Nửa tiếng sau Kỳ Tham đã quay lại, ôm theo một chồng ghế xếp mới tinh, nước ngọt và đồ ăn vặt, lảo đảo đi đến trước mặt đám người Vệ Linh, thả ghế xếp xuống đất, lãnh đạm bằng phẳng nói: “Đứng không biết mệt à? Tất cả ngồi xuống chờ đi.”
“Oa, Tiểu Tham Tham, hóa ra cậu đi mua mấy thứ này à!” Trương Hoắc Tưởng dẫn đầu ôm lấy đống đồ ăn vặt, cười như mèo thần tài. “Sùng bái cậu quá đi!”
Kỳ Tham tức giận ngồi xuống trước: “Nếu không thì sao, trông cậy vào cậu à?”
Vệ Linh ngồi trước mặt hai người, cảm thụ sự cảm động mà cái ghế xếp nho nhỏ mang lại, đột nhiên mỉm cười nói: “Bây giờ mới thấy những lời Trương tiểu thư vừa nói rất có đạo lí.”
“Sao, đúng không đúng không?” Trương Hoắc Tưởng nháy mắt đã hiểu nàng nói gì. “Gọi Hoắc Tưởng là được rồi, như vậy sẽ thân cận hơn một chút.”
“Vừa nãy hai người nói gì?” Kỳ Tham lạnh lùng nhìn ánh mắt tới lui của hai người kia, Trương Hoắc Tưởng giảo hoạt lắc lắc ngón tay: “Bí mật!”
Trâu Giai Giai rất không khách khí chọt thủng cái gọi là bí mật kia: “Chị, chị Hoắc Tưởng nói chị là người lầm lì đó.”
Mặt mày Kỳ Tham trầm xuống, vươn tay trực tiếp bóp cổ Trương Hoắc Tưởng: “Đồ đàn bà xấu xa nhà cậu! Ở trước mặt con nít mà nói linh tinh gì đó!”
“Chị Tiểu Duyệt nói người lầm lì có tư tưởng, nội hàm, rất lợi hại.” Trâu Giai Giai tiếp tục trần thuật.
“Ai… Ai cần em nhiều chuyện chứ?” Vệ Duyệt đỏ mặt thấp giận oán giận, Vệ Linh vừa cười vừa đứng ra khuyên giải. “Hai người lớn ở trước mặt trẻ nhỏ mất phong độ như vậy sao được, Kỳ luật sư mau buông tay.”
Kỳ Tham hừ lạnh thả Trương Hoắc Tưởng đã bị siết đến tắc thở: “Lần sau còn nói bậy bạ nữa coi chừng mình giết cậu.”
“Đàn bà xấu xa….. khụ khụ…. xấu xa….” Trương Hoắc Tưởng vuốt vuốt cổ, vừa ho khan vừa không chịu thua mà lầm bầm mắng.
Thời gian dưới từng cuộc tranh cãi đùa giỡn trôi qua rất nhanh, ngay lúc Trương Hoắc Tưởng đã ăn xong hai phần ba đống quà vặt thì rốt cuộc cũng bắt đầu buổi fan meeting. Thấy dòng người bắt đầu di chuyển thì tâm tình của Kỳ Tham cũng khá lên, năm người chậm rãi tiến vào hội trường, sau khi đi qua cổng an ninh thì đi vào đại sảnh. Giương mắt là có thể nhìn thấy Tô Oánh ăn mặc xinh đẹp hợp thời trang ngồi đằng sau cái bàn lớn.
“Ui chao, ngoài đời nhìn còn đẹp hơn trên tivi!” Trương Hoắc Tưởng cũng rất tự nhiên thoải mái giống như những fan hâm mộ kia, không ngừng tán thưởng. “Đúng là một đại mỹ nữ có dung mạo đoan trang xinh đẹp nha!”
Kỳ Tham nhịn không được mà liếc nhìn cô: “Cậu đủ rồi đó.”
“Hừ, vào cũng đã vào rồi, phải biểu hiện nhiệt tình một chút chứ! Cậu nhìn vẻ mặt này của cậu đi, giống như ai thiếu nợ mấy trăm triệu không trả vậy. Đến, cười một cái đi!” Trương Hoắc Tưởng dùng ngón tay kéo khóe môi của mình cho Kỳ Tham thấy, Vệ Linh thấy vậy cũng cười nói: “Cô đúng là một người vô cùng lạc quan.”
“Ai nha, ưu điểm lớn nhất của tôi vô tình bị Vệ Linh cô phát hiện rồi.” Trương Hoắc Tưởng đắc ý giơ tay chữ V.
