Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 35



“Soledad! It ‘s a keeping for the lonely. Since the day that you were gone.
Why did you leave me soledad? In my heart you were the only.
And your memory lives on. Why did you leave me? Soledad…”
Vệ Linh nghe được tiếng chuông điện thoại cùng tiếng điện thoại rung vang lên không biết từ khi nào, đầu óc choáng váng vén mền lên tìm, cuối cùng tìm được điện thoại của Kỳ Tham. Thấy điện thoại vẫn còn đổ chuông, nàng buồn ngủ hí mắt ra nhìn sáu chữ “Đàn bà điên Trương Hoắc Tưởng” trên màn hình cùng với tấm hình Trương Hoắc Tưởng làm mặt quỷ.
Quay đầu muốn đánh thức Kỳ Tham nhưng mà nhìn dáng vẻ Kỳ Tham co cả người lại rúc trong mền thì hơi do dự, cuối cùng thay cô nhẹ giọng nhận điện thoại: “Xin chào. Là Trương Hoắc Tưởng sao?”
“Alo? Ế? Kỳ Tham, cậu đổi giọng từ lúc nào vậy…. Khoan khoan đợi đã, giọng nói này nghe hơi quen quen…. Chẳng lẽ là Vệ Linh? Là Vệ Linh thật à?! Con mẹ nó…. Ngại quá lại chửi bậy rồi! Chào buổi sáng Vệ Linh tiểu thư…. Sao cô lại dùng điện thoại của Kỳ Tham để nhận cuộc gọi của tôi vậy? A, nói như vậy không đúng…. Tôi hẳn nên hỏi, chẳng lẽ tối qua hai người cùng qua đêm với nhau sao?!”
Trương Hoắc Tưởng dùng giọng nói khoa trương tự hỏi tự trả lời một hồi khiến đầu óc của Vệ Linh hoàn toàn thanh tỉnh. “Đêm qua hai chúng tôi ở cùng nhau….” Vệ Linh không biết nên giải thích từ đâu mới đúng, không thể làm gì khác là nghiêng đầu nhìn Kỳ Tham còn đang ngủ say. “Hôm qua Kỳ luật sư cô ấy tâm trạng không tốt, uống một chút rượu, uống say rồi thì liền ngủ trong xe. Có muốn tôi gọi cô ấy dậy không?”
Trương Hoắc Tưởng à à hai tiếng, cười nói: “Không cần gọi cậu ấy dậy đâu. Tôi chỉ muốn tìm cậu ấy đi ăn sáng thôi, vậy bây giờ hai người đang ở đâu? Tôi đi tìm hai người trước.”
Vệ Linh báo lại địa chỉ hiện tại cho cô.
“Hiểu rồi. Khoảng nửa tiếng nữa tôi sẽ đến đó. Đêm qua cô phụng bồi cậu ấy chắc là rất tiêu hao thể lực, tôi sẽ mang bữa sáng qua đó. Chờ tôi một lát nhé!” Trương Hoắc Tưởng gian trá nói, sau đó liền kết thúc cuộc gọi.
Vệ Linh không hiểu sao cô ấy lại nói là “rất tiêu hao thể lực” nhưng mà chắc ý của cô ấy là mình phải nói chuyện giải sầu với Kỳ Tham rất cực khổ hay gì gì đó. Quay đầu nhìn sắc trời mờ mờ ngoài cửa sổ, mặt trời còn chưa mọc, Trương Hoắc Tưởng gọi điện sớm thật. Kỳ Tham còn đang ngủ, Vệ Linh ngồi trong xe nhìn sắc trời một hồi, quay đầu lại thì thấy cô đã rúc cả đầu vào trong thảm thì nhẹ nhàng kéo tấm thảm xuống, để cô có thể hít thở dễ dàng, sau đó đắp luôn phần thảm trên người mình lên người cô, mở cửa xe đi xuống.
Gió không còn lớn như đêm qua, nhưng vẫn rất lạnh, ánh bình minh phía đông lấp ló, chắc thời tiết hôm nay sẽ tốt hơn rồi.
Hai mươi phút sau Trương Hoắc Tưởng đã lái xe đến, bởi vì tốc độ quá nhanh mà một đường phía sau cát bụi mù mịt. Lúc leo lên đến bãi cỏ trên sườn núi thì thắng gấp một cái, mặc kệ bụi bặm trực tiếp nhảy xuống xe. Vệ Linh che mũi lui về sau hai bước, nhìn cô mặc một bộ đồ thể thao, đội mũ lưỡi trai màu hồng hì hục chạy đến.
“Chào buổi sáng, Hoắc Tưởng.”
