Trịnh Tình Mạn vốn có tính tình ngay thẳng, nên từ nhỏ đã không ưa nổi em trai của mình. Lần này cô mang trong lòng một bụng lửa giận đến gặp hắn, lại bị cánh cửa sắt nặng nề chặn ở bên ngoài.
Trịnh Tình Mạn mở điện thoại bỏ số điện thoại của Trịnh Thù Quan ra khỏi danh sách đen, gọi điện cho hắn nhưng không ngờ lại phát hiện mình cũng bị chặn rồi, thế là cô lại đưa số điện thoại xui xẻo này vào danh sách đen lần nữa. Cô lấy từ dưới ghế phụ một chiếc điện thoại vệ tinh, tận dụng hệ thống mới nhất tiến hành nhắn tin khủng bố điện thoại của Trịnh Thù Quan.
Kết quả của vụ khủng bố khiến cô hơi bất ngờ, Trịnh Thù Quan không để ý đến cô, ngay cả một câu chửi “ĐM” cũng không thèm trả lời.
Cô cau mày, lập tức gọi điện cho hôn phu của mình: “Em nghe nói dạo này anh chơi khá thân với nó phải không? Vậy nói cho em biết nó với người kia thế nào rồi? Nó đi hại ai cũng được, tại sao lại động vào trẻ vị thành niên?”
Câu hỏi này Lý Lý Tưởng phải trả lời thế nào đây?
Anh ta nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Dù sao cũng là em trai của em mà, anh biết em lo lắng nó hư hỏng, nhưng sự thật không phải vậy đâu. Anh không biết rõ tình hình cụ thể của hai người, nhưng trẻ vị thành niên thì chắc là không đâu. Huống hồ, nếu thật sự động vào trẻ vị thành niên thì hắn cũng không ngu đến mức trực tiếp đăng lên mạng.”
Trịnh Tình Mạn coi nửa đầu câu nói của Lý Lý Tưởng như lời nói xàm, nhưng nửa sau đúng là cũng có lý, cái đầu nóng dần dần bình tĩnh lại nên cô chuyển sang chất vấn anh ta: “Được rồi, có thành niên hay không em không quan tâm nữa, em chỉ hỏi anh một câu, anh có phải đã đi hợp tác với nó rồi không?”
Người ở đầu dây bên kia cố tình né tránh câu hỏi: “Em cứ quan tâm đến thằng em trai đã lớn của em làm gì? Mới về ngày đầu tiên đã không về nhà, em nghĩ anh không biết ghen không biết giận à?”
Trịnh Tình Mạn đợi một lúc vẫn không nghe thấy câu trả lời thừa nhận hay phủ nhận, ngược lại còn nghe thấy những lời yêu đương linh tinh này, lại hỏi một lần nữa: “Anh có phải đã đi hợp tác với nó rồi không?”
Giọng nói trầm ấm, quyến rũ của vị hôn phu vang lên, tràn đầy sức hấp dẫn: “Bé yêu à, anh nhớ em lắm. Em đi một chuyến là đi tận nửa năm, vốn dĩ chúng ta gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, lần này em cuối cùng cũng về mà cứ quan tâm người khác miết, em nghĩ anh ở cái tuổi này sẽ không giận dỗi với em à?”
Nghe đến đây Trịnh Tình Mạn đã hiểu rõ, khóe miệng khẽ nhếch lên, một lần nữa lặp lại: “Anh có phải đã đi hợp tác với tên đó rồi không?”
Đối phương im lặng thật lâu, nhỏ giọng nói: “Đừng hỏi nữa… đừng hỏi nữa…”
Chắc chắn là đã hợp tác rồi, mà còn nếm trúng cay đắng, đến giờ vẫn còn thấy đau đây.
