Vệ Linh bị một câu nói vô cùng thản nhiên này của cô làm cho trái tim đập trật đi mấy nhịp, nắm chặt dây xích chó, không được tự nhiên nói: “Chuyện này…. Ừm, hình như không tốt lắm?”
“Làm sao vậy?” Lúc này Kỳ Tham đã dắt xe lên bờ đê rồi, nghe nàng nói như vậy thì liền buồn bực quay đầu nhìn nàng.
Vệ Linh nghiêng mặt do dự hồi lâu cũng không tìm ra lý do nào hay để từ chối, nhưng mà trong lòng thì kháng cự nhiều hơn chờ mong, cuối cùng đành bất lực tìm đại một lí do: “Yên sau xe của cô hình như không chịu được trọng lượng của một người.”
“Làm sao có thể chứ?” Kỳ Tham nghi ngờ phản bác. “Cô có thể nặng bao nhiêu? Hoàn toàn không thành vấn đề.”
Vệ Linh không thể tìm lý do khác, chỉ có thể mang theo gò má đỏ ửng do dự đi theo cô leo lên con đường trên bờ đê, rồi lại nắm chặt dây xích chó, dè dặt ngồi lên yên sau xe Kỳ Tham.
Mà Kỳ Tham đến một câu “ngồi cho vững” cũng không thèm nói, trực tiếp ngồi thẳng người đạp một cái cho xe chạy đi. Vệ Linh đột ngột vì quán tính mà lung lay loạng choạng, suýt nữa đã la lên, vội vàng theo bản năng dùng cánh tay rảnh rỗi kia ôm lấy eo Kỳ Tham, ngón tay siết chặt lấy áo cô.
“Kỳ luật sư….”
“Lấy đà nên hơi mạnh một chút, giờ ổn rồi chứ?” Kỳ Tham không quay đầu, chỉ nhìn đường, hỏi.
Cánh tay và bàn tay Vệ Linh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng hổi trên người cô, trái tim đập loạn không ngừng, biết rõ lúc này cô không thể nhìn thấy mình nhưng vẫn cố gắng suy nghĩ làm sao để giấu gương mặt đỏ ửng này đi: “Ừm, ổn rồi.”
Citrus chạy theo phía sau xe, “gâu gâu” một tiếng, Kỳ Tham nghe tiếng sủa của nó thì liền xoay đầu lại hỏi: “A? Nó làm sao vậy?”
“Không sao đâu.” Vệ Linh cố gắng bình thản nói, nhưng không dám để cô nhìn thấy trạng thái bây giờ của mình, kết quả vì quá vội vàng nên mắc phải sai lầm, đem gương đoan trang xinh đẹp của mình áp lên lưng Kỳ Tham hòng giấu nó đi.
Kỳ Tham ngẩn người, không hiểu tại sao nàng lại có hành động thân cận mình như thế, nhưng trên bản năng lại không bài xích nàng làm vậy, nên cũng không nói lời nào mà quay đầu nhìn phía trước.
Vệ Linh vì một hành động sai lầm này mà mặt càng đỏ hơn, trầm tĩnh hồi lâu mới vịn ngang hông Kỳ Tham, chậm rãi dời mặt mình khỏi lưng cô. Xe đạp lưu loát quẹo vài khúc cua rồi leo lên cầu, gió sông thổi lên mặt, khiến cho nàng cảm thấy dễ chịu hơn, nên liền hỏi nhỏ: “Kỳ luật sư…. Nghe nói cô đã nhận vụ án kia rồi?”
Tâm tình của Kỳ Tham đang tốt, sảng khoái trả lời nàng: “Đúng vậy, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, nếu đã nhận rồi thì không cần phải so đo.”
“Dư luận xã hội rất chú ý đến phiên tòa này. Cô nắm chắc bao nhiêu phần thắng?” Vệ Linh khôi phục giọng nói ôn hòa tự nhiên của mình, hỏi.
Kỳ Tham cười dứt khoát một tiếng: “Cô chưa nói ra điểm mấu chốt của chữ “thắng” này, chắc hẳn cũng biết trong vụ án lần này muốn bị cáo được vô tội phóng thích là chuyện không thể nào. Trước mắt mà nói, chỉ có thể bảo vệ cái mạng của hắn, cố gắng giảm mức án phạt xuống thấp nhất có thể.”
