Bích Đào Tại Lân Gia

Chương 24



Chân ta mềm nhũn, người mệt lả, có chút sợ hãi.

Hắn vội vàng ôm ta dậy.

Ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Cố Lân, bao lâu rồi chàng không quỳ bàn giặt quần áo?”

Hắn cười nói: “Quỳ, về nhà sẽ quỳ.”

Hoàng đế rời khỏi thành Dương Châu, ta theo phu quân ta dẫn Nguyên Phương và Quý Phương đi du hồ.

Thuyền thong thả đi trong đầm sen, có một chiếc thuyền khác lại gần, có người cách bờ mà hô: “Cố đại nhân.”

Phu quân ta ngẩng đầu nhìn, đứng dậy: “Thỉnh an Trung đường đại nhân.”

Tim ta đập thình thịch, cũng đứng dậy.

Trương Trung đường đứng trên mũi thuyền, nhìn phu quân ta, lại nhìn ta. Nhìn Quý Phương trong lòng ta, lại nhìn Nguyên Phương bên chân ta.

Phu quân ta chỉ ta nói: “Đây là nội tử.”

Con ta Nguyên Phương chỉ mũi mình nói: “Ta là khuyển tử.”

Trương Trung đường ha ha cười, nói với nó ngoan, lại nhìn ta.

Ta liền hành lễ với ông: “Thỉnh an Trung đường đại nhân.”

Ông không hề kiêng dè đánh giá ta, nhìn càng nhìn càng thương cảm.

Ông nói: “Cố đại nhân, lão phu có lời muốn hỏi tôn phu nhân, không biết có thể mời phu nhân qua thuyền trò chuyện không?”

Phu quân ta cau mày nói: “Cái này…”

Ta ngăn hắn lại nói: “Được.”

Ta giao Quý Phương cho phu quân ta, một mình đến ngồi trên thuyền Trung đường.

Ông hỏi ta: “Mạo muội hỏi một câu, phu nhân sinh vào ngày tháng năm nào?”

Ta nói: “Canh Thìn tháng tám mùng bảy.”

Ông cúi đầu thầm tính.

Ta lặng lẽ nhìn ông ta.

Ông lại hỏi: “Nhà phu nhân còn có ai?”

Ta nói: “Có phu quân ta, còn có hai con.”

Ông nói: “Ta hỏi nhà mẹ đẻ của phu nhân có ai?”

Ta nhàn nhạt nói: “Gia mẫu họ Lý, đã mất.”

Ông sửng sốt, hỏi: “Xin hỏi danh húy lệnh đường?”

Ta chậm rãi nói: “Tiên mẫu họ Lý, húy Thu Sương, người Mi Châu, biết bơi lội, biết đánh cá, tính tình nóng nảy, dung mạo xinh đẹp, khi mất, ba mươi bảy tuổi.”

Trong mắt ông trào nước mắt, môi run rẩy.

Hắn nói: “… Con ơi, ta là…”

Ta nói: “Sinh con nuôi con gọi là cha mẹ, sinh mà không nuôi không biết gọi là gì. Trung đường đại nhân, còn chuyện gì không?”

Ông chỉ lo rơi nước mắt, ta đứng dậy định đi.

Ông theo ta đi lên mũi thuyền, lặng lẽ nhìn ta trở về thuyền của mình, lại luyến tiếc nhìn Nguyên Phương và Quý Phương của ta.

Ông chắp tay với phu quân ta.

Phu quân ta trả lễ, chúng ta liền mở thuyền rời đi.

Phu quân ta hỏi ta: “Ông ấy nói gì với nàng?”

Ta nói: “Ông ấy hỏi nhà ta có ai, ta nói ta có phu quân, còn có hai con.”

Phu quân ta cười nói: “Ừ. Nàng có phu quân, còn có hai con, không cần phải có người khác nữa.”

Ta mím môi cười không ngừng.

Phu quân ta hỏi: “Cười cái gì mà cười?”

Ta nói: “Sao lại không cần người khác?”

Hắn nghiêng đầu: “Hử?”

Ta nói: “Ta nói ta có phu quân, còn có hai con, quên không nói với ông ấy, ta còn có một đứa trong bụng.”

Phu quân ta lại ngốc nghếch, ngẩn người, đột nhiên vui mừng khôn xiết nói: “Ta có con gái rồi!”

Ta sờ bụng trừng mắt với hắn: “Mới lớn như thế này, sao biết là con gái, có lẽ là Niệm Niệm, hoặc lại là cái Phương gì đó.”

Hắn nào nghe lọt tai, nâng mặt ta lên hôn: “Đào Nhi, ta có con gái rồi!”

Ta khinh thường nghĩ, Thám hoa lang gì chứ, nhìn cái vẻ ngốc nghếch kia kìa.

(Hết)


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.