Hai người dù sao cũng là người yêu chưa cưới, giấy đăng ký kết hôn còn chưa lấy, chưa đến mức vợ chồng cùng lòng nên cô vẫn còn tâm trạng mà hả hê khi thấy người gặp hoạ: “Lúc trước em đã nói thằng nhóc đó không phải dạng vừa đâu, anh đi hợp tác với nó, nó không lột sạch quần áo của anh thì không phải họ Trịnh.”
Trịnh Tình Mạn quở trách hôn phu một trận, không có nhúng tay muốn bọn họ dừng giao dịch, cũng không muốn làm khó dễ món đồ chơi trên giường quyến rũ của mình, chỉ là có một nghi vấn cô nhất định phải làm rõ:
“Anh gọi điện cho em nhanh như vậy, có phải là do nó bảo không?”
Lý Lý Tưởng thở gấp, phản ứng bản năng của anh ta chính là câu trả lời tốt nhất.
Trịnh Tình Mạn cười nhạt hai tiếng, đôi mắt màu xanh nhạt cũng dần nheo lại: “Hay lắm, đã phòng bị từ trước rồi à, được, em muốn coi có thể tìm ra ai thắng ai thua trong năm nay không!”
Cô cúp điện thoại của Lý Lý Tưởng, dựa vào lưng ghế mỉm cười.
Đợi đấy, chị sẽ đến trừng trị mày.
***
Mấy ngày kế tiếp trời yên biển lặng.
Thời gian nhanh chóng trôi đến ngày Mạch Kính quay lại trường gặp giáo sư, chốt bản luận văn tốt nghiệp cuối cùng.
Trên chiếc giường gỗ cũ kỹ, Mạch Kính mở mắt ra, đôi mắt trống rỗng nhưng nhanh chóng tập trung vào chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh đang treo giữa trần nhà.
Lúc này đã gần đến mùa hè, ánh nắng mặt trời lẽ ra phải rực rỡ và oi bức, nhưng lại bị một lớp rèm dày che khuất khiến căn phòng chật hẹp, tầm nhìn tối tăm.
Mỗi khi hít thở cậu đều cảm nhận được một cơm đau nhói từ sâu trong lồng ngực, kèm theo tiếng ù tai, trong không khí pha lẫn mùi tẩy rửa hương chanh và mùi gỗ mục nát xộc thẳng vào mũi.
Cậu vừa cử động một chút khiến cơn đau lập tức ập đến như thủy triều dâng lên, xương cốt như cũng muốn than đau.
Quần áo trên người cậu vẫn còn nguyên vẹn, là một bộ đồ ngủ liền thân cao cấp, đường may tinh xảo và cảm giác êm ái hoàn toàn bỏ xa những bộ đồ được quảng cáo là cao cấp trên thị trường. Chỉ có điều liếc nhìn một cái trong căn phòng này sẽ không thấy bóng dáng đôi giày nào, nội thất xung quanh cũng không hề ăn nhập với bộ đồ ngủ này.
Sàn nhà mặc dù đơn điệu cũng không bị dơ bẩn, Mạch Kính nhẹ nhàng bước xuống giường kéo tấm rèm dày nặng ra khiến ánh sáng bên ngoài tràn vào, dưới lầu không có ai đi lại.
Những ngôi nhà xung quanh được xây bằng gạch đỏ trông rất kiên cố, tường nhà phủ đầy những mảng lá xanh mướt của bạch đằng và dây thường xuân, nhưng dưới lớp lá đó là những vết rạn nứt đã in hằn trên tường sau bao nhiêu mùa mưa nắng, hé lộ vẻ yếu ớt tràn đầy tang thương.
Đây là ngôi nhà cũ mà Mạch Kính đã sống hơn mười năm.
Cũng là một nhà tù mới.
Đôi mắt đen nhánh đảo quanh tầng một, rồi dừng lại ở những song sắt mới lắp đặt trên cửa sổ.
Mạch Kính cảm thấy không ổn.
