*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắp muộn giờ rồi, Lâm Sa Sa đã gọi thợ trang điểm đến tận nhà, lôi thẳng Tống Tình Thư dậy khỏi giường.
“Cái tật ngủ nướng của em xem ra là vô phương cứu chữa rồi.” Lâm Sa Sa vừa nói vừa lườm cô. “Tối qua lại làm gì mà giờ này còn chưa dậy?”
Tiểu Đoạn thò đầu vào, vội vàng phủi sạch liên quan: “Không liên quan đến em, tối qua Chu tổng đưa cậu ấy về lúc mười giờ, đâu có muộn gì đâu. Là cậu ấy ngủ nướng đấy.”
Tống Tình Thư vừa ngáp vừa để thợ trang điểm loay hoay trên mặt, cả người toát ra vẻ uể oải, mệt mỏi.
Cô không dám hé răng nửa lời.
Thực ra là cô bị mất ngủ, nằm trên giường cứ tua đi tua lại từng giây từng phút ở bên Chu Kỳ Nghiễn.
Hai người ăn cơm xong thì cùng xem một bộ phim tình cảm, không khí phim lãng mạn, ngọt ngào. Phim mới chiếu được tám phút đã hôn nhau ba lần rồi, Tống Tình Thư cầm ly nước ép cam, uống từng ngụm, trong lòng không ngừng tự hỏi, lần trước xem bộ phim này có cảnh nào sến súa như vậy sao?
Chính cô là người chọn phim, giờ thì cô lại thấy không được tự nhiên cho lắm.
Chu Kỳ Nghiễn thì vẫn điềm nhiên như không, nhưng lại xem rất chăm chú, điều này càng khiến Tống Tình Thư sợ hãi hơn.
“Anh…” Cô gọi anh. “Vì bị giục kết hôn nên không vui, hay là vì chuyện khác?”
Cô muốn chuyển chủ đề, cũng muốn chuyển sự chú ý của anh.
Chu Kỳ Nghiễn khẽ nghiêng đầu nhìn cô: “Chuyện khác.”
Hôm nay anh nói chuyện rất ngắn gọn, mà cô không hỏi thì anh cũng không giải thích.
Cô im lặng một lúc, cảm thấy hơi khó chịu.
Cảm giác bị lạnh nhạt này gần đây cứ thường trực trong lòng cô, trước đây cô không hề như vậy, anh đối với cô cũng không có gì thay đổi rõ rệt, vẫn là tính cách lạnh lùng, xa cách như vậy, thậm chí so với người khác thì đối với cô anh còn ân cần, quan tâm hơn một chút.
Rõ ràng cô rất hiểu anh, nhưng vẫn cảm thấy tủi thân.
Cô cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa, vì vậy đã chủ động lên tiếng: “Anh không muốn nói chuyện với em à? Em cũng có thể im lặng, chỉ cần được ở bên cạnh anh là được rồi.”
Nhưng em hy vọng anh có thể nói cho em biết.
Chu Kỳ Nghiễn lắc đầu, khẽ cười: “Không có, sao em lại nghĩ như vậy?”
“Anh đều không chủ động nói chuyện với em mà.” Cô suy nghĩ một lúc. “Anh không vui… cũng không nói cho em biết tại sao anh không vui, em đều không biết phải an ủi anh thế nào, em ở đây rất lúng túng, sợ nói chuyện sẽ làm phiền đến anh, sợ im lặng thì anh lại càng buồn hơn.”
Nói đi nói lại, chẳng qua cũng chỉ là một câu: Anh không có mong muốn tâm sự với em.
Chu Kỳ Nghiễn thấy cô cứ uống nước ép mãi, sợ cô bị tăng đường huyết, bèn đi rót cho cô một ly trà: “Xin lỗi, là anh không tốt. Liên quan đến em, nên anh không biết phải mở lời thế nào, nhưng vẫn muốn giữ em lại.”
“Em…?” Tống Tình Thư vẻ mặt mơ màng.
“Bà nội anh muốn gặp em, nhưng anh không chắc em có muốn gặp người nhà họ Chu hay không.”