“Ui chao, chào buổi sáng nha Vệ Linh.” Trong tay cô xách mấy bịch đồ ăn lớn, may là được bọc kĩ chứ không với bụi bặm như vậy thì không thể ăn được rồi. Sau khi đặt đồ ăn sáng lên nắp capo thì cô gõ mạnh lên kiếng cửa sổ: “Tiểu Tham Tham xấu xí, tỉnh dậy ăn sáng thôi.”
Bên trong cửa sổ tối màu, Kỳ Tham nghe được tiếng la hét của Trương Hoắc Tưởng, thiếu kiên nhẫn mà trở mình một cái, kéo thảm lên che lỗ tai của mình.
“Đúng là gia hỏa khó tính!” Trương Hoắc Tưởng than thở, quay đầu nói với Vệ Linh: “Nếu cậu ấy không muốn dậy thì hai chúng ta ăn luôn phần điểm tâm của cậu ấy đi!”
Vệ Linh nhìn đống đồ ăn chất như núi nhỏ kia, cảm thấy để hai người các nàng ăn sạch nó là một chuyện vô cùng có tính khiêu chiến, nhất là lúc vừa rời giường vào sáng sớm thế này, chưa rửa mặt chưa đánh răng, cứ vậy mà ăn sáng hình như không hay lắm.
Trương Hoắc Tưởng lại là một người không câu nệ tiểu tiết, trực tiếp xé bọc nilon bắt đầu chiến đấu, đem một cái bánh bao nóng hổi bọc trong túi bóng nhét vào tay Vệ Linh: “Đến đến, ăn lúc còn nóng mới ngon. Đây là bánh bao canh nổi tiếng nhất thành phố chúng ta đó. Tôi đặc biệt xếp hàng mua. Cẩn thẩn nóng nha, còn có sữa đậu nàng, nhưng mà tôi quên lấy ống hút rồi, cô không ngại uống trực tiếp như vầy chứ?”
“A… Không ngại, cảm ơn.” Vệ Linh hòa khí nói cảm ơn, cầm bánh bao nóng cắn một cái, sau đó nhìn nước canh chờ không kịp đang bắt đầu chảy ra ngoài mà sững sờ.
Trương Hoắc Tưởng cười haha mấy tiếng: “Bánh bao canh này đầu tiên phải hút một hơi thật lớn, như vậy nước canh mới không chảy ra ngoài. Bánh bao này còn ấm, nước canh bên trong cũng không nóng, Vệ luật sư ăn thêm một cái nữa đi.”
Vệ Linh mỉm cười nghe theo phương pháp của cô ăn hai cái bánh bao, sau đó uống một ngụm sữa lớn trong ly giấy, nhất thời cảm thấy dạ dày vô cùng dễ chịu. Trương Hoắc Tưởng vừa nuốt bánh bao vừa nhìn thôn trang dưới sườn núi, chậc chậc hai tiếng: “Hóa ra cậu ấy vẫn còn quấn quýt vụ kiện kia à, đúng là gia hỏa thích để tâm chuyện vụn vặt.”
“Cô ấy là một người rất sảng khoái.” Vệ Linh nói. Trương Hoắc Tưởng quay đầu nhìn nàng một cái, đáy mắt hiện lên tia giao hoạt, thần thần bí bí nhích đến cạnh nàng, rất không lễ phép mà ngửi ngửi đầu vai nàng, động tác này khiến Vệ Linh có chút nghi hoặc, mơ màng hỏi: “Sao vậy?”
Trương Hoắc Tưởng cười cười giải đáp nghi hoặc của nàng: “Ngửi một cái xem trên người cô lây dính bao nhiêu mùi vị của Tiểu Tham Tham.”
Vệ Linh nghe vậy thì nâng cánh tay lên mũi ngửi một cái: “Mùi của Kỳ luật sư? Không có mà, chỉ có mùi rượu.”
“Đêm qua cậu ấy không làm gì cô chứ?” Trương Hoắc Tưởng thấy nàng căn bản không hiểu mình đang nói gì, dứt khoát hỏi trắng trợn hơn. “Không thừa dịp cô uống nhiều rượu rồi ức hiếp cô chứ?”
“A….”
“Mới sáng sớm mà cậu đã nói bậy gì đó?” Cửa xe oto mở ra, Kỳ Tham ôm đầu lắc lư lảo đảo bước xuống, tâm tình mới thức dậy rất khó chịu, trợn mắt với Trương Hoắc Tưởng. “Rảnh rỗi chạy đến chỗ này làm gì?”
