Cái Đuôi Thứ Chín

Chương 32



Quý kiêu lái xe về với cái đầu choáng váng suốt một đường, về tới ngoài cổng trung đội, đang lúc định hỏi Đinh Mùi định vào như thế nào thì cảm thấy tay cậu đang ôm ở eo anh buông xuống, bên tai bị nói nhẹ vào một câu: “Lát nữa mở cửa cho tôi.”
Lúc Quý Kiêu quay đầu lại phía sau đã không nhìn thấy bóng dáng Đinh Mùi đâu nữa, chỉ có 1 còn mèo đen đang thoắt ẩn thoắt hiện trong bụi cỏ ven đường. Anh hoảng sợ, cứ như vậy ở ngay bên đường chơi lớn mà biến hình? Vậy cũng quá kiêu ngạo rồi!
Anh nhanh chóng đảo mắt nhìn xung quanh, cũng may, trời đã tối đen rồi, đèn trên con đường này cũng không quá sáng, nhìn cũng không rõ lắm, trên đường cũng không có ai hết.
Anh đẩy xe vào gara, chạy bộ về ký túc xá, lúc đến lầu 2, nhìn thấy Đinh móng nhỏ đã ngồi im trước cửa chờ mình.
“Cậu nhanh thật đấy”. Quý Kiêu chạy tới, đang định mở cửa thì cửa phòng Lâm tử đột nhiên mở ra.
“Quý đại gia, cậu đi đâu suốt buổi vậy?” Lâm tử mặc mỗi chiếc quần xà lỏn phi ra, duỗi tay ôm lấy cổ anh, “Hại ông đây phòng đơn gối chiếc cả đêm, tịch mịch gần chết.”
“Tự cậu nghẹn chết đi.” Quý Kiêu mở cửa ra, khóe mắt liếc nhìn Đinh móng nhỏ còn đang ngồi xổm bên chân, cậu cũng bất động, dường như không có ý định đi vào, anh chọc chọc khuỷu tay vào Lâm Tử, “Chờ anh lâm hạnh hả?”
“Đúng đấy, nhanh nào, làm chết em đi,” Lâm Tử lấy ra một gói thuốc từ trong túi đưa cho anh, “Lấy được từ chỗ Lão đại đấy, thuốc lá Việt Nam, thử xem.”
“Biểu hiện không tệ, nào, thưởng cho cái hôn.” Quý Kiêu cười cười.
“Nào nào.” Lâm Tử vừa nói vừa đưa mặt lại gần mặt Quý Kiêu.
Nhưng chưa đợi đến đủ gần, dưới chân Lâm Tử ngay lập tức cảm nhận được 1 cơn đau nhói, anh kinh sợ nhạy xa về sau: “Tôi đệt, có thứ gì cào tôi!”
Quý Kiêu cũng bị Lâm Tử hét lên làm giật hết cả mình. Cúi xuống nhìn, anh thấy Đinh móng nhỏ không biết từ lúc nào đã nhảy ra từ một góc, đang cong lưng đối diện với Lâm Tử nhe nanh. Đuôi của nó dựng đứng phía sau, lông trên người đều dựng ngược, cái đuôi nhỏ thường ngày giờ trông to gấp đôi.
“Bé đen?” Lâm Tử ngây người, chỉ vào Đinh Móng Nhỏ một lúc lâu mà không biết nói gì, rồi lại cúi đầu nhìn chân mình, thấy vài vết cào đã chảy máu.
“Mày cào tao làm gì hả? Tao đệt!”
“Cậu làm gì vậy?” Quý Kiêu cũng hơi không hiểu được, Lâm Tử bị cào rách da, đây là Đinh móng nhỏ thật sự tức giận mới như vậy, anh ngồi xổm xuống nhìn Đinh móng nhỏ, định duỗi tay xách cậu lên nhưng ngay lập tức bị đệm thịt đánh bay.
