tượng được họ sẽ sống chung trong một căn nhà như thế nào.
Buổi tối, Thẩm Di nằm trên sô pha đọc sách, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, cô mở Wechat lên.
Cuộc trò chuyện với Chu Thuật Lẫm vẫn đang dừng lại ở câu nói [Chúc ngủ ngon] của cô.
Thẩm Di bối rối suy nghĩ lại, bọn họ là vợ chồng mới cưới… Tần suất trò chuyện như vậy liệu có ít quá không?
Sự im lặng của anh có thể hiểu được, có thể là do công việc quá bận rộn không có thời gian nghỉ ngơi, dù sao anh cũng đang đi công tác —— nhưng bản thân cô lại không nói gì.
Từ sau khi biết ‘chủ nhân của Cullinan’ chính là Chu Thuật Lẫm, cô giống như trở thành một kẻ câm.
Thẩm Di úp ngược cuốn sách đang cầm trên tay lên đùi, soạn tin nhắn, muốn chia sẻ với anh cuốn sách cô định chia sẻ ngày hôm qua.
Rất khó để tưởng tượng, lúc bọn họ hồn nhiên không biết gì về thân phận đối phương đã chia sẻ cho nhau nào là phim, sách và đủ các thứ, cứ thế đã kéo dài được một khoảng thời gian khá dài.
Giống như những người bạn qua thư ở hai nơi khác nhau trên thế giới, trao đổi với nhau bằng thư từ. Chẳng qua bây giờ là thời đại Internet nên việc trao đổi thông tin cũng được thuận tiện hơn.
Lúc này ở New York, Chu Thuật Lẫm đang họp.
So với Bắc Thành thì nước ngoài mới chính là sân nhà của anh, dù sao anh cũng đã hoạt động kinh doanh ở bên đây nhiều năm.
Một số báo cáo được đưa lên, thấy người đàn ông ngồi ở vị trí chính giữa rõ ràng không hài lòng, trong phòng họp càng thêm yên tĩnh.
Yên tĩnh đến nỗi còn nghe được cả tiếng kim rơi.
Rõ ràng nhiệt độ trong phòng rất vừa phải nhưng sau lưng bọn họ vẫn đổ một lớp mồ hôi mỏng, áp lực đ è xuống theo từng tầng.
Đã có thể tưởng tượng được tình huống sắp tới sẽ tồi tệ như thế nào.
Chu Thuật Lẫm cau mày.
Lúc này, đột nhiên điện thoại vang lên âm báo tin nhắn, anh cũng không kiêng dè gì mở ra nhìn lướt qua.
Sau khi thấy rõ tin nhắn, anh có hơi bất ngờ.
Anh vốn tưởng hộp thoại này lại tiếp tục im ắng thêm một ngày.
Anh giơ tay đặt tài liệu trong tay xuống, tuyên bố hôm nay tới đây là kết thúc, ra hiệu cho mọi người ra về.
Phản ứng đầu tiên của những người bên dưới là kinh ngạc ngước mắt lên.
Vốn đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng chờ nhận sự đánh giá tàn nhẫn và sắc bén, không ngờ trận chiến đã bày binh bố trận lại đột ngột rút về, những làn sóng mạnh mẽ trong trí tưởng tượng cũng không hề xuất hiện.
Bọn họ kịp phản ứng, vội vàng cụp mắt lục tục ra về.
——Mặc kệ vì sao cảm giác lạnh lẽo giữa hai đầu lông mày của anh Chu bị xua tan trong nháy mắt, chỉ cần thoát được ải này là được rồi.
Chu Thuật Lẫm trả lời tin nhắn.
Vẫn giống như lúc trước, đáp lại lời giới thiệu đơn giản của cô.
Cứ như thể anh vẫn là ‘chủ nhân của Cullinan’ chứ không phải Chu Thuật Lẫm vậy, bọn họ cũng không đột nhiên đăng ký kết hôn.
Nhưng sau khi hàn huyên hai câu, anh trả lời: [Bên em có cuốn sách này đúng không?]
Thẩm Di không chút đề phòng đáp: [Có, tôi vừa xem xong.]
Anh nói: [Tôi không có cuốn này. Sau khi về cho tôi mượn xem thử được không?]
——Một câu nói đơn giản đã kéo cô về hiện thực.
Bọn họ đã kết hôn và sống cùng nhau. Nếu có sách hay đề cử, cô có thể trực tiếp đưa cho đối phương xem.
Thẩm Di cúi đầu nhìn, mái tóc đen rủ xuống, trượt xuống hai bên má. Cô đột nhiên cuộn tròn đầu ngón tay, đáp lại một tiếng [Được].
Cứ thế kết thúc cuộc trò chuyện thì hình như hơi lạnh lùng, cô lại hỏi thêm một câu: [Bây giờ anh vẫn đang bận việc sao?]
Chu Thuật Lẫm liếc nhìn chỗ ngồi vừa rồi, trả lời: [Không bận.]
Nhìn tin nhắn trò chuyện trên màn hình, ánh mắt của anh có chút ôn hòa, đầu ngón tay điểm nhẹ vào viền điện thoại.
Phùng Dư đã báo cáo với anh chuyện Chu Diệc Hành tới tìm cô, chỉ là anh không có ý định nhắc tới với cô.