Vệ Linh gật gật đầu: “Đây là một ý tưởng không tệ, nhưng mà sát hại người có địa vị xã hội thì sợ rằng muốn giảm án phạt là có chút khó khăn.”
Kỳ Tham chậm rãi đạp xe, một câu lại thêm một câu cùng nàng thảo luận vụ án. Cây cầu này không lớn, xe cộ qua lại cũng ít, đủ để hai người có thể nghe được giọng nói trầm ấm của đối phương, cũng nhàn nhã quan sát hết phong cảnh từ trên cầu, hoàn toàn hưởng thụ những cơn gió xuân sạch sẽ lướt trên mặt.
Những quán ăn đối diện con sông không lớn, nhưng rải rác rất nhiều hai bên đường. Ban đầu Kỳ Tham chọn một quán đồ nướng, nhưng bởi vì Vệ Linh dẫn theo Citrus nên không được chủ quán hoan nghênh, hơn nữa cân nhắc đến chuyện đem con chó yêu quý của người ta buộc ngoài cửa thì cũng không hay lắm, cho nên Kỳ Tham chủ động mua một ít xiên nướng, rồi dọc theo con phố mua thêm vài món ăn vặt.
Cuối cùng hai người một chó dắt xe đến một công viên mô hình nhỏ ở cuối phố, chọn hai cái xích đu rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, chia sẻ đủ loại thức ăn trong tay.
“Citrus! Đây!” Kỳ Tham ném một miếng thịt về phía Citrus, chú chó lập tức nhanh nhẹn nhảy bật lên, há mồm ngậm lấy, sau đó rất hiểu chuyện mà nằm bẹp xuống bắt đầu gặm cắn.
Vệ Linh đưa cho Kỳ Tham một miếng bánh ngọt trà xanh, ôn hòa nói: “Đột nhiên nhớ ra ở chung với nhau hơn nửa ngày rồi mà còn chưa tặng quà sinh nhật cho cô.”
Kỳ Tham lắc lắc miếng bánh, nói: “Đây không phải là quà sao?”
Vệ Linh cười cười: “Cái này không thể tính là quà sinh nhật được.”
“Được rồi.” Kỳ Tham cắn một miếng, hai chân đung đưa xích đu, dùng mũi chân trêu chọc Citrus. “Trương Hoắc Tưởng bọn họ có quan hệ với tôi tốt như vậy còn không nhớ mà tặng quà sinh nhật cho tôi, tôi càng không thể trông mong từ cô được.”
Vệ Linh an ủi cô: “Bọn họ chỉ là nhất thời bận rộn nên mới quên mất, có lẽ qua vài ngày nữa sẽ có quà cho cô thôi.”
Kỳ Tham cười lắc đầu: “Những món đồ có ý nghĩ kỉ niệm như quà sinh nhật hay gì đó, tặng sớm hoặc tặng đúng ngày là tốt nhất, còn nếu tặng trễ thì không có tâm tình vui vẻ đón nhận.”
“Cô nghĩ như vậy à.” Vệ Linh nắm lấy dây xích đu bằng kim loại, ngửa đầu nhìn trời xanh mây trắng. “Có lẽ cô có đạo lí đặc biệt của mình.”
Kỳ Tham không nhìn nổi dáng vẻ chìm trong suy tư cô đơn của nàng, giơ tay vỗ vỗ đầu vai nàng, chờ nàng quay đầu lại thì liền cười nói: “Nhưng mà hôm nay tôi rất vui.”
Vệ Linh thấy cô cười nhưng không phải là đang nói đùa, biết cô đang muốn cảm ơn vì mình trùng hợp bồi bạn ngày sinh nhật với cô, nên cũng trả về một nụ cười tủm tỉm: “Sinh nhật đương nhiên phải vui vẻ rồi. Ừm, tôi cũng nhớ ra rồi, Kỳ luật sư nói mình cung Kim Ngưu.”
Kỳ Tham ôm dây xích đu, nhìn nàng, hỏi: “Vệ luật sư sinh ngày mấy?”
“Ngày 1 tháng 10.” Vệ Linh hơi ngừng lại, rồi bổ sung: “Là một ngày rất dễ nhớ đúng không?”
