Đồ Ca kéo Phó Cảnh Dự nhanh chóng rời đi, Lâm Thanh Phong chạy chậm hai bước đuổi theo, khuôn mặt lạnh lùng chặn đường bọn họ.
“Anh Lâm muốn làm gì?” Đồ Ca thần kinh căng thẳng, âm thầm nghĩ động thủ thế nào để có lợi cho cô cùng Phó Cảnh Dự dễ dàng chạy thoát.
Lâm Thanh Phong mặc kệ cô, nheo mắt lại lạnh lùng nhìn Phó Cảnh Dự, ánh mắt chăm chú: “Cá voi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Anh có vẻ bình thường hơn so với lúc trước, nhưng không biết liệu trí nhớ đã được khôi phục hay chưa.
Phó Cảnh Dự không nhìn anh ta, chỉ nắm lấy tay Đồ Ca, thờ ơ nói: “Anh trai tôi nhờ tôi nói cho cậu biết, nếu có chuyện gì gặp nhau nói ở toà.”
Lâm Thanh Phong nghẹn họng cười nhạo: “Chúng ta quen nhau mười ba năm, từ cấp ba đến đại học cho tới tận bây giờ, tôi có thật sự coi cậu là bạn hay không, trong lòng cậu biết rõ.”
Trong toàn bộ năm học trung học nếu không có anh ta che chở, Phó Cảnh Dự căn bản không có khả năng thuận lợi tốt nghiệp. Anh ta trăm triệu lần không nghĩ tới, chỉ lấy một vài bản nháp bản thảo thiết kế, vậy mà anh đã thực sự mang anh ta đi kiện.
“Lời cậu nói tôi đều quên hết rồi.” Sắc mặt Phó Cảnh Dự vẫn không vui vẻ, cúi đầu nhìn Đồ Ca: “Trở về thôi.”
Đồ Ca mím khoé miệng gật đầu, kéo anh đi qua Lâm Thanh Phong hướng về khu đậu xe.
“Vụ kiện này cậu không thắng được đâu.” Giọng nói của Lâm Thanh Phong từ phía sau vang lên, mang theo giọng điệu trào phúng: “Tôi cũng có chứng cứ!”
Đồ Ca dùng sức siết chặt tay, xem như không nghe thấy. Ngày mở phiên toà được ấn định vào cuối tháng 2, đồng nghiệp của Hàn Thác đã chuẩn bị bằng chứng tương ứng, nhưng phản ứng của Lâm Thanh Phong ngược lại lại giống như không chột dạ.
Trở lại xe, Đồ Ca theo thói quen đưa tay ra vỗ vỗ vai Phó Cảnh Dự, xoa dịu: “Đừng tin lời nói nhảm nhí của anh ta.”
Nếu trí nhớ của Phó Cảnh Dự còn chưa được khôi phục, Lâm Thanh Phong quả thực có thể thắng vụ kiện này, nhưng hiện tại thì không nhất định.
“Không tin cậu ta.” Phó Cảnh Dự khóe miệng cong lên, nhẹ giọng nói: “Đi tìm Đồ Khải?”
Đồ Ca mỉm cười gật đầu lái xe đi ra ngoài: “Đến đó đừng cãi nhau với nó, nó nói cái gì anh cũng đừng lên tiếng, em sẽ lo liệu.”
Cô vẫn luôn không nói cho Đồ Khải biết cô đang chăm sóc Phó Cảnh Dự.
“Không nói.” Khóe miệng Phó Cảnh Dự hơi nhếch lên.
Thời tiết chuyển biến tốt, lượng người đi chơi đông hơn so với đợt trước, các tuyến phố đi bộ rực rỡ ánh đèn khắp nơi, không khí lễ hội tràn ngập trên phố đi bộ.
Đồ Khải mở một quầy hàng ở lối vào KFC, con đường đông đúc nhất cả phố, cậu ngồi trên xe lăn, đèn LED cầm trên tay, cả quầy hàng chật ních người.
Ánh mặt trời đang ló dạng, cậu khẽ nheo mắt, nở nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt ngây ngô, liên tục giới thiệu những món hàng năm mới trên quầy hàng.
Câu đối, lời chúc phúc, còn bán thêm cả quần áo mặc đón tết. Cũng giống như bán mỹ phẩm trực tuyến, nếu ai mua quần áo cũng được tặng kèm quà tặng.
Đầu óc khá thông minh… Đồ Ca nhếch khoé miệng, xoay người ngăn Phó Cảnh Dự lại, thấp giọng nói: “Em đi ra trước, anh làm bộ như đi ngang qua.”