Trương Hoắc Tưởng ăn xong cái bánh bao cuối cùng trong tay, nhún nhún vai: “Thật xin lỗi, quấy rầy thế giới hai người của cậu và Vệ Linh rồi. Nhưng mà mình thật sự rất tò mò hình thức chung sống của hai người, cho nên dựa theo địa chỉ Vệ luật sư nói mà chạy đến đây.”
Kỳ Tham nhìn Vệ Linh mặt mày bình thản đang đứng cạnh xe ăn bánh bao uống sữa đậu nành, trợn mắt nhìn Trương Hoắc Tưởng một cái: “Mình cùng cô ấy có thể sống chung thế nào được? Không phải lúc trước đã nói với cậu rồi à!”
“Ui chao chao! Một người phụ nữ háo sắc tham tiền xảo trá, phúc hắc tính tình nóng nảy, nửa đêm dụ dỗ một người phụ nữ thuần khiết ngây thơ đến nơi hoang vu uống rượu nói chuyện phiếm tâm sự chuyện đời, sau đó chuốc say người ta rồi ném vào xe, tư tưởng tà ác hành động tà ác thừa dịp người ta say rượu bất tỉnh mà làm ra một chút hành động gì gì đó…. A….”
Túi giấy gói bánh bao mới lúc nãy bị vò thành một cục ném trên đất giờ này đã bị nhét trong miệng Trương Hoắc Tưởng, đây đương nhiên là chuyện mà Kỳ Tham làm.
“Mấy ngày không gặp, cậu càng ngày càng bỉ ổi rồi đó, Trương Hoắc Tưởng” Kỳ Tham tức giận nhìn Trương Hoắc Tưởng bị nhét giấy đầy miệng, sau đó liếc nhìn Vệ Linh đang sững sờ không phản ứng, không thể không há miệng nói: “Cậu ta chỉ nói giỡn thôi.”
Vệ Linh cũng không giận, gật gật đầu nói: “Tôi biết.”
Điện thoại trong xe lại đổ chuông, Kỳ Tham nghe ra là tiếng chuông của mình thì chui người vào trong xe lấy điện thoại ra. Trên màn hình hiển thị một dãy số xa lạ, cô nhìn hồi lâu, tiếng chuông vẫn vang lên không ngừng, sau khi nhíu mày một cái cô mới bắt máy: “Alo? Xin chào?”
Đầu giây bên kia trầm mặc vài giây, sau đó là một giọng nữ trẻ tuổi hơi khàn khàn hỏi: “Xin chào, cô là Kỳ Tham sao?”
“Tôi là Kỳ Tham. Xin hỏi cô là?” Kỳ Tham vừa nói chuyện vừa chui ra khỏi xe. Giọng nữ bên kia nghe được câu trả lời của cô thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại vội vàng nóng nảy nói: “Là Kỳ Tề bảo tôi gọi cho chị. Tối qua chị ấy bị cảnh sát dẫn đi rồi! Chỉ để lại một tờ giấy nói tôi gọi điện cho chị xin giúp đỡ!”
Kỳ Tham nghe được lời cô gái kia nói, trong đầu “oanh” một tiếng, cả người vốn dĩ còn mơ màng sau cơn say lập tức đứng không vững lảo đảo tựa vào xe, siết chặt điện thoại trong tay hỏi lại: “Cô là ai? Cô biết chị tôi?”
“Tôi là Khang Tử Hinh.” Giọng nữ trẻ tuổi lại vang lên. “Tôi là bạn của Kỳ Tề…. Cũng là khách trọ của chị ấy… Cô có thể đến thành phố bên này giúp chị ấy không? Tối qua chị ấy giống như đã giết người rồi…. Bây giờ tôi không biết nên làm sao để giúp chị ấy….”
“Khang Tử Hinh đúng không? Được! Bây giờ cô đừng nhúng tay vào chuyện này. Nghe đây, hôm nay tôi sẽ bay qua đó, cô ở yên trong nhà cho tôi, không được đi đâu hết!” Kỳ Tham nhanh chóng dặn dò cô gái kia một số chuyện, sau đó nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, thần thái trong mắt đã hoàn toàn không giống như lúc nãy, vội vã hô lên với Trương Hoắc Tưởng: “Mau lái xe đưa mình về nhà. Mình muốn mua vé máy bay đến thành phố XX ngay lập tức!”
Vệ Linh nhận ra hành động của cô không giống ngày thường, lại nhớ đến một chút thông tin từ cuộc gọi vừa nãy, suy đoán hỏi: “Cô phải đi tìm chị cô sao?”