Kỳ Tham cười to haha: “Ừm, ngày tốt! Ngày 1 tháng 10 cũng trúng kì nghỉ, như vậy cô mở party sinh nhật thì bạn bè người thân sẽ không kiếm được cớ vắng mặt.”
Vệ Linh suy nghĩ một chút thì thấy cũng đúng, cúi đầu cười nói: “Ừ, đúng là vậy thật… Tôi còn tưởng nhân duyên của tôi tốt, mọi người đúng ngày đến chúc mừng tôi, hóa ra là vì đó là ngày nghỉ nên ai cũng rảnh rỗi.”
Lúc hai người đang cười nói thì điện thoại trong túi quần Kỳ Tham rung lên, cô vội vàng lấy ra nhìn thử, ngoài ý muốn phát hiện là tin nhắn của chị cả Kỳ Tề gởi đến, hết sức ngắn gọn xúc tích: “Tiểu Tham, sinh nhật vui vẻ.”
Tâm tình bỗng vì một tin nhắn của chị cả mà trở nên sáng sủa, cảm giác mặc kệ thế nào thì hóa ra cũng có người nhớ sinh nhật của mình. Nhất là người kia lại là chị cả của mình, so với bất kì ai khác đều đáng giá cao hứng hơn, càng khiến nội tâm Kỳ Tham thấy khoái trá và ung dung.
Vệ Linh thấy cô nhìn chằm chằm điện thoại di động mà cười rất vui vẻ, suy đoán hỏi: “Là bạn của cô gởi tin nhắn chúc mừng sinh nhật à?”
“Là chị tôi.” Kỳ Tham nghiêng đầu cười nhìn nàng. “Tôi nói rồi, không có người ngoài nào có tâm tư nhớ sinh nhật của tôi đâu.”
Vệ Linh thấy cô chỉ vì một tin nhắn mà có thể hạnh phúc như vậy, lúc này liền quyết định. “Ăn xong rồi chúng ta đi dạo xung quanh một vòng chứ?”
“Hửm? Còn muốn làm gì?” Kỳ Tham chia một xiên thịt cho Citrus, không hiểu mà nhìn nàng.
Vệ Linh suy nghĩ một chút: “Ừm…. Tôi muốn đến cửa hàng trang sức xem một chút.”
“Hình như gần đây có một trung tâm thương mại.” Kỳ Tham ngồi trên xích đu, vững vàng khống chế biên độ đong đưa của nó. “Nể tình hôm nay cô đi theo tôi lâu như vậy, tôi cũng bồi cô đi xem một lát.”
Vệ Linh ngước đầu lên, thấy thân mình cao cao của cô đong đưa theo xích đu, cái bóng của cô ở dưới ánh mặt trời lúc râm lúc sáng lắc lư qua lại trên người mình, giống như một góc thế giới cực kì an toàn. Khiến cho nàng đột nhiên cảm thấy hôm nay quyết định dắt chó đi dạo là một chuyện may mắn tốt đẹp.
Trung tâm thương mại ở gần đó khá lớn, cả một tầng đều là các quầy hàng trưng bày trang sức vàng bạc đá quý các loại, cũng không thiếu những nhãn hiệu nổi tiếng chiếm cứ những vị trí dễ nhìn nhất.
Ngón tay Vệ Linh đè lên trên tủ kiếng, ngưng mắt nhìn những món trang sức trưng bày bên trong, cuối cùng bảo nhân viên cầm ra một vòng tay trung tính bằng bạc, đặt trong lòng bàn tay, nghiêng đầu nhìn Kỳ Tham, hỏi: “Cái này thế nào?”
“Cô thích phong cách này à?” Kỳ Tham đút tay trong túi quần, có chút không quá tín nhiệm mà nhìn nàng. “Không nhìn ra nha, thẩm mỹ của Vệ luật sư lại quê mùa như vậy.”
Vệ Linh bị cô nói đến có chút lúng túng, vội vàng giải thích: “Đương nhiên không phải tôi…”
“Vòng tay hợp với cô, nhất định không thể chọn cái đang ở trên tay cô được.” Kỳ Tham chuyển tầm mắt và sự chú ý lên tủ trưng bày, cúi người rất nghiêm túc nhìn một vòng. “Để tôi chọn giúp cô…”
Vệ Linh im lặng đặt vòng tay xuống, nhìn gò má nghiêm túc của cô, không nói lời nào. Qua một lúc lâu ngón tay Kỳ Tham đột nhiên gõ gõ lên mặt kiếng, ngửa mặt nói với nhân viên bán hàng: “Cái này! Làm phiền cô lấy ra cho tôi nhìn thử.”
