Cá Voi Cô Đơn - Tố Tố Tố

Chương 26



Note: Trước khi vào chương phải viết vài dòng cho mấy bạn đọc đỡ bỡ ngỡ, mình không hiểu cái mắt mình nó bị làm sao mà edit đến tận chương 26 rồi mà hôm nay mình mới nhận ra đó giờ mình nhầm tên của nam chính:(( nam chính tên chính xác là Phó Cảnh Dự không phải Phó Cảnh Dật nha mấy bạn. Mong mọi người thông cảm, chân thành xin lỗi mọi người, mình sẽ cố gắng sửa lại tên nam chính từ những chương đầu càng sớm càng tốt nhé.

– ———–

Đồ Ca thu lại nụ cười trên mặt ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào mắt anh, chớp mắt nhịp tim rối loạn, theo bản năng hạ giọng: “Anh Phó đang ở ngoài.”

Anh thấy ánh mắt cô có điểm không đúng, cụ thể không đúng chỗ nào anh cũng không rõ.

“Ừ.” Phó Cảnh Dự nâng tay lên, đầu ngón tay ấm áp rơi trên má cô, động tác xoa nhẹ, giọng nói trầm xuống một chút: “Anh còn chưa ăn cơm trưa.”

Đồ Ca: “…”

Bây giờ là mấy giờ rồi? Cãi nhau tức giận đập phá đồ đạc, quên cả chính mình đang đói?

“Lần sau không cãi nhau không đập phá đồ đạc.” Phó Cảnh Dự từ từ nằm xuống, nắm lấy tay áo cô kéo nhẹ: “Đồ Ca?

Đầu anh hơi đau, anh nhớ ra rất nhiều chuyện, nhưng lại quên mất việc mình ngã ở cầu Hà Châu như thế nào.

“Để em bảo chú Ngô mua cho anh.” Đồ Ca bị dáng vẻ đáng thương của anh hạ gục, ra gọi Phó Minh Chu cùng lão Ngô đi vào.

Họ ở ngay bên ngoài cửa.

Phó Cảnh Dự nắm chặt tay áo cô không buông, vẫn duy trì trạng thái không tỉnh táo, cố gắng không tiếp xúc ánh mắt với anh trai, cũng không nhìn lão Ngô.

“Buổi trưa anh ấy chưa ăn.” Đồ Ca to vẻ bất lực: “Chú Ngô, chú đi mua đồ ăn cho anh ấy đi, cháu sẽ ở cùng anh ấy.”

“Được.” Lão Ngô xoa xoa tay, bước nhanh ra ngoài.

Phó Minh Chu cúi đầu, ánh mắt dừng lại một giây trên bàn tay nắm chặt không buông Đồ Ca ra của Phó Cảnh Dự, khẽ thở dài: “Đồ Ca, cô ăn cơm chưa?”

“Tôi ăn rồi.” Đò Ca quay đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Phó Cảnh Dự, giọng điệu dịu đi: “Uống trước nước ấm nhé?”

Phó Cảnh Dự chần chừ buông tay áo cô ra, ngoan ngoãn gật đầu.

Không thể để anh trai anh biết anh đã nhớ lại rất nhiều chuyện được, nếu biết được anh ấy nhất định sẽ để Đồ Ca rời khỏi anh.

Đồ Ca đứng dậy rót một cốc nước ấm trên tay lại lần nữa ngồi xuống, một tay cầm cốc nước cẩn thận thổi nguội, tay kia tự nhiên đặt trên giường.

Phó Cảnh Dự lại lần nữa nắm lấy tay áo cô, lông mi dài che khuất tầm mắt.

Lâm Thanh Phong nói đúng, hiện tại anh thật sự không có khả năng chăm sóc Đồ Ca, cũng không xứng để cô thích.

Anh phải làm việc chăm chỉ để trở thành người mà Đồ Ca thích, không thể mọi việc đều dựa vào anh trai được.

“Cảnh Dự?” Phó Minh Chu thu lại động tác của hai người vào trong mắt, cười ôn hoà mở miệng nói: “Mọi người cãi nhau chuyện gì vậy?”

Hà Vân Tranh có thành kiến ​​với Đồ Ca, nghĩ rằng cô cũng giống như Lâm Thanh Phong, lợi dụng sự đơn thuần của Phó Cảnh Dự lừa gạt tiền bạc của anh. Cũng không thể nói sai, lúc Cảnh Dự bình thường, có rất nhiều cô gái muốn tiếp cận anh.

Có đôi khi cùng nhau đi ăn cơm, một vài cô gái mạnh dạn đến trực tiếp xin phương thức liên lạc của anh. Tình cảm của Cảnh Dự dành cho Đồ Ca rất đặc biệt, cô ta sẽ khẩn trương suy đoán ác ý cũng có thể lý giải được.

Dù sao thì từ nhỏ đến lớn, cô ta là người duy nhất mà Cảnh Dự không bài xích.

“Vận Tranh bảo em đến Đế Đô. Lâm Thanh Phong nói em là đồ thần kinh phế vật.” Lực trên tay của Phó Cảnh Dự tăng lên, anh cố ý đem tay của Đồ Ca túm lấy để cô cảm giác được cảm xúc của mình.

“Anh không phải.” Đồ Ca lại thổi nước trong tay, cẩn thận đưa cho anh: “Anh uống đi, bọn họ nói cái gì cũng không quan trọng, em bảo anh không phải thì chính là không phải.”

Phó Cảnh Dự cầm lấy cốc nước, cúi đầu, đôi mắt rũ xuống mang theo ý cười, ngoan ngoãn uống một ngụm nước sôi.

“Không cần để ý bọn họ.” Trên mặt Phó Minh Chu nở nụ cười: “Anh có vài lời muốn nói với Đồ Ca, em ngồi đợi một lát được không?”

Phó Cảnh Dự ngẩng đầu ngước nhìn Đồ Ca.

Khóe miệng Đồ Ca cong lên, tinh nghịch nháy mắt với anh: “Chờ một chút, anh uống nước xong là em về ngay.”

Phó Cảnh Dự chớp mắt, vẻ mặt viết rõ ràng: “Anh đợi em về”.

Nụ cười trên mặt Đồ Ca mở rộng, cô đứng thẳng người đi theo Phó Minh Chu ra ngoài.

Cánh cửa đóng lại, cô thở ra một hơi dài, luồn tay vào túi áo khoác, cúi đầu đi về phía khu vực hút thuốc cuối hành lang.

Phó Minh Chu đi theo sau cô, lông mày bất giác nhíu lại.

Lâm Thanh Phong thực sự có vấn đề.

“Hôm thứ bảy, tôi với đàn chị cùng đi làm phiên dịch cho công ty Cách Sắc. Lâm Thanh Phong tới tìm tôi nói rằng cô Hà không phải là bạn gái của anh Cá voi.” Đồ Ca dừng bước quay đầu lại, hơi ngẩng mặt lên: “Tại sao studio của bọn họ lại đóng cửa.”

Hà Vân Tranh đến Đến Đô phát triển thuận lợi, studio của Lâm Thanh Phong đóng cửa vì nợ nần, Phó Cảnh Dự mất tích trong một vụ tai nạn xe hơi.

Nếu không làm rõ vấn đề, Phó Cảnh Dự sẽ phải chịu kích thích rất khó hồi phục.

“Tôi cũng không rõ lắm. Cảnh Dự mở studio cùng hai người họ, nó dùng bằng chính số tiền thưởng nó nhận được từ cuộc thi. Chú dì lúc đó không cho nó tiền.” Phó Minh Chu hạ khoé miệng, giọng tự trách: “Lúc đó tôi mới tiếp quản An Thuỵ, cũng không có nhiều thời gian để gặp mặt nó.”

Anh ấy luôn nghĩ chú dì sẽ mãi mãi bên cạnh Phó Cảnh Dự.

Họ sẽ nhìn anh tự lập, nhìn anh có thể sống tốt, nhìn anh nỗ lực dựa vào chính mình. Về sau, có thể vẫn sẽ thấy anh kết hôn sinh con, nhưng sự thật lại giống như một trò đùa với họ.

“Hiện tại không phải thời gian tự trách.” Đồ Ca nhíu mày: “Lâm Thanh Phong và Hà Vân Tranh sẽ không vô duyên vô cớ bảo anh ấy rời Tân Thành mà không có lý do, đặc biệt là Lâm Thanh Phong.”

Lâm Thanh Phong chú ý đến việc Phó Cảnh Dự lại một lần nữa cầm bút, chắc chắn anh ta sẽ cảm thấy có gì đó.

Mục đích của Hà Vân Tranh có vẻ thuần khiết hơn, cô ta chỉ không muốn thấy Phó Cảnh Dự tiếp xúc với bất kỳ người khác giới nào.

“Tôi sẽ sắp xếp người điều tra, cô cũng có thể hỏi thêm về Cảnh Dật. Nó không đề phòng cô.” Phó Minh Chu rũ mắt xuống, đau đầu nhìn cô: “Cô cũng không cần phải đề phòng tôi, có thể nói bất cứ điều gì với tôi.”

Đồ Ca cười một cái nhàn nhạt gật đầu. Anh ấy khác với Phó Cảnh Dự, Phó Cảnh Dự không có tâm tư nào khác về cô, anh ấy thì có.1

Phó Minh Chu lo lắng Phó Cảnh Dự ở một mình lâu sẽ phát giận, anh đơn giản nói lên đề nghị của bác sĩ Lương rồi bảo Đồ Ca mau trở lại.

Lúc bước tới cửa phòng, anh ấy như nghĩ ra điều gì đó, dừng lại nói: “Nhân tiện, cô dịch viết có ổn không? Một người bạn là nhà xuất bản đang có ý định xuất bản một tập thơ tiếng Pháp. Tôi sẽ gửi cho cô xem văn bản gốc sau, cô dịch thử một chút, nếu có thể sẽ kiếm được nhiều tiền hơn nếu mở quầy hàng.”

“Cảm ơn anh Phó.” Đồ Ca khách khí cảm ơn.

Phó Minh Chu nghiêng đầu cố gắng tìm kiếm sự cảm kích trong mắt cô, kết quả cái gì cũng không thấy chỉ thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

Còn đề phòng anh ấy lắm, mấy lời nói vừa rồi nói cũng vô ích.

Lúc đầu anh ấy cũng có chút tâm tư, sau khi biết cô cùng Cảnh Dự có quan hệ rất tốt, anh cũng chỉ coi cô như em gái. Chăm sóc một đứa nhỏ cũng là chăm sóc, thêm một đứa nhỏ khác cũng không phải gánh nặng gì.

Mở cửa đi vào, lão Ngô đã mua đồ ăn xong quay lại, ngồi ở một bên mỉm cười nhìn Phó Cảnh Dự ăn.

Đồ Ca chào hỏi thích thú nhìn Phó Cảnh Dật đang ăn ngấu nghiến.

Anh thế mà lại đói đến mức ngất xỉu, trước khi đi còn dặn dò rõ ràng anh phải ăn uống đầy đủ, không kén ăn.

“Chú Ngô, chúng ta về trước đi. Ở đây có Đồ Ca sẽ không có vấn đề gì.” Phó Minh Chu cười cười: “Đi thôi.”

Anh ấy muốn biết Lâm Thanh Phong và Hà Vân Tranh đã nói cụ thể những gì.

Lão Ngô yên ổn đứng lên, cùng anh ấy đi ra ngoài, nụ cười nở trên môi.

Cửa đóng lại, Đồ Ca vươn tay nhéo một miếng thịt bò từ trong hộp cơm nhét vào miệng, mỉm cười ngồi đối diện với Phó Cảnh Dự, nghiêng đầu nhìn anh hàm hồ lên tiếng: “Vừa rồi anh muốn cùng em nói cái gì, muốn em đáp ứng chuyện gì?”

“Anh không muốn làm phế vật.” Phó Cảnh Dự ngẩng đầu nhìn cô tiếp tục ăn, tốc độ rõ ràng chậm một chút: “Em sẽ không thích.”

Đồ Ca: “…”

Tên khốn Lâm Thanh Phong chắc chắn đã nói gì đó khác, cô phải hỏi lão Ngô hoặc cô bé làm trong quán đồ uống mới được.

“Anh có thể vẽ, có thể kiếm tiền.” Đôi mắt Phó Cảnh Dự sáng lên, nhìn cô chăm chú: “Anh có thể đi làm.”

Anh có thể tự nuôi bản thân, nhưng bây giờ không thể để cho anh trai anh biết được, anh đã nhớ ra rất nhiều chuyện.

“Ăn cơm trước đi, chuyện công việc chúng ta cứ từ từ nói sau. Anh làm gì em sẽ hỗ trợ anh.” Đồ Ca lau dầu mỡ trên tay, hai chân thả lỏng trên mặt đất: “Bước đầu tiên là làm sơ yếu lý lịch, để em quay lại lấy máy tính xách tay đã.”

Tuy rằng hi vọng xa vời, nhưng anh nguyện ý cố gắng là chuyện tốt, giống như Lâm Thanh Phong đã nói, cả đời này anh không thể dựa vào Phó Minh Chu.

Tên khốn nạn mồm mép vô cùng, nhưng anh ta nói cũng đúng.

“Được.” Phó Cảnh Dự cười lại tiếp tục ăn. Ăn xong, anh đặt hộp cơm xuống, nắm lấy tay Đồ Ca đưa ra sau đầu, mặt mày nhăn lại.

Đồ Ca đột nhiên phản ứng lại, khẩn trương vén tóc anh. Cái ót của anh không biết đụng phải khi nào, đang sưng lên một cục to tướng.

“Sao lại như này?” Đôi mắt Đồ Ca lộ ra vẻ hung dữ: “Lâm Thanh Phong hay Hà Vân Tranh?”

Phó Cảnh Dự nhớ tới chuyện xô xát khi nãy, ánh mắt càng thêm đáng thương: “Lâm Thanh Phong, cậu ta tưởng anh đánh Vân Tranh nên đẩy anh ra.”

Nguyên nhân lớn nhất khiến anh hôn mê không phải vì lượng đường trong máu thấp, mà là do va chạm mạnh vào đầu, anh không đập phá phòng tranh, chính là Lâm Thanh Phong, kể cả chiếc bình bị đập vỡ khi nãy.

Lâm Thanh Phong đẩy anh rất mạnh khiến anh đập đầu vào tường, chiếc bình hoa ở góc bàn bị vướng vào tay anh nên rơi vỡ.

“Thằng khốn! Anh đợi em đi tìm anh ta!” Đồ Ca tức điên lên.

Cô biết tâm tư của Lâm Thanh Phong rất xấu, nhưng cô không ngờ lại tệ như vậy. May mắn thay, hôm nay lão Ngô vẫn chưa rời đi, cô không dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu lão Ngô không kịp thời ở đó.

“Đau.” Phó Cảnh Dự nắm lấy tay cô ấn vào sau đầu, đôi mắt ướt át nhìn cô: “Đừng đi.”

Cô có thể đánh thắng được Lâm Thanh Phong, nhưng hiện tại vẫn chưa thể tìm anh ta được.

Bốn năm trước, anh ngã cầu làm thế nào lại dạt đến Hà Châu, anh hoàn toàn không nhớ.

“Em đi tìm bác sĩ Lương thuận tiện ghé qua trạm y tá lấy thuốc. Anh nằm xuống chờ em trở lại.” Đồ Ca vỗ nhẹ lên vai anh: “Mau thôi.”

Phó Cảnh Dự mím khóe miệng uỷ khuất gật đầu.

Đồ Ca đau lòng đến mức nhảy khỏi giường chạy ra ngoài như một cơn gió. Trong quá trình kiểm tra vừa rồi, không ai biết anh bị chấn thương trên đầu, chỉ kiểm tra nguyên nhân làm sao anh lại ngất xỉu.

“Đầu của cậu ấy bị đung?” Bác sĩ Lương kích động đứng lên: “Tôi cùng cô qua xem một chút.”

Đồ Ca không rõ nguyên do, nhưng vẫn đi theo anh ta về phòng.

Bác sĩ Lương rất kích động nhưng đã kiềm chế rất tốt, khám xong lại dặn dò Đồ Ca.

“Một lát nữa tôi sẽ đưa cậu ấy đi chụp MRI (*). Tôi muốn biết phán đoán của mình có chính xác hay không.” Bác sĩ Lương nhanh chóng nói: “Cô đưa cậu ấy xuống ngay đi, thời gian ước tính chắc không lâu lắm đâu.”

(*): Chụp cộng hưởng từ hay còn gọi là chụp MRI (tên tiếng anh là Magnetic Resonance Imaging) là phương pháp sử dụng từ trường mạnh, sóng vô tuyến và máy tính để phác họa hình ảnh chi tiết bên trong cơ thể con người. Từ kết quả chụp MRI, bác sĩ có thể chẩn đoán về tình trạng sức khỏe của người bệnh hoặc đáp ứng với phác đồ điều trị bệnh. Không giống như chụp X-quang và chụp cắt lớp vi tính (CT), MRI không sử dụng bức xạ ion hóa gây hại của tia X.

Đồ Ca cầm hóa đơn đi ra ngoài thanh toán phí trước, sau đó quay lại phòng đưa Phó Cảnh Dự đi khám.

Phó Cảnh Dự nắm chặt ống tay áo của cô, không hề buông ra.

Sau khi chụp xong trở về phòng bệnh, nằm lại trên giường nhìn biểu tình của Đồ Ca, anh quyết định chờ chẩn đoán của bác sĩ Lương đưa ra, không biết có nên thú nhận với cô hay không.

Lừa gạt cô, cô nhất định sẽ rất tức giận.+

_Hết chương 26_


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.