Cái Đuôi Thứ Chín

Chương 22: Bí mật của Đinh Vuốt Nhỏ



Đinh Mùi bước vài bước về phía trước, đó chắc chắn không phải là người chết, Đinh Mùi có thể cảm nhận được tiếng tim đập, hơi thở của hắn, nhưng có thể cảm nhận được cơ thể của hắn rất kém.
Cảm giác này có hơi quen thuộc, khi cậu kề sát vào để nhìn mặt người nọ, khẽ sửng sốt.
Cậu đã từng gặp người này, chỉ mới cách đây không lâu, cậu vẫn chưa kịp quên khuôn mặt tái xanh nhưng hiền hòa đó, và còn…
Cái chuông kia nữa.
“Ê.” Đinh Mùi ngồi xổm xuống bên cạnh người nọ, nhẹ nhàng đẩy y từ nằm nghiêng thành nằm ngửa, làm như vậy sẽ giúp hô hấp dễ dàng hơn một chút.
Người này ngất xỉu là vì có bệnh trong người, không phải vì bị thương, Đinh Mùi không có cách nào làm y tỉnh lại, cậu ngồi xổm nhìn một lúc, lại vươn tay vỗ vỗ lên mặt người nọ, không có phản ứng.
Cậu nhìn bốn phía, lúc này xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, người này muốn về nhà hay từ trong nhà đi ra? Khu biệt thự này rất lớn, đi qua con đường này ít nhất có đến bảy tám biệt thự… cậu không thể kéo người này đến từng nhà hỏi thăm được.
Do dự một chút, Đinh Mùi liền rờ rờ người nọ, lấy ra một cái giống điện thoại di đông nhưng lại lớn hơn điện thoại di động một chút, cậu nhìn không rõ, bèn nhét trả lại, tiếp tục rờ tìm.
Đụng đến một chiếc di động.
Đinh Mùi không biết nhiều về điện thoại di động, từ ngày bắt đầu có thứ này cậu đã rất khó chịu, bây giờ đối diện với một chiếc di động có vẻ rất cao cấp, thiếu chút nữa đến mở màn hình cậu cũng không làm được, mất cả buổi trời mới mở được điện thoại.
Trò chuyện gần đây trống không, ngay cả một dãy số cũng không có, cậu đành phải lục tìm danh bạ, muốn tìm bạn bè hoặc người nhà của người này.
Đọc những chữ số này làm cậu có hơi choáng váng.
Lướt qua vài cái, một cái tên quen thuộc lướt qua màn hình.
Đinh Mùi ngơ ngẩn, nhìn chằm chằm vào cái tên nọ một lúc lâu, Quý… trái mở ngoặc đơn, Tề Tiểu Bạch, phải đóng ngoặc đơn.
Cậu không biết con chữ sau chữ Quý, nhưng người họ Quý không nhiều lắm, hiện tại cậu chỉ có thể nhớ đến Quý Kiêu, nhưng chữ Kiêu viết thế nào, cậu cũng không biết, chỉ biết chắn chắn không phải là Kiêu của đội phòng cháy.
Đó là Quý Kiêu sao? Người này biết Quý Kiêu? Vậy còn Tề Tiểu Bạch trong ngoặc đơn kia là có ý gì?

Nửa đêm Quý Kiêu đi một chuyến đến WC xong liền không ngủ tiếp được nữa, đành phải giang hai tay hai chân xải lai trên giường, cầm di động chơi tetris, chơi chưa được bao lâu thì tay đã mỏi, đến lần thứ ba di động rớt đập vào mặt anh, anh bực mình ngồi dậy, do dự nên chơi hay ngủ tiếp.
Cầm di động còn chưa hạ quyết tâm xong, đã có cuộc gọi đến.
Anh nhìn đồng hồ, đã quá nửa đêm, vậy mà còn có người gọi điện thoại đến.
Khi vừa nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, anh có hơi ngây dại.
Kẹo Bong Bóng?
Lúc Kẹo Bong Bóng đưa số điện thoại cho anh đã từng nói, không gọi đi, không nhận cuộc gọi, chỉ gởi tin nhắn. Quen biết lâu như vậy, họ cũng chỉ gửi tin nhắn nói chuyện, Quý Kiêu hoàn toàn không ngờ nửa đêm Kẹo Bong Bóng không nhắn tin làm phiền anh, còn gọi điện thoại đến nữa.