Ánh mắt anh điềm tĩnh, lạnh lùng, nhưng Tống Tình Thư lại nhìn thấy một tia u ám trong mắt anh, giống như một dòng xoáy, khiến người ta bất giác căng thẳng.
“Tại sao?” Hình như cả buổi tối nay cô chỉ biết nói hai chữ này.
“Chắc là bà tò mò tại sao anh lại thích em như vậy.”
Anh dùng từ “thích”, Tống Tình Thư nghe xong tim đập loạn nhịp, rõ ràng biết anh đang nói đến thứ tình cảm anh trai dành cho em gái, nhưng cô lại bất giác chột dạ, sợ hãi, không ngừng nhớ lại xem mình có hành động hay lời nói nào để lộ tình cảm bị anh phát hiện hay không.
Anh đang thăm dò cô sao?
Không đâu. Cho dù anh có phát hiện ra thì cũng sẽ giữ thể diện cho cô, sẽ không trực tiếp vạch trần cô như vậy.
Trong đầu cô, thiên thần và ác quỷ đang giằng co, một lúc lâu sau cô mới tìm lại được giọng nói của mình: “Vậy em cần phải làm gì?”
“Không cần làm gì cả, chỉ cần đi ăn một bữa cơm là được, nhưng bà có thể hiểu lầm anh thích em theo nghĩa nam nữ, em có thể phản bác, bà không phải là người cố chấp, cũng sẽ không giận em đâu.”
Cái chữ “thích” này, có lẽ thật sự là chữ “thích” mà cô đang nghĩ rồi.
“Vậy anh có muốn em phản bác không?” Cô nhìn anh, khẽ hỏi, mơ hồ cảm nhận được sự bất an của anh hôm nay là có tính liên hoàn, nhưng cũng không dám chắc chắn.
Có phải là sau khi bị giục kết hôn, anh không đồng ý, nhà họ Chu tưởng anh yêu thương cô em gái từng sống chung nhà nên mới không chịu kết hôn?
Hay là do anh đối xử với cô quá tốt, vượt quá giới hạn của ân tình, nhà họ Chu để ý, nên mới giục anh kết hôn để thăm dò anh?
Nếu đúng là như vậy, anh càng che giấu, không cho gặp mặt, thì lại càng kỳ lạ.
“Anh tôn trọng ý kiến của em.” Anh nói. “Đừng lo lắng nói sai hay làm sai gì, có anh ở đây rồi.”
“Anh.” Tống Tình Thư đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, như thể lấy hết can đảm nói. “Em không ngại bị hiểu lầm, bị ghét bỏ, thậm chí bị đe dọa, chèn ép, em sẽ mãi mãi yêu anh, đứng về phía anh.”
Chu Kỳ Nghiễn bật cười: “Giống như con nít vậy.”
Một lúc sau, anh giơ tay xoa đầu cô: “Cảm ơn em, anh cũng yêu em.”
Có lẽ là do nhạc phim quá êm dịu, hoặc là do ban đêm quá mập mờ, nếu không tại sao cô có thể nói ra những lời sến súa đến vậy.
Tối hôm đó, khi nằm trên giường, Tống Tình Thư cứ lặp đi lặp lại cảnh tượng đó, vừa hối hận vì không nên nói những lời đó, vừa tò mò không biết tại sao anh lại đáp lại cô như vậy.
Anh đang nghĩ gì? Liệu có một chút nào đó anh cũng thích cô không?
Rõ ràng anh cũng cảm thấy nhà họ Chu sẽ hiểu lầm anh yêu cô, vậy mà vẫn gọi cô về nhà, dường như cũng không có ý định tránh hiềm nghi.
Rốt cuộc là vì không để tâm? Hay là chính anh cũng không chắc chắn, tình cảm của mình dành cho cô là gì?
Vì cứ mãi suy nghĩ về những điều này nên cô gần như thức trắng đêm.
Rạng sáng, cô vẫn miệt mài lướt Weibo, trả lời tin nhắn của fan. Bất ngờ được thần tượng tương tác, một fan sung sướng chia sẻ lên siêu thoại, không quên bày tỏ sự quan tâm đ ến việc cô thức khuya.
