Gần đến lúc hoàng hôn, Vệ Sóc mới trở về Đông Cung, Tạ Quân cũng theo sau quay lại.
Vương công công tìm đến Diêm Vũ: “Lúc này trong thư phòng thiếu người hầu trà, phiền cô nương đi một chuyến.”
Nàng từ chối nói tối qua mặt bị muỗi cắn không ra hồn, sợ làm kinh động thái tử, nào ngờ Vương công công xua tay: “Những điều cần nói lão nô đã nói rồi, nhưng tính tình của điện hạ cô nương cũng biết đấy, việc nhỏ thế này sao lại chọc cho ngài không vui chứ? Bảo cô đi thì cứ đi đi.”
Diêm Vũ không còn cách nào, đành bưng trà vào thư phòng.
Thấy mặt nàng che lụa mỏng đến nửa mặt, kéo dài đến vai, Tạ Quân cũng hơi quan tâm: “Diêm Vũ cô nương làm sao vậy?”
“Không sao, chỉ là đêm qua bị muỗi cắn thôi.” Giọng Diêm Vũ thấp xuống, nhẹ nhàng dịu dàng, “Mời đại nhân dùng trà.”
Nói xong, nàng thu khay trà lui ra đứng bên cạnh Vệ Sóc.
Vệ Sóc đang ngồi xem quyển sách trên tay, lúc này cũng nhướng mắt lên, xuyên qua tấm lụa mỏng kia khóa chặt ánh mắt vào một mảng bóng tối trên cổ nàng, quay đầu lại nhìn Tạ Quân, phát hiện ánh mắt của thái phó cũng đang dừng trên người nàng.
Trong lòng dường như đè nén một đám mây, trông có vẻ nhẹ nhàng phiêu diêu, nhưng có thể bất cứ lúc nào cũng đổ mưa.
Vệ Sóc không thích người khác nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt quét qua người hai người, làm như không có gì mà nói: “Thái phó hôm nay mới vào cung, sao lại nhận ra nàng ấy?”
Nghe vậy, Tạ Quân lại lộ ra vài phần ý cười, chắp tay thi lễ với hắn: “Nói đến thần cũng chưa kịp cảm tạ thái tử đã sắp xếp chu đáo như vậy. Tối qua khi thần đến, Diêm Vũ cô nương không chỉ dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ mà còn chuẩn bị cả bữa tối.”
“Bổn cung lại không biết, ngươi còn có tài nghệ này.” Vệ Sóc đặt quyển sách xuống, tuy nghi ngờ trong lòng đã giải tỏa, nhưng cảm giác khó chịu kia vẫn còn, luôn cảm thấy đồ của mình bị người khác thèm muốn, lời nói cũng mang theo gai nhọn, “Nữ tử có đam mê cũng không thể nói ra. Tối qua gặp thái phó quân tử phong nhã như vậy, không biết có sinh lòng không nên có không?”
Giọng hắn dần nghiêm khắc, đã ẩn chứa cơn giận dữ nồng đậm trong đó.
Mà Diêm Vũ không nói một lời, chỉ quỳ xuống đất, không thừa nhận cũng không phủ nhận, thản nhiên nói một câu: “Thái tử điện hạ muốn phạt thì cứ phạt đi.”
“Điện hạ có lẽ đã hiểu lầm rồi.” Tạ Quân không biết vì sao nàng không biện bạch, vội vàng nói giúp nàng, “Tối qua thần chỉ có duyên gặp mặt qua một lần với Diêm Vũ cô nương… À không, thật ra là ngay cả đối mặt cũng chưa, chỉ nói vài câu trong cung đã có người đến đón nàng về rồi.”
Nói xong, lại mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng: “…Điện hạ, không biết sao?”
Khi Diêm Vũ ngẩng mắt lên, ánh mắt đã chạm phải của Tạ Quân.
Khiến lòng hắn giật mình.
Cảm giác quen thuộc quá, ánh mắt này thật sự quá quen thuộc, dường như đã từng thấy ở đâu rồi.
Trong giây lát, ba người đều không nói gì, ngón tay Vệ Sóc gõ nhịp trên mặt bàn, đám mây trong lòng không kết thành mưa rơi xuống, ngược lại như một trận gió tan đi, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, ngay cả bản thân cũng không nhận ra.
Lần này xem nàng sẽ chối cãi thế nào, nói người tối qua không phải nàng.
Hắn hắng giọng: “Đứng dậy đi, chỉ là nói đùa với nàng một câu thôi. Tạ thái phó đỗ trạng nguyên vào năm Quảng Ninh nguyên niên, là trạng nguyên lang đầu tiên của Đại Tề ta, ngày diễu phố, phong thái cưỡi ngựa khắp kinh thành ra sao, khiến bao nhiêu tiểu thư khuê các trong kinh thầm mến mộ thế nào, làm sao có thể để ý đến nàng được.”
Nói xong, lại quay sang Tạ Quân: “Nói đến, Tạ thái phó giờ đã ngoài ba mươi rồi nhỉ? Không biết đã buông bỏ được những chuyện cũ năm xưa chưa?”
Lúc này Diêm Vũ đã lặng lẽ lui ra ngoài rèm chờ nhưng vẫn có thể nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện của hai người bên trong.
Vệ Sóc tiếp tục nói: “Chẳng lẽ ngươi thật sự định cả đời ôm lấy hôn ước cũ kia mà sống qua ngày?”
“Tín nghĩa là gốc của đạo làm người, năm đó thần đã thề trước mặt sư phụ..” Trong mắt Tạ Quân lộ ra chút thương cảm: “Chỉ cần một ngày chưa thấy thi thể của nàng, thần sẽ tin rằng nàng vẫn còn sống trên đời.”
Không ngờ Tạ Quân tài hoa hơn người, nội tâm lại cổ hủ như vậy, Vệ Sóc không cho là đúng: “Giờ ngươi đã làm quan nhất phẩm, địa vị cao quý như vậy, nếu nữ tử kia còn sống, sao lại không đến tìm?”
Bị thái tử trực tiếp chọc vào nỗi đau trong lòng như vậy, Tạ Quân há miệng thở dốc nhưng lại nửa chữ cũng không nói nên lời.
Vệ Sóc không biết là nói với hắn hay là với Diêm Vũ ở ngoài rèm, lời nói ẩn ý sâu xa: “Người ta luôn phải nhìn về phía trước, chuyện xưa không thể níu kéo, nên quên thì quên đi.”
Lúc này, Tạ Quân đột nhiên tỉnh táo lại: “Bệ hạ đã đồng ý, đợi đến lúc thái tử điện hạ cập quan, sẽ cho phép thần minh oan cho lão sư, nếu nàng còn sống, nhất định sẽ sẵn lòng đến nhận ra ta.”
Vệ Sóc cũng hơi ngạc nhiên: “Sư phụ của ngươi là…?”
“Sư phụ của thần, là Hình Bộ thượng thư tiền triều, Cố Chính Hi.”
Vệ Sóc trước tiên ngẩn người một chút, sau đó thở dài một hơi: “Thì ra, vị hôn thê của ngươi là nhi nữ nhà ông ta! Năm đó nhà họ Cố từ chối lời cầu hôn của tề quốc công phủ, nói là nhi nữ đã tìm được lương duyên, không ngờ lại là ngươi…”
……..
Diêm Vũ chỉ cảm thấy tim mình đau nhói dữ dội, khó thở, gần như ngất xỉu tại chỗ.
Khi nghe thấy tên phụ thân, nước mắt không kiềm chế được mà lã chã rơi.