Phần B: Thuyền Đêm Trên Sông Trắng
CHƯƠNG 16: CHỮ CÒN THIẾU
Edit + Beta: V
Bầu không khí của buổi biểu diễn tối nay vẫn y như lần đầu – náo nhiệt và kích thích. Song, trong lòng Khâu Thanh chỉ toàn nghĩ xem sau khi kết thúc thì gặp mặt các thành viên trong ban nhạc như thế nào, vậy nên cậu đang dưỡng sức.
Giao mùa rất dễ cảm mạo, rõ ràng trạng thái của Lạc Đà hôm nay không tốt, vốn đã đồng ý diễn đến 11 giờ rồi, rốt cuộc mới 10 giờ rưỡi đã vội vàng kết thúc. Sắc mặt của hắn cũng rất vi diệu, biểu cảm toang rồi không thể che dấu dưới ánh đèn, hắn gượng cười giao lưu vài câu với fan rồi bị Bạch Diên Huy và tay trống túm xuống sân khấu.
Đương nhiên tay bass đã rời đi từ sớm, Khâu Thanh thầm nghĩ “đúng là chả có gì thay đổi”, cậu lách qua đám người đi tìm Julie ở quầy lễ tân.
Julie không có gì để nói với cậu, nếu là người khác thì có lẽ họ sẽ coi câu nói của chị ta như một trò đùa. Thấy Khâu Thanh, Julie bèn vẫy tay đưa cho cậu một ly bia: “Chị mời cậu.”
Khâu Thanh cầm lấy nhưng không uống: “Khi nào thì mình đi gặp bọn họ?”
“Đừng vội.” Julie nhìn đồng hồ treo trên vách tường: “Chờ lát đi, giờ bọn họ đang bận lắm.”
Bận gì chứ, dọn dẹp nhạc cụ à?
Khâu Thanh khó hiểu, nhưng nhìn dáng vẻ giữ kín như bưng của Julie thì cậu cũng không hỏi nhiều.
Ly bia chưa uống được mấy ngụm thì Khâu Thanh đã ôm điện thoại chơi xếp hình Tetris, cơ mà càng chơi cậu lại càng sốt ruột, chẳng hiểu sao tim cậu lại đập nhanh hơn, hô hấp bình thường cũng không xua đi được cảm giác hốt hoảng đang xâm chiếm, càng miễn bàn đến cảm giác nghèn nghẹn ngay cổ họng. Khâu Thanh nghĩ là do mình uống rượu, nhưng trước đó không hề có cảm giác nghiệm trọng như vậy.
Vì cậu quá mong đợi à? Hay vì sợ?
Khâu Thanh cầm ly lên, nghiêng người lấy hộp thuốc trong túi quần, tay cậu cứ run rẩy mãi.
“Gì đó?” Julie tò mò nghía sang.
“Bị cảm nhẹ.” Khâu Thanh lấy hai viên thuốc trong hộp ra, sau đó uống bia nuốt vào.
Tác dụng của Alprazolam phát huy tác dụng rất nhanh, chốc lát Khâu Thanh đã cảm thấy ổn hơn nhiều. Sau khi ngấm thuốc cậu hơi choáng váng nên không biết đã qua bao lâu, cho đến khi Julie gọi: “Cậu không sao thật chứ?”
[*] Alprazolam: Thuốc điều trị chứng rối loạn lo âu và hoảng sợ.
“Em ổn, chỉ buồn ngủ thôi.”
Julie nghĩ là cậu nghỉ ngơi không đủ: “Đi nào.”
Cậu lập tức nhảy xuống chiếc ghế đẩu cao.
Thành viên ban nhạc đã sớm rời khỏi Đêm Việt Quất, Julie dẫn cậu đến cửa hông, băng qua một con đường dân cư thưa thớt rồi vẫy một chiếc taxi.
