Đồ Ca kết thúc năm ba đã tốt nghiệp lúc này cô đã là một phiên dịch viên nổi tiếng trong ngành, Phó Cảnh Dự cũng đã làm khuynh đảo giới thời trang thế giới với thương hiệu Y Cẩm, anh chính thức được mời tham gia Tuần lễ thời trang Milan vào tháng 9.
Bận rộn đến giữa tháng 9, Đồ Ca xin nghỉ phép ở công ty để cùng Phó Cảnh Dự đến Milan để chuẩn bị cho lần ra mắt này.
Vào ngày đến Milan, Phó Cảnh Dự có chút không thoải mái vì lệch múi giờ nên đổ bệnh. Đồ Ca vừa đau lòng vừa lo lắng, vì vậy cô lập tức phải liên hệ với Hà Vân Tranh cùng Lâm Thanh Phong tới đây để hỗ trợ.
Ngày hôm sau mọi người bận bịu tuyển người mẫu, Đồ Ca một chút cũng không có kinh nghiệm, lại không nỡ bỏ qua Phó Cảnh Dự.
Anh vẫn kháng cự lại với đám đông rất nhiều, tình hình này cũng không được cải thiện nhiều lắm, càng nhiều người anh lại càng khẩn trương.
“Đồ Ca, anh có thể.” Phó Cảnh Dự vòng qua eo cô, tựa cằm vào vai cô lẩm bẩm: “Đây là cơ hội hiếm có, anh muốn tự mình hoàn thành.”
“Uống thuốc trước đi.” Đồ Ca quay đầu lại, kiễng chân hôn anh một cái, cầm lấy tay anh ngồi trên sô pha: “Nếu không nhịn được thì nói ngay cho em biết, Vân Tranh với Lâm Thanh Phong tối nay cũng ở đây.”
Phó Cảnh Dự nhếch khóe miệng cười, thành thật uống thuốc.
Lần này có thể đến đây mở buổi trình diễn lại là chương trình quốc tế đầu tiên của thương hiệu Y Cẩm nên Phó Cảnh Dự rất coi trọng nó.
Anh đã bận rộn không ngủ trong một thời gian dài, luôn nỗ lực để đạt được sự hoàn hảo trong mọi việc.
“Người gầy đi nhiều rồi, để bà nội biết được sẽ đau lòng biết bao.” Đồ Ca bóp mặt anh cầm lấy ly nước thuận tay kéo anh đứng lên.
Hôm nay không chỉ có buổi tuyển chọn người mẫu, mà còn thông báo các khâu chuẩn bị cho buổi biểu diễn, âm nhạc, trang điểm và làm tóc cho người mẫu.
Từ trên lầu đi xuống, trưởng nhóm chịu trách nhiệm bố trí buổi giới thiệu thành phẩm mới đã đợi sẵn ở sảnh. Đồ Ca bày tỏ vẻ có lỗi, bữa sáng cũng không chú ý đến đã theo Phó Cảnh Dự lên xe khởi hành đến Quảng trường Duomo.
Hàng năm, Phó Cảnh Dự đều đưa cô đi xem buổi biểu diễn khi anh có thời gian, năm nay tổ chức show là thương hiệu riêng của anh, lần này cảm giác không có gì ngoài hồi hộp.
Đồ Ca nắm tay anh, cảm thấy mình cũng rất căng thẳng, đột nhiên muốn bật cười: “Anh Cá voi?”
“Anh không sao.” Phó Cảnh Dự siết chặt tay cô, nhịp tim vẫn tăng nhanh không kiểm soát được.
Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc làm cho Y Cẩm nổi tiếng toàn cầu, thậm chí anh còn càng thích thú hơn với việc thiết kế quần áo cho cô, nhìn thấy cô mỗi ngày mặc trang phục do anh thiết kế, xuất hiện ở khắp nơi là anh đã thấy thoả mãn rồi
“Hồi hộp cũng không sao, em sẽ không cười anh đâu.” Đồ Ca hạ giọng nói đùa, khóe miệng cong lên một vòng cung đẹp mắt: “Anh Cá voi là ưu tú nhất.”