Ở Trung Quốc chuyện minh tinh tổ chức buổi bắt tay còn khá mới mẻ độc đáo, cho nên quá trình cũng tương đối đơn giản: người hâm mộ đến trước mặt Tô Oánh, hai bên tiến hành chào hỏi lẫn nhau, bắt tay rồi trò chuyện, trả lời vài câu hỏi đơn giản. Công ty quản lí của Tô Oánh phát cho mỗi người một túi quà nho nhỏ đáng yêu, do Tô Oánh đích thân tặng, coi như là một món quà kỉ niệm. Đối với người hâm mộ mà nói, thần tượng mỗi ngày chỉ có thể nhìn thấy trên màn hình tivi, rất khó tiếp xúc ở khoảng cách gần, bây giờ lại có thể bắt tay trò chuyện thì đã là chuyện vô cùng nhiệt huyết rồi, cho nên ở hiện trường liên tục có tiếng la hét kích động chói tai cùng tiếng khóc huhu.
“Đến mức này à….” Đối với Kỳ Tham từ trước đến nay không có khái niệm theo đuổi thần tượng, nhìn biểu hiện quá khích của mấy cô bé cậu bé trước mặt thì bày tỏ bản thân không có cách nào hiểu nổi.
Trương Hoắc Tưởng cười nói: “Điển hình của độ tuổi theo đuổi thần tượng mà, lúc thích một minh tinh thì trong lòng họ, minh tinh chính là vị thần và là tín ngưỡng cao nhất. Lại nói, thần là mộng ảo tồn tại vô cùng hoàn mỹ, cho nên mới tạo thành “hiệu ứng hào quang”. Chẳng qua đối với fan não tàn thì thần tượng đối với bọn họ chính là “hiệu ứng mê muội”, mặc kệ thần tượng nói gì làm gì, trong mắt người bình thường thì rất quá đáng nhưng với fan não tàn thì sẽ nhận định thần tượng làm như vậy hoàn toàn chính xác!”
Vệ Linh kiềm không được cũng cảm thán: “Hóa ra những hành động kia còn có thể được lí giải chuyên môn như vậy.”
Kỳ Tham khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Nếu nói như vậy, Vệ luật sư cô cũng tồn tại “hiệu ứng mê muội” đối với chính phủ và luật pháp Trung Quốc nhỉ.”
“Tôi có thể phủ nhận không?” Vệ Linh nhàn nhạt mỉm cười. “Nếu như cô nói đó là “hiệu ứng hào quang” thì tôi nhất định sẽ đồng ý.”
Kỳ Tham thờ ơ nhún nhún vai: “Đối với cô mà nói hai cái đó có gì khác nhau à?”
“Vẫn có điểm khác nhau.” Vệ Linh không có chút tức giận nào với thái độ của cô.
Hàng người càng lúc càng tiến gần đến phía trước, so với ba người lớn bên này đang ung dung nói chuyện trời đất thì Vệ Duyệt và Trâu Giai Giai lại mặt mày khẩn trương.
Vệ Duyệt hỏi: “Giai Giai, lát nữa gặp Tô Oánh rồi em sẽ nói gì?”
“Em… Em sẽ để chị ấy kí tên lên con Pikachu của em.” Trâu Giai Giai đầy mặt thành khẩn trả lời.
“Đó là đương nhiên, chị là hỏi em sẽ nói câu gì đầu tiên?” Vệ Duyệt tiếp tục hỏi. “Ừm… Chẳng lẽ không phải nên nói: chào chị Tô Oánh…. sao?”
“Nói như vậy quá bình thường rồi!”
Vệ Duyệt sờ sờ cằm, mặt mày trầm tư: “Chẳng lẽ phải nói: Em tên là Vệ Duyệt, rất mong đợi vai chính sắp tới của chị trong phim XXX…. Vậy sẽ hay hơn một chút?”
Trâu Giai Giai thán phục nói: “Chị Tiểu Duyệt…. thật giống người lớn nha.”
“Ừm ừm!” Được em gái nhỏ khích lệ như thế thì Vệ Duyệt rất đắc ý. “Rất tốt, cứ nói như vậy đi, hai chúng ta cùng nói. Đây, nắm tay chị, ôm con gấu của em, như vậy rất có sức hấp dẫn, nhất định sẽ để lại ấn tượng sâu sắc với Tô Oánh.”
“Dạ!” Trâu Giai Giai rất nghiêm túc đặt bàn tay nhỏ bé của mình trong bàn tay cũng nhỏ bé của Vệ Duyệt. “Thật khẩn trương a….”
