Bụi Xưa - Thử Uyên

Chương 26: 26: Xuống Núi Rèn Luyện



Sau khi sư huynh xuống núi, ta chăm chỉ tu luyện, nhưng trong lòng lại trống vắng, cảm thấy hoa không còn màu sắc, linh thảo cũng không còn linh khí, ngay cả sơn trà ăn cũng không thấy ngon.

Tuy ta đã luyện được Trúc Cơ nhưng vẫn cần phải nỗ lực giữ vững phong độ, ta suy nghĩ rồi quyết định đi Tàng Thư Các tìm Cố Khinh.

Hắn đứng ở chỗ kệ sách, lật từng quyển sách cũ, trông rất nghiêm túc, thấy ta tới, hắn khép thư tịch lại, liếc mắt nhìn ta từ trên xuống dưới một cái, cười một tiếng quái dị: “À, cuối cùng cũng luyện được tích cốc, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ tốn nhiều năm nữa chứ.


Đây là sự thật, ta có chút chột dạ, vì thế không cùng hắn tranh luận, hắn lại tiếp tục nói: “Thời điểm ta luyện thành tích cốc, ta phải tự mình tìm hiểu, nào có chuyện được sư tôn tay cầm tay mà dạy như vậy…” Hắn cười lạnh một tiếng, “Xem ra ngươi rất được sư tôn thiên vị đấy.


Gì mà thiên vị? Mỗi ngày sư huynh chỉ dùng một canh giờ trên người ta, còn lại toàn dành cho Cố Khinh hoặc Thương Hành, cái này gọi thiên vị sao…
Ta nhỏ giọng nói: “Sư huynh dạy dỗ ngươi nhiều năm, hiện giờ lại tự mình vì ngươi đi tìm bản mạng kiếm, nói như thế nào cũng là sư huynh thiên vị ngươi nhiều hơn.


Hắn không đồng ý lời này của ta, ngược lại nhìn ta, hỏi: “Trong sân của sư tôn có hoa đắng và cỏ kình phong là do ngươi trồng đúng không?”
Sao lại nhắc đến việc này? Ta khó hiểu điều này, gật đầu nói: “Đúng vậy…” Ta lập tức phản ứng, “Sư huynh đã đồng ý nên ta mới trồng! Cũng không phải chiếm diện tích trong sân hắn mà!”
Hắn lại âm dương quái khí cười một tiếng: “Trong đại viện của sư tôn, ngươi tùy tiện trồng những thứ linh tinh kia mà hắn không nói gì ngươi sao.


Nói xong, hắn liền rời, ta cũng không kịp ngộ ra những điều hắn nói.

Thôi, ta cũng không mở miệng hỏi, chắc chắn hắn cũng không dạy ta.

Lại qua một tháng, tới gần sư huynh ngày về, nhưng vào lúc này Cố Khinh lại xảy ra chuyện.

Sau khi hắn xông vào núi, chân có vẻ như bị phế đi, cả người bị thương khá nặng, còn có một thanh mộc kiếm không biết tên dính máu đầu tim, có cả bản mạng kiếm.

Ta chưa bao giờ trông thấy dáng vẻ hắn như vậy, tối tăm, trầm mặc, như thể tách biệt với thế giới bên ngoài.

Sau khi sư huynh trở về, biết được việc này, hắn trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Quên đi.


Sau đó hắn liền đem thanh kiếm do mình tìm thấy dâng cho trưởng lão của Hiểu Phong, ta trộm đánh giá, không khỏi cảm thán trước vẻ sáng chói của thanh kiếm.

Ta trợn mắt há hốc mồm, đó đúng thật là một thanh kiếm tốt…
Cố Khinh còn nói gì mà sư huynh thiên vị ta…
Sư huynh chú ý đến ánh mắt của ta, nói: “Sau này ngươi cũng sẽ có.


“Sư huynh tự mình đi tìm sao?”
“Ừ,” hắn gật gật đầu, chắc chắn nói: “Ngươi sẽ có thứ tốt nhất.


Ta đang bị dáng vẻ Cố Khinh dọa đến hoảng, trong lòng buồn thay cho hắn, ta không để ý đến tầm quan trọng của lời nói của sư huynh, ta nhìn hắn nói: “Sư huynh đã tìm kiếm vất vả, tu vi của ta cao, tùy tiện cũng có thể tìm một thanh bội kiếm.


Hắn nghe xong ta lời này, nhíu mày lại, chắc là nhận ra ta không chí tiến thủ, hắn nói: “Tu vi cao cũng sẽ bị không bản mạng kiếm tốt kéo chân, ngươi…” Hắn muốn nói lại thôi, dùng tay nhẹ nhàng chỉ vào cái trán ta, “Đây là chuyện cả đời, không thể nhân nhượng người khác mà nhận thiệt về mình.


Ta bị những câu nói nghiêm túc của hắn làm cho thức tỉnh, trong lòng ta tràn ngập những cảm xúc phức tạp, có cảm kích, cũng có lo lắng.

Sau đó ta luyện được Kim Đan, sư huynh thay ta đi tìm bản mạng kiếm, lại cầu xin được Huyền Minh đại sư đích thân tạo ra, sau khi tìm kiếm trở về, sư huynh nhìn có vẻ yếu đi rất nhiều, thế là bế quan ba ngày, thẳng cho đến khi làm lễ bội kiếm trước một đêm mới tới tìm ta.

Sau lễ bội kiếm lễ, ánh mắt Cố Khinh nhìn ta càng ngày càng không đúng, luôn muốn cùng ta đấu kiếm.