Phó Cảnh Dự nở nụ cười nhẹ.
Đến nơi xe dừng lại, trưởng đoàn giải thích ngắn gọn địa điểm của buổi biểu diễn tiếp theo rồi đi phía trước để chỉ đường cho họ.
Đồ Ca nắm chặt tay Phó Cảnh Dự, cảm giác giống như cùng anh ra chiến trường.
Cô luôn hy vọng anh sẽ là nhà thiết kế xuất sắc nhất, thế nhưng những năm này cô lại chỉ có một chấp niệm, chỉ cần anh hạnh phúc thế là đủ.
Thiết kế của buổi trình diễn là bản thiết kế do chính Phó Cảnh Dự vẽ, là một thiết kế rất tối giản nhưng mang đậm phong cách Trung Hoa. Cổng trăng cùng bình phong giống như một sân khấu, hoa rơi trên mặt hồ, toàn cảnh như một tấm gương soi.
Tiến độ hoàn thành không tệ, chỉ còn lại phần điều chỉnh ánh sáng cuối cùng.
Đồ Ca giao lưu với người phụ trách, nắm tay Phó Cảnh Dự lên sân khấu.
“Đồ Ca.” Phó Cảnh Dự nghiêng đầu ghé vào bên tai cô, thấy cô quay lại anh mỉm cười, nhanh chóng hôn lên mặt cô: “Cảm ơn.”
Cô cũng đã giúp đỡ rất nhiều trong buổi biểu diễn lần này, cô cùng trợ lý chịu trách nhiệm về hầu hết tất cả các khâu cần liên kết.
“Em cũng là bà chủ mà.” Hai má Đồ Ca hơi nóng, nhiều năm bên nhau điều anh thích nhất vẫn là hôn trộm cô.
“Ừm bà chủ của anh.” Phó Cảnh Dự siết chặt tay cô, quay sang xem xét người mẫu được tuyển chọn.
Thời trang Milan có hơn một trăm buổi trình diễn thời trang, những người làm thời trang cũng như các nhà thiết kế từ khắp nơi trên thế giới tập trung tại đây trong thời gian này. Các mô hình đủ tiêu chuẩn nổi tiếng về cơ bản đã được đặt trước từ những tên tuổi lớn khác, Y Cẩm tranh thủ được đã rất tốt.
Bận rộn đến khi trời tối, Hà Vân Tranh cùng Lâm Thanh Phong cuối cùng cũng hạ cánh, thần kinh căng thẳng của Đồ Ca thoáng thả lỏng.
Phó Cảnh Dự lên cơn sốt cao vào ban đêm, anh phải uống thuốc hạ sốt liên tục cả đêm gần như không ngủ được, buổi sáng lúc mở cửa cho bọn Hà Vân Tranh, anh vẫn còn cảm giác lâng lâng.
“Có thể bị về đường tiêu hóa không?” Hà Vân Tranh lo lắng: “Cô đi cùng anh ấy đến bệnh viện đi. Chúng tôi và trợ lý sẽ tranh thủ làm những công việc khác.”
Đồ Ca rất cảm kích bọn họ.
Bệnh viện ở đây không thuận tiện như ở Trung Quốc, nhưng may mắn thay cuối cùng cũng tìm được.
Phó Cảnh Dự bị cảm nặng, bác sĩ kê đơn thuốc không có phương pháp điều trị nào khác. Đồ Ca cùng anh trở về khách sạn, vừa đau lòng vừa bất lực: “Nghỉ ngơi thật tốt, mấy người Vân Tranh sẽ giúp anh.”
“Đồ Ca.” Phó Cảnh Dự dựa vào đầu giường mỉm cười nhìn cô: “Em mở vali ra đi.”
Đồ Ca nghe lời đi tới mở vali.