“Alo? Bong Bóng?” Quý Kiêu nhận điện thoại, vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận đây là có chuyện gì.
“Anh là Quý Kiêu?” Đầu dây bên kia chần chừ một lúc mới lên tiếng.
Vừa nghe giọng nói này, Quý Kiêu càng ngạc nhiên hơn, há miệng một lúc nói thốt lên được một cậu: “Cậu là Đinh Mùi?”
Tuy anh chưa từng nghe giọng nói của Kẹo Bong Bóng, nhưng giọng nói Đinh Mùi thì không phải quen thuộc bình thường, giọng nói Đinh Mùi rất đặc biệt, trong chất trẻ trung có xen lẫn chút khàn khàn, có đôi khi nghe giống như chưa tỉnh ngủ, nên anh chắc chắn sẽ không nghe nhầm.
“Tôi là Đinh Mùi, hình như tôi nhặt được người quen của anh…”

Hôm nay Ngũ Chí Quân không trực ban, Quý Kiêu gõ cửa một lúc lâu mới kéo hắn ra khỏi giấc ngủ say, nói là có người bạn đang cần giúp, mượn xe chạy ra ngoài.
Ngũ Chí Quân vẫn còn đang hung hăng hét lên sau lưng, nửa đêm nửa hôm cậu dám lái xe tôi ra ngoài gây chuyện trái pháp luật, ngày mai tôi làm thịt cậu đem ra phơi khô cho coi!
Quý Kiêu không thèm để ý đến hắn, chiếc xe tàn này, muốn chạy quá tốc độ cũng không nổi, chạy đến 80km/h đã ngất ngư, thêm vài cơn gió thì cảm giác giống như đang chơi dù lượn, lắc lư mãi cuối cùng cũng chạy được đến giao lộ.
Cách một con đường nữa sẽ đến nhà anh, Kẹo Bong Bóng chôn mình ở chỗ này làm gì vậy?
Anh thấy Đinh Mùi đứng bên lề đường, nhanh chóng ngừng xe lại, người còn chưa nhảy xuống miệng đã hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Té ở chỗ kia,” Đinh Mùi lấy tay chắn chắn ánh đèn xe, nhíu mày, “Tôi thấy trong điện thoại của anh ta có tên anh.”
“Báo cảnh sát chưa?” Quý Kiêu đi theo Đinh Mùi đến đường nhỏ, “Gọi cấp cứu chưa? Có bị thương không?”
Đinh Mùi ngừng lại cạnh người nọ, vẻ mặt mất kiên nhẫn nhìn Quý Kiêu, người này cứ liên tục phun từng câu hỏi nối tiếp nhau, cậu không rành những chuyện này, bị Quý Kiêu hỏi liên tục trở nên choáng váng đầu óc: “Anh im ngay.”
“… Được được, để tôi nhìn thử xem.” Quý Kiêu ngồi xổm xuống.
Kẹo Bong Bóng thật sự là nam… Quý Kiêu biết ngay những lúc thế này mà mình lại có suy nghĩ như thế thì có hơi không hay cho lắm, nhưng vẫn không kềm lại được.
Gương mặt vẫn còn trẻ, sắc mặt tái mét, môi cũng trắng bệch.
Quý Kiêu thật sự không thể tưởng tượng được một thanh niên có gương mặt ngoan ngoãn như vậy, lúc đánh nhau lại giống như mụ già đanh đá như thế kia.
Quý Kiêu kiểm tra cơ thể cậu ta cẩn thận một chút, không có vết thương ngoài, lúc này mới lấy điện thoại di động gọi xe cấp cứu.
Trên người Kẹo Bong Bóng vốn không có thứ gì có thể liên lạc được với người nhà cậu ta, sau khi Quý Kiêu đưa cậu ta vào phòng cấp cứu, trừ di động và một chiếc máy tính bảng ra, thì chỉ còn một chiếc ví tiền.
Lật tìm trong ví tiền của cậu ta, chỉ có một thẻ căn cứu, trên Trần Tu Vũ, còn lại… là một xấp tiền thật dày.
“Đi chưa?” Đinh Mùi vẫn đứng cạnh anh, nhìn người đã được đưa vào trong, kéo tay áo Quý Kiêu.