“Tôi có nên đi tiêm phòng chó dại không đây” Lâm Tử nghiên cứu miệng vết thương một chút, thật ra cũng không nghiêm trọng lắm, miệng vết thương nhỏ, chỉ rách da 1 chút.
Anh mới là chó dại!
Nó cực kỳ khinh thường mà xoay người đi vào phòng Quý Kiêu. Đáng ghét! hôn cái gì mà hôn! đúng là đồ điên!
Nó nhảy lên cửa sổ, mặt hướng ra ngoài, mũi chạm vào mặt kính nhìn ra ngoài, hoa bạc vẫn còn nở, hôm nay vẫn có thể tiếp tục tu luyện cái đuôi.
Nhưng mà, trong lòng hình như không thể tịnh được, chuyện này đối với việc tu luyện cái đuôi ảnh hưởng không tốt, thật là phiền, cậu muốn tu luyện cái đuôi, muốn an tĩnh là tu luyện cái đuôi, muốn chuyên tâm mà tu luyện cái đuôi!
Tại sao Lâm Tử lại muốn hôn Quý Kiêu!
Phiền chết mất!
“Trong phòng tôi có cồn i ốt, lại đây sát trùng chút.” Quý Kiêu quay người vào nhà, chuẩn bị tìm cồn i ốt.”
Không được, còn chưa hôn mà đã gặp họa đổ máu rồi,” Lâm Tử ở ngoài cửa lẩm bẩm, “Không cần đâu, chỉ trầy da chút thôi, tôi mà còn vào đấy lượn lờ, không chừng còn bị cắn cho phát nữa, không đáng.”
“Đồ p·h·á h·oại ngoạn ý nhi,” Quý Kiêu vui vẻ, ném chai cồn ra cho Lâm Tử, “Vậy cậu về phòng tự xử lý đi”
Lâm Tử cầm cồn về phòng mình, lúc đi vào còn nhắc mãi:
“Con mèo này đáng sợ thật, tính chiếm hữu còn hơn cả chó con, tôi hỏi này, bữa nay bé đen tặng luôn cho cậu rồi à? Ngày nào cũng nhìn thấy…. Ngày mai tôi đi mua ít cá khô về đi, cải thiện quan hệ hàng xóm chút.”
Quý Kiêu đóng cửa lại, đi đến bên cửa sổ, Đinh Móng nhỏ như đang nhập định ngồi trước mặt kính không động đậy, anh cười cười, sở đầu Đinh móng nhỏ, Nó thật sự còn rất nhỏ, lông trên đầu vẫn toàn là lông tơ, đều dựng lên, nhìn qua thực sự ngốc nghếch đến đáng yêu.
“Làm gì vậy?” Cánh tay Quý Kiêu chống trước cửa sổ nhìn nó.
Thích tay của Quý Kiêu, nó không động đậy, độ ấm trong lòng bàn tay Quý Kiêu vẫn còn lưu lại trên đầu, nó búng vành tai, nhắm mắt cẩn thận cảm nhận.
“Mũi cậu không lạnh à?” Quý Kiêu cười cười, ngón tay chạm lên chóp mũi đang chạm lên mặt kính của nó, lại thuận tay vuốt nhẹ trên đầu.
Nó nhanh chóng nghiêng qua, để đầu mình nằm ngay giữa lòng bàn tay của Quý Kiêu, đôi mắt vẫn nhắm nghiền.
“Có phải cậu chưa muốn tu luyện cái đuôi không?” Quý Kiêu nắm lấy chân nó, nhẹ nhàng ấn lên đệm thịt một cái, móng vuốt liền xòe ra, anh nhìn 1 lúc, ” Cậu nói xem tính tình cậu như thế này, Lâm đại gia đã chọc gì cậu đâu, tại sao cậu lại cào người ta?”
Hôn cái gì mà hôn! Hôn cái gì mà hôn!
Nó rút móng vuốt về, đặt đuôi vòng quanh người, hít một hơi rồi chậm rãi thở ra, ngồi nghiêm chỉnh xong, chuẩn bị bắt đầu tu luyện cái đuôi.