Nhân viên bán hàng lấy một cái vòng tay trong hộp nhung ra ngoài, đưa cho Kỳ Tham. Kỳ Tham trực tiếp cầm lấy giơ ra trước mặt Vệ Linh, hỏi: “Cô nhìn cái này thử xem thế nào?”
Vệ Linh đưa tay lên ước lượng, nhận ra chất liệu của nó hình như là bằng kim loại, nhưng bề ngoài đã được xử lí đặc biệt, phủ lên một lớp mạ vàng nhạt, màu sắc nhu hòa vừa phải, nhưng lại không mất đi ung dung hoa quý. Chói mắt nhất chính là sáu viên bảo thạch nhỏ màu sắc không giống nhau được đính trên đó, thiết kế vừa đủ, lớn nhỏ bất đồng, không hề có dáng vẻ lấn lướt chủ nhà, vừa thể hiện được màu sắc và hoa văn của vòng tay, nhưng cũng nổi bật được vẻ đẹp rực rỡ của bảo thạch.
Kỳ Tham thấy nàng quan sát một lúc lâu liền biết nàng vừa ý, đắc ý cười nói: “Thế nào? Có phải cảm thấy cái này mới hợp với cô hay không?”
“Rất đẹp….” Vệ Linh liếc nhìn vòng tay bạc nằm lẻ loi bên cạnh, có chút khó khăn nhìn cô một cái, hỏi ngược lại: “Kỳ luật sư không chọn một món sao?”
Kỳ Tham “a” một tiếng: “Tôi sao? Bình thường tôi không thích đeo những món trang sức dư thừa này. Cho nên xưa nay đều không mua….”
“Hóa ra là vậy.” Ý đồ của Vệ Linh hỏng rồi, chỉ có thể khẽ thở dài, rồi lại nhìn vòng tay mà Kỳ Tham chọn, ngược lại thấy rất thích, liền nói với nhân viên bán hàng: “Vậy làm phiền gói lại cho tôi đi.”
Nhân viên vội vàng nói: “Tốt. Nhưng mà tiểu thư, vòng tay này của chúng tôi là bản đặc biệt số lượng có hạn, phải bán một đôi, ngài nhất định phải mua hai cái.”
“Như vậy à?” Vệ Linh có chút do dự. “Thế nhưng tôi không thể đeo hai cái một lúc được….”
Kỳ Tham tựa vào bên quầy, hoàn toàn thờ ơ nói: “Cô có thể tặng cho người khác mà, dù sao cũng là bản đặc biệt, nhất định rất đắt, làm quà là tốt nhất.”
Vệ Linh nhìn cô một cái, mỉm cười: “Tặng cho cô một cái thì thế nào?”
“Quá nữ tính, tôi cũng không cần.” Kỳ Tham nhún vai nói. “Nhưng mà nếu cô không muốn mua một đôi thì đừng có mua, dù sao mấy kiểu tăng trưởng doanh thu thế này rất đáng ghét.”
Vệ Linh biết cô sẽ trả lời như vậy, nhưng vẫn có chút tiếc nuối mím môi, sau đó nói với nhân viên bán hàng: “Vậy gói cho tôi hai cái đi, cảm ơn.”
Mấy phút sau, Vệ Linh xách theo môt cái túi đựng hai vòng tay xinh đẹp đắt đỏ cùng Kỳ Tham rời khỏi trung tâm thương mại, tìm được xe đạp của Kỳ Tham, còn có Citrus ngồi xổm một bên thè lưỡi chờ chủ nhân về, nàng nhịn không được mà thở dài một tiếng.
“Sao vậy?” Kỳ Tham vừa mở khóa xe đạp vừa buồn bực hỏi nàng. “Hình như từ lúc nãy đã thấy cô không vui rồi.”
“Không có.” Vệ Linh lộ ra một nụ cười mỉm với cô. “Hôm nay tôi còn vui hơn cả cô nữa ấy.”
“Vậy à?” Kỳ Tham nghi ngờ, nhưng cũng không nghiên cứu sâu xa. “Được rồi. Bây giờ có dự định nào khác không? Hay là chuẩn bị về nhà?”
Vệ Linh dắt Citrus đến, cười trả lời: “Ừm, phải về nhà.”
“Chở cô về thành phố đi.” Kỳ Tham nghịch ngợm kéo quần áo thể thao trên người nàng. “Cô cũng đã vận động nửa ngày rồi, đừng nên đi bộ về.”
Trong đầu Vệ Linh nghĩ, coi như không có xe đạp của cô thì mình vẫn có thể đón xe taxi về nhà, nhưng hiển nhiên lúc này cô đã không nhớ gì đến chuyện taxi nữa rồi, mà nội tâm của mình chẳng biết tại sao lại cao hứng vì đề nghị chở mình về thành phố của cô, cơ mà suy nghĩ một chút thì lại thấy xấu hổ.
“Chở thêm một người ngồi phía sau có mệt lắm không?”
Kỳ Tham lập tức cười nhạo nàng khinh thường người khác: “Tôi cũng không phải người giấy, cô cũng không phải là một cô gái nặng mấy trăm cân. Ngồi lên đi, không sao đâu.”
“Cảm ơn.” Vệ Linh cung kính không bằng tuân mệnh, giống như khi nãy, ngồi xuống yên sau, một tay ôm lấy hông cô để giữ thăng bằng, trên mặt không biết vì sao lại đỏ ửng lên.
“Đi về thôi!” Kỳ Tham đạp một cái, hô to một câu. Vệ Linh nghiêng đầu nhìn tấm lưng của cô, lúc này áo khoác của cô bị gió thổi nên hơi phồng lên, cạ cạ trên mặt Vệ Linh. Nàng thấy có hơi ngưa ngứa, không chỉ ở trên mặt.
*****
Cuối tuần Kỳ gia và Trâu gia cùng nhau ăn cơm, sau khi ăn xong Trâu Bằng đến thư phòng để báo cáo tình hình công việc với Kỳ Tham, nhưng mà thấy Kỳ Tham nhàn nhã dựa vào ghế thì cười nói: “Gần đây hình như chị hai không bề bộn nhiều việc nhỉ.”
“Ngoại trừ ngồi chờ thông báo mở phiên tòa vụ án của Mục Liên thì đúng là không có chuyện gì làm.” Kỳ Tham xoay xoay cây bút máy trong tay. “Chờ xong vụ kiện lần này thì chị muốn nghỉ phép.”
“À, giờ em phải báo cáo công việc rồi, nếu không chị lại không an tâm.” Trâu Bằng đặt túi văn kiện lên bàn. “Một tháng gần đây, dự án đấu thầu ba khách sạn, một nhà hàng, tất cả đều thất bại.”
Kỳ Tham cau chặt chân mày, ngồi thẳng người, phiền não mở túi văn kiện kia ra, giọng điệu không tốt lắm, hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Những dự án đấu thầu này không phải do em tự mình quản lý sao?”
Trâu Bằng nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy, lúc dượng còn tham gia, vốn dĩ dự toán giá thị trường ban đầu của những dự án mặt tiền này không cao. Nhưng có người cố ý cố ý nâng giá đấu thầu, hoàn toàn cao hơn chúng ta dự tính, báo giá dựa theo giá trị hậu kì thành phố, cho dù chúng ta có đấu giá thành công thì cũng mất nhiều hơn được.”
“Âm thầm kêu gọi tăng giá đấu thầu sao? Không đúng, mấy nơi đó đều không nằm trong khu vực bán chạy, tăng giá quá cao không hề có lợi gì với bọn họ…” Kỳ Tham nhanh chóng lập xem nội dung trong văn kiện, sau đó nghi ngờ nhìn Trâu Bằng, lập tức mặt mày tối sầm lại: “Chẳng lẽ….”
Trâu Bằng gật đầu một cái, nói: “Vệ gia đưa nhân viên kinh doanh đến những nơi đó đẩy giá lên ào ào, đợi đến khi những công ty nhỏ khác như chúng ta từ bỏ đấu thầu thì bọn họ lại lợi dụng quan hệ của mình để tiến hành thu mua với giá ban đầu.”