“Đi đâu?” Quý Kiêu chưa kịp phản ứng.
“Về nhà đó, buồn ngủ chết mất.”
“… Không đợi cậu ta tỉnh lại à?”
“Phải đợi anh tỉnh lại mới đi được hả?”
“Ít nhất phải đợi cậu ta tỉnh lại trả đồ lại cho cậu ta a,” Quý Kiêu có hơi cạn lời, tư duy của đứa nhỏ này thật sự rất thần kỳ, “Tôi còn phải nghĩ cách thông báo cho người nhà cậu ta nữa?”
“Vậy tại sao anh phải giữ đồ của anh ta?” Đinh Mùi khoanh tay, một tay chống cằm nhìn anh.
“Tôi…”Quý Kiêu hít sâu một hơi, không biết nên nói gì, “Giờ tôi đưa cậu về nhà trước, ngày mai cậu có đi học không?”
“Xe máy à?” Mắt Đinh Mùi lập tức sáng rực.
Quý Kiêu rất bất đắc dĩ vỗ vỗ vai cậu: “Bảo bối à, xe máy của tôi vẫn còn nằm ở gara trung đội, tôi chạy bằng gì đến mà nhanh như vậy cậu đã quên rồi à…”
“Vậy cũng được, mình đi về thôi.” Đinh Mùi cúi đầu thất vọng, xoay người bước đi.
Quý Kiêu nhìn Đinh Mùi cúi đầu đi ra ngoài, nhanh chóng dặn dò bác sĩ trực ban, để lại số điện thoại của mình sau đó đuổi theo, túm Đinh Mùi lên chiếc Jinbei cũ nát của Ngũ Chí Quân.
Hơn nửa đêm, anh không thể để một cậu bé chưa thành niên đi về nhà một mình. Nhắc đến quá nửa đêm, anh bỗng nhớ đến cái gì, quay sang nhìn Đinh Mùi đang ngồi trên ghế phụ: “Tôi hỏi này, đã mấy giờ đêm rồi, sau cậu vẫn còn ở ngoài đường?”
“Phiền chết đi được.” Đinh Mùi nhắm mắt lại, dựa đầu vào lưng ghế, cậu biết thế nào Quý Kiêu cũng hỏi, nhưng vẫn chưa nghĩ được câu trả lời hoàn hảo.
“Cũng chỉ mình tôi có thể chịu được tính tình khó ưa này của cậu,” Quý Kiêu cười cười, “Đổi lại là người khác, chắc không chịu nổi được mấy phút đâu…”
“Cám ơn,” Đinh Mùi nhìn anh một cái, Quý Kiêu cười rộ lên rất dịu dàng, làm cậu nhớ đến Đinh Vuốt Nhỏ mà anh vẽ trên cửa kính, trong lòng ấm áp, lại bổ sung thêm một câu, “Cám ơn anh.”
Quý Kiêu có chút không kịp thích ứng với kiểu thay đổi đột ngột này của Đinh Mùi, quay sang nhìn cậu một cái: “Tôi đã nói là đừng khách sáo mà.”
Đinh Mùi không nói gì, nhắm mắt lại lần nữa, cậu buồn ngủ quá, bây giờ chỉ muốn ngủ mà thôi.
Quý Kiêu lái xe về giao lộ, tìm được tiểu khu Đinh Mùi từng nhắc đến, sau khi ngừng xe lại mới phát hiện Đinh Mùi đã nghiêng đầu ngủ say.
Anh xuống xe, vòng sang phía ghế phụ mở cửa ra, khẽ vỗ vỗ lên mặt Đinh Mùi: “Đinh Mùi? Ngủ rồi à?”
“Ừm…” Đinh Mùi không mở mắt, mơ màng đẩy tay Quý Kiêu ra, nhíu nhíu mày ngủ tiếp.
“Nhà cậu ở block mấy tầng mấy vậy?” Quý Kiêu nhéo nhéo cằm cậu, “Nói cho tôi biết đi nào?”
Đinh Mùi lầm bầm vài chữ, Quý Kiêu kề sát vào mặt cậu mới nghe rõ, nơi đậu xe coi như gần đúng, cách block nhà cậu khoảng chừng năm mươi mét.
“Mình về nhà rồi ngủ tiếp được không?”