Phó Cảnh Dự ồ một tiếng, nhìn bóng dáng cô đi qua đám người.
Vóc dáng Đồ Ca cao ráo như người mẫu chuyên nghiệp, tỷ lệ cơ thể rất hoàn hảo, đặc biệt là đôi chân rất đẹp. Anh nhìn cô, trong đầu lại có ý tưởng mới, anh nhanh chóng lấy điện thoại ra ghi nhớ lại linh cảm vừa rồi.
Một lát sau, thấy Đồ Ca ra hiệu, Phó Cảnh Dự cất điện thoại đi, bước chân khẩn trương đi đến.
Đồ Khải vẫn luôn không thích anh, khi còn ở An Thị, cậu không chỉ ghét bỏ anh mà còn cực kỳ đề phòng.
Những người sống trong tòa nhà đều không ai thích anh, ngay cả trước mặt anh bọn họ cũng thường khuyên bà Trần gửi anh đến viện phúc lợi, nói rằng anh là kẻ mắc bệnh tâm thần. Chỉ có Đồ Ca không sợ anh, mỗi ngày đi học về cô đều đứng dưới lầu ngẩng đầu vẫy tay với anh.
Điều hạnh phúc nhất với anh mỗi ngày là nằm trên ban công phòng khách đợi cô đi học về.
Khi đó, Đồ Ca mỗi ngày đều mặc đồng phục học sinh, mái tóc cắt ngắn như con trai. Thời gian nghỉ đông ngắn ngủi, cô không tìm được công việc béo bở nào sẽ đi đua xe.
Nếu như may mắn, một đêm có thể kiếm đủ tiền để họ sinh hoạt trong nửa năm.
Bà Trần thỉnh thoảng sẽ cho anh 10 tệ tiền lẻ đề phòng lúc anh ra cửa không tìm được đường về nhà, có thể bắt xe buýt hoặc taxi.
Anh dành dụm rất lâu cuối cùng cũng tiết kiệm được hai trăm, còn chưa kịp đưa cho Đồ Ca, cô đã mang Đồ Khải cao chạy xa bay.
“Anh Cá voi.” Đồ Ca đứng dậy mỉm cười vẫy tay chào anh, làm vẻ mặt “thật trùng hợp có thể gặp anh ở phố đi bộ”.
Phó Cảnh Dự kéo lại suy nghĩ của mình, khẽ cong khóe miệng sải bước về phía cô.
Đồ Khải kinh ngạc quay đầu lại, nụ cười trên mặt đột nhiên thu lại, nheo mắt không vui: “Anh thế nào sẽ đến đây đi dạo phố?”
800 năm không ló mặt ra khỏi cửa, hay là sáng sớm đi ra ngoài gặp phải ma, ban ngày dám ló mặt đi ra phố đi bộ.
Phó Cảnh Dự không nói lời nào, cũng không nhìn cậu, đôi mắt chỉ chuyên chú tập trung vào Đồ Ca.
“Phòng trưng bày đối diện là của anh ấy.” Đồ Ca nhẹ giọng giải thích một câu, cầm lấy một cái ghế gấp đưa cho Phó Cảnh Dự: “Anh Cá voi, mau ngồi đi.”
Phó Cảnh Dự nghe lời ngồi xuống, nụ cười trên khóe miệng từ từ mở rộng.
Đồ Ca phát hiện anh không còn khẩn trương nữa mới thoáng yên tâm, quay đầu trừng mắt nhìn Đồ Khải cảnh cáo: “Một phần tiền phẫu thuật lần này của em, chị mượn của anh Cá voi đấy.”
Đồ Khải sửng sốt ngẩn ra, bất đắc dĩ bỏ đi cảnh giác trong mắt, cúi đầu thừa nhận sai lầm của mình: “Thực sự xin lỗi, tôi không có ý gì khác.”
Phó Cảnh Dự xua xua tay, nhưng vẫn không nói lời nào.
Đồ Khải trong lòng có chút hụt hẫng, cậu biết Phó Cảnh Dự là người đơn thuần, nhưng cậu chỉ sợ Đồ Ca sẽ thích anh.
Gia đình người có điều kiện rất kén chọn, đừng nói đến việc kết hôn người ngoài bàn tán sẽ rất nguy hiểm.
Họ sẽ chẳng bao giờ quan tâm mẹ cậu giết người vì lý do gì, bọn họ chỉ quan tâm hai người là con của tội phạm giết người.