Không biết bằng cách nào mà Chu Kỳ Nghiễn lại biết được, lúc anh gọi video đến, cô gần như lập tức ngồi bật dậy.
“Anh…” Sau khi kết nối, cô ngây người nhìn màn hình, cả đêm không ngủ khiến đầu óc cô trở nên chậm chạp.
Chu Kỳ Nghiễn đặt điện thoại sang một bên, nghiêng người thay quần áo, chiếc áo sơ mi vừa vặn tôn lên vòng eo thon gọn, bờ vai lại rất rộng, lọt vào khung hình điện thoại vô cùng đẹp mắt, nhưng cô lại đỏ mặt, tim đập nhanh, không dám nhìn thẳng, chỉ dám liếc nhìn anh.
“Em không ngủ được sao?” Anh hỏi cô, giọng nói khàn khàn vì vừa mới ngủ dậy, vô cùng quyến rũ.
Mới sáu giờ sáng, anh đã phải đi làm rồi.
Tống Tình Thư không trả lời câu hỏi của anh, chỉ oán trách một câu: “Anh gọi video cho em là để cho em xem anh thay quần áo sao?”
Anh khẽ giật mình, cài nút áo cuối cùng, quay người lại cầm điện thoại: “Xin lỗi, anh chỉ muốn xem tình trạng của em thế nào thôi.”
“Em không sao, chỉ là hôm nay phải đi thử vai… Em hơi hồi hộp.” Cô thuận miệng nói dối, ánh mắt nhìn anh qua màn hình còn khiến cô bối rối hơn là nhìn người thật, có lẽ là vì video call khiến hai người buộc phải nhìn thẳng vào mắt nhau, cảm giác chỉ có thể nhìn thấy đối phương trong mắt khiến cô bối rối.
“Cố gắng hết sức là được.” Anh ngừng một lát rồi nói. “Mấy giờ kết thúc? Anh đến đón em.”
Tống Tình Thư không dám nói cho Lâm Sa Sa biết, trên đường đi mới nói cho Tiểu Đoạn.
Tiểu Đoạn vẻ mặt đầy ẩn ý: “… Hai người như vậy thì khác gì đang hẹn hò chứ?”
Tống Tình Thư: “…”
Tống Tình Thư nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Địa điểm thử vai ở khách sạn Lục Xuân, có rất nhiều diễn viên đến, riêng vai diễn mà Tống Tình Thư nhắm đến đã có ba ứng cử viên, hơn nữa Hồ Thụy Bình lại nổi tiếng là người không đi theo lối mòn, tiêu chuẩn chọn diễn viên của ông ấy luôn là dựa vào cảm giác, nhìn vào mắt, nên thường xuyên thử vai rất nhiều người.
Có thể hàng chục người cùng thử vai cho một vai diễn, nhưng cũng có khi không ai đủ sức thuyết phục đạo diễn. Ngay cả vai phụ chỉ xuất hiện vài phút trên màn ảnh cũng có thể khiến đội ngũ tuyển chọn cân nhắc kỹ lưỡng, thử đi thử lại nhiều lần để tìm ra gương mặt phù hợp nhất.
Tống Tình Thư ngồi chờ bên ngoài, trong lòng không khỏi hồi hộp.
Cô im lặng đọc kịch bản đã thuộc nằm lòng, coi như là tự an ủi bản thân.
Cô rất thích bộ phim này, là một bộ phim tình yêu thuần khiết, kể về mối tình kéo dài mười ba năm của nam nữ chính nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả tốt đẹp, tông phim chủ đạo là ấm áp, chữa lành, nhưng nỗi buồn man mác toát ra, khiến người xem phải suy ngẫm.
Tống Tình Thư thử vai nữ chính, bộ phim khoa học viễn tưởng trước cô đóng vai phản diện vừa chính vừa tà, yếu đuối, còn nữ chính trong phim này là một người mù, trong phim có rất nhiều cảnh quay chi tiết để thể hiện trạng thái khi cô ấy ở một mình, cô cần phải để bản thân từ ngoại hình đến tâm hồn đều là trạng thái của một “người mù”.