Mặc kệ không tĩnh tâm được cũng muốn tu luyện cái đuôi, một lát nữa là ổn thôi, một lát nữa….
Quý Kiêu nằm trên giường một lúc, Đinh móng nhỏ bắt đầu tu luyện cái đuôi, anh cũng không mở máy tính nữa, sợ có tiếng động ảnh hưởng tới cậu, nằm trên giường chơi Tetris.
Vẫn còn sớm, chưa tới giờ ngủ bình thường, nhưng chơi một hồi anh lại thấy mệt, ngước lên nhìn Đinh móng nhỏ, vẫn là dáng ngồi ấy. Việc tu luyện cái đuôi này so với ngủ gật cũng không khác lắm, dường như không có gì khó khăn.
Anh kéo chăn lên, ngủ một lúc đi, hôm nay từ lúc kể chuyện Từ Dã với Đinh Mùi xong đến giờ lòng anh vẫn luôn rất loạn, nghĩ đến rất nhiều việc, bây giờ gần như mệt đến hoảng, mệt tâm.
Anh vẫn luôn cảm thấy nếu có thể hoàn toàn nói ra việc này, chính mình sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng hình như không phải vậy, vẫn như trước, vẫn nghẹn đến hoảng hốt, thật sự không dễ dàng như vẫn nghĩ.
Bất kể sau này anh đã cứu bao nhiêu người từ hỏa hoạn, đều không phải là Từ Dã.
Mơ mơ màng màng nửa ngủ nửa tỉnh không biết bao âu, lúc tỉnh lại, anh thoáng nhìn về phía cửa sổ như thói quen, không có Đinh móng nhỏ, Đinh Mùi đang ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài xuất thần, vẫn là bộ dáng cũ, mặc huấn phục của anh, để chân trần.
“Cậu tu luyện xong rồi?” Quý Kiêu ngồi dậy.
“Ừm” Định mùi quay lại nhìn anh cười cười.
Quý Kiêu lấy điện thoại nhìn thoáng qua, 12 giờ đêm:
“Ngủ đi, ngày mai còn phải đi học”
“Quý Kiêu”, Đinh Mùi không nhúc nhích, ngón tay nhẹ nhàng vạch trên kính cửa sổ, “Anh không vẽ à?”
“Vẽ” Quý Kiêu sửng sốt một chút, nghĩ nghĩ rồi cười, “Lần trước tôi vẽ Đinh móng nhỏ trên kính cửa sổ cậu thấy rồi à?”
“ừm” Đinh Mùi gật gật đầu, ánh mắt mang theo chút chờ đợi mà nhìn anh, “Anh có vẽ nữa không?”
Quý Kiêu do dự một chút, nhảy xuống giường, lấy từ trong ngăn kéo ra cây bút với tờ giấy trắng:
“Hay là vẽ trên giấy đi, vẽ trên kính một lúc sau là mất rồi”
“Được!” Đinh Mùi bò đến trên bàn, nhìn chằm chằm cây bút trong tay Quý Kiêu.
“Vẽ cái gì?”
“Tôi này.”
“Cậu ở dạng nào?”
“Cứ như này đi.”
Quý Kiêu cười nhìn cậu 1 hồi, cúi đầu bắt đầu vẽ. Anh rất ít khi vẽ, mà thường thì toàn là vẽ các loại động vật nhỏ, nào là mèo, chó, gà con gì đó, chỉ có duy nhất một lần định vẽ Từ Dã, nhưng mà vẽ trong giờ học rồi bị thầy phát hiện nên không vẽ xong được.
Đinh Mùi thật sự thích dáng vẻ của Quý Kiêu khi anh vẽ tranh, lần trước vẽ trên hơi nước trên kính, giờ là cúi đầu vẽ trên giấy, cậu đều rất thích.
Quý Kiêu suy nghĩ một hồi, giống như trước, anh đơn giản đi vài nét bút. Đinh Mùi thấy được một cậu bé đầu to đang ngồi dưới đất, tay chống cằm, đôi mắt cười híp lại thành 2 đường cong.
