Cá Cược - Mộc Khẩu Ngân

Chương 81: Thẳng thắn



Sau khi ăn xong, Kha Dục đưa Lâm Hỉ Triều trở lại trường.

Xe của anh là một chiếc G63 đã được nâng cấp với bộ kit Brabus, màu xám xi măng, trông rất mạnh mẽ, khiến Lâm Hỉ Triều phải vất vả lắm mới leo lên được xe.

Kha Dục nhìn cô ngồi ở ghế phụ, rồi liếc nhìn về phía ghế sau.

Thực ra, không gian ghế sau của chiếc G – Class rất chật chội, nhưng anh đã bỏ ra số tiền lớn để nâng cấp, khiến mức độ thoải mái tăng lên một bậc.

Anh bất chợt nhìn cô rất lâu, sau đó quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt trong veo của Lâm Hỉ Triều.

“…Em có muốn…”

Chưa kịp nói hết câu, Lâm Hỉ Triều đã giận dữ ném túi quần áo của cô vào người anh. Kha Dục “a” lên một tiếng, rồi nuốt lại những lời còn dang dở.

Anh xoa trán cười, rồi bậm môi phát ra một tiếng “bặc” nhẹ.

Chiếc xe bắt đầu nổ máy, anh không nói thêm gì nữa.

Chỉ qua một đêm ngắn ngủi, tâm trạng khi đến và khi rời đi đã hoàn toàn khác biệt. Gió lạnh từ điều hòa trong xe thổi nhè nhẹ, Lâm Hỉ Triều nắm chặt tay, im lặng.

Khi ở trên giường chẳng cần phải nói lời nào, cơ thể vẫn cứ gần gũi theo bản năng, dùng sự hỗn loạn của cảm xúc để che giấu những phút giây tỏ bày đầy bối rối.

Nhưng đến thời điểm này, trước khi quay lại trường, giữa lúc đầu óc mơ hồ, cô có vài lời muốn nói với Kha Dục.

Xe dừng chờ đèn đỏ.

Lâm Hỉ Triều hạ cửa sổ xe, kêu Kha Dục tắt điều hòa đi, vì nhiệt độ bên ngoài rất dễ chịu.

Kha Dục làm theo, anh cũng hạ cửa sổ phía mình.

Trong khoảnh khắc đó, làn gió mát ùa vào, mát rượi cả gương mặt.

Những tán lá bên đường bị gió cuốn xuống, người quét đường dùng chổi quét từng nhịp đều đều — soạt — soạt.

Đã là đầu thu rồi.

Lâm Hỉ Triều chớp chớp mắt, tay chống lên cửa sổ nói: “Sáng nay em đã mơ một giấc mơ.”

Đèn xanh xe tiếp tục chạy.

Kha Dục liếc nhìn cô: “Mơ gì vậy?”

“Em mơ thấy đã lên lớp 12 rồi, anh vẫn kéo em làm chuyện đó trong phòng em, bố mẹ em ở ngoài mà anh chẳng thèm quan tâm.”

“Anh quá đáng thật.”

Kha Dục khẽ cười, ngón tay gõ nhẹ từng nhịp lên vô lăng, anh bỏ qua khoảng thời gian trống vắng ấy, theo lời Lâm Hỉ Triều hỏi: “Lớp 12, khi nào?”

“Chắc là vào mùa hè, trong kỳ nghỉ.”

Lâm Hỉ Triều vén tóc sau tai: “Dây leo ngoài kia xanh ngát cả rồi.”

Cô im lặng một lúc, rồi quay sang hỏi Kha Dục: “Anh đã bao giờ nghe về lý thuyết trại hè chưa?”

Kha Dục lắc đầu.

Lâm Hỉ Triều cũng không định giải thích.

Cô cào nhẹ vào mép váy, ngập ngừng nói: “Thực ra, trong suốt năm lớp 12… em thường nghĩ về anh trong những tình huống cụ thể.”

“Tình huống nào?”

“Một vài chi tiết nhỏ.”

Lâm Hỉ Triều nói: “Chúng ta bắt đầu từ mùa hè và kết thúc vào mùa đông, thực ra cũng chẳng quen nhau được bao lâu. Khi em nghĩ về anh, cảm giác đó rất giống khi em mới chuyển tới trường THPT Số 1, em không quen, cũng có chút mâu thuẫn.”

Kha Dục tối qua đã nói anh không hối hận, nên cô cũng quyết định nói thật: “Sau khi chia tay, em có nghĩ về anh, nhưng em chưa từng nghĩ chúng ta sẽ có tương lai. Anh chuyển về Bắc Kinh rồi, anh sẽ không xuất hiện nữa. Nếu không có những bức ảnh kia, thì có lẽ em đã quên anh rồi.”

Đèn đỏ xe lại dừng.

Kha Dục quay đầu nhìn cô, đôi mắt hạnh nhân trong trẻo, là dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc.

“Em sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, vẫn rất theo quy củ, ở đại học em sẽ hẹn hò với một anh chàng bình thường, đúng như mẫu hình lý tưởng mà người ta vẫn nói.” Lâm Hỉ Triều ngừng lại, chậm rãi nói: “Có lẽ như thế, em sẽ tiến về phía trước.”

Thời gian sẽ cuốn trôi tất cả, sau khi rời khỏi cái “trại hè” THPT Số 1 ở Phù Thành, cô sẽ không mắc kẹt trong mối tình ngắn ngủi vài tháng mà không tiến lên nữa.

Cuộc sống sau kỳ thi đại học cần được làm mới, nếu không có Kha Dục, cô cũng sẽ bắt đầu một tương lai sáng lạn.

Chỉ là, không quá rực rỡ mà thôi.

Kha Dục thở dài, nửa thật nửa đùa nói: “Anh giận ghê đấy.”

“Anh cũng đoán em như thế, đúng không?”

Lâm Hỉ Triều lén nhìn anh, nhưng không cảm thấy anh giận: “Nếu không thì anh đã không chụp ảnh em từ ngày đầu tiên rời đi, cũng không gọi điện cho em.”

Khi điểm thi đại học được công bố và đăng ký nguyện vọng, có vài trường đại học đã gọi điện mời gia đình cô đăng ký, một trường đại học ven biển có xếp hạng thấp hơn một chút đã đưa ra điều kiện rất ưu đãi.

Cô đã bàn bạc với bố mẹ, cũng từng do dự trong giây lát vì sự ưu đãi đó, nhưng khi tin tức này truyền đến tai người khác, không hiểu sao lại trở thành cô sẽ đăng ký vào một trường đại học ở miền Nam.

Tối hôm đó, cô nhận được một cuộc điện thoại lạ.

Phía đầu dây bên kia, chỉ có những tiếng thở rất chậm và nặng nề.

Lúc đó, trên bàn học của cô là những bức ảnh đã được bọc nhựa xếp chồng lên nhau, ngoài cửa sổ là tiếng ve kêu ồn ào, kèm theo vài tiếng sấm mùa hè.

Làn gió lạnh từ điều hòa nuốt chửng mùi nồng nặc của dầu hoa nhài, muỗi thì đang cắn cô.

Nhưng tai cô vẫn nghe tiếng rè rè của sóng điện từ, vẫn là sự im lặng.

Trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh Kha Dục hẹn hò với cô, dù là trong xe của chú Triệu bảo cô cố gắng học hành, hay khi đi thi ở Bắc Kinh, anh đã gọi điện đặc biệt để động viên…

Nhưng cô chưa bao giờ hứa hẹn, phải không?

Cuộc đối thoại không lời này, 30 giây sau đã bị phía đầu dây chủ động ngắt.

Sự liên lạc chủ động sau một năm rưỡi, lại bắt đầu từ một hiểu lầm.

“Kha Dục.”

Chiếc xe dừng lại trước cổng trường, Lâm Hỉ Triều nhìn ra ngoài cửa sổ, vào tên trường màu đỏ, thở dài: “Thực ra trước đó, em đã đăng ký nguyện vọng vào Bắc Kinh rồi.”

Kha Dục im lặng, năm ngón tay nắm vô lăng dần siết chặt: “Ừm.”

“Khi đó em đã nghĩ.”

“Nghĩ gì?”

Gió cuốn lên mái tóc của Lâm Hỉ Triều, trước mắt cô là khung cảnh thu heo hút, nhưng trong đầu lại là một màu xanh biếc.

Cô nói: “Mùa hè đã bắt đầu rồi, có lẽ chúng ta có thể làm quen lại từ đầu, với một diện mạo hoàn toàn mới.”

Khi Lâm Hỉ Triều trở về ký túc xá, Khúc Hân vẫn đang khóc sụt sịt, hai mắt đỏ hoe như thỏ.

Kiều Phái Ý và Hà An Hòa đều ngồi bên cạnh, tay chống cằm, nhìn với vẻ thờ ơ.

Cô vừa bước vào phòng, mọi người đã lao vào kể chuyện một cách ồn ào, Lâm Hỉ Triều nghe lướt qua cũng hiểu rõ mọi chuyện.

Tóm lại là—Tiêu Trạch có thể đã ngoại tình và còn bị Khúc Hân bắt tại trận.

“Trong lúc anh ta tắm, tớ đã lén xem điện thoại của anh ta, thì ra đó giờ anh ta vẫn luôn tán tỉnh người khác trên WeChat.” Khúc Hân nói trong tiếng nấc: “Con nhỏ đó còn là con gái của giảng viên lớp anh ta nữa, thật là kinh tởm!”

Kiều Phái Ý cười khẩy: “Rõ ràng là ông xã của cậu tởm hơn, cậu nhìn lại đoạn chat cậu chụp xem, anh ta chưa bao giờ thừa nhận rằng đang yêu cậu, anh ta nói mình đang độc thân để lừa cả hai bên luôn đó chứ.”

Khúc Hân chỉ biết Tiêu Trạch đang bận với dự án mới của giảng viên lớp anh ta, anh ta nói mình bận chết đi được, nhưng hóa ra anh ta lại bận tán tỉnh con gái của giảng viên.

“Cậu đừng làm tớ buồn nôn, đừng nói từ ông xã nữa, tớ muốn nôn lắm rồi.” Khúc Hân thực sự làm động tác muốn nôn, ôm ngực, cảm thấy buồn nôn không chịu nổi.

Hà An Hòa xen vào: “Chiêu này giống hệt chiêu của người yêu cũ của tớ, đừng nôn nữa, hết cứu rồi, cho vụ này vào dĩ vãng luôn đi.”

Kiều Phái Ý cười khúc khích, cô ấy dùng ngón chân đá nhẹ ghế của Hà An Hòa: “Thế cậu dẫn người ta qua Thanh Hoa đánh ghen đi, dù sao cậu cũng có kinh nghiệm, cậu giỏi mà.”

Hà An Hòa cười mắng: “Cậu muốn bị tớ đánh à?”

“Ê, sao cậu lại thay quần áo rồi?”

Hà An Hòa quay đầu lại chú ý đến Lâm Hỉ Triều: “Tớ nhớ hôm qua cậu không mặc cái này mà?”

Ánh mắt của mọi người lập tức dồn về phía cô, Lâm Hỉ Triều vô thức che ngực lại, cổ áo của cô không rộng lắm, nhưng chỉ cần thấp thêm chút nữa là có thể thấy được dấu hôn đỏ mà Kha Dục để lại.

Hành động này trong mắt người khác, quả thực giống như “giấu đầu lòi đuôi”.

Ánh mắt của Kiều Phái Ý lập tức thay đổi, cô trêu chọc hỏi: “Ui, hôm qua tớ chưa hỏi nhé, cậu đến nhà bạn nam hay bạn nữ thế?”

“Ui.” Khúc Hân giọng khàn khàn, vừa lau nước mắt vừa tiếp lời: “Áo này của cậu đẹp ghê, Hỉ Triều, cậu đủ tiền mua luôn hả?”

“Ui.” Hà An Hòa: “Tớ cũng chẳng biết mình ui cái gì, nhưng cứ ui trước đã.”

“Ui.”

“Ui.”

“Ui.”

Lâm Hỉ Triều bị chọc đến không biết làm gì, cười ngượng rồi chạy trốn vào nhà vệ sinh, tiện thể nhắn tin cho Kha Dục nói mình đã về ký túc xá.

Thời gian trôi qua, sáng mai còn có tiết học quan trọng, mọi người lên giường đi ngủ sớm.

Kiều Phái Ý xác nhận với Lâm Hỉ Triều về kỳ nghỉ Quốc khánh: “Cậu xem cậu có muốn đi với tớ không, anh trai tớ cũng tổ chức đám cưới vào mấy ngày đó, có thể tớ phải dậy sớm để giúp đón dâu, xong xuôi rồi tớ sẽ dẫn cậu đi chơi.”

Lâm Hỉ Triều hơi do dự: “Tớ cảm thấy sẽ làm phiền mọi người, có gây phiền toái cho các cậu không?”

“Không đâu.”

Hai người họ đang nói chuyện thì Khúc Hân đột nhiên hét lên: “Trời ơi, con nhỏ đó hẹn tớ gặp mặt!”

Lâm Hỉ Triều thắc mắc: “Con nhỏ nào?”

“Nhỏ trên WeChat của Tiêu Trạch đó.”

“Ủa vụ gì vậy?” Kiều Phái Ý thấy thật khó hiểu: “Cậu còn kết bạn với nó nữa hả?!”

“Tớ cũng không định làm gì cả.” Khúc Hân ngập ngừng: “Tớ chỉ muốn kết bạn với cô ấy, nói với cô ấy đừng để bị Tiêu Trạch lừa.”

Khúc Hân gửi một vài đoạn chat vào nhóm ký túc xá: “Các cậu xem này, thái độ của cô ấy rất tốt, chỉ muốn hẹn tớ gặp mặt nói chuyện thôi.”

Lâm Hỉ Triều cũng nhận được tin nhắn, cô mở ra xem, hai cô gái tuy có lời lẽ gay gắt, nhưng cả hai đều tập trung vào chỉ trích Tiêu Trạch.

Rất lý trí, lý trí đến mức đồng lòng chống lại anh ta.

“Thế thì đi đi.” Hà An Hòa trả lời: “Dù tớ thấy chẳng có ý nghĩa gì.”

Khúc Hân: “Thế ai đi với tớ không?”

Trong phòng lập tức im lặng, mọi người đều im thin thít.

Khúc Hân đáng thương gọi: “Hỉ Triều?”

Cô ấy lại nhắn trong nhóm: “Hỉ Triều ơi.”

“Đi—đi—với—tớ—nhé Hỉ Triều.”

“Hỉ Triều à! Hỉ Triều Hỉ Triều Hỉ Triều!”

Chiều thứ tư không có tiết học.

Lâm Hỉ Triều vừa xử lý xong xuôi việc của câu lạc bộ, đã lập tức cùng Khúc Hân đi gặp cô gái kia, hai người hẹn nhau ở một quán Starbucks trong khu thương mại gần đó.

Lâm Hỉ Triều cũng không phải do bị ép buộc mà đi cùng, chỉ là Kha Dục sẽ đến đón cô đi ăn lẩu cháo, nên thời gian này vừa khớp.

Khi đến nơi, cô gái kia đã ngồi sẵn.

Nói chính xác, hai cô còn phải gọi cô ấy là chị, người vừa dịu dàng vừa thân thiện, biết hai cô còn nhỏ hơn nhiều, nên còn muốn mời hai cô uống nước.

Lâm Hỉ Triều ngồi đó buồn chán, cũng không định tham gia vào cuộc trò chuyện.

Trước khi đến, cô đã bị Kiều Phái Ý dọa cho một trận, còn tưởng tượng ra nhiều cảnh đấu khẩu đầy kịch tính, nhưng hiện tại bầu không khí rất hòa hợp, hai người từ chuyện tình cảm chuyển sang bàn về vấn đề học thuật của Tiêu Trạch.

Khúc Hân nói chuyện một lúc lại bắt đầu than phiền cho bản thân, cô gái kia lại quay ra an ủi cô ấy.

Lâm Hỉ Triều ngồi bên cạnh, vừa cắn ống hút vừa khuấy đá, không chú tâm nghe lắm.

Kiều Phái Ý đã từng đùa hỏi cô, nếu gặp phải tình huống tương tự, cô sẽ làm thế nào?

Lâm Hỉ Triều khó mà tưởng tượng ra được, tất cả những kinh nghiệm tình cảm của cô đều đến từ Kha Dục, mặc dù hai người thường xuyên cãi vã, nhưng giữa họ chỉ có mâu thuẫn nội bộ, rất hiếm khi dính dáng đến người thứ ba.

Nếu có dính dáng, như chuyện của Trương Tề Thạc hay Hứa Căng Tiêu chẳng hạn, Kha Dục luôn giải quyết bằng cách rất “bất ngờ” và đầy quanh co phức tạp.

Thực sự rất đáng sợ.

Vì vậy, cô tin chắc rằng Kha Dục sẽ không để xảy ra tình huống này, cũng chân thành mong rằng sẽ không bao giờ kéo theo người thứ ba vào chuyện này.

Điện thoại báo tin nhắn từ Kha Dục, nói rằng anh đã xuất phát.

Cô cúi đầu trả lời: “Được.”