Nhưng một người bình thường muốn diễn tả người mù, rất dễ rơi vào trạng thái gượng gạo, hoặc là quá lố.
Có quá nhiều người, có lẽ vì nóng nực, Tiểu Đoạn lấy bìa kịch bản phe phẩy cho cô, thấy cô không ngừng đọc thầm kịch bản, cảm thấy cô thực sự là quá căng thẳng rồi.
“Thịnh Dương cũng đến kìa.” Tiểu Đoạn chuyển hướng sự chú ý của cô, kiểu người ngoan ngoãn như cô, trước khi làm gì cũng sẽ chuẩn bị đầy đủ, không cần phải cầu may mắn vào phút chót, thả lỏng một chút sẽ tốt hơn.
Tống Tình Thư mặt mày đau khổ: “Sao vận may của tớ lại kém như vậy chứ.”
Câu chuyện phim xoay quanh cuộc đời và hành trình của nữ chính, không có nhiều tình tiết phức tạp. Vai trò của nam chính khá mờ nhạt, thậm chí còn không nổi bật bằng một số nhân vật phụ, chủ yếu xuất hiện trong những đoạn hồi tưởng quá khứ.
Tuy nhiên, nhân vật nam chính được xây dựng quá hoàn hảo. Hồ Thụy Bình vẫn luôn tìm kiếm một người có thể đảm nhận vai diễn này. Ngoại hình và khí chất của Thịnh Dương hoàn toàn phù hợp, nhưng với địa vị của anh ta hiện tại, anh ta sẽ không hạ mình để đóng vai phụ cho người khác.
Cách đây không lâu, Weibo như muốn nổ tung khi Từ Băng Băng bất ngờ tuyên bố có con với Thịnh Dương. Ekip của Thịnh Dương, trước sức mạnh của công ty Tân Dương chống lưng cho Từ Băng Băng, chỉ biết câm nín, không dám phản bác cũng chẳng dám bàn bạc với anh ta.
Họ đi theo hướng xây dựng hình tượng người đàn ông có trách nhiệm, nói rằng hai người đã chia tay trong hòa bình, sau khi chia tay mới phát hiện ra mang thai, Từ Băng Băng vì thích trẻ con nên quyết định sinh con và tự mình nuôi nấng, nhưng anh ta cũng sẵn sàng chịu trách nhiệm, đồng thời cho biết anh ta và Từ Băng Băng vẫn luôn có mối quan hệ rất tốt, chia tay trong hòa bình, sau này vẫn sẽ là bạn bè tốt của nhau.
Dư luận xôn xao bàn tán được mấy ngày, Tống Tình Thư không quá quan tâm, nhưng nghe nói cuối cùng mặc dù có rất nhiều fan nữ quay lưng, nhưng nhìn chung danh tiếng của Thịnh Dương vẫn giữ vững được.
“Máu mặt vẫn là quan trọng nhất, người khác gặp anh ta vẫn phải khách sáo.” Tiểu Đoạn ghé sát tai cô nói nhỏ. “Nhưng anh ta đồng ý đến thử vai cho phim của Hồ Thụy Bình, chắc là muốn lấy lòng ông ấy. Hoặc là muốn xoa dịu dư luận.”
Chứng minh rằng anh ta không hề trở mặt với Tân Dương.
Hồ Thụy Bình là người của Tân Dương, bộ phim này Tân Dương vừa là nhà đầu tư vừa là nhà sản xuất, đặt rất nhiều kỳ vọng vào bộ phim này. Hồ Thụy Bình vẫn luôn quay phim nghệ thuật, nhưng cũng luôn cân bằng giữa yếu tố nghệ thuật và thị hiếu của thị trường, bản thân ông ấy tự định vị mình là đạo diễn phim thương mại.
Hồ Thụy Bình có mối quan hệ thân thiết với nhiều diễn viên gạo cội, giàu kinh nghiệm. Ông ít khi làm việc với các gương mặt trẻ đang nổi hiện nay.
