Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 517: C517: Số mệnh đã định



Mặc dù Tần Hạo đã tiến bộ hơn rất nhiều so với trước đây nhưng anh vẫn không phải là đối thủ của hai ông già này. Chỉ vì thời gian tu luyện của anh còn quá ngắn, tuổi lại còn trẻ, thời gian tu luyện ít hơn hai người kia mấy chục năm.

Nếu như cho anh thêm vài năm nữa thì Tần Hạo sẽ chẳng sợ gì cả.

Sự việc đã đến nước này, Tần Hạo cũng hết cách, chỉ đành thỏa hiệp.

“Được thôi, tôi chấp nhận, bây giờ hãy đưa tôi theo đi!”

Tần Hạo ngoan ngoãn nói.

Thực ra, ngay từ đầu anh không có ý định phủi mông bỏ đi. Anh vẫn còn nhớ mục đích ban đầu của mình khi đến đây là đón Lâm Vũ Hân. Nhưng hiện giờ hai người họ đến một câu còn chẳng nói với nhau thì sao anh đón được cô cơ chứ?

Thực ra Tần Hạo đang thăm dò phản ứng của hai vị trưởng bối này xem họ rốt cuộc là có ý gì, tại sao lại cứ khăng khăng bắt anh phải vào ải thứ ba này.

Kết cục, càng thăm dò lại càng thêm hoài nghi.

Thấy Tần Hạo đã khuất phục, cuối cùng khuôn mặt khiến người khác sợ hãi của Trần Bán Hiền cũng giãn ra, trở nên bình lặng như mặt hồ không gợn sóng. Ông ta chỉ nhìn hai người họ một cái rồi quay lưng rời đi.

Tần Hạo không khỏi ngưỡng mộ, nếu nói ông ta đã đạt đến cảnh giới có thể tùy ý điều khiển kiếm khí như trong lòng bàn tay thì cũng chưa tới. Có điều, Tần Hạo đột nhiên phát hiện ra kiếm khí trên người Trần Bán Hiền vốn không hề đáng sợ như trong tưởng tượng của anh. Không biết đó có phải là vì Tần Hạo luyện kiếm đạo nên có khả năng ngưng tụ kiếm khí của Cửu Chuyển Thần Kiếm hay là còn có lí do gì khác.

Dựa vào cảm giác, anh cảm thấy kiếm khí mà Trần Bán Hiền ngưng tụ ra không giống như kiếm khí của anh, nhưng anh chưa từng thực sự tỷ thí với ông ta nên cũng không dám khẳng định.

“Ba ngày sau lại đến nơi này!”

Trần Lạc Vũ nói vỏn vẹn một câu rồi đi luôn.

Đối với mấy vị trưởng lão thần thần bí bí của Trần gia thôn, Tần Hạo sớm đã quen với giọng điệu lúc nào cũng như đang phát tiết của họ nên anh cũng chẳng thèm so đo nhiều. Anh quay lại nhìn Diệp Thanh Trúc, cười hỏi: “Thế nào? Vừa nãy em lo lắng như vậy có phải vì sợ anh bỏ rơi em không?”

“Hứ, anh cứ bỏ đi, Diệp Thanh Trúc này thiếu đàn ông sao? Đi trên đường nhặt bừa một anh cũng được, đợi anh làm xong mấy việc ngớ ngẩn ở đây thì em sẽ đi luôn. Thực sự không muốn quay trở lại, dù cho đây là nơi mà em lớn lên. Haizzz, nhạt nhẽo làm sao!”

Diệp Thanh Trúc thở dài thườn thượt nhìn theo bóng lưng hai vị trưởng lão đang đi xa dần, trong lòng cảm thấy vô cùng phiền não mà không biết tại sao.

“Được thôi, anh không ý kiến gì!”

Tần Hạo nhún vai, cũng chẳng thèm quan tâm Diệp Thanh Trúc đang nghĩ gì. Anh đi theo hướng ngược lại.

“Này, anh đi đâu đấy?”

Diệp Thanh Trúc hét gọi từ đằng sau. Thấy hướng mà Tần Hạo đang đi xa dần, mặt cô biến sắc, nói: “Này, anh không thể đến tìm Lâm Vũ Hân được!”

Tần Hạo chẳng thèm để ý đến cô, càng chẳng thèm để ý đến mấy cái quy định vớ vẩn gì đó của Trần gia thôn.

Hơn nữa, bọn họ cũng đâu có nói là anh không được đến tìm Lâm Vũ Hân, tội gì không đi?

Trước đây anh giống như một tên ngốc, ai nói gì thì anh làm theo đó. Nhưng bây giờ anh không muốn nghe lời đám người đó nữa.

Lâm Vũ Hân ở một khu dân cư cách khá xa Trần gia thôn, nằm ở vùng biên. Ở đó có một rừng cây nhỏ, cảnh quan tươi đẹp, không khí trong lành, đây có thể coi là nơi đẹp nhất ở đây.

Tần Hạo đi qua rừng cây nhỏ, đập vào mắt anh là một hồ nước trong xanh ngắt chảy rầm rì và hơi gợn chút sóng, không biết nó chảy về phương nào.

Sâu trong khu rừng có vài căn nhà gỗ được trang trí hết sức thanh lịch, cho người ta cảm giác như đây là chốn bồng lai tiên cảnh.

“Xem ra, ở lại đây thời gian dài thực sự có lợi cho cơ thể. Chẳng trách, Lâm Vũ Hân lại trở nên càng xinh đẹp hơn. Có lẽ sư phụ đã tốn không ít tâm sức”.

Tần Hạo vừa nghĩ vừa đã bước vào bên trong.