Thanh kiếm kia của hắn thật sự rất tốt, kiếm của ta ngoại trừ danh tiếng Huyền Minh, kỳ thật cùng kiếm hắn cũng ngang ngửa, kiếm gỗ của hắn tràn ngập linh khí, vô tận vô tận, ta cũng không biết tại sao Cố Thanh lại không thích…
Sau vài năm, tu vi của ta đã đạt đến một cấp độ cao hơn, ở Thương Thành, ngoại trừ sư huynh và một số trưởng lão đứng đầu Hiểu Phong thì không ai có thể đánh bại ta, Cố Khinh có thanh kiếm gỗ của hắn, sau khi đấu kiếm vài canh giờ, ta chỉ có thể hòa.

Vừa vặn chân núi xuất hiện quái vật, ta thừa dịp thời gian này xuống núi tu luyện, sư huynh đột nhiên muốn đi cùng ta.

Khi đó ta đối sư huynh ngưỡng mộ vô cùng, toàn tâm ỷ lại.

Đoán chừng Cố Thanh cũng như vậy, nhưng hắn cũng không có biểu hiện ra ngoài quá nhiều, gia thế hắn cũng bấp bênh, trước đó hắn vốn là công tử của một tông môn, sau đó chính mắt thấy tông môn toàn tộc bị Ma tộc tiêu diệt, hắn làm ăn mày một quãng đường dài, dựa vào việc ăn xin mà lây lất tới Thương Hành, hắn lấy ra lệnh bài tộc nhân để bảo hộ, cầu xin Thương Hành che chở, xưng danh bái Tiêu Nguyên trưởng lão làm sư phụ.

Nhưng Tiêu Nguyên trưởng lão đang bế quan, không biết khi nào mới xuất quan, vì thế sư huynh làm chủ mọi chuyện, nhận Cố Khinh làm đệ tử.

Kể từ khi vào Thương Hành, hắn liền dốc lòng tu luyện, thề muốn giết hạng người bọn tàn ác yêu ma ổn định thiên hạ.

Hắn kế thừa y bát của sư huynh, báo thù, sống ở Thương Hành mấy chục năm, bỗng nhiên tìm tới ta – một người ngoài cuộc, ta nhập Phong Hiểu trễ hơn hắn, nhưng chức cao hơn hắn, ta được phân cho sư huynh dạy dỗ, tất nhiên hắn không mừng cho ta, không thích nhìn ta, nói chuyện cũng mang tính sát thương.

Mặc dù đã xuống núi tu hành, nhưng hắn vẫn muốn đi theo.

Có những xích mích và cãi vã nhỏ trên đường đi, nhưng sau tất cả bọn ta đều ngầm kiềm chế bản thân trước mặt sư huynh.

Khi đến địa giới Lãng Châu, sư huynh nói: “Đều là tiểu yêu, hai người các ngươi đi đi.

” Hắn uống một hớp trà, nói: “Chỉ trừng phạt tiểu yêu, những người còn lại không được phép động vào.


Trên mặt Cố Khinh có vẻ không hài lòng, nhưng vẫn đồng ý.

Sư huynh gật đầu nói: “Ta còn có chuyện quan trọng khác, các ngươi tự mình đi, bảy ngày sau gặp lại ở chỗ cũ.


“Nếu có biến cố, dùng âm phù truyền.

” Sư huynh phi thân rời đi.

Yêu quái xuất hiện ở khắp mọi nơi, gây nguy hiểm cho nhân gian, nhưng một số trong số chúng đã bị chém bởi thanh kiếm của Cố Kinh mà không mắc một sai lầm nào.

Ta cau mày: “Sư huynh nói, chỉ có giết người phạm tội mới chém…”
“Bây giờ mà không làm,” Cố Thanh nhướng mày, “sau này khó bảo đảm sẽ không làm.


Hắn nghiêng đầu, búng vết máu trên kiếm, thản nhiên nói: “Chỉ là chặt cỏ chém cây.


Ta hơi tức giận và bất lực, nhưng ta cũng biết thân thế của hắn, hiểu hắn hận đến mức nào và sống khó khăn như thế nào, nên ta im lặng và chỉ ngăn hắn hủy hoại chính mình.

Hắn tức giận và cãi nhau với ta, còn ta thì hết cách, cuối cùng bọn ta rơi vào bẫy và bị Ma Tộc bắt đi.

Ta không thể sử dụng truyền âm phù ở đó và ta vẫn không thể nói nói với sư huynh mình về tình hình hiện tại.

Cuối cùng, họ ném ta và Cố Kinh vào rừng yêu quái để bọn ta tự giết lẫn nhau, tra tấn và hủy hoại chính mình.

Hắn và ta đã bị tra tấn, bị thương nặng trước khi vào rừng, có rất nhiều quái vật tà ma trong khu rừng ma, đặc biệt là dây leo và cỏ, ta cùng hắn ra sức chém giết mới thoát khỏi nơi đó.

Sau khi hắn đi ra, hắn không nói một lời, kéo miệng vết thương của ta lên.

Máu của ta bắn tung tóe lên tay hắn, ta đau đến nhăn răng, bịt vết thương lại, tránh ra: “Ngươi điên rồi!”
Hắn phớt lờ ta, chỉ khăng khăng bôi máu của ta lên chiếc chuông quanh eo hắn, bóng tối chiếc chuông đã dính máu của ta, hiện ra một hoa văn màu đen kỳ lạ.

Đây là gì…
Ta trợn mắt há hốc mồm đứng ở tại chỗ, cả người phát lạnh, trong lòng hiện lên dự cảm làm ta cảm thấy rất khủng hoảng.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.