Bàn đối diện có tiếng động nhẹ, có người khẽ đặt một chồng sách xuống.

Lâm Hỉ Triều ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cô gái ngồi xuống.

“Xin lỗi.”

Có lẽ do nghĩ rằng động tác đặt sách của mình có hơi mạnh, cô gái nhẹ giọng xin lỗi trước khi ngồi xuống.

Lâm Hỉ Triều khẽ đáp lại: “Không sao,” cũng vô thức quan sát cô ấy.

Tóc đen dài thẳng. Hai bên tóc được vuốt gọn ra sau tai, để lộ một gương mặt như vầng trăng thu sáng ngời.

Cô ấy vốn đeo một cặp kính không viền, khi ngồi xuống thì tháo ra, rồi khẽ nắn sống mũi, lộ ra vẻ mệt mỏi.

Người chị bên cạnh giới thiệu hai người với nhau: “Đây là đàn em của tớ, chúng tớ hẹn nhau đi ăn tối.”

Cô gái đặt tay xuống, khóe môi khẽ nở nụ cười chào hỏi hai người——

“Xin chào, mình là Ôn Thính.”

Ôn, Thính.

Ánh mắt của Lâm Hỉ Triều khẽ động, cảm thấy tên của cô ấy rất hay.

Có lẽ đây là lần gặp cuối cùng, nên mọi người đều giới thiệu qua loa.

Khúc Hân nói tên mình, rồi đơn giản giơ tay chào: “Tên em với chị cũng khá giống nhau đấy.”

Ôn Thính cười đáp lại, rồi quay sang nhìn Lâm Hỉ Triều, cô khẽ mỉm cười nói tên mình.

Khi nghe thấy tên cô, Ôn Thính hơi dừng lại, ánh mắt dừng lại trên hàng mi của cô, cho đến khi người chị bên cạnh lên tiếng gọi cô ấy, Ôn Thính mới giật mình cười nói tiếp.

“Cũng đến giờ ăn tối rồi.”

Khúc Hân lướt điện thoại, quay sang hỏi Lâm Hỉ Triều: “Cậu nói cậu có hẹn ăn ngoài phải không?”

“Ừ.” Lâm Hỉ Triều gật đầu: “Cậu về trường chứ?”

Khúc Hân nhìn quanh: “Tớ sẽ mua gì đó ăn trước gần đây thôi.”

“Hôm nay cảm ơn cậu nhé Hỉ Triều.” Cô ấy ôm cánh tay của Lâm Hỉ Triều: “Yêu cậu nhiều lắm nạ.”

“Không có gì.”

Điện thoại reo lên, Lâm Hỉ Triều nghe máy, hơi che chỗ mic thu lại: “Alo, Kha Dục.”

Chiếc bàn tròn im lặng trong giây lát, đối diện có ánh mắt kín đáo nhìn sang.

Lâm Hỉ Triều như không nhận ra, đầu quay ra ngoài cửa hàng, cho đến khi cô nhìn thấy chiếc xe của Kha Dục đỗ bên đường.

“Ừm, em thấy anh rồi, em ra ngay đây.”

Mọi người vẫn tiếp tục trò chuyện, cô tạm biệt họ một cách qua loa, lặng lẽ đeo ba lô lên bước ra ngoài.

Cánh cửa sổ lớn ngăn cách hai thế giới, Ôn Thính nhấp một ngụm cà phê sữa, lặng lẽ quan sát qua những người đang cười nói bên dưới tán ô.

Khi cô gái đến gần, cửa sổ xe sẽ được hạ xuống hoàn toàn, Kha Dục nhìn cô nhảy lên xe, ánh mắt thường ngày lạnh lùng bất cần của anh sẽ hiện lên một ánh sáng nhỏ dịu dàng khó giấu.

Bàn tay anh đưa lên, ngón cái xoa nhẹ vào khớp ngón giữa, những ngón tay từng cầm phấn viết trên bảng đen, vẽ ra những bước đi tinh gọn và hình vẽ đẹp đẽ.

Giờ đây, anh lại dùng ngón tay ấy nhẹ nhàng xoa vào gáy cô, luồn qua mái tóc đen, trao cho cô một nụ hôn thân thiết mà dài lâu.

Thật khó tin, nhưng tận mắt chứng kiến thì không thể phủ nhận.

Ôn Thính khẽ nhắm mắt, hoàn toàn rút lại ánh nhìn.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.