Đinh Mùi biết Quý Kiêu đang nói chuyện với cậu, nhưng nói cái gì thì cậu không nghe rõ, tu đuôi là một việc hao tâm tổn trí vô cùng, đặc biệt là nơi có linh khí dồi dào, tuy rằng có thể làm ít hưởng nhiều, nhưng hao phí tinh lực là việc không tránh khỏi, cho nên hiện tại cậu không muốn nghĩ ngợi gì nữa, chỉ muốn ngủ.
Quý Kiêu chống cửa xe chờ một lúc lâu, Đinh Mùi vẫn không muốn tỉnh lại, anh vỗ vỗ cửa xe: “Thôi, tôi thua cậu luôn.”
Quý Kiêu đã từng khiêng Đinh Mùi một lần, lúc đó cảm thấy đứa nhỏ này có vẻ gầy ốm, nhưng không nhẹ, lần này không thể khiêng được, người ta đang ngủ say như chết, anh chỉ có thể cúi người ôm Đinh Mùi lên.
Ôm so với khiêng còn mất sức hơn, anh nhìn nhìn Đinh Mùi đang dựa vào ngực anh ngủ say đến mức chỉ còn chưa ngáy o o: “Trọng lượng này của cậu rốt cuộc dồn vô chỗ nào vậy hả, nhìn cũng đâu có nặng dữ vậy…”
Cho đến khi vào thang máy rồi tìm được nhà của Đinh Mùi, Quý Kiêu nhìn cánh cửa đóng kín ngây ngốc một lúc, nâng một chân lên để đỡ Đinh Mùi, để có một tay tìm chìa khóa trên người cậu, cũng may trời ấm mặc ít, quần của Đinh Mùi chỉ có hai cái túi.
Mãi cho đến khi anh ném được Đinh Mùi lên giường, Đinh Mùi vẫn chưa tỉnh, chỉ nằm trên giường trở mình một cái tiếp tục ngủ như chết.
“Cậu là thần ngủ chắc, khó trách cháy đến mông mà vẫn không tỉnh.” Quý Kiêu giúp cậu cởi giày.
Giúp Đinh Mùi cởi quần áo so với ôm cậu còn khó khăn gấp bội, đứa nhỏ này ngủ đến trời sập cũng không hay, hoàn toàn không phối hợp, áo thun ngắn tay kéo đến ngực rồi không kéo lên được nữa, còn phải giúp cậu nâng tay lên đầu để kéo áo ra, đến khi lột được áo cậu ra xong, thiếu chút nữa Quý Kiêu còn không sức để đứng vững nữa.
“Tôi nói cho cậu biết, tôi lớn như vậy vẫn chưa hầu hạ ai như hầu cậu đâu,” Quý Kiêu nâng chân cậu lên, may mà hôm nay Đinh Mùi mặc quần thể thao, kéo một cái đã tuột ra được, thế nhưng, sau khi Quý Kiêu kéo quần ra thì thoáng chốc vui vẻ, “Đinh Tiểu Mùi, cmn cậu thiệt là trâu bò, không mặc quần lót luôn.”
Đinh Mùi cau mày co chân lại, cánh tay quơ quào mấy cái, Quý Kiêu nắm lấy cánh tay cậu nhét về cạnh người, kéo cái chăn lông đắp lên người cậu: “Đừng tập thể dục, ngủ đi, tôi đến bệnh viện.”
Quý Kiêu nhìn thoáng qua căn hộ Đinh Mùi thuê, một phòng ngủ, trang hoàng đẹp, nằm ở vị trí này, tiền thuê không thấp, anh thấy hơi khó hiểu, Lục Khoan có thể thuê cho cậu một căn hộ thế này, sao Đinh Mùi ăn một hộp cá có thể mừng rỡ đến mức kia…
Anh nhìn lướt qua phòng khách, lúc chuẩn bị đi về, nhìn thấy trên bàn trong phòng khách có một tờ giấy nhắn.
Vừa cầm lên đọc được hai chữ đầu tiên, trong lòng Quý Kiêu lập tức kinh ngạc.
Mèo con, tôi ra ngoài, cám ơn. Người mà tôi đã nhắc với cậu, tối ngày mai gặp, có lẽ có tác dụng.
Ký tên viết một chữ, Quý.
Mèo con? Quý Kiêu quay phắt lại nhìn Đinh Mùi đang ngủ say trong phòng ngủ, bỗng nhiên nhớ ra đã đến đây một lúc lâu như vậy mà còn chưa nhìn thấy Đinh Vuốt Nhỏ.
Những suy đoán trước đây của anh lại trào dâng lần nữa, những ý tưởng kiểu thế này một khi đã xuất hiện, sẽ rất khó đè xuống, huống chi tình huống trước mắt lại ‘trùng hợp’ đến lạ thường một lần nữa.
Có người để lại một mảnh giấy nhắn cho Đinh Mùi, gọi là Mèo Con, mà mèo của Đinh Mùi thì không ở trong nhà.
Quý Kiêu dạo một vòng quanh căn hộ, ngoại trừ cửa sổ trong nhà bếp mở he hé, các cửa sổ còn lại đều đóng chặt, anh ló đầu ra khỏi cửa sổ nhà bếp nhìn thoáng qua, phẳng lỳ đến mức đường nối giữa các bức tường cũng có lấy một cái.
Bởi vì căn hộ khá tốt, nên trần nhà không thấp, khoảng cách giữa các cửa sổ cũng khá rộng rải, muốn Đinh Vuốt Nhỏ ra vào từ nơi cách mặt đất khoãng mười tầng lầu, có đánh chết anh cũng không tin.
“Đinh Mùi,” Quý Kiêu thật sự nhìn không được, bước vào phòng ngủ lay lay Đinh Mùi, “Không phải tôi tưởng tượng quá mức đâu, mà thật sự cậu quá thần kỳ rồi, tỉnh nào tỉnh nào, chúng ta nói chuyện một chút.”
Đinh Mùi không nhúc nhích, ngủ say vô cùng, lông mi cũng không run không ly.
“Đinh…” Quý Kiêu vừa định lay cậu tiếp, thì điện thoại reo.
Bệnh viện gọi điện đến, báo Trần Tu Vũ đã tỉnh, gọi người nhà đến thanh toán viện phí.
Quý Kiêu cúp điện thoại, đứng bên cạnh giường thẫn thờ một lúc, cuối cùng vẫn xoay người ra ngoài, chuyện về Đinh Mùi có thể để qua ngày mai hỏi, anh phải đi xem tình hình của Kẹo Bong Bóng trước đã.
Lúc Quý Kiêu chạy đến bệnh viện, Kẹo Bong Bóng đã được đưa sang phòng bệnh, bác sĩ nói tạm thời chưa tìm ra được nguyên nhân cậu ta ngất xỉu, chỉ có thể xác định lần ngất xỉu này là do thiếu dinh dưỡng.
Anh đẩy cửa phòng bệnh ra, thấy Kẹo Bong Bóng đang dựa vào đầu giường.
Trường hợp có hơi xấu hổ, hai người chưa từng nói chuyện với nhau, giờ nhìn nhau, Trần Tu Vũ thì không biết đó là ai, Quý Kiêu thì lại không biết nên mở lời thế nào.
Đứng được một lúc anh mới bước đến cạnh giường bệnh, đặt đồ của Kẹo Bong Bóng lên tủ đầu giường, hỏi một câu: “Bong Bóng, cậu biết tôi là ai không?”
Trần Tu Vũ rõ ràng hoảng sợ, chân mày nhíu chặt ngạc nhiên nhìn anh, nhưng không nói gì.
Quý Kiêu im lặng, bầu không khí có hơi không tự nhiên, Kẹo Bong Bóng không nói, tiếp theo anh cũng không biết nên nói gì.
Một lát sau, Trần Tu Vũ mới chậm rãi lấy chiếc máy tính bảng trên đầu tủ, cúi đầu lấy ngón tay gõ vài cái, rồi đưa đến trước mặt Quý Kiêu.
Trên màn hình xuất hiện ba chữ cộng thêm một dấu câu — Tề Tiểu Bạch?
~oOo~
Tiểu Mộc:
Tui edit mà cứ thắc mắc mãi, anh Kiêu lột quần Tiểu Đinh ra, mà không thấy cái đuôi à? Hình như không có đoạn nào nói Tiểu Đinh đã làm chiếc đuôi biến mất được. Hay là tui đọc ko kỹ???


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.