“Được không?” Quý Kiêu dừng bút.
“Được rồi.” Đinh Mùi đưa tay ra định lấy.
“Khoan đã,” Quý Kiêu giữ tay cậu lại, rồi cúi đầu thêm vài nét bút bên cạnh cậu bé, vẽ thêm một con mèo nhỏ mập mạp, sau đó tô màu đen lên. Lúc này anh mới đẩy tờ giấy đến trước mặt cậu, “Đây, Đinh Mùi và Đinh Móng Nhỏ.”
“Cảm ơn,” Đinh Mùi cầm giấy nhìn một lúc lâu, trên mặt nở một nụ cười thật sự vui vẻ, “Lần đầu tiên có người vẽ cho tôi.”
Quý Kiêu cười cười, cậu nhóc này thật dễ dỗ:
“Nếu cậu chờ được, ngày nào tôi cũng vẽ cho cậu, không cần điều kiện gì hết.”
“Thật không?” Đinh Mùi nhìn anh, đôi mắt rất sáng, tia hưng phấn không kìm được lộ ra.
“Ừ” Quý Kiêu duỗi người đứng lên.
Lúc cánh tay Đinh Mùi quàng lên cổ Quý Kiêu, anh đã hơi giật mình rồi, ngay khi đôi một mềm mại của cậu chạm tới môi anh, cả người anh hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
“Cài này mới là nụ hôn đầu tiên này.” Đinh Mùi hôn lên miệng anh 1 cái rồi nhỏ giọng nói.
Quý Kiêu vốn dĩ toàn thân cũng đã cứng lại, nghe thêm câu này của cậu, giờ đầu óc cũng đình công luôn, qua 1 lúc lâu cũng chưa phục hồi lại tinh thần, da đầu anh cũng nóng lên. Cũng may vì da anh hơi đen, nếu không nhìn mặt anh lúc này cũng đỏ rực lên rồi.
Anh nhìn chằm chằm Đinh Mùi rất lâu:
“Đệt, tôi không nghĩ là cậu biết mấy thứ này đâu!”
“Tôi cũng không phải nhỏ tuổi thật, tuổi của tôi còn lớn hơn anh nhiều đó” Đinh Mùi có chút đắc ý mà nhướng chân mày, tay vẫn ôm cổ anh không buông lỏng.
Quý Kiêu cũng không biết nên nói gì mới hợp lý, lại nhớ lại buổi sáng hôm đó lúc thức dậy Đinh Mùi nhìn chằm chằm nghiên cứu phía dưới của anh: “Cậu còn giả bộ ngây thơ với tôi….”
“Nụ hôn đầu thì ai mà chẳng biết.” Đinh Mùi liếc anh đầy khinh thường.
Quý Kiêu nhìn ánh mắt này của cậu, cân nhắc một lúc lâu, cảm giác Đinh Mùi tuy làm anh giật mình, nhưng có lẽ cũng chỉ là dọa anh vậy thôi, nếu không chắc chắn cậu sẽ không hôn một người đàn ông khác rồi còn đắc ý dạt dào mà nói đây là nụ hôn đầu tiên… Anh kéo cánh tay Đinh Mùi: “Đi tắm rồi đi ngủ.”
“Anh hôn tôi một chút đi” Đinh Mùi đột nhiên nghiêm túc nói.
“Tại sao?” Quý Kiêu cảm thấy mình thực sự không theo nổi tư duy kỳ quái của Đinh Mùi.
“Bởi vì tôi hôn anh.” Đinh Mùi nói ra câu này với vẻ mặt như thể đây là chuyện đương nhiên.
Quý Kiêu há miệng thở dốc không kịp nói được gì, đúng là không thể nào theo nổi.
Nói thật, ngoại trừ hoảng sợ, sau khi bị Đinh Mùi ôm 1 cái, lại hôn một cái, Quý Kiêu không cảm thấy có cảm giác gì khác, không cảm thấy không được tự nhiên, cũng không cảm thấy lúng túng, đương nhiên, anh cũng không hơi đâu mà suy nghĩ lý do tại sao.