Trước đây mỗi lần đi ra ngoài đều là cô sắp xếp vali, nhưng lần này anh nói không muốn bảo tự mình sẽ sắp xếp.
Mở khóa kéo được một nửa, nhìn thấy chiếc váy cưới nằm lặng lẽ bên trong, Đồ Ca hơi sững sờ: “Anh Cá Voi?”
Anh mang váy cưới đến đây sao?
“Mặc vào đi.” Phó Cảnh Dự đứng dậy ôm lấy cô từ phía sau, tựa cằm lên vai cô, trầm giọng nói: “Ảnh chụp váy cưới về sau sẽ bổ sung, mặc vào cho anh xem trước.”
Anh đã chuẩn bị kỹ càng, nghĩ đến cuối buổi trình diễn sẽ cầu hôn cô, nhân tiện chụp một bộ ảnh cưới, không ngờ anh đổ bệnh ngay khi vừa đáp xuống sân bay.
“Được.” Đồ Ca nhướng mày, cầm váy cưới đi tới cửa bên cạnh thay.
Đó là chiếc váy cưới do anh thiết kế ban đầu, đoán chừng sau đó đã được sửa lại không ít, cô mặc lên vừa vặn.
Vén váy đi ra ngoài, Phó Cảnh Dự ngồi trên sô pha, hoa mắt nhìn, khóe miệng hơi giương lên.
“Anh Cá anh, em lại mập lên rồi sao?” Đồ Ca đi về phía trực tiếp ngồi trên đùi anh, ngẩng đầu cười nhìn anh: “Không được phép trả lời sai.”
“Là gầy đi rất nhiều.” Phó Cảnh Dự cúi đầu hôn lên trán cô: “Đứng lên trước đã.”
Mi mắt Đồ Ca cong cong: “Anh còn chuẩn bị cho em cái gì nữa à?”
Phó Cảnh Dự bước đến vali, lấy ra chiếc nhẫn đã chuẩn bị từ lâu, quỳ gối trước mặt cô: “Đồ Ca, gả cho anh được không?”
“Được.” Đồ Ca vươn tay ra nở nụ cười, cố ý trêu chọc anh: “Em đã muốn cưới anh từ lâu rồi, nhưng anh không chủ động cầu hôn thôi.”
Trên mặt Phó Cảnh Dự hiện lên một tầng đỏ sẫm, đeo nhẫn vào tay hôn cô.
Anh suy nghĩ về việc cầu hôn cô mỗi ngày, mỗi ngày đều sợ cô không đồng ý.
Nụ hôn dài nhẹ nhàng kết thúc, Đồ Ca đưa tay ôm cổ anh, ghé vào lỗ tai anh nhếch mép cười: “Không có mặc…”
Phó Cảnh Dự lưng cứng đờ, ôm cô đến giường lớn cách đó vài bước.
Thời tiết ở Milan tháng 9 rất thích hợp, ánh nắng ngoài cửa sổ lọt vào khung cửa, khẽ lay động tấm rèm vải trắng, cửa sổ mở ra đón từng luồng gió, có lúc nhẹ nhàng, có lúc mãnh liệt, lại có lúc nhẹ như gió xuân.
Tấm rèm cửa màu trắng bị gió cuốn đi, sau đó khẽ rung động mà bay bay, đuổi theo sức mạnh của gió nhảy múa theo tốc độ.
Thật lâu sau, cuối cùng gió cũng ngừng, tấm màn trắng cũng từ từ đứng yên.
Đồ Ca vòng qua cổ Phó Cảnh Dự, ngẩng đầu hôn nhẹ lên chiếc cằm đầy mồ hôi của anh: “Trở về Trung Quốc đi lãnh chứng?”
“Ừ.” Phó Cảnh Dự cúi đầu hôn lên trán cô: “Về nhà rồi lãnh chứng, vẫn chưa nóng vội có bảo bảo, anh đã lên kế hoạch rồi.”