“Là chị tôi! Chính là chị của tôi! Bên chị ấy xảy ra chút….” Đầu óc Kỳ Tham nóng lên không để ý gì mà nói ra, đột nhiên giật mình nhận ra mình đang nói chuyện với Vệ Linh thì nhất thời thắng gấp, đề cao cảnh giác nói. “Xảy ra chút chuyện, tôi đi tìm chị ấy.”
Trương Hoắc Tưởng bên cạnh mặt mày chả hiểu gì hét lên: “Đợi đã! Chị gì? Trước đây đâu có có nghe nói Kỳ Tham cậu có chị chứ? Chị họ?”
“Chị ruột của mình!” Kỳ Tham vừa kích động vừa kiêu ngạo trả lời. “Mình không có chị họ nào hết, mình chỉ có một người chị ruột!”
Trương Hoắc Tưởng sợ run một hồi, sau đó mắng: “Con mẹ nó là chị ruột! Nhưng mà sao mình lại không biết gì cả? Chị ruột của cậu từ đâu chui ra vậy? Còn chuyện gì mà cậu chưa kể cho mình biết?!”
Kỳ Tham vỗ vỗ đầu vai của cô: “Chờ mình quay về rồi mình sẽ nói được không? Tình hình khẩn cấp, chúng ta mau về thôi.”
Vệ Linh trong lúc hai người kia ồn ào thì đã ăn xong điểm tâm, lặng lẽ đi về khởi động xe của mình, Kỳ Tham thấy cử động của nàng thì thấp giọng mắng Trương Hoắc Tưởng: “Cậu nhiều lời vô ích đến cả Vệ Linh cũng thấy phiền rồi kìa. Bây giờ đầu của mình đau muốn chết, không dám lái xe, cậu chở mình về trước được không?”
“Được! Coi như mình phục cậu!” Trương Hoắc Tưởng chỉ chỉ xe của Kỳ Tham. “Vậy cậu khóa kĩ xe đi, lát nữa mình bảo tài xế đến lái về.”
Kỳ Tham dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn đồ đạc cần thiết trong xe, nhìn thấy tấm thảm ở ghế sau thì hơi do dự, cầm lên qua loa gấp lại, đi đến bên cạnh xe Vệ Linh, gõ gõ cửa kiếng.
Vệ Linh hạ cửa kiếng xuống, bình thản nhìn dáng vẻ ôm thảm muốn nói lại thôi của cô: “Sao vậy Kỳ luật sư?”
“Ừm….” Kỳ Tham tự mình mở cửa sau, đặt tấm thảm lên ghế, sau đó đút hai tay vào túi quần đứng suy nghĩ hồi lâu mới nói ra một câu xa xôi đến nỗi có bắn đại bác cũng không tới: “Tôi nhớ…. Đêm qua cô không về nhà, cha mẹ của cô sẽ không tức giận chứ?”
Vệ Linh sửng sốt một chút, sau đó cười một tiếng: “Cha mẹ tôi cũng không phải người cổ hủ như vậy.”
“À, được rồi, là tôi nghĩ nhiều.” Kỳ Tham bĩu môi, “Tối qua cô cũng uống rượu, bây giờ không đau đầu sao? Có muốn cùng nhau quay về thành phố không?”
“Tối qua tôi chỉ uống một chút thôi, bây giờ đã tỉnh táo rồi.” Vệ Linh mỉm cười đáp.
Nếu nàng đã nói như thế thì Kỳ Tham cũng không miễn cưỡng nữa: “Vậy tôi và Hoắc Tưởng đi trước, Vệ luật sư, chờ tôi quay lại rồi gặp nhau.”
Vệ Linh gật đầu: “Được, thuận buồm xuôi gió, Kỳ luật sư.”
Kỳ Tham cười với nàng một tiếng, vẫy tay chào tạm biệt với nàng: “Ừm! Bái bai~” Dứt lời liền mặt mày rạng rỡ chạy về phía Trương Hoắc Tưởng.
Vệ Lình từ kính chiếu hậu nhìn thấy cô vui vẻ chạy đi, nhìn nét mặt nhẹ nhõm của cô vừa nói chuyện vừa leo lên xe của Trương Hoắc Tưởng, không kiềm được mà ngả người dựa vào lưng ghế, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ưu thương nhàn nhạt. Cảm giác này rất kì lạ, trước kia chưa từng xuất hiện. Nàng nghĩ nghĩ, chờ đến khi xe của Trương Hoắc Tưởng chở theo Kỳ Tham đã hoàn toàn biến mất thì nàng mới lắc đầu một cái, xoay đầu xe bắt đầu xuống núi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. 9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!