–
Thẩm Di ở nhà mấy ngày để chuẩn bị cho cuốn sách mới. Cô đã chuẩn bị gần xong các tài liệu chuyên môn cần thiết, có thể sẽ sớm bắt đầu viết truyện.
Đêm trước khi anh trở về, cô chỉ bật một chiếc đèn sàn cạnh ghế sofa, đóng rèm cửa sổ và mở một bộ phim để xem.
Ánh đèn mờ nhạt rất thích hợp xem phim. Cũng không biết từ lúc nào, cô nằm trên sô pha rồi cứ thế ngủ thiếp đi.
Lúc Chu Thuật Lẫm về đến nhà thì trời đã muộn, vừa mở cửa ra anh đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Người đàn ông mặc áo khoác màu đen, khí chất trang nghiêm, như thể gió tuyết trên người vẫn chưa tan hết. Bên cạnh có một chiếc va li hành lý, rõ ràng vừa mới trở về nhưng lại không vội vào nhà, cứ thế đứng ở cửa nhìn một lúc với vẻ thích thú.
Anh rời mắt khỏi người người cô, bình tĩnh đánh giá qua căn nhà, ánh mắt lướt qua phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ. Cửa phòng ngủ phụ không đóng kín nên có thể nhìn thấy được đại khái tình huống bên trong.
Anh cũng không bất ngờ, khẽ nhếch môi cười.
Khoảnh khắc tấm chăn lớn đắp lên người, Thẩm Di mở đôi mắt ngái ngủ ra, tầm mắt mông lung. Cô chỉ im lặng nhìn anh, giống như vẫn chưa hoàn hồn sau chuyện vừa xảy ra.
Anh cởi áo khoác ra vắt trên cánh tay, trên người chỉ mặc một chiếc áo len cashmere khá thoải mái, dưới ánh đèn mờ ảo có vẻ như sự lạnh lùng cũng dịu đi.
Động tác Chu Thuật Lẫm hơi dừng lại, thấy cô đã tỉnh bèn đặt tấm chăn sang một bên.
Cô xem một bộ phim cũ, hiện tại bộ phim đã chiếu xong, trên màn hình dừng ở chỗ kết thúc.
Anh thấp giọng hỏi: “Em đang xem gì thế?”
Thẩm Di trả lời tên bộ phim, cũng chậm rãi phản ứng lại, chào hỏi anh: “Anh về rồi à.”
“Ừ, vừa mới tới.”
“Tôi nhớ hình như là chuyến bay ngày mai mà?”
“Xong việc sớm nên tôi đổi lịch bay.”
Anh nhìn đôi mắt ngái ngủ của cô, khẽ nhếch môi: “Về phòng ngủ đi.”
“Ừm, được, anh cũng ngủ sớm đi nhé.” Cô tiện tay muốn ôm tấm chăn kia đi, trở về phòng ngủ phụ.
Vẫn đang còn say ngủ nên cô chưa kịp tỉnh táo lại.
Chu Thuật Lẫm đứng nhìn cô ôm tấm chăn của anh về phòng ngủ của cô.
Bình tĩnh nhìn một lát, anh lười biếng dựa vào sô pha, lên tiếng: “Thẩm Di, tôi vẫn thích ở trong phòng ngủ chính hơn.”
Thẩm Di dừng bước, ngẫm nghĩ câu nói của anh.
Phòng ngủ chính vừa rộng rãi lại có nhiều tiện nghi hơn, cho nên cô có thể hiểu được chữ ‘vẫn thích’ của anh. Nhưng chẳng phải cô đã để lại phòng ngủ chính cho anh rồi sao?
Cô có chút mơ màng suy ngẫm về vấn đề mâu thuẫn này.
“Ồ…được?”
Chu Thuật Lẫm gật đầu: “Đồ đạc để ngày mai rồi hẵng dọn, em vào đó ngủ trước đi.”
“Gì cơ….?”
Thẩm Di giật mình ngước mắt nhìn anh. Rõ ràng cô có thể hiểu nghĩa từng chữ một, nhưng sao khi thốt ra từ miệng anh thì lại thấy khó hiểu thế nhỉ?
—— Anh có ý gì?
Chẳng lẽ, anh vốn muốn ở cùng cô trong phòng ngủ phụ?
“Vẫn thích ở trong phòng ngủ chính hơn” tức là, anh muốn bây giờ hai người họ chuyển sang phòng ngủ chính sao?
Chu Thuật Lẫm lặng lẽ quan sát từng cử động cứng đờ của cô, còn cô thì cứ đơ ra như thế nhìn anh.
Anh khẽ nhướng mày, trầm giọng hỏi: Có vấn đề gì không?
Có đấy.
Cô có rất nhiều vấn đề.
Cơn buồn ngủ của Thẩm Di hoàn toàn biến mất, cô lập tức rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Khó xử qua đi, cô vẫn hỏi: “Chúng ta, phải ở chung một phòng sao?”
Chu Thuật Lẫm dường như cũng rất kinh ngạc khi cô hỏi vấn đề này. Anh nhướng mày, đột nhiên cười nói: “Tôi chưa từng nghĩ đến việc ngủ riêng phòng.”
<!– vuông –> <!– AI CONTENT END 1 –>