Sơ Nghiên rời khỏi công ti, trời cũng đã sẫm tối.
Sơ Nghiên mặc một chiếc váy đen dạ hội dài đến đầu gối, phần trên là áo dài tay cổ cũng khá kín đáo.
Tóc được cô cột cao đơn giản, cô cũng không đeo trang sức gì, chỉ cầm theo một cái bóp màu đen.
Giày của cô mang cũng không phải loại gót cao, mà phần đế có chút thấp, lúc chạy sẽ thuận tiện hơn.
Vừa dễ hành động, lại không kém phần thanh lịch.
Nghĩ đến buổi tiệc đêm nay, cô đã dặn dò thư ký chuẩn bị bộ này, lúc đó sẽ không quá vướng víu.
Trước mặt Sơ Nghiên dừng lại một chiếc xe màu đen, cửa kính kéo xuống, mẹ Hạ vẫy tay với cô:
“Vi Vi, mẹ ở đây!”
Sơ Nghiên bước đến bên cạnh xe, mở cánh cửa bên kia, sau đó ngồi vào.
“Bảo bối, đây là quà mẹ chuẩn bị, lát con thay mẹ tặng cho Diệp lão gia tử.”
Vừa lên xe, Sơ Nghiên được mẹ Hạ ném cho một hộp quà màu xanh nhạt.
Sơ Nghiên: Được.
Mẹ Hạ: con gái ngoan.
Cuộc đối thoại ngắn ngủn kết thúc, từ lúc lên xe đến lúc đến Diệp gia, mẹ Hạ luôn tìm cơ hội cùng con gái thân mật trò chuyện, chỉ là tiểu bảo bối của bà quả thực kiệm lời, tích tự như kim, muốn đào ra ba chữ từ miệng nó quả thực phí sức chín trâu mười hổ!
Cuối cùng đến nơi, mẹ Hạ quả thực chịu thua, thở dài một hơi, lại dặn dò Sơ Nghiên một chút, sau đó mới cùng cô xuống xe đi vào Diệp gia.
Lúc này, cô mới thấy rõ bộ đồ mẹ Hạ mặc, quả thực có thể dùng hai chữ quý phái để hình dung.
Không thể không nói, mẹ Hạ mặc dù đã gần tuổi bốn mươi nhưng thân hình quả thực hoàn mỹ.
Bà mặc một bộ dạ hội màu xanh đậm, ôm sát lấy cơ thể, phần váy đến đầu gối được xẻ ra, lúc bước đi tựa như sóng biển vỗ nhẹ.
Tóc bà uốn nhẹ rồi búi lên, vừa đơn giản vừa thanh lịch.
Đến cổng lớn Diệp gia, mẹ Hạ đưa thiếp mời sau đó đi qua công rađa mới có thể đi vào.
“Kí chủ, canh phòng thật cẩn mật a, còn hơn cả phim hình sự í.”
Thanh âm của Thiên Hoa vang lên trong đầu, Sơ Nghiên rũ mắt đi theo mẹ Hạ, không nói gì.
Thiên Hoa: “…..”
Được rồi, nó phải bắt đầu làm quen, nó là hệ thống cao cấp, khả năng thích ứng đặc biệt cao!
“Hạ phu nhân, chị đến rồi sao?”
Mẹ Hạ vừa bước vào, liên có một vị phu nhân bước đến chào đón, bà ấy mặc một bộ sườn xám màu đỏ rượu, bên ngoài khác một chiếc khăn lông, vừa thanh lịch lại quý phái.
Không hổ là thế giới về thời trang, mọi trang phục đều chỉnh chu hết sức đẹp đẽ, phong cách thẩm mỹ đều rất độc đáo.
Người này chính là mẹ của Diệp Mộ Thần.
Mà bộ đồ trên người bà, do chính tay Mạc Phương Di thiết kế.
Diệp phu nhân là người thích làm đẹp, mà Mạc Phương Di lại là nhà thiết kế, thực mau liền được Diệp phu nhân yêu thích.
Cửa ải khó qua nhất chính là Diệp lão gia tử, bởi Diệp lão gia tử nhận định con dâu, không ai khác chính là Hạ Thanh Vi.
Nhưng chính sau buổi tiệc này, Mạc Phương Di vì cứu lão gia tử mà bị bắt đi, thậm chí còn bị thương, khiến lão gia tử cảm động, về sau, Hạ gia sụp đổ, Hạ Thanh Vi làm nhiều việc khiến lão gia tử thất vọng, cuối cùng từ bỏ cô, để mặc Diệp Mộ Thần muốn làm gì thì làm.
“Diệp phu nhân”
Mẹ Hạ cười một nụ cười xã giao, đáp lại Diệp phu nhân.
Diệp gia và Hạ gia tính ra vẫn từng rất thân thiết, chẳng qua lại vì chuyện của Hạ Thanh Vi và Diệp Mộ Thần mà đối đầu.
“Ôi, Thanh Vi, đã lâu rồi sao con không đến? Dì còn định sang Hạ gia thăm con đâu.”
“Dì Diệp.”
Sơ Nghiên gật đầu chào một tiếng.
“Ai, nghe nói con rút khỏi công ti Mộ Thần quản lí? Sao vậy, công việc không thích hợp sao?”
“Dạ.”
Sơ Nghiên ngoan ngoãn gật đầu.
Diệp phu nhân: “…” như vậy bảo bà tiếp tục thế nào?
Mẹ Hạ thấy vậy, vội xen vào:
“Haha, để chị chê cười rồi, Vi Vi gần đây trở về Hạ thị làm việc, con bé cũng bắt đầu học tiếp quản công ti rồi, nên mới xin nghỉ a.”
Diệp phu nhân được mẹ Hạ ném một bậc thang, cuối cùng cũng có thể đi xuống.
“Ra là vậy, ta còn tưởng Mộ Thần bắt nạt con, còn định giáo huấn nó một trận.”
“Hôm nay hẳn là bận rộn, hai mẹ con cứ tự nhiên, không cần khách khí.”
Diệp phu nhân là chủ nhà, cũng không thể chỉ tiếp một người, rất nhanh đã rời đi.
Mẹ Hạ nắm tay Sơ Nghiên nói:
“Vi Vi, lão gia tử bây giờ hẳn là ở đại sảnh tiếp khách, con đi tặng quà đi.
Mẹ đi tìm cha con một chút.”
Sơ Nghiên gật gật đầu, vâng một tiếng, sau đó rời đi.
Sơ Nghiên đi vào đại sảnh, nơi này khách cũng rất đông, cơ thể này túi da cũng rất xinh đẹp, thu hút không ít người quay đầu.
Cô nhìn một lượt, cũng không phát hiện Diệp lão gia tử.
Cô kéo một nữ phục vụ lại hỏi:
“Xin hỏi, lão gia tử ở nơi nào?”
Cô gái hơi giật mình, nhưng rất nhanh lại lịch sự trả lời:
“Tiểu thư, lão gia tử vừa rồi mệt mỏi, nên đã đến phòng nghỉ ở lầu hai nghỉ ngơi rồi ạ.”
“Đa tạ.”
Sơ Nghiên khẽ gật đầu, bước chân lên lầu hai.
Mẹ Hạ bảo cô tặng quà, cô hẳn là nên đi tìm Diệp lão gia tử nhỉ?
Sơ Nghiên do dự một chút, cuối cùng vẫn lên lầu.
Biệt thư của Diệp gia rất lớn, mặc dù là lầu hai, nhưng cũng không ít phòng.
Sơ Nghiên còn đang không biết nên hỏi ai, chợt thấy có một bóng người ngoài ban công.
Sơ Nghiên bước đến, là một thiếu niên, hắn quay lưng lại với cô, nên cũng không rõ bộ dạng ra sao, Sơ Nghiên mở miệng:
“Xin hỏi…”
Nghe thấy thanh âm, thiếu niên xoay người lại, một trận gió mạnh thổi qua, mái tóc thiếu niên tung bay, đôi mắt tựa lưu ly sáng ngời đẹp đẽ, biểu cảm lạnh lùng, đối mặt với ánh mắt của cô.
Sơ Nghiên ngưng lời trong chốc lát, xong vẫn không quên mục đích của mình.
“…anh có biết, phòng Diệp lão gia tử ở đâu không?”
Thiếu niên: “….”
Hắn đánh giá thiếu nữ trước mắt, một bộ dạ phục màu đen, mái tóc cột cao, gương mặt thanh tú xinh đẹp, đôi mắt thanh triệt không nhiễm chút cảm xúc, tay cô ôm một chiếc hộp màu xanh xinh xắn, trong cứ như thiên thần lạc xuống nhân gian.
Hắn nở nụ cười, nhìn ấm áp như nắng xuân, nhưng Sơ Nghiên lại không cảm thấy chút ấm áp nào, bởi, nó quá giả tạo.
Cô, không thích con người này.
“Tiểu thư muốn tìm lão gia tử? Phòng số 25, từ đây cách ba phòng liền tới.”
“Đạ tạ.”
Sơ Nghiên gật đầu cảm tạ, sao đó xoay người rời đi.
[Tinh, phát hiện nhiệm vụ mới]
Lúc cô xoay người rời đi, hệ thống đột nhiên vang lên thanh âm.
[Nhiệm vụ phụ tuyến: Giúp Diệp Phong Dật tìm ra chân tướng.]
Sơ Nghiên: “….”
Chân tướng? Còn có chân tướng gì à?
Hệ thống này càng lúc càng thú vị a…
“Diệp Phong Dật?”
Sơ Nghiên dừng bước, đột nhiên mở miệng.
Diệp Phong Dật vốn còn nhìn theo, chợt nghe Sơ Nghiên lên tiếng, hắn kinh ngạc.
Hắn vừa về nước chưa bao lâu, cũng chưa chính thức để lộ tin tức, cô gái này, vậy mà biết hắn sao?
Không nghe người phía sau đáp lời, Sơ Nghiên nghiêng đầu nhìn, lại mở miệng:
“Là anh?”
Diệp Phong Dật cười một tiếng, lúc này mới đáp:
“Đúng là tôi, tiểu thư biết tôi sao?”
“Không biết.”
Diệp Phong Dật: “…”
“Nhưng cô vừa gọi tên tôi?”
Sơ Nghiên không nhìn hắn nữa, xoay người rời đi, thanh âm cô vọng lại.
“Xác nhận một chút.”
Diệp Phong Dật sửng sốt một chút, hắn thu lại nụ cười ấm áp kia, khóe môi kéo lên một độ cong hoàn mĩ, đúng là thú vị thật, xem ra hắn quyết định trở về cũng không có sai lầm.
________
Trẫm quay lại rồi đây 《Bút ký thời không 》chính thức hoạt động lại
Hoan nghênh ta hông
Baclytam.