Thực ra sau khi tiếp xúc, cậu phát hiện hành động của Trịnh Thù Quan có phần giống với những gì đã đọc được trong nguyên tác, nhưng cũng có nhiều điểm khác biệt.
Có lẽ vì cậu đã biết trước bản tính của Trịnh Thù Quan, nên hắn ở trước mặt cậu cũng không thèm giả vờ nữa. Cái gọi là tên côn đồ khoác tây trang, khi cởi quần áo cũng chỉ là một tên cuồng ôm ấp đến phát rồ mà thôi.
Có đôi khi Mạch Kính ngửa đầu lên, đôi mắt ướt nhẹp nhìn hắn nhưng trong lòng luôn tự hỏi, người này sao mà lại dính người thế nhỉ?
Hồi trước ông giáo sư bảo hắn là một miếng bánh gạo to, lúc đó Trịnh Thù Quan còn thấy sốc và ấm ức lắm.
Nhưng mà hình tượng này không phải rất sống động sao?
Dĩ nhiên Mạch Kính chỉ dám lẩm bẩm trong lòng vài câu, không dám nào nói thẳng ra trước mặt hắn. Chủ yếu là sợ mông không chịu nổi, các bộ phận khác cũng sẽ bị liên lụy.
Bàn tay đeo chiếc vòng xám bạc đưa ra vô thức ấn vào khung cửa sổ, Mạch Kính chợt nhận ra dường như mình đã quen với những hành vi giam cầm dồn dập của Trịnh Thù Quan.
Nhưng cậu cũng không vì thế mà cảm thấy ngột ngạt nữa.
Thậm chí đôi khi cậu còn nghĩ, nếu như tác giả gốc là đấng sáng thế, dùng những tình tiết giam cầm để đắp nặn nên một nhân vật cứng cỏi như cậu, có lẽ còn tốt hơn là dùng tình tiết một người trải qua cảnh nhà tan cửa nát vẫn cố gắng chống chọi, không chịu khuất phục chứ?
Càng đến gần thời điểm xảy ra “Sự kiện bệnh tâm lý tập thể ở vịnh Lệ Chi” trong nguyên tác, cậu càng dễ có nhiều suy nghĩ lung tung.
Đầu óc không tập trung, dễ dàng phớt lờ những âm thanh từ nơi khác.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, một bóng đen lặng lẽ tiến lại gần rồi từ trên cao rơi xuống đất, giọng nói chứa đựng sự tò mò và mệt mỏi khàn khàn vang lên: “Đang đợi anh về à?”
Bóng dáng nhỏ yếu bất lực bị đè chặt vào ô cửa sổ đóng kín, cảm giác ấm áp xuyên qua lớp vải mỏng truyền đến cơ thể của Mạch Kính.
“Ừm… ừm, đang đợi anh, đang đợi anh, đừng hôn nữa, môi em sắp nứt hết rồi.” So với trước đây, giờ cậu có thể nhíu mày nhỏ giọng bày tỏ sự bất mãn của mình.
Mặc dù làm vậy cũng không có ích gì.
Môi không cho hôn, vậy cũng có nghĩa những chỗ khác phải chịu tội thay.
Trịnh Thù Quan cười khẽ, lẩm bẩm “anh biết rồi”, sau đó cúi đầu đặt môi lên cổ tay mảnh khảnh chậm rãi cọ xát.
Chẳng sợ có thuốc bồi bổ, bởi vì túng dục quá độ nên cậu chỉ có thể ăn cháo loãng để tẩm bổ cơ thể yếu ớt. Mặc dù sắc mặt đã hồng hào hơn nhưng thân hình vẫn gầy yếu, cổ tay mảnh khảnh nhưng lúc chạm vào lại mềm mại trơn láng, nổi rõ những đường gân xanh.
Trịnh Thù Quan dán sát vào đó, dùng môi chạm vào cổ tay mềm mại, cảm giác ấm áp và tinh tế kích thích dục vọng bùng cháy như lửa lan ra thảo nguyên.