Ngoại trừ Trương Viễn và những người chơi đầu nhập vào gã không biết chuyện gì đã xảy ra, nhóm Đường Tần và Dương Thanh ở điện Tam Quan đã nghe nói về “Thần Lang hàng hỷ”, vừa nghe tộc trưởng thổ lâu hỏi họ đã kết hôn chưa, mặt mày đều xanh mét.
Còn Vệ Ách tộc trưởng thổ lâu nhìn kỹ, khi cậu nhướng đôi mi mỏng có dấu hiệu rút đao làm thịt người sống.
Giải Nguyên Chân ngồi ở bên cạnh, sợ cậu thật sự trở mặt tại chỗ, vội vàng hơi khom người, chắp tay cười nói: “Đa tạ tộc trưởng quan tâm, chúng tôi đều thành thân sớm đều đã kết hôn.”
Lời này của Giải Nguyên Chân làm cho người chơi bên cạnh Trương Viễn không hiểu ra sao —— bọn họ bước vào phó bản nhưng thẻ thân phận chỉ có một câu đơn giản “khách Dự Châu từ nhà chính”, còn “ai cũng đã kết hôn” thì từ đâu ra.
Trương Viễn nhanh chóng hiểu ra, tuy gã hung ác nhưng không phải thứ ngu xuẩn.
Vừa nghe Giải Nguyên Chân nói, lập tức biết trong “kết hôn” này có điều mờ ám, thành ra gã cũng lên tiếng phụ họa.
“Thì ra như thế, cũng đúng.” Tộc trưởng thổ lâu bừng tỉnh đột nhiên cười nói: “Thật ra nhà tôi có một cô con gái đang chờ ở khuê phòng nên mới hỏi câu này, là do tôi đột ngột, các vị đều là người xuất chúng, đường nhiên đã kết hôn từ lâu, mạo muội mạo muội.” Nói xong, tộc trưởng thổ lâu lại vui vẻ vẫy tay gọi người dọn đồ ăn lên như bỏ qua chuyện này.
Phòng livestream lại nhìn rất rõ ràng.
Trong ánh đèn, tộc trưởng thổ lâu nâng ly tạ tội mượn chén nhỏ che chắn, nheo mắt đảo quanh trên người Vệ Ách giữa bàn tiệc.
Ánh sáng lờ mờ chiếu vào khuôn mặt tròn trịa của ông ta, rõ ràng đang có tính toán khác.
[…]
[Tôi nói rồi mà, thằng cha già này tà tâm chưa chừa, nhánh phụ ép gả một lần, giờ lại muốn làm thêm lần nữa?]
[Sao lại chọn Vệ Ách, nhiều người chơi như vậy mà.]
[Phía trước, cho bạn nói lại, bạn chọn người nào trước màn hình làm vợ?]
[Đệt, hỏi thừa, tất nhiên là Vệ Ách!]
Ngay khi bình luận này vừa phát ra, phòng livestream lập tức: “…”
Nếu nhắm mắt chọn, không chừng còn có thể theo lý trí chọn một người có công phu cao cường, nhưng đối diện với màn hình…!dầu mè đang cháy trong phòng sảnh, mặt Vệ Ách chìm trong ánh sáng như tranh sơn dầu.
Trời sinh cậu đã vô cùng lạnh lùng tuấn mỹ, da trắng đến mức có thể phản chiếu ánh nến, một sợi tóc bạc gợn sóng tự nhiên rơi xuống bên gò má.
Chắc do cảm thấy không kiên nhẫn với mưu đồ của tộc trưởng thổ lâu, cậu nén lại lửa giận, hai cánh môi mỏng mím chặt, mím lại thành một đường sấn lên một màu đỏ rực cho khuôn mặt ốm yếu.
Trong phòng livestream, hướng phó lập tức thay đổi.
[Đúng vậy không sai! Vệ Ách đã kết hôn rồi, chồng của em ấy chính là tôi!]
[Tầm bậy, người đẹp Ách đã ngủ chung giường với tôi.]
[Mấy đứa tỉnh lại đi, uống bao nhiêu chén rượu đã say thành như vậy? Không sợ bị anh đại dùng dây thừng đỏ đó siết cổ treo trên xà nhà à?]
[Hức hức hức tôi không tin, vợ tôi sẽ không làm thế với tôi.]
Phòng livestream cũng theo đó trở nên thoải mái hơn.
Song Giải Nguyên Chân, Vệ Ách, Đường Tần và ít ỏi mấy người còn lại ở trong sáng lại không cảm thấy không khí “vui vẻ” chút nào.
Phòng khách vô cùng âm hàn, tuy thắp nhiều ngọn nến nhưng lại để rất cao, mặt bàn toàn một màu xám xịt, chỉ có khay màu đỏ bày món ăn là hơi phản chiếu, bàn đối diện có hơn chục “trưởng lão gia tộc” gầy guộc đang ngồi, tất cả đều có khuôn mặt âm u và hốc hác.
Trên bàn đã bày biện khá nhiều món ăn, nhưng vẫn có một cô nhóc bưng khay đỏ lên thêm.
Mấy cô nhóc này đều rất giống với cô bé đã dẫn họ vào trước đó, cả đám đều cúi đầu bưng thức ăn lên không nói một câu.
Từng đĩa canh xương hầm quế, ngan vịt kho gừng, gà trống hầm măng béo ngậy lóng lánh.
Tất cả đều là món ăn Phúc Kiến chính hiệu..