Nếu có Thịnh Dương làm cầu nối, việc tuyên truyền cho bộ phim này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Từ Băng Băng phải hứng chịu làn sóng chỉ trích dữ dội từ dư luận, trong khi anh ta lại bình an vô sự, rút lui khỏi mọi rắc rối. Dù sự việc có phải do anh ta chủ mưu hay không, thì rõ ràng anh ta không phải là người chịu thiệt thòi.
Chỉ là nếu anh ta đến thử vai, tỷ lệ thành công quá cao, vai diễn này như được đo ni đóng giày cho anh ta vậy.
Nếu Tống Tình Thư cũng được chọn, hai người hợp tác chắc chắn sẽ lại bị bàn tán.
Dù sao thì tuy là hiểu lầm, nhưng họ vẫn là “bạn trai tin đồn” của nhau.
Fan lại càng có cớ để nói “không có lửa làm sao có khói”, hai người này chắc chắn có gì mờ ám với nhau thì mới bị hiểu lầm như vậy.
Tuy rằng có đề tài để bàn tán thì tốt cho việc tuyên truyền phim, nhưng ai lại muốn cứ mãi lợi dụng tin đồn để PR cho mình chứ.
Tống Tình Thư không khỏi ngỡ ngàng trước sự biến đổi khôn lường của thế giới này. Chỉ sau một đêm, danh tiếng có thể lên như diều gặp gió hoặc tan thành mây khói. Giây trước còn sóng gió bão bùng, giây sau đã lặng như tờ. Hôm qua còn vướng vào scandal tai tiếng, hôm nay đã có thể lật ngược tình thế, tẩy trắng mọi thứ.
Thật thật giả giả, khó lòng phân biệt, cô thường cảm thấy khó tin, thậm chí rất khó xếp mình vào hàng ngũ những người trong giới.
May mà cô cũng không cần phải hòa nhập vào thế giới này.
“Nếu không có anh trai tớ, có lẽ tớ thực sự không thể trụ được đến ngày hôm nay.” Tống Tình Thư khẽ nói.
“Anh trai cậu đối xử với cậu rất tốt, nhưng bản thân cậu cũng rất nỗ lực, trong giới này có rất nhiều người được nâng đỡ, nhưng không phải ai cũng có thể nổi tiếng được.” Tiểu Đoạn vỗ vai cô, sợ cô lại tự ti.
Cô bước vào showbiz nhờ một phần may mắn, và vận may ấy dường như luôn đồng hành cùng cô. Chu Kỳ Nghiễn đã giúp cô tránh được nhiều sóng gió, nhưng nếu không có nội lực mạnh mẽ, chỉ một vài lần bị bôi nhọ trên mạng xã hội cũng đủ khiến cô trở thành “bình hoa di động” bị khán giả quay lưng.
Tống Tình Thư mỉm cười: “Tớ biết, tớ không hề cảm thấy bản thân mình không tốt.”
“Vậy sao cậu không tỏ tình với anh trai cậu đi, một cô em gái tốt bụng, đáng yêu, đối xử tốt với anh trai như cậu, anh ta nên cảm ơn trời đất vì đã ban tặng cho anh ta một người em gái như cậu chứ?”
Tống Tình Thư: “… Sao cậu có thể liên kết hai chuyện này với nhau vậy?”
Tiểu Đoạn đưa tay chọt nhẹ lên mí mắt cô: “Tớ chỉ thấy cậu vì anh ta mà trằn trọc không ngủ được, quầng thâm mắt che bao nhiêu lớp phấn cũng không hết, tức chết đi được.”
Tống Tình Thư bỗng chốc đứng thẳng người, ánh mắt sắc bén: “Lát nữa gặp anh ấy, tớ sẽ hôn anh ấy bất ngờ, ôm chặt lấy anh ấy và hỏi cho ra lẽ: “Có muốn làm bạn trai của tớ không?””
Tiểu Đoạn không nhịn được cười: “Tốt nhất là cậu nên làm như vậy.”
Dịch bởi: Gà