Anh còn chưa muốn có con, cũng như chưa sẵn sàng làm ba.
Mỗi ngày khi ở bên Đồ Ca, anh cảm thấy mình như chưa trưởng thành, không có bất kỳ điều kiện nào để trở thành một người ba.
“Ừ.” Đồ Ca cười trầm thấp: “Không biết đã hạ sốt hay chưa.”
Khóe miệng Phó Cảnh Dự cong cong, anh nằm xuống bên cạnh cô, siết chặt vòng eo mềm mại của cô: “Tỉnh ngủ sẽ biết.”
Đồ Ca đáp lời mệt mỏi nhắm mắt lại.
Cô rất mệt, đêm qua thật sự ngủ không ngon.
Có sự giúp đỡ của Hà Vân Tranh cùng Lâm Thanh Phong, buổi biểu diễn của Y Cẩm đã diễn ra rất suôn sẻ, ngay khi kết thúc đã nhận được sự yêu mến của rất nhiều người yêu thích thời trang.
Đồ Ca so với mấy ngày trước còn bận rộn hơn, ký đơn hàng, chọn vải, tham gia show của các thương hiệu khác, không ngày nào là rảnh.
May mắn thay, các triệu chứng cảm của Phó Cảnh Dự đã nhẹ hơn nhiều, anh cùng trợ lý hoàn toàn chịu trách nhiệm về các vấn đề chuyên môn.
Hà Vân Tranh cùng Lâm Thanh Phong cũng bận rộn với buổi biểu diễn, họ cùng nhau đi xem buổi trình diễn ở khắp mọi nơi cũng có khoảng thời gian vui vẻ.
Các tạp chí thời trang trong nước đã sắp xếp rất nhiều cuộc phỏng vấn, Phó Cảnh Dự từ chối chụp ảnh, chỉ nói về ý niệm thiết kế của mình.
Đồ Ca nhìn anh trong khi phóng viên, khiêm tốn, khắc chế khi nói về lý tưởng của mình là thiết kế quần áo cho cô cả đời, nghe thấy vậy lại làm tim cô nhũn ra như nước.
Anh Cá voi của cô đã biết nói lời tâm tình rồi.
Ngày thứ ba kết thúc buổi trình diễn của thương hiệu Y Cẩm, hai người đã cùng nhau đến Nhà thờ ở Milan.
Vì tuần lễ thời trang còn chưa kết thúc nên rất nhiều người nổi tiếng từ các quốc gia đã đến thánh đường để chụp ảnh. Đồ Ca cùng Phó Cảnh Dự bị dòng fan hâm mộ suýt nữa tách nhau ra.
Đồ Ca dừng lại, quay đầu nhìn những fan hâm mộ vây quanh các ngôi sao, quay đầu nhìn Phó Cảnh Dự bên cạnh, trong lòng ẩn hiện một tia lo lắng: “Anh Cá voi?”
“Không có việc gì đâu.” Phó Cảnh Dự xoa xoa đỉnh đầu cô, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ.
“Vậy thì anh nắm tay em đi, đừng để bị lạc mất.” Đồ Ca siết chặt tay anh, trên mặt nở nụ cười thật tươi: “Lạc mất là không tìm được đâu.”
“Anh đi tìm em.” Đáy mắt Phó Cảnh Dự hiện lên ý cười: “Đi đến tận cùng thế giới.”
Cả đời này, anh thật may mắn vì đã tìm được cô.
Đồ Ca cười nhướng mày: “Một lời đã định.”
Vào năm thứ chín quen biết Phó Cảnh Dự, Đồ Ca cùng anh kết hôn bằng một chiếc nhẫn kim cương hình hai chú cá voi cụng đầu vào nhau trên ngón tay áp út.
Nó được thiết kế bởi chính Phó Cảnh Dự, cô vô cùng thích nó.
Thích việc Phó Cảnh Dự gọi bà Phó bên tai mỗi ngày, cũng thích cả mọi thứ của anh.
_Hoàn truyện_