Mất khoảng 10 phút ngồi xe, khoảng cách từ đó đến hẻm Lam Hoa không tới 500 m, chỉ là đường đi quanh co vòng vèo nên đi bộ rất dễ bị lạc, đi xe thì buộc phải đánh một vòng lớn.
Cánh cửa hẹp trước mặt nhìn là biết không phải cửa chính, Khâu Thanh nhíu mày: “Đây là đâu?”
“Chị quên mất mấy đứa nhóc không được tới đây.” Julie kéo Khâu Thanh vào trong: “Hộp đêm, cậu nghĩ mấy người trong Táo Thối đều là thanh niên tốt à?”
“Hộp đêm?”
Julie đáp “đúng vậy”, Khâu Thanh im lặng.
Chị ta cho rằng Khâu Thanh bị vỡ mộng thần tượng nên bèn cười nói: “Dân nghệ thuật mà, bình thường thôi. Với lại không phải người ta hay nói, người có hình tượng tốt nhất là tay guitar, bass và trống à, nghĩ thoáng một chút đi.”
Khâu Thanh “ừm” một tiếng, cậu bất giác hỏi: “Chị, chị đang an ủi em hả?”
“Ha ha, cậu đoán xem?” Julie vò đầu Khâu Thanh, chị ta thu nụ cười bất cần lại, nghiêm túc nói: “Cậu là đứa trẻ tốt, lát nữa có thấy cái gì thì cũng đừng học xấu theo bọn họ biết chưa.”
Câu “em không phải đứa trẻ tốt” nghẹn ở cổ, nếu bình thường thì cậu phải đốp chát lại Julie liền, song lúc này Khâu Thanh chỉ im lặng gật đầu.
Cậu biết rất nhiều chuyện, nhưng biết và nhìn thấy lại khác nhau hoàn toàn.
Tuy nói rằng âm nhạc không sai, cơ mà cậu hoàn toàn không nghĩ đến chuyện nếu bị vỡ mộng thì phải làm thế nào bây giờ.
Mỗi tầng lầu trong hộp đêm đều được chia khu, đây là lần đầu tiên Khâu Thanh đến đây. Cậu không phải là con ngoan trò giỏi, trong trường không học vấn, không nghề nghiệp là đủ rồi, Khâu Thanh không muốn dấn thân vào đống hỗn loạn của xã hội nhanh như vậy.
Lầu hai là KTV, lầu ba là sòng bài, Julie dẫn cậu đi qua mấy hành lang rồi đi thang máy lên lầu sáu. Hình như đây là tầng cao nhất ở hộp đêm, lên trên nữa là khu vực văn phòng. Hành lang này miễn cưỡng trông giống một câu lạc bộ giải trí đứng đắn, lỗ tai Khâu Thanh rất thính, thỉnh thoảng cậu nghe được mấy tiếng động kỳ lạ.
“Cậu chờ ở đây đi, chị vào chào hỏi một lát.” Julie nói, chị ta nhét điện thoại vào túi sau quần bò rồi tạm biệt.
Động tác này của chị ta có thể nói là đi nhẹ nói khẽ, song lại ẩn chứa sự uy hiếp tiềm tàng. Khâu Thanh gật đầu.
Lúc Julie đẩy cửa ra, một mùi hương khó diễn tả ập tới, rất ngột ngạt. Ngay khi chị ta đóng cửa lại thì mùi đó nhanh chóng biến mất, Khâu Thanh nôn khan một cái, cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.
Sau khi uống thuốc xong rồi ngửi cái mùi này khiến cậu hơi choáng váng, tỉnh táo được một chút, Khâu Thanh mơ hồ nhìn thấy có ai đó đang đứng trước mặt mình.
Khâu Thanh tưởng Julie tới tim nên bèn đứng thẳng lên: “Chị…”
“Cậu làm gì ở đây?”
Đó là một giọng nam trầm nhưng cũng rất đỗi trong trẻo.
Ngón tay Khâu Thanh cứ như bị điện giật, nháy mắt trở nên tê rần, cậu vội vàng lùi về sau ngẩng đầu lên.
Ánh sáng phía sau hành lang chiếu tới phác họa rõ dáng vẻ của đối phương.
Văn Hạ?
Gương mặt luôn quá mức mơ hồ trên sân khấu nay lại gần trong gang tấc, sống mũi cao thẳng, đôi môi đầy đặn, xương mày nhô cao, đôi mắt đen láy và trong veo như đang “ẩn nấp” trong hốc mắt sâu ấy, khiến ở đối phương toát lên khí chất trầm ổn xen lẫn u buồn. Có lẽ sau khi biểu diễn xong anh vừa mới tắm nên mái tóc vẫn còn ẩm ướt.
Văn Hạ thay áo thun đen trên sân khấu ra, mặc một chiếc áo sát nách rộng rãi và quần đùi mùa hè thường thấy. Cánh tay và cẳng chân anh rắn chắc, chiếc cổ thon dài và xương quai xanh rất sạch sẽ, không có bất kỳ hình xăm nào cả.
Hình như anh ấy rất thích mặc áo sát nách, sợ nóng hả ta? – Khâu Thanh nghĩ.
Tuy cậu không nói gì nhưng Văn Hạ rất kiên nhẫn, anh chỉ vào cửa: “Vào không?”
Giờ tìm được người rồi thì có cần vào nữa không đây?
Mùi bên trong ớn quá nên Khâu Thanh vội lắc đầu.
“Vậy đi thôi.”
“Hở?”
“Giờ tôi phải đi, cậu có đi không?” Văn Hạ hất cằm về phía thang máy.
Lúc này Khâu Thanh mới để ý cửa trong phòng riêng đang mở hé, cậu định vào xem tình hình ra sao, song lại lo mình vừa quay đầu thì Văn Hạ đi mất. Cậu nén lòng hiếu kỳ với các thành viên khác trong ban nhạc, dứt khoát theo sau Văn Hạ.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, bên trong chỉ có hai người bọn họ cộng thêm một camera theo dõi.
Hôm nay chả biết là hên hay xui mà tầng nào thang máy cũng dừng, nhưng khi cửa mở thì lại chẳng có ai, quái lạ y hệt cốt truyện của bộ phim siêu nhiên nào đó.
Một khi yên lặng thì Khâu Thanh sẽ suy nghĩ lung tung, cậu hỏi Văn Hạ: “Anh quen tôi không?”
“Không quen.”
Vậy sao giọng điệu chào hỏi của anh giống như quen biết tôi vậy, Khâu Thanh thắc mắc mãi, sau đó cậu giải thích hành vi đứng ngoài cửa của mình ban nãy: “Tôi tới cùng Julie, là cô gái…”
“Vậy à.”
“Tôi có xem buổi biểu diễn tối nay.” Cậu thử tìm đề tài mà Văn Hạ cảm thấy hứng thú: “Ca khúc mới rất hay, hơn nữa đoạn bass mà anh đánh cũng rất tuyệt, tôi nghe đoạn nhạc dạo thấy có thay đổi một chút, là anh ngẫu hứng à?”
Văn Hạ “ừm” nhẹ bằng giọng mũi.
Khâu Thanh: “…”
Tán dóc với anh ấy khó ghê.
Cuối cùng Khâu Thanh cũng hiểu tại sao Julie không thể bắt chuyện rồi, coi chừng ngay cả tên Julie anh ấy cũng không nhớ.
Cuộc trò chuyện nhàm chán nhanh chóng trôi qua, khi thang máy ngừng ở lầu một, Văn Hạ không nhìn cậu mà lập tức bước ra ngoài.
Tuy chẳng nói chuyện phiếm được câu nào nhưng Khâu Thanh không muốn để Văn Hạ rời đi như vậy, thế là cậu bèn đuổi theo, mặt dày tiếp tục hỏi chuyện: “Sao anh không vô chơi cùng bọn họ vậy?”
Văn Hạ đi chậm lại, anh “hả” một tiếng đầy nghi hoặc.
Khâu Thanh hoài nghi anh không hiểu tiếng người, hoặc là đầu óc có vấn đề gì đó nên tác động đến khả năng ngôn ngữ, cậu cũng không vội mà chậm rãi nói: “À, tôi đã đến Đêm Việt Quất để xem buổi biểu diễn của các anh nhiều lần rồi, hồi ở “Blanka” tôi cũng có mặt. Hình như mỗi lần diễn xong là anh rời đi ngay. Bình thường nếu là một nhóm…”
“Không có chơi với nhau.” Văn Hạ đáp vừa ngắn gọn, vừa súc tích.
Đột nhiên tâm trạng Khâu Thanh rất tốt: “Chẳng lẽ anh không hợp với các thành viên trong ban nhạc à?”
Hỏi câu này cậu thấy hơi kỳ, nhưng dường như Văn Hạ không thấy thế, anh thản nhiên nói: “Có thể xem là vậy.”
“Ơ?” Khâu Thanh tự thấy mình đã biết một bí mật lớn, song cậu không biết có phải Văn Hạ đáp qua loa có lệ hay không, nào có ai vừa gặp, hàn huyên được vài câu đã nói mấy chuyện này cơ chứ.
“Không hợp lắm.”
Khâu Thanh vẫn muốn hỏi thêm, bọn họ vừa ra khỏi cửa hộp đêm thì Văn Hạ chợt dừng lại. Đương nhiên Khâu Thanh cũng dừng theo, cậu lại lén nhìn người kế bên lần thứ n. Khâu Thanh cho rằng Văn Hạ định làm gì đó, ví dụ như bắt xe, hay là nếu có thiện cảm thì tiếp đó kiếm chỗ nào cùng uống một ly. Nhưng anh chỉ vỗ túi quần, lại kéo hộp đàn mò mẫm một phen.
Văn Hạ nhíu mày, quay sang hỏi Khâu Thanh: “Cậu có thuốc lá không?”
Dường như giọng nói của anh có lực hấp dẫn đối với Khâu Thanh, thế là cậu bèn tìm kiếm thử. Khâu Thanh lấy hộp thuốc lá của mình ra, thấy chỉ còn hai điếu, cậu nói: “Không còn nhiều lắm, hay là đi mua hộp khác nhé?”
“Không sao.” Văn Hạ đáp, anh nhận lấy rồi cảm ơn.
Đối diện hộp đêm là một con đê kéo dài dọc bờ sông bảo vệ thành phố, đây là vết tích còn sót lại của thành phố cổ. Trên bờ kè trồng một dãy phượng tím, còn có mấy băng ghế dài để người tản bộ nghỉ ngơi, song lúc này trời đã khuya nên cũng vắng bóng người.
Gió đêm tháng năm hiu hiu thổi, không hề lạnh lẽo chút nào.
Văn Hạ ngồi trên băng ghế dài, anh lấy một mẩu giấy vụn trong túi đựng đàn rồi gấp lại làm gạt tàn thuốc.
Văn minh ghê nhỉ, Khâu Thanh nghĩ, thấy anh không có ý đuổi thì cậu bèn ngồi xuống. Khâu Thanh im lặng một lát rồi cảm khái: “Tôi còn cho rằng các anh ở trong phòng riêng hút thuốc hay uống rượu gì chứ.”
“Không có.” Văn Hạ nói thẳng: “Tôi không chơi mấy thứ đó.”
Mấy thứ đó là mấy thứ gì, Khâu Thanh định hỏi thì giật mình nhận ra.
Khó trách sắc mặt hôm nay của Lạc Đà khi lên diễn không tốt lắm, khó trách Julie kêu cậu “đừng học xấu theo bọn họ”, khó trách trong phòng có mùi kỳ lạ… Hóa ra bọn họ đang “chơi hàng”.
Cái cảm giác “khó trách” này khiến người ta chẳng mấy vui vẻ, nhưng Khâu Thanh nhanh chóng ổn định cảm xúc: “Vậy là bọn họ đều hút thứ đó à?”
“Anh Huy không hút, nhưng anh ta gọi mọi người tới.”
Khâu Thanh đùa: “Anh nói mấy chuyện này cho tôi mà không sợ tôi đồn ra ngoài hả?”
Dứt lời, cậu cảm thấy mình hỏi hơi thừa, e là những người trong giới lâu năm đều biết hết. Hơn nữa nhìn thái độ của Julie, đa số mọi người cũng không tránh né hay có thành kiến gì cả. Xem ra chỉ có chiếu mới như cậu mới hốt hoảng khi nghe chuyện.
“Ừm.”
Khâu Thanh gật đầu, chẳng biết xuất phát từ tâm trạng gì, cậu bèn nói: “Mùi trong đó khó ngửi quá.”
Văn Hạ: “Chẳng phải thứ gì tốt.”
“Anh không xăm mình à?”
“Hả?”
“Hình như trong ban nhạc chỉ có mình anh là không xăm, mấy chỗ mà nhìn thấy được ấy.”
Đây là lần đầu tiên Văn Hạ bị chú ý tới chuyện này, anh suy tư một lát rồi đáp: “Tôi không có thứ gì để tưởng niệm cả.”
“Bây giờ cũng không?”
“… Ừ, chắc sau này sẽ có.”
Tiếp tục chủ đề này cũng vô nghĩa, Khâu Thanh chợt quay đầu sang chỗ khác, cậu nâng một tay lên chống cằm. Thật ra việc đề cập đến vấn đề xăm mình vừa rồi của cậu hơi mạo phạm người khác, nhưng đối phương không hề biểu hiện ra sự khó chịu.
Văn Hạ hút được hai phần ba điếu thuốc, xung quanh cực kỳ yên tĩnh, đêm hè vừa mát lạnh, lại vừa sảng khoái, có mấy lời sẽ khiến người ta buộc miệng thốt ra.
“Thật ra hôm nay tôi đến chủ yếu để tìm anh.”
“Hửm?”
“Thành thật xin lỗi, chắc anh thấy kỳ quặc lắm nhỉ, tôi đề cập đến chuyện riêng tư của anh… Do tôi có cược với một người bạn xem “Văn Hạ” có phải tên thật của anh hay không.” Khâu Thanh cười: “Anh ngồi nghe nhạc cũng được, hoặc đừng nói gì cho tôi cả, dù sao chị ấy cũng không biết, tới lúc đó tôi sẽ nói rằng chị ấy đoán sai rồi.”
Văn Hạ cắn điếu thuốc, lúc quay sang nhìn Khâu Thanh, dường như ánh mắt anh hiện lên một chút ôn hòa: “Cậu cược cái gì?”
“Tôi cược không phải.” Khâu Thanh nói: “Tôi cảm thấy anh chắc chắn không phải tên Văn Hạ.”
Cậu vừa dứt lời, Văn Hạ khẽ cười một tiếng.
Song trời quá tối, đèn đường cũng hỏng mất một bóng cho nên Khâu Thanh không nhìn thấy dáng vẻ cười lên của Văn Hạ.
“Cậu thắng rồi.” Anh nói.
Hình như cậu sắp chạm vào một bí mật, một bí mật mà chưa ai biết. Khâu Thanh bất giác ngồi thẳng lên, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch liên hồi, cậu nghe thấy tiếng gió đêm thoảng qua bên tai.
“Tôi tên “Văn Hựu Hạ”, nhưng tôi không thích cái tên này lắm, và không ai biết cái tên này cả.”
“… Hở?”
Văn Hựu Hạ dụi tắt điếu thuốc, anh nghiêng người về phía Khâu Thanh: “Giờ tôi đã nói cho cậu rồi đấy.”