Môi của Lâm Hỉ Triều mất cả tiết tự học buổi tối mới trở lại bình thường.
Trong miệng dường như vẫn còn vương vấn hương vị môi lưỡi của Kha Dục, hương bạc hà chanh đắng thoang thoảng, khiến Lâm Hỉ Triều phải uống liền hai chai nước mới đè nén được.
Từ Viện Viện nhìn chằm chằm vào đôi môi còn đỏ của cô, nhíu mày suy nghĩ: “Cậu… ăn trộm xiên nướng của Tiểu Béo sau lưng tớ à?”
Xiên nướng của Tiểu Béo là một quán xiên bẩn nổi tiếng ngoài cổng trường, độ cay kinh người, ăn xong môi sẽ sưng to lên.
Lâm Hỉ Triều: “…”
Cô muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng đành nằm gục xuống bàn làm bài tập tiếng Anh.
“Ê, cậu biết gì chưa?” Từ Viện Viện dùng điện thoại mở diễn đàn học sinh của trường, đưa trước mặt Lâm Hỉ Triều.
“Nghe nói hôm nay Thời Tiếu đã tỏ tình với Kha Dục rồi!”
Thời Tiếu là hoa khôi lớp 11, cực kỳ xinh đẹp, từng vì một bức ảnh chụp lén trong lớp mà nổi tiếng khắp thành phố, nhiều học sinh trường khác cũng đến để nhìn xem.
Lâm Hỉ Triều giật mình, quay đầu hỏi: “Thành công không?”
“Không biết.”
Từ Viện Viện lắc đầu, mở một bức ảnh.
“Nhưng hai người này trông thật hợp nhau, gái xinh đi với trai hư, ôi trời, trong đầu tớ đã có cốt truyện cho quyển truyện này rồi.”
Lâm Hỉ Triều nhìn qua.
Bức ảnh chụp sau khi trận đấu bóng rổ kết thúc, Thời Tiếu cầm một chai nước uống thể thao đưa cho Kha Dục, cô gái có mái tóc dài, váy trắng, cao ráo, chân dài, khuôn mặt quyến rũ, trông rất hợp với Kha Dục mặc đồ bóng rổ màu đen.
“Chậc, chỉ có kiểu người như Thời Tiếu mới giữ chân được Kha Dục thôi.”
Lâm Hỉ Triều im lặng nhìn bức ảnh, một lúc sau mới nở một nụ cười nhạt.
“Thật đáng tiếc.” Cô nói.
“Đáng tiếc gì?”
“Chị đẹp không biết nhìn người.”
Từ Viện Viện lườm Lâm Hỉ Triều.
“Kha Dục đấy, biết bao nhiêu người theo đuổi cậu ta, mặt mũi đẹp, học giỏi, gia cảnh tốt, thế mà còn không biết nhìn người sao?”
“Có lẽ vậy.”
Ba tháng trước, Lâm Hỉ Triều có lẽ vẫn sẽ đồng tình với đánh giá này.
Nhưng bây giờ, khi nghe thấy những lời này cô chỉ thấy chói tai.
Kha Dục, rõ ràng chỉ là một tên khốn mà thôi.
–
Buổi tối, đến giờ giờ tan học.
Từ trường đến nhà Kha Dục, đi xe buýt mất ba mươi phút.
Mẹ gọi điện nói trong tủ lạnh có đồ ăn vặt đã làm sẵn, nếu Kha Dục đói thì có thể hâm nóng lên ăn.
Đầu dây bên kia mới nói được một nửa, đã bị một người khác cầm đi.
“Hỉ Triều, con chỉ cần tự lo cho mình là được, Kha Dục biết tự lo cho mình rồi.”
Giọng người phụ nữ dịu dàng, lịch sự mà lạnh nhạt.
Lâm Hỉ Triều nhắm mắt: “Dạ, dì Kỷ.”
Cô cúp điện thoại, tựa đầu vào cửa sổ, khẽ thở dài.
Khoảng một tháng trước, mẹ của Kha Dục, Thích Cẩn, đã lên kế hoạch cho chuyến đi tối nay, tiện thể đưa người giúp việc, cũng tức là mẹ của Lâm Hỉ Triều theo cùng.
Vì vậy, Kha Dục mới có thời gian cho một vòng cá cược mới.
“Trận bóng rổ giữa lớp tôi với lớp cậu, cậu cá ai thắng?”
“Lớp cậu năm ngoái là nhà vô địch mà.”
“Nếu tôi không tham gia thì sao?”
“…Cái giá là gì?”
Cô thấy rõ sự thích thú và tinh quái lóe lên trên khuôn mặt Kha Dục.
“Nếu tôi thua, một tháng không đụng vào cậu.”
“Nếu cậu thua—”
“Không có ai ở nhà, chơi đùa ngực cậu nhé?”
Khi Lâm Hỉ Triều bước vào nhà, Kha Dục đang gọi điện thoại ở sân sau, cậu đứng nghiêng người, tay kia buông thõng, ngón tay mảnh khảnh đang kẹp một đốm sáng đỏ rực, cậu đưa điếu thuốc lên môi, khói thuốc lượn lờ che mờ đi khuôn mặt ấy.
Thấy Kha Dục, Lâm Hỉ Triều bắt đầu lo lắng, định lùi lại thì Kha Dục đã quay đầu nhìn cô.
Sau đó, cậu giơ tay đang kẹp điếu thuốc, ngoắc tay ra hiệu cho cô tới.
Lâm Hỉ Triều cúi đầu, chậm chạp bỏ cặp sách xuống rồi bước tới.
Kha Dục đã ngồi trên ghế nằm bằng gỗ, tay vỗ vào đùi mình, rũ tàn thuốc, trong mắt không có cảm xúc gì.
Lâm Hỉ Triều bị kéo ngồi vào lòng Kha Dục, có thể nghe thấy âm thanh từ đầu dây bên kia.
Tiếng nhạc inh tai, tiếng cụng ly, tiếng cười đùa truyền qua điện thoại.
Có người ồn ào nói gì đó về tiệc tùng, gái gú, bắt người, cô nghe mà đầu óc trôi đi đâu đâu.
Cổ cô bị Kha Dục hôn lên, hơi thở ấm áp phả vào cằm, từ từ lên tai, làm cô ngứa ngáy.
Lâm Hỉ Triều không kìm được rụt cổ lại, rồi vành tai bị ngậm lấy.
Nhẹ nhàng ngậm mút, răng cắn chậm rãi, làm cho vành tai ngứa ran, ướt át.
Kha Dục vẫn thản nhiên nói chuyện điện thoại, tiếng “ừ” trầm thấp rung lên trong màng nhĩ, khiến tim Lâm Hỉ Triều đập nhanh, mặt cô ửng hồng.
Vì vậy, cô không chịu nổi, tránh đi.
Kha Dục bất ngờ siết chặt eo cô, đùi hất lên, Lâm Hỉ Triều mất thăng bằng ngả người ra sau, dính sát vào cậu.
Xoẹt —
Khóa kéo áo đồng phục bị kéo xuống một mạch, tay cậu luồn vào từ vạt áo, chạm vào eo cô, ngón cái thô ráp xoa tròn trên làn da trơn mịn.
Sau đó, chậm rãi di chuyển lên trên, di chuyển, cho đến khi chạm vào mép áo lót.
Lâm Hỉ Triều rên lên một tiếng, vành tai bị người phía sau dùng đầu lưỡi liếm láp, thô bạo tiến vào ống tai.
Bàn tay trong áo đồng phục nắm lấy bầu ngực tròn trịa, đột ngột siết lại, lòng bàn tay ép mạnh xuống.
“Đừng!”
Lâm Hỉ Triều nghẹn giọng ngăn tay cậu, lại bắt đầu giãy dụa.
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt át đầy hoảng loạn và xấu hổ, má hồng như phấn, trông ngoan ngoãn vô cùng.
Kha Dục nhếch môi, không kìm được cúi xuống hôn lên mí mắt cô, đưa điện thoại ra xa, khẽ hỏi.
“Sao vậy?”
“Đừng ở đây.”
Lâm Hỉ Triều muốn hét lên với cậu.
“Ồ, vậy hôn tôi một cái.”
Kha Dục chỉ vào môi mình: “Hôn kiểu Pháp.”
…
Lâm Hỉ Triều thở gấp: “Cậu vẫn phải gọi điện thoại.”
Cậu chạm trán Lâm Hỉ Triều, giọng điệu dịu dàng đến lạ.
“Không sao mà.”
Lâm Hỉ Triều không hiểu cậu đang phát điên gì, do dự một lúc, rồi quyết định liều mình, tiến tới hôn lên môi cậu, lông mi cô run rẩy, ngượng ngùng thè lưỡi ra.
Chạm vào môi, đụng phải răng, đối phương lại cắn chặt hàm răng, cô nhíu mày nhìn lên, đúng lúc Kha Dục đang cúi mắt nhìn cô, đôi mắt hẹp dài đầy vẻ tinh nghịch lẫn chế giễu.
Lâm Hỉ Triều tức giận đẩy cậu ra, mặt càng đỏ hơn, Kha Dục bật cười, tiếng cười trầm thấp làm vai cậu run lên.
Điện thoại vang lên một tiếng thắc mắc: “Alo anh Dục? Có đang nghe đó không?”
Lâm Hỉ Triều không chịu nổi nữa, đứng lên định đi.
Kha Dục phía sau cúp điện thoại, dụi tắt thuốc, kéo tay cô lại, bàn tay giữ lấy sau gáy cô, hôn mạnh xuống, môi lưỡi xâm chiếm làm cho cô không thể thở.
Nụ hôn kéo dài năm sáu phút, tóc với vạt áo đều xộc xệch, Kha Dục nắm cổ tay cô đứng dậy, thong thả nói.
“Đi thôi, đổi chỗ khác.”
Nói đổi chỗ, chính là kéo Lâm Hỉ Triều vào phòng của cậu.
Khi mới quen và cả khi chưa quen, Lâm Hỉ Triều đã đến phòng cậu nhiều lần, tính cách cậu ngỗ ngáo, nhưng phòng ốc lại rất sáng sủa ngăn nắp.
Trên tường đầy đĩa than với đủ loại sách, bàn học gọn gàng, trên mặt bàn bày bài thi và bài ôn thi đấu đang làm nửa chừng, trong góc nhét đầy tranh phác họa của cậu, từng bức từng bức, vẽ những thân thể trần trụi, méo mó.
Đây chính là sự đối lập, như mùi bạc hà chanh tươi mát vương trên người cậu, khiến Lâm Hỉ Triều vô cùng khó chịu.
“Hồi nãy cậu chủ động thú vị lắm.” Kha Dục bước lên trước, ném điện thoại lên bàn.
Lâm Hỉ Triều ngơ ngác: “Gì cơ?”
Cậu ngồi trên ghế đơn, đôi mắt đen láy nhìn cô từ dưới lên, đôi mắt đầy dục vọng lóe lên tia sáng.
“Ý là, cậu tự xoa bóp cho tôi xem trước đi.”