“Khẩn trương cái gì, phải trầm ổn nói câu đó với chị ấy. Giống như chị họ của chị vậy.” Vệ Duyệt quay đầu nhìn Vệ Linh đang nói chuyện với Kỳ Tham và Trương Hoắc Tưởng. “Thấy chưa? Chính là kiểu rất trấn tĩnh, rất ung dung đó!”
Trâu Giai Giai gật đầu thật mạnh: “Dạ!”
Bởi vì cũng có fan hâm mộ đi theo nhóm cho nên thời gian bắt tay cũng nhanh hơn các fan đi riêng lẻ, cho nên ước chừng khoảng một tiếng sau thì đã đến lượt Vệ Duyệt và Trâu Giai Giai.
“A…. Teddy và Pikachu đáng yêu quá! Hai em gái nhỏ cũng rất đáng yêu nha!” Trước khi Vệ Duyệt và Trâu Giai kịp nói lời hỏi thăm sức khỏe đã tập duyệt tốt trước đó thì Tô Oánh đã cười híp mắt, cúi người chào hỏi hai cô bé. “Được rồi, hai em có gì muốn nói với chị không?”
“Chị Tô Oánh… Rất mong đợi vai chính…. vai chính trong bộ phim sắp tới của chị….” Trâu Giai Giai há miệng lắp bắp, Vệ Duyệt đứng bên cạnh thì đầy mặt tích tụ nhìn cô bé, thầm nghĩ, đã quên lời định nói thì tốt nhất đừng nên nói chứ. Sau đó xấu hổ lớn giọng với Tô Oánh. “Xin chị….. ký tên lên gấu bông của tụi em!”
“Hửm?” Tô Oánh nghe vậy thì dời tầm nhìn lên người cô bé, người đại diện, trợ lí và nhân viên hiện trường giành nói trước: “Hôm nay chỉ bắt tay thôi, không kí tên, trước đó đã giải thích rất nhiều lần với những bạn fan khác, cho nên cô bé vẫn là bắt tay thôi được rồi!”
Tô Oánh cũng không giải thích thêm nữa, chỉ cười rực rỡ vươn hai tay ra, một tay đưa đến trước mặt Vệ Duyệt, một tay trước mặt Trâu Giai Giai.
“A….” Trâu Giai Giai muốn nắm lấy tay Tô Oánh nhưng lại phát hiện một tay của mình đang nắm tay Vệ Duyệt, một tay thì đang ôm gấu bông, nhất thời không phản ứng kịp buông lỏng cả hai tay, con gấu to đùng liền lăn ra phía sau.
Ba người nhóm Kỳ Tham từ nãy giờ vẫn đứng đằng sau chờ hai cô bé chứ không có tiến lại gần Tô Oánh, cùng không hẹn mà gặp cúi người xuống, Kỳ Tham nhanh tay hơn nhặt con gấu lên, ôm nó tiến lên hai bước nói với em gái còn đang ngơ ngác: “Sẽ bẩn đó.”
Thật là, nhìn thấy thần tượng thì không cần gấu bông vất vả lắm mới có được này sao?
“Kỳ Tham luật sư?” Lúc này Tô Oánh mới nhìn thấy Kỳ Tham, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền cười nói: “Sao? Cô cũng đến tham gia buổi bắt tay à?”
Kỳ Tham thật lòng không muốn để cô ta hiểu lầm hay vui mừng, mặt lạnh trả lời: “Tôi dẫn em gái đến.”
Tô Oánh chuyển tầm mắt lên người Trâu Giai Giai và Vệ Duyệt: “A! Hai cô bé này là em gái của cô? Lần trước cô giúp hai đứa xin chữ kí của tôi, đúng không?”
“À, coi như là vậy đi.” Phản ứng của Kỳ Tham rất thờ ơ. Tô Oánh nhưng lại rất có hứng thú, một lần nữa đánh giá Vệ Duyệt Và Trâu Giai Giai: “Vừa nãy nói muốn chị kí tên đúng không…. Chị Quyên Tử, tìm giúp tôi một cây bút lông!”
Người phụ nữ đeo kính gọng đen đứng bên cạnh sửng sốt một chút, sau đó không vui nói: “A Oánh, đã nói hôm nay chỉ bắt tay thôi, trước đó còn từ chối rất nhiều….”
“Bút lông!” Trên mặt Tô Oánh vẫn treo nụ cười thân thiết khiến người ta hài lòng, nhưng giọng nói thì tràn đầy tính mệnh lệnh. “Còn muốn tôi nhắc lại lần thứ ba sao?”
Quyên Tử bị nghẹn một chút, sau đó xoay người đi ra phía sau hậu trường, lúc này Tô Oánh mới ngẩng đầu cười nói với Kỳ Tham: “Xếp hàng nãy giờ chắc rất cực nhỉ?”