2. Mỵ Khuynh Thiên Hạ
3. Từng Bước Trộm Tâm
4. Hồng Bài Thái Giám
=====================================
Sau khi về đến nhà, đầu tiên Kỳ Tham dặn dò người giúp việc đặt cho mình một vé máy bay sớm nhất, sau đó gọi điện thoại cho cha mẹ ở công ty, nói họ biết bên chị gái xảy ra chuyện, bây giờ cô phải lập tức đến đó xử lí. Sau khi đặt vé máy bay xong, trên đường đến sân bay cô gọi điện cho Phú Tường, nói cô bé biết sắp đến mình phải ra ngoài có việc, không thể xác định được bao giờ sẽ về, bảo cô bé giúp cô xin nghỉ phép với Boss.
Hai thành phố các nhau chừng hai giờ bay, trong quãng thời gian này Kỳ Tham chỉ nhắm mắt dưỡng thần, sáng sớm vội vã một phen, men rượu đêm qua còn chưa tan hết, đầu càng lúc càng đau. Sau khi xuống máy bay liền đón xe, điểm đến là địa chỉ nhà của chị gái. Nơi đó hiện giờ chỉ có một cô gái tên Khang Tử Hinh, trực giác nói cho Kỳ Tham biết cô gái đó biết rõ đầu đuôi mọi chuyện về chị mình, nhất định phải đến tìm hiểu một phen.
Xe taxi dừng lại ở một tiểu khu xa lạ, Kỳ Tham thanh toán tiền xe rồi xách vali xuống, chằm chằm quan sát tiểu khu lạ lẫm kia, tự nhủ: đây chính là nơi chị mình sinh sống mười năm qua.
Tiểu khu không lớn, nhà cửa ngăn nắp rõ ràng, cho nên cô nhanh chóng tìm được căn hộ của chị mình, thả chậm bước chân đi lên cầu thang. Lúc đi đến trước cửa căn hộ, mặc dù biết người mở cửa nhất định không phải là chị nhưng không hiểu sao vẫn có cảm giác căng thẳng. Ngón tay gõ lên cánh cửa năm sáu tiếng, sau đó cô phát hiện có người đang quan sát từ mắt mèo, một lúc sau cửa được mở ra, một cô gái thấp hơn mình một cái đầu, gò má thanh tú sạch sẽ, mái tóc được buộc thành đuôi ngựa, đáy mắt còn chưa tỉnh hồn đang nhìn cô, giọng nói vừa chắc chắn nhưng vừa mơ hồ hỏi: “Chị là…. chị Kỳ Tham?”
“Ừm, cô là Khang Tử Hinh à?” Kỳ Tham hỏi lại.
“Chị Kỳ Tham!” Cô gái họ Khang này đột nhiên lao ra, hai tay ôm chặt lấy cổ của cô. “Rốt cuộc chị cũng đến rồi! Mau cứu Kỳ Tề đi!”
Đáng chết! Đây là tình huống gì? Cổ bị siết đến muốn đứt ra, thở không nổi….
Thật vất vả mới kéo theo vali và Khang Tử Hinh đang bám chặt trên người mình đi vào nhà, Kỳ Tham lập tức quăng cô gái nhỏ xuống sofa, không kịp quan sát bày trí trong nhà, bây giờ cô chỉ muốn làm rõ tình huống với cô gái trước mặt này.
“Cô há miệng ra là nói năng lộn xộn gì vậy? Đứng qua một bên đi!”
Nửa ngày sau, Khang Tử Hinh dưới sự khiển trách mặt lạnh khó chịu của cô mà ngoan ngoãn đi rót cho cô một ly nước ấm để nhuận cổ họng, sau đó kể lại đầu đuôi những chuyện đã xảy ra trong hai ngày vừa qua.
“Kỳ Tề nói từ năm ngoái đã có người bắt đầu gây khó dễ với chị ấy, luôn kiếm chị ấy gây phiền toái…. Sau đó lại nói với em người kia là một trùm buôn lậu thuốc phiện, bởi vì em từng xem ảnh của người kia trên điện thoại của chị ấy nên em có chút ấn tượng với người đó. Chắc là Kỳ Tề muốn tìm hắn nhưng mà mãi vẫn chưa bắt được hắn. Kết quả là tối hôm qua, tên trùm ma túy đó đến KTV mà em làm việc, trùng hợp em lại là người phục vụ phòng của hắn, lúc thấy hắn thì nhanh chóng ra ngoài gọi điện cho Kỳ Tề, kết quả…..”
“Kết quả cô bị tên trùm ma túy đó bắt được?” Kỳ Tham tiếp lời.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.