Lúc còn ở An Thị, mỗi sáng lúc cậu thức dậy đặc biệt lo lắng các bạn cùng lớp sẽ biết mẹ cậu là kẻ giết người, cậu là con trai của kẻ giết người.
Cậu không muốn Đồ Ca phải chịu bất kỳ uỷ khuất nào như vậy.
“Chị còn có việc, buổi tối lúc thu dọn quầy hàng lái xe nhớ chú ý an toàn.” Đồ Ca thấy Đồ Khải đem tính khí thu lại, lấy cớ buổi chiều còn có việc, tiếp đón Phó Cảnh Dự chạy lấy người.
Đồ Khải mở miệng cũng không ngăn cản cô.
Đồ Ca cùng Phó Cảnh Dự trở về nhà, đàn chị lại gọi điện tới, nói bên Cách Sắc có hai vị khách người Pháp, hỏi cô có thời gian đến không.
Tất nhiên có thêm thu nhập kiếm được tiền thì phải đi rồi, Đồ Ca sảng khoái đồng ý.
Sau khi đổi áo khoác, Đồ Ca nói với Phó Cảnh Dự một phen, bảo cô phải đến gặp đàn chị. Giám khảo được Cách Sắc mời về trong cuộc thi thiết kế trang phục lần này đều rất giỏi, bao gồm tổng biên tập các tạp chí thời trang cùng các nhà thiết kế nổi tiếng, đều đến từ Pháp.
Chuyến thăm lần này chỉ là một phần của hành trình nên công việc của họ không gặp nhiều khó khăn.
Sau khi nghe đàn chị giới thiệu qua tình hình của khách hàng, Đồ Ca khẽ nhíu mày.
Cuộc thi không hạn chế người tham gia là nhân viên của Cách Sắc, ý tứ quá rõ ràng – Đường Lâm muốn giữ Lâm Thanh Phong làm người kế nhiệm. Cách Sắc là do một mình ông ta sáng lập lên, giới giải trí mỗi năm đều có hoạt động, các ngôi sao đều mặc trang phục may sẵn của Cách Sắc.
Tận dụng sự nổi tiếng cùng cảm hứng của mình, ông ta sẽ đẩy đồ đệ của mình ra, đến lúc đó cuộc thi được mở màn, hầu hết các ngôi sao sẽ đi xem cuộc thi của ông ta.
Chỉ cần thiết kế của Lâm Thanh Phong không dở như shit chó, ông ta có thể đứng vững trong vòng tròn này.1
“Nội dung đại khái là vậy, bọn họ cũng mang theo phiên dịch cùng trợ lý của riêng họ đến dây. Công việc của chúng ta chủ yếu là giới thiệu đặc điểm của Tân Thành, đưa họ đi thưởng thức món ăn Trung Quốc chính thống là được.” Hứa Khanh Thư khép lại tư liệu, đuôi mày khoé mắt đều nhiễm ý cười: “Chờ đến khi xong việc, chị sẽ thu xếp đồ đạc đi về nhà.”
“Em vẫn ở Tân Thành.” Đồ Ca cầm lấy tư liệu, mỉm cười rồi cùng chị ấy lên lầu.
Vòng chung kết được tổ chức tại Đế Đô, ban giám khảo đến Tân Thành để kiểm tra trụ sở của Cách Sắc, Đường Lâm không đi cùng mà sắp xếp cho Lâm Thanh Phong đi.
“Tình hình của Cảnh Dự thế nào rồi? Khoảng thời gian này chị có đi ăn cơm với đàn anh vài lần, trông tâm trạng anh ấy có vẻ rất tốt.” Hứa Khanh Thư thản nhiên trò chuyện: “Từ khi Cảnh Dự trở về, đây là lần đầu tiên chị thấy anh ấy vui vẻ như vậy đấy.”
“Đấy là trước kia thôi, bây giờ rất hiếm khi có thể nhìn thấy anh ấy phát giận.” Đồ Ca có chút dè dặt.
Lâm Thanh Phong cũng biết Hứa Khanh Thư, càng ít người biết thì càng an toàn.
Cô luôn cảm thấy việc Phó Cảnh Dự rơi xuống sông có liên quan đến Lâm Thanh Phong.
Sau khi hoàn thành công việc trở về nhà, Phó Cảnh Dự đã ngủ, trong phòng khách có bánh ngọt cùng hoa quả anh đã cắt.
Đồ Ca theo bản năng nhìn lên lầu, cảm thấy hỗn độn.
Sáng hôm sau, Phó Minh Chu đến đón Phó Cảnh Dự về nhà ăn Tết, Phó Cảnh Dự vẻ mặt buồn bực không vui.
Đồ Ca vừa tức vừa buồn cười: “Anh có thể gửi tin nhắn cho em.”
Phó Cảnh Dự im lặng một lúc, nét mặt dịu lại, anh đứng dậy đi lên lầu thu dọn đồ đạc.
“Nó không thích ăn tết.” Phó Minh Chu khẽ thở dài: “Mỗi năm Tết đến, nó đều trốn trong phòng không ra ngoài, cũng không ai biết nó nghĩ gì.”
“Năm mới là tết đoàn viên. Dù không còn trí nhớ, anh ấy cũng biết bố mẹ đã không còn.” Đồ Ca miễn cưỡng nhún vai: “Nếu có chuyện gì cứ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào. Bác sĩ tâm lý rất hài lòng với biểu hiện của anh ấy trong giai đoạn này, nhưng anh ấy không gặp tôi thời gian dài, tôi lo biểu hiện sẽ lại tái phát.”
“Thử một chút, để nó cố gắng không gặp cô trong kỳ nghỉ này xem. Nếu có chuyện gì tôi sẽ liên lạc với cô càng sớm càng tốt.” Giọng điệu của Phó Minh Chu trở nên nghiêm túc: “Nếu nó không kiềm chế cảm xúc tốt, vụ kiện có thể sẽ thua.”
Đồ Ca mím khóe miệng, trong lòng không khỏi lo lắng.
Cô cũng lo Phó Cảnh Dự mất bình tĩnh trước tòa, điều đó có nghĩa mọi lời nói của anh có thể không được thẩm phán chấp nhận.
“Chuyện nó khôi phục trí nhớ tôi sẽ cố gắng bảo mật.” Sau khi Phó Minh Chu nói xong, nghe thấy tiếng bước chân Phó Cảnh Dự xuống lầu, anh ấy nhanh chóng dừng đề tài.
“Tôi cũng vậy.” Đồ Ca nhỏ giọng đáp.
Tiễn Phó Cảnh Dự đi, Đồ Ca cũng thu dọn quần áo lái xe trở về căn nhà thuê.
Phó Minh Chu nói rằng để ngăn ngừa có chuyện phát sinh, cô tốt nhất cứ tiếp tục sử dụng xe.
Mùng ba Tết, Đồ Ca nhận được tin nhắn của Phó Cảnh Dự nên vội vàng chạy về, phát hiện anh không có trong phòng khách, vẻ mặt đột nhiên thay đổi: “Anh Cá voi?”
Mấy ngày nay Phó Minh Chu không gọi cho cô, Phó Cảnh Dự ngày nào cũng gửi tin nhắn tới.
Nhưng hôm nay giọng điệu của anh rất khẩn trương.
Phó Cảnh Dự giống như không nghe thấy, đi trên lầu không một một tiếng động. Đồ Ca gấp đến độ nhanh chóng cởi giày chạy như bay lên lầu.
Rèm trong phòng làm việc không mở, trong phòng mơ hồ phát ra động tĩnh nhỏ.
Đồ Ca thở phào nhẹ nhõm, chạy vào lập tức đụng phải anh.
“Chúc mừng năm mới.” Phó Cảnh Dự ôm lấy cô, bị sức lực của cô lùi lại hai bước, suýt chút nữa đụng phải người mẫu phía sau.
“Chúc mừng năm mới.” Hai má Đồ Ca nóng lên, vội vàng rời khỏi vòng tay anh, ngẩng đầu nhìn anh thở dốc: “Anh kêu em vội vàng trở về như vậy, có chuyện gì xảy ra?”
“Quà.” Phó Cảnh Dự đưa tay lên che mắt cô, nhỏ giọng nói: “Chờ một chút.”
Đồ Ca ngoan ngoãn nhắm mắt vểnh tai lắng nghe động tĩnh.
Phó Cảnh Dự lùi về phía sau hai bước, vén lớp vải che người mẫu ra, lo lắng nói: “Có thể mở mắt ra rồi.”
Đồ Ca nghe thấy tiếng tim đập mạnh hơn, từ từ mở mắt.
Ngoài chiếc váy được thiết kế cho cô lần trước, trên người người mẫu lại có thêm một bộ quần áo khác. Cô hít sâu một hơi, ngẩng mặt lên nhìn anh, đôi mắt sáng ngời như được tráng qua ánh sáng: “Cho em sao?”+
_Hết chương 40_