Anh đứng bên cạnh hồ nước một lát, nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng chầm chậm đi về phía ngôi nhà gỗ nhỏ.

Anh vòng qua ngôi nhà, đằng sau là ngọn nguồn của hồ nước. Ở đó là một hồ nước lớn hơn nữa. Bên cạnh hồ là một người phụ nữ xinh đẹp mặc chiếc váy dài màu xanh dương đang hai tay nâng cằm, thẫn thờ nhìn vào mặt hồ nước.

Dưới chân đang giẫm lên một cây trúc nhỏ. Ở đầu bên kia của thanh trúc là một sợi cước trong suốt. Xem ra, người đó đang câu cá.

“Chậc chậc, thi vị quá nhỉ!”

Tần Hạo cười hi hi, từ từ bước tới gần.

Người phụ nữ xinh đẹp kia chẳng thèm quay đầu lại, chỉ thấy thanh trúc dưới chân khẽ động đậy. Bà hờ hững đáp: “Tên tiểu tử thối, đúng là bất hiếu. Bây giờ mới đến dập đầu với sư phụ, đúng là chẳng ra thể thống gì”.

“Ơ, con đâu có nói là đến dập đầu với người!”

Tần Hạo tỏ vẻ ung dung nhưng trong lòng có chút không tự nhiên mà đến anh cũng không hiểu lí do tại sao, cảm giác như có thứ gì đó đang theo dõi mình.

Tần Hạo đột ngột quay lại, đằng sau lưng anh là một người phụ nữ mặc đồ trắng. Cô đứng ở đó nhìn anh chăm chú bằng đôi mắt chan chứa tình cảm.

“Vũ Hân!”

Tần Hạo không kìm được mà hét gọi tên cô. Cổ họng anh rung lên, âm thanh phát ra nghe hơi khàn khàn.

Thế nhưng, điều anh không ngờ tới là ngay lúc anh vừa quay đầu lại thì ánh mắt thâm tình của Lâm Vũ Hân biến mất, thay vào đó là vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

Sau đó, cô quay lưng rời đi.

Tần Hạo ngơ ngác đứng ngẩn ra đó.

“Cô ấy lại muốn làm gì vậy? Mình có chọc giận gì cô ấy đâu? Một câu cũng chẳng thèm nói, nửa câu cũng chẳng buồn hỏi, cứ thế mà đi!”

Tần Hạo trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Trần Linh Tố nháy mắt với anh một cái rồi thở dài nói: “Không có lửa làm sao có khói!”

“Hả? Anh có làm gì đâu mà có lửa cơ chứ?”

Tần Hạo ù ù cạc cạc không hiểu, bản thân anh vượt ngàn dặm xa xôi đến cứu cô nhưng đáp lại là vẻ mặt lạnh như băng của cô ấy. Anh thiếu nợ gì cô hay sao?

Trần Linh Tố hừ lạnh một tiếng, đáp: “Mình sai ở đâu thì trong lòng con tự biết, lại còn đến hỏi ta?”

“Sư phụ, người muốn nói gì thì cứ nói luôn đi. Từ lúc nào mà người vòng vo như vậy, chuyện gì cũng giấu trong lòng?”

Tần Hạo cảm thấy sư phụ thực sự đã thay đổi rồi, trước đây bà đâu có vậy, cũng đâu có chơi mấy trò chơi thanh cảnh như thế này, vậy mà giờ còn biết câu cá. Có thể thấy, ở lại Trần gia thôn này lâu ngày đúng là rảnh đến nỗi ‘đau trứng’, chẳng có việc gì để làm.

Tần Hạo giơ ngón tay cái về phía sư phụ, nói: “Sư phụ người đúng là nhàn rỗi thật đấy!”

“Quá khen!”

Trần Linh Tố không hề khiêm tốn mà gật đầu tán thành. . Truyện Phương Tây

Tần Hạo lần này lặn lội đến đây không phải để nói chuyện phiếm nịnh bợ sư phụ. Anh có việc quan trọng cần hỏi sư phụ, cho nên mới ngồi xuống cạnh bà, vươn tay lấy chiếc cần trúc dưới chân bà, hỏi: “Sư phụ, có phải người có bí mật gì chưa nói với con không?”

“Vớ vẩn, ta thì có bí mật gì được chứ? Mà cứ coi như là có thì tại sao ta phải nói với con cơ chứ? Ta là sư phụ hay con là sư phụ?”, Trần Linh Tố một tay chống cằm, một chân gác lên tảng đá bên dưới, lăn nó qua lại.

“Khụ, được thôi, đồ nhi biết sai rồi. Vậy con cũng có điều muốn hỏi, về công pháp người dạy con, người còn biết được những gì nữa, cầu xin người chỉ giáo con một chút!”

Tần Hạo không thể không đổi biện pháp. Lúc này, anh đã biết được loại võ công lúc đó sư phụ dạy mình có xuất xứ từ trong sơn động. Thế nhưng, có rất nhiều điều anh vẫn chưa hiểu rõ, ví dụ như tại sao anh lại là người được chọn.

Theo anh được biết, bản thân sư phụ cũng không luyện loại võ công này.

“Đến đúng thời điểm rồi con sẽ hiểu được thôi. Những chuyện khác, ta cũng không rõ!”

Trần Linh Tố cho anh một đáp án nghe rất mơ hồ.

Nhưng thế là đủ rồi.

Tần Hạo gật đầu, trong lòng vô cùng rối bời.

Ý của sư phụ là đây đều là số mệnh!

Có thể bây giờ anh còn chưa hiểu được, nhưng khi anh luyện kiếm khí đến một trình độ nhất định thì sẽ biết được câu trả lời.

– ——————-


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.