“Vẫn ổn.” Kỳ Tham vuốt vuốt mái đầu nho nhỏ của Trâu Giai Giai. “Đối với người hâm mộ thích cô mà nói, dù có đợi lâu thêm nữa thì cũng là sự chờ đợi nguyện ý hạnh phúc.”
Vệ Duyệt trợn to hai mắt nhìn Tô Oánh và Kỳ Tham nói chuyện, sau khi miễn cưỡng hồi phục tinh thần thì có chút kích động vươn tay ra trước mặt Tô Oánh: “Chị…. Tô Oánh….”
“Em cũng muốn….” Trâu Giai Giai cũng vội vàng chìa tay ta. Tô Oánh thấy vậy thì vừa cười vừa bắt tay với hai cô bé: “À tốt. Cảm ơn sự yêu thích và ủng hộ của hai fan nhí.”
Người đại diện cầm đến một cây bút lông màu tím không được đẹp lắm: “Chỉ có cái này, có thể không?”
“Để tôi thử xem.” Tô Oánh nhận bút, đánh giá con gấu bông trong tay hai cô bé. “Tìm một chỗ dễ kí đi, ừm, kí cho em gái nhỏ hơn này trước đi, viết gì là được nhỉ?”
Trâu Giai Giai dưới sự giúp đỡ của Kỳ Tham đặt con gấu lên bàn, sau đó nói: “Chỉ cần chị Tô Oánh kí tên của mình là được rồi.”
“Được.” Tô Oánh cười cười viết tên tiếng Trung và tiếng Anh của mình lên con Pikachu.
“Em cũng chỉ cần tên của chị thôi.” Vệ Duyệt vội vàng nói.
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề.” Tô Oánh chuyển tay kí lên con gấu Teddy.
Kỳ Tham cảm nhận được ánh mắt hâm mộ ghen tị của những fan đứng phía sau, muốn mau chóng rời khỏi chỗ này: “Cảm ơn cô. Giai Giai, tạm biệt chị Tô Oánh đi.”
“Tạm biệt chị Tô Oánh.” Trâu Giai Giai hài lòng ôm gấu bông vẫy tay với Tô Oánh.
“Tạm biệt!” Tô Oánh đưa hai gói quà nhỏ cho Kỳ Tham, cũng cười phất tay với cô. Vệ Linh và Trương Hoắc Tưởng cũng không nhiều lời cùng nhau rời khỏi hiện trường.
Sau khi ra bên ngoài, hít thở bầu không khí thoáng đãng, Kỳ Tham thở hắt ra một hơi: “Cuối cùng cũng kết thúc!”
“Chắc giờ này Trâu Bằng cũng chơi xong, hơn bốn giờ rồi. Nên quay về thành phố ăn cơm thôi. Ăn cơm!” Trương Hoắc Tưởng nhanh chóng gửi tin nhắn cho Trâu Bằng bảo hai người họ đến bãi đậu xe tập họp.
Kỳ Tham duỗi người không bày tỏ dị nghị: “Vậy chúng ta và Vệ luật sư….”
“Sáng nay chị của em có nói muốn mời mọi người ăn cơm.” Vệ Duyệt nhanh chóng tiếp lời, “Chúng ta tìm một quán ăn đi, cùng nhau náo nhiệt!”
Kỳ Tham không có hứng thú liếc nhìn Vệ Linh, nói: “Tôi có thể từ chối không?”
Trương Hoắc Tưởng xém nữa là ném điện thoại di động, phản bác: “Có người mời cơm sao lại từ chối? Chúng ta đến quán ăn lần trước đi! Chỗ của Tiểu Vương đó. Như thế nào?”
Vệ Linh cũng rất tự nhiên nói: “Lựa ngày không bằng gặp ngày, hiếm khi được một hôm chơi đến hài lòng như vậy. Vả lại tôi cũng thật lòng muốn cảm ơn ân huệ của Kỳ luật sư, chỉ là không biết Kỳ luật sư có chịu nể mặt hay không.”
“Đương nhiên phải cho Vệ Linh mặt mũi rồi, đúng không Tiểu Tham Tham.” Trương Hoắc Tưởng ra sức dỗ dành, Kỳ Tham ngại phiền toái nhíu mày một chút: “Tùy mấy người đó!”
Trương Hoắc Tưởng vui vẻ hoan hô một tiếng, ôm lấy Trâu Giai Giai và gấu bông hô lớn: “Tập họp ở cổng! Quán ăn ngon của Tiểu Vương, xuất phát xuất phát!”