Trong lòng lo lắng cho Quan Ngạo, nên lúc này hắn cũng không do dự nhiều, quay đầu nhìn chung quanh, chỉ thấy có vô số ánh mắt đang nhìn về phía mình. Những người này cũng không biết vì sao hẳn nói chuyện với nữ hài kia nhiều như vậy, cũng không ai nghĩ đến sự sống chết của nữ hài kia, chỉ có vẻ mặt xúc động hoặc lo lắng của từng người nhìn mình.
Hắn cũng không biết nên nói với những người này như thế nào, cuối cùng chỉ đi về phía Chu tiên sinh.
“Thi lễ trước người Chu tiên sinh một cái, nhưng vạn lời lên đến cổ họng rồi lại không phát ra được.
Chu tiên sinh khẽ vuốt chòm râu dê không dài lắm của mình, cười nói: “Đi thôi!”
Phương Nguyên nao nao: “Tiên sinh…”
Chu tiên sinh nói: “Lần này ngươi làm rất tốt, nhưng cũng gây ra đại hoạ cho chính mình, chắc hắn trước khi làm ra những chuyện này ngươi cũng đã chuẩn bị tỉnh thần lưu lạc thiên nhai. Vậy thì đi đi thôi, ta vẫn còn có thể tốt sống thêm mấy năm nữa, để xem trước khi ta chết ngươi có thể trở về kịp hay không!”
Ánh mắt Phương Nguyên có chút ảm đạm, thấp. giọng nói: “Đệ tử đã biết!”
Chu tiên sinh cười ha hả, nói: “Ta không có con cái, đến lúc đó còn muốn ngươi ôm bài vị cho ta, cho nên người phải sống thật tốt đó!”
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, không căn phải nhiều lời nữa, ôm quyền thi lