Phần A: Phi Điểu
CHƯƠNG 39: “CÓ VÀI “NGƯỜI NHÀ” KHÔNG CẦN CŨNG ĐƯỢC.”
Edit: Mordred
Beta: V
Từ Lâm Cảng trở lại Đông Hà, việc đầu tiên cần làm là đến công ty họp. Chuyện không tới mức phải quấy rầy Liễu Vọng Dư hay Hoàng An Duy, A Liên tìm hiểu qua tình hình với Văn Hựu Hạ rồi nói “tôi biết rồi”.
Tối hôm ấy, quản lý của Bạch Diên Huy vồ vập tìm đến cửa, trong lời nói toàn là: “Mấy người nhất định phải xin lỗi công khai, không thì cứ đợi đấy”.
A Liên bắt máy, Khâu Thanh vốn tưởng một cô gái nhìn bản thân và Văn Hựu Hạ cãi nhau đã run rẩy sẽ không thể đối phó được việc này, đang định tự mình cãi nhau cùng đối phương, ai ngờ cậu lại tính sai.
Giọng A Liên không hề có chút lực công kích nào: “Anh dám chắc là nghệ sĩ của chúng tôi xung đột với anh Bạch sao? Anh biết tại sao không? Chắc không biết nhỉ… Ha ha, vậy anh hỏi lại anh Bạch xem. Bên chúng tôi vốn muốn hòa giải, nhưng nếu anh không chấp nhận thì không còn cách nào, làm lớn chuyện một chút để công chúng tự đánh giá vậy.”
Nghe đến đây, Văn Hựu Hạ khẽ kéo tay áo Khâu Thanh, nhỏ giọng hỏi: “Cậu ghi âm à?”
“Đâu có.”
Văn Hựu Hạ hơi đau đầu, không hiểu nổi thủ đoạn của mấy người trong nghề.
“Anh còn định mua hot search hả? Anh mua thì bọn tôi nhất định sẽ mua, đưa ra góc nhìn của cả hai bên để mọi người hóng chuyện nhân dịp cuối tuần thôi…” A Liên vẫn đang cười híp mắt: “Hình tượng? Văn Hạ có hình tượng nào đâu, anh ấy không sợ. Nhưng anh Bạch không giống lúc trước nhỉ, chúng tôi sẽ không làm chuyện mình không chắc chắn… Nhân lúc chuyện vẫn chưa gây nên sự chú ý quá lớn, bên anh nên xóa dần những thứ trên mạng đi, còn tiền viện phí của anh Bạch tất nhiên sẽ do bên tôi bồi thường… Nhưng dạo này mọi người đều bận, lần sau gặp chúng tôi sẽ để Văn Hạ tự mình hòa giải với anh Bạch, anh thấy được không?”
Cuộc điện thoại kéo dài chưa đến 5 phút, A Liên đặt máy xuống, trả lại cho Khâu Thanh rồi nhìn sang Văn Hựu Hạ: “Anh Văn Hạ, lần sau anh không manh động vậy được đâu.”
Văn Hựu Hạ ngạc nhiên vì dăm ba câu đã giải quyết xong tranh chấp, hỏi đầy ngờ vực: “Không sao rồi à?”
“Không sao rồi.” A Liên giang tay: “Tôi nghe giọng điệu của đối phương, có vẻ như anh ta chỉ biết anh đánh anh Bạch chứ không rõ nguyên nhân. Anh Bạch không kể cho anh ta nghĩa là không thể nói thật, hoặc nói dối thì rất dễ bị vạch trần… Những lúc thế này chúng ta cứng một chút, bên kia không biết chúng ta nắm được bao nhiêu nên thường sẽ chấp nhận hòa giải. Chẳng qua nếu cần làm lớn chuyện lên thì buộc phải dùng những thủ đoạn quan hệ công chúng khác.”
Lư Nhất Ninh nghe mà kinh ngạc: “Em còn chuẩn bị sống chết với bọn họ rồi cơ.”
A Liên cười, xoa đầu cậu ta: “Thanh niên đừng có lúc nào cũng đánh với đấm… Chà, gì nhỉ? Những vấn đề tôi gặp trước kia còn khó giải quyết hơn nhiều, đây là chuyện nhỏ thôi.”
“Chị, trước kia chị quản lý ai vậy?” Lư Nhất Ninh hỏi.
A Liên nói ra tên một nhóm nhạc nữ – hai năm trước có thể coi là nhóm nổi tiếng nhất, nhưng các thành viên không có trách nhiệm nên nhiều lần xảy ra lùm xùm ảnh hưởng đến tư cách thần tượng, song đều được bên quan hệ công chúng giải quyết hoàn hảo. Dù là người không để ý đến những thứ bên ngoài như Văn Hựu Hạ cũng từng nghe nói ít nhiều, đáng ngạc nhiên là A Liên có tham dự bên trong.
“Khi ấy quản lý là thầy của tôi, tôi cũng học được nhiều điều.” A Liên cười: “Dù tôi không hiểu các quy tắc trong giới của các anh lắm, nhưng chị Vọng Dư nói phần lớn khá đơn giản… Chỉ cần chúng ta không có mâu thuẫn thì tôi có thể giải quyết mọi thứ trơn tru.”
Cố Kỷ lập tức dành cho cô sự tôn trọng.
Nhưng chẳng hiểu sao Khâu Thanh lại thấy không vui. Cậu cứ tưởng Liễu Vọng Dư chọn đại một cô bé thay mình trông coi bọn họ, hóa ra là một nhân viên chuyên nghiệp kinh nghiệm đầy mình.
Rõ ràng là cảnh giác với bọn họ.
Sau khi tái hợp, ngoài việc biểu diễn tương đối thuận lợi thì không có chuyện tốt đẹp nào khác.
Chuyến lưu diễn ba thành phố kết thúc hoàn hảo, vài ngày sau, chuyện Văn Hựu Hạ đánh Bạch Diên Huy cũng dần không còn người thảo luận. Chương trình “Mời Bạn Xem Tôi Biểu Diễn” của Kim Thị đăng tải đội hình để tuyên truyền, kỳ đầu tiên ghi hình ở An Thành.
Chương trình này có vẻ hướng đến đa dạng đối tượng, khách mời có ban nhạc, nữ ca sĩ nổi tiếng, nhóm nhạc nam thần tượng, thậm chí còn một giọng nam trung nổi danh đã bốn mươi mấy tuổi. Mỗi nhóm khách mời bốc thăm một sân diễn, sau đó mời người xem, quyết định chủ đề, sắp xếp sân khấu để hoàn thành một buổi diễn trong thời gian quy định.
Không chỉ là một chương trình tạp kĩ, nó còn ghi lại các tiết mục diễn xuất từ đầu đến cuối với các phong cách khác nhau đại diện cho nhiều lĩnh vực khác nhau, xem không hề bị trùng lặp.
Nữ ca sĩ được mong đợi nhiều vào màn diễn tái xuất, giọng nam trung mang lại hiệu ứng “đột phá” khó tin hay nhóm nam thần tượng là khách quý mà Kim Thị mời đến để gánh tỉ lệ người xem. Ban đầu bọn họ không định mời ban nhạc, song khách mời cố định là một ca sĩ nhạc dân gian có việc đột xuất, mà nhóm lãnh đạo của Kim Thị khá thân thiết với Hoàng An Duy nên kéo Ngân Sơn vào một số của chương trình, thuận tiện tuyên truyền giúp bọn họ nổi tiếng hơn.
Ban nhạc này xuất hiện ở một chương trình có phần “đại chúng” có lẽ sẽ kích thích phần nào sự hiếu kỳ của mọi người.
Đội ngũ khá chuyên nghiệp. Đạo diễn của Ngân Sơn là một người ngoài ba mươi tự xưng “Lão Trương”, đeo kính, dáng người cao gầy, rất có khí chất của người làm nghệ thuật theo phong cách gypsy, tương đối hoạt ngôn. Anh ta tự giới thiệu trước kia mình quay phim tài liệu, thuộc giới nghe Rock and Roll có thâm niên, lần này vất vả lắm mới có cơ hội quay cho Ngân Sơn, còn nói mình rất thích ban nhạc. Anh ta nói trơn tru mạch lạc, nhiệt tình đến mức Khâu Thanh suýt không đỡ được, đành lên tinh thần đối phó.
Kỳ đầu tiên coi như nhẹ nhàng, rút được sân diễn khá khả quan.
Sân khấu của Ngân Sơn là một rạp chiếu phim ngoài trời.
Chương trình tạp kỹ có một phần là truyền hình thực tế, vì vậy các khâu nhìn qua loa đều cần lên kịch bản chỉnh tề để phòng các trường hợp đột ngột mất kiểm soát, những chuyện “bất ngờ” đều có quy trình ứng phó tương ứng. Có nhiều tầng bảo hiểm như vậy nên lúc ghi hình thực tế, Khâu Thanh không cần quan tâm quá nhiều, Lão Trương đã lên kế hoạch vô cùng chuyên nghiệp. Ban đầu, cậu còn bận tâm chuyện “đi vào đâu, lấy cái gì”, nhưng tất cả đều được chuẩn bị ổn thỏa, tổ đạo diễn đã nghiên cứu địa hình từ sớm, bọn họ chỉ cần “diễn kịch”.
Mượn thiết bị, bàn bạc sân khấu hay thậm chí những bước cò kè mặc cả đều theo lộ trình có sẵn, Lư Nhất Ninh được thỏa mãn ham muốn diễn trò nên vô cùng thích thú, hai người khác cũng giúp cậu ta nổi bật. Còn Văn Hựu Hạ, theo lời Lão Trương, chỉ cần “đứng ở kia là được”.
Ngày đầu tiên ghi lại cảnh phát tờ rơi.
An Thành là cố đô nhưng nhạc rock lại phát triển mạnh mẽ ở nơi đây. Các ban nhạc underground đã hình thành một vòng tròn quanh An Thành, sau đó dần bước ra ánh sáng. So với các thể loại nhẹ nhàng hơn như dreampop, post-rock, dân chơi nhạc gốc An Thành đa phần theo hướng hardcore, khán giả cũng thích nhạc mạnh, các ban nhạc heavy metal rất được hoan nghênh ở đây.
Theo kịch bản, bọn họ sẽ tập hợp ở livehouse An Thành rồi thu hút người qua đường.
Tổ đạo diễn đã sắp xếp các vai quần chúng, fan nhạc rock chẳng được bao nhiêu, có mà có không ít fan của các ca sĩ được yêu thích. Ví dụ như một chàng trai trẻ tuổi nhận ra Khâu Thanh, bèn hỏi: “Rốt cuộc anh với Tang Tuyết có quan hệ thế nào?”
“… Hả?”
“Tôi là fan của Tang Tuyết!” Cậu ta có vẻ không buông tha: “Anh là nhà sản xuất ở lễ trao giải đấy đúng không, bọn họ nói anh là bạn trai của Tang Tuyết, có thật không?”
Khâu Thanh không biết cách đối phó với tình cảnh thế này, nhất là khi Văn Hựu Hạ còn ở phía sau, mối quan hệ dù trong sáng mà bị chất vấn công khai thì đúng là kì lạ. Cậu hơi sợ Văn Hựu Hạ sẽ hiểu lầm, hốt hoảng nói “thật sự không phải” rồi nhanh chóng né xa đối phương, bắt đại lấy một cô bé đi ngang qua rồi nhét tờ rơi vào tay cô.
Có lẽ cô gái đó chỉ đi qua, chẳng hiểu chuyện này ra sao nên nhận theo phép lịch sự. Cô định cất bước, vừa nhìn sang Khâu Thanh thì chợt đỏ mặt, mặc kệ đây là tờ rơi gì, nhanh chóng đeo khẩu trang lên.
“Vâng, em sẽ đến!”
Tờ rơi trong tay Khâu Thanh bị rút đi, một giây sau cô gái ấy đã chạy biến. Cậu quay lại nhìn Lão Trương với vẻ mặt không thể tin nổi, đối phương cũng đáp lại cậu bằng khuôn mặt ngạc nhiên.
Đúng lúc ấy, Lư Nhất Ninh giở giọng trêu chọc chua lè: “Đẹp trai tốt thật đấy.”
Nhưng rất hiệu quả cho chương trình.
Từ sáng sớm, trời chưa hửng nắng bọn họ đã chuẩn bị ghi hình, quay đến tận rạng sáng hôm sau là chuyện bình thường. Vì thêm khách mời nên giá biểu diễn ban đêm tăng lên, bắt buộc phải điều chỉnh trình tự ghi hình. Lão Trương điều hành thỏa đáng, bố trí sân khấu kĩ càng trước tiên rồi quyết định quay bù các cảnh trước buổi diễn sau khi kết thúc.
Rạp chiếu phim ngoài trời khá trống trải, nhưng có một màn hình lớn.
Sắc trời dần tối, trên màn ảnh chiếu logo ban nhạc. Ánh đèn thô sơ, xung quanh là bãi cỏ và ô đỗ xi măng, không có chỗ ngồi, dàn âm thanh cũng vừa được lắp đặt, nhưng sự ngang tàng vẫn sinh trưởng xung quanh. Vai quần chúng và cả những người qua đường đến xem vui, tay cầm “thư mời” mà Cố Kỷ vẽ tay, túm năm tụm ba trên đầu xe hoặc ngồi dưới đất, cùng chờ đợi buổi diễn bắt đầu.
Đã được thông báo là ghi hình chương trình tạp kỹ từ trước nên khán giả đều đã chuẩn bị quay hai, ba lần, nhưng Khâu Thanh thì không nghĩ vậy.
“Chúng ta tranh thủ diễn xong trong một lần, đã lên diễn thì phải có dáng vẻ biểu diễn.” Cậu chỉnh dây, cảnh cáo Lư Nhất Ninh đang nhìn quanh quất: “Tiểu Lư, đừng nghịch nữa, đây không phải quay phim tài liệu.”
Lư Nhất Ninh bị điểm tên phê bình, có phần khó chịu: “Biết rồi.”
Khâu Thanh thấy cậu ta nhíu mày, hạ giọng: “Chờ chúng ta đi lưu diễn, nhất định phải làm một thước phim tài liệu, không phải cầm máy ảnh chụp mấy tấm qua loa như trước kia nữa.”
Trước đó cãi nhau mãi với Lư Nhất Ninh, giờ cả hai đã trưởng thành lại sống chung hòa bình.
Thời tiết đẹp, An Thành đón buổi diễn độc đáo này với một bầu trời quang đãng.
Ánh đèn và âm thanh đã được điều chỉnh từ trước, bầu không khí trong sân đã vừa đủ, tâm trạng Khâu Thanh không tệ nên hát say sưa, còn thêm vài bài hát. Ban đầu, khán giả chỉ có một phần là nghe thấy giai điệu quen thuộc nên đung đưa, chủ yếu là thanh niên, sau khi hát đến điệp khúc của “Dâng Kính Tự Do” thì lại bất ngờ nhận được một dàn đồng ca.
Đối với chuyện bất ngờ này, Lão Trương không biết nói gì cho phải, chỉ thì thầm “vừa vặn luôn”, “quá tuyệt vời” – nếu không vì phản ứng này, Khâu Thanh đã hỏi “có phải anh sắp xếp hay không” rồi.
Đã chuẩn bị ghi hình cả đêm nhưng vì vượt quá kỳ vọng nên khi trời vừa hửng sáng, công việc đã kết thúc. Bù lại tất cả cảnh quay, nhân viên bắt đầu công tác hậu kỳ, những phần bọn họ chỉnh sửa lại từ rạp chiếu phim ngoài trời phải được nhanh chóng dỡ bỏ để không ảnh hưởng đến việc vận hành ngày mai.
Còn một phần nhỏ khán giả lái xe đến xem diễn không rời đi ngay mà lần lữa ở ngoài sân khấu một lúc, thỉnh thoảng dùng điện thoại chụp ảnh đăng lên mạng. Lão Trương liên lạc với các tổ khác, phát hiện mình hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất nên vô cùng sung sướng, cũng không so đo với bọn họ.
Quay chương trình thực tế còn mệt hơn tưởng tượng, Khâu Thanh bị ống kính chiếu vào cả ngày mà choáng váng đầu óc, không kịp ăn gì. Bây giờ rảnh rỗi cậu mới gặm hai cái bánh bao, nhìn mấy người đang leo giàn giáo tháo dàn âm thanh.
Văn Hựu Hạ đứng bên cạnh cậu, vẻ mặt đăm chiêu.
Khâu Thanh cắn một miếng: “Tôi cứ tưởng anh rất ghét quay chương trình, dù sao trước kia anh cũng phản đối… việc không có tác phẩm mà đi diễn thương mại hay làm đủ thứ kiếm tiền.”
“Trước kia chưa từng trải qua việc thiếu tiền thật sự bao giờ.” Văn Hựu Hạ cũng ngồi xuống với cậu: “Một người ăn no cả nhà không đói bụng, không cần quan tâm mình có bữa ăn hay không. Sau khi đi Nam Kiều về thì không giống nữa, thầy Văn, Đông Đông,… nhà, tiền thuốc thang, học phí đều đặt trên người tôi.”
“Tôi tưởng anh sẽ bỏ đi.”
“Có nghĩ tới, nhưng mà bọn họ, một người già một đứa trẻ, nên đợi thêm vài năm nữa.” Văn Hựu Hạ liên tục cọ xát vết chai trên tay trái: “Thời gian cứ trôi, cuộc sống dần ổn định, cứ như thật sự sẽ giữ nguyên tình trạng ấy. Nhưng khi tình cờ nhìn thấy một đứa trẻ đeo guitar ở bên đường, tôi lại nghĩ, chẳng lẽ tôi muốn sống vậy đến hết đời sao?”
Khâu Thanh giơ tay lên, muốn ôm lấy bờ lưng Văn Hựu Hạ, song cuối cùng chỉ vỗ một cái lên vai anh để an ủi.
“Không sao, dù gì những “người nhà” ấy không cần cũng được.”
Cậu tự coi mình như một vị khách độc hành không người thân, cũng không bè bạn, vế trước là bởi người trong nhà đã chẳng ưa cậu từ lâu. Còn vế sau, Khâu Thanh nghĩ, bạn bè kiểu gì rồi cuối cùng vẫn sẽ có chỗ để đi về, cậu không thể ký thác toàn bộ hy vọng lên người bọn họ.
Văn Hựu Hạ không có bất kỳ phản ứng nào với câu nói này. Anh lẳng lặng nhìn về phía màn ảnh lớn đã tắt đèn cùng Khâu Thanh, bỗng nói: “Chúng ta cũng từng đến rạp chiếu phim tương tự thế này, ở Đông Hà, cậu nhớ không?”
“Ừ, ở bên Tân Hải.”
“Không có xe không được vào, chỉ có thể đứng ở phía ngoài cùng xem… Hình như là “Cuốn Theo Chiều Gió”. Người khác thấy chúng ta thật đáng thương, nhưng tôi nhìn cậu, chỉ cảm thấy hạnh phúc. Sau này một mình đến Nam Kiều, đi ngang qua rạp chiếu phim nhiều lần mới sực nhớ, hình như chúng ta chỉ xem duy nhất một bộ phim đó với nhau thôi.”
Khâu Thanh tiếp tục yên lặng không nói, xung quanh bận rộn, không ai chú ý đến góc bí mật này của bọn họ. Cậu nghiêng đầu, thử dựa vào vai Văn Hựu Hạ một cách thăm dò, dùng cách này để im lặng cho anh biết: Hiện tại tôi ở bên anh.
“Tôi nói cho thầy Văn, nợ của ông ấy dù đã trả hay chưa tôi cũng sẽ không trả. Mấy năm qua quay quanh bọn họ, bây giờ tôi muốn sống vì bản thân mình.”
Đây là điều bốn năm trước Khâu Thanh muốn nghe, nhưng giờ cậu lại có phần ngẩn ngơ, không biết nên nói gì cho phải. Rất lâu sau, cậu vẫn dựa lên vai Văn Hựu Hạ, khẽ nói: “Tôi hơi buồn ngủ.”
“Ngủ một lúc đi, khi nào đi tôi sẽ gọi.”
Khâu Thanh dè dặt nói, như thể không muốn rời xa, cứ dựa mãi vào Văn Hựu Hạ, cảm tưởng như bọn họ đã buông được quá khứ mà chỉ hướng về tương lai phía trước.