Anh nhìn khuôn mặt Đinh Mùi đang ngước lên, khóe miệng hơi cong lên nụ cười, đôi mắt màu hổ phách sáng lấp lánh, làn da thật mịn màng… anh có hơi choáng, duỗi tay chống lên tường phía sau Đinh Mùi, nếu đây là một cô gái, anh tuyệt đối sẽ không do dự.
Hôn hay không hôn? Hiện tại anh đang do dự là 2 đáp án này.
Đinh Mùi đợi một hồi, chầm chậm rướn qua nhẹ nhàng chạm lên môi.
Vốn dĩ lập trường của Quý Kiêu đang không quá kiện định, một chạm nhẹ nhàng này của Đinh Mùi chạm tới, một ngọn lửa trong anh bộc phát bùng lên, tay đặt trên eo Đinh Mùi, cúi đầu hôn xuống, trên người Đinh Mùi có một mùi hương nào đó, trên môi cũng có, chỉ hơi nhàn nhạt thôi nhưng lại thật sự làm cho người khác mê loạn.
Môi Đinh Mùi nhẹ nhàng mà mềm mại, Quý Kiêu thậm chí không do dự, đầu lưỡi nhẹ nhàng tách kẽ răng Đinh Mùi mà đi vào, chạm vào đầu lưỡi cậu.
Kể từ sau mối tình đầu tiên, Quý Kiêu chưa từng có tiếp xúc gần gũi với bất kỳ cô gái nào khác, đầu lưỡi Đinh Mùi hơi trốn tránh làm anh có hơi mất khống chế, dục vọng trong thân thể bị câu lên, anh ôm chặt lấy Đinh Mùi, bàn tay từ eo cậu đi xuống, vén áo lên mà thăm dò vào trong.
Bàn tay anh nhẹ nhàng mơn trớn trên làn da bóng loáng của cậu, thân thể Đinh Mùi hơi run lên, tay cậu vòng trên cổ anh nắm lại thật chặt, thân thể lại dán sát lại anh hơn một chút. Hô hấp của Quý Kiêu trở nên hỗn loạn, âm thanh này rơi vào tai Đinh Mùi lại mang đến cho cậu một loại hưng phấn kỳ dị, cậu có thể cảm nhận được phản ứng khác thường của Quý Kiêu, cũng thích cảm giác bàn tay anh ve vuốt không ngừng trên người cậu cùng độ ấm để lại.
Quý Kiêu buông môi cậu ra, theo vành tai, cổ, một đường hôn xuống phía dưới…Quý Kiêu kéo Đinh Mùi một cái, đem cậu đẩy ngã ở trên giường, bàn tay vuốt ve xoa nắn trên người cậu trở nên mạnh bạo hơn.
Đinh Mùi nhắm nghiền hai mắt, hơi thở gấp gáp của Quý Kiêu phả lên tai cậu, cậu ôm chặt Quý Kiêu, cảm nhận đường nét cơ bắp trên người anh căng lên từng nhịp, loại tiết tấu kỳ diệu này làm cậu rất hưởng thụ.
Nụ hôn của Quý Kiêu dừng lại trên ngực cậu, cậu thích những nụ hôn mềm nhẹ mà cuồng loạn của Quý Kiêu, cậu không kìm được mà hơi ưỡn người lên. Quý Kiêu vòng tay ôm chặt dưới thân cậu, đầu lưỡi lướt qua làn da làm cậu run lên.
Đinh Mùi có thể cảm nhận được bộ phận nào đó của Quý Kiêu đang từ từ cứng lên, cậu lướt tay theo eo Quý Kiêu đi xuống, xuất phát từ bản năng muốn chạm đến.
Đầu ngón tay vừa mới chạm tới lưng quần thì bị Quý Kiêu bắt lấy đè lại bên người.
“Đừng,” giọng nói Quý Kiêu hơi khàn khàn, động tác trên người Đinh Mùi cũng ngừng lại, nhưng hơi thở vẫn rất gấp, anh nhẹ nhàng chống người dậy nhìn Đinh Mùi, “Việc này có chút không thích hợp.”
“Không thích hợp?” Đinh Mùi hơi mù mịt mà nhìn anh, vừa rồi cậu đang đắm chìm trong cảm giác đẹp đẽ nên còn chưa hồi thần, “Không thích chỗ nào?”
“Cậu có hiểu những việc này không?” Quý Kiêu cúi xuống nhìn lướt qua, phía dưới Đinh Mùi cũng đang dựng lều giống như mình, nhìn qua rất hăng hái.
“Không hiểu, chỉ hiểu nụ hôn đầu thôi,” Đinh Mùi chớp chớp mắt, cậu hơi bất mãn với thay đổi của Quý Kiêu, lại vòng tay kéo cổ anh xuống mà hôn lên môi một cái, “Còn hiểu tự sướng nữa.”
“Hả?” giọng Quý Kiêu chợt thay đổi, “Ai dạy cậu vậy?”
“Tô Quý.” Đinh Mùi thản nhiên trả lời.
“Cái gì?” giọng Quý Kiêu lạc đi,
“Cậu với Tô Quý?”
“Anh hoảng cái gì,” Đinh Mùi cau mày, “Là Tô Quý nói cho tôi biết.”
Thì ra Đinh Mùi còn biết kiến thức cao thâm như vậy, đầu óc Quý Kiêu loạn hết cả lên, anh cúi xuống chạm nhẹ vào môi Đinh Mùi một chút: “Ngoan, để tôi bình tĩnh lại chút, tôi sắp nổ tung rồi.”
Đinh Mùi nhanh chóng dùng chân kéo eo Quý Kiêu lại, Quý Kiêu vốn đã chuẩn bị đứng dậy nhưng vì 1 cú kéo này, anh lại ngã về giường:
“Tổ tông ơi, cậu làm gì vậy?”
“Anh định làm gì?” Đinh Mùi hơi mất hứng mà trừng anh, “Vừa rồi tôi rất thích, tại sao lại ngừng, anh không thích à?”
Quý Kiêu bị cậu hỏi đến câm lặng, nhìn gương mặt ửng đỏ của Đinh Mùi cùng với thân thể nửa trần trụi, anh thoáng chốc hít thở không thông, lại cúi đầu hôn cậu một chút, ngẩng đầu lên sửng sốt 1 lát, lại cúi xuống hôn lên môi cậu.
Sau đó vùi mặt vào cổ Đinh Mùi bất động.
“Sao thế?” Đinh Mùi không biết Quý Kiêu như thế này là định làm gì, hơi rướn người lay nhẹ anh.
“Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích…” Quý Kiêu ôm sát cậu, lửa trong người anh vừa mới nhỏ đi 1 chút, Đinh Mùi vừa chạm vào anh như vậy, cơ thể trần trụi tiếp xúc làm anh chịu không được, im lặng một lúc Quý Kiêu mới mở miệng, “Ông nhỏ Đinh ơi, việc này một còn mèo như câu chắc có lẽ không thực sự hiểu được, nhưng mà… Tôi đi tắm chút được không?”
“Bây giờ đi tắm?” Đinh Mùi hoàn toàn mờ mịt, cậu không hiểu gì hết, từ sau khi Tô Quý nói cho cậu biết tự sướng là gì cậu cũng không cảm thấy hứng thú mấy, hiện tại vừa mới được trải nghiệm một chút lạc thú, Quý Kiêu thế mà lại muốn đi tắm, cậu không tình nguyện mà cựa quậy, “Vậy tôi phải làm sao đây?”
“Tôi…” Quý Kiêu đè đè thái dương, anh thực sự không biết giải thích với Đinh Mùi thế nào, cuối cùng cắn răng một cái, “Đệt, để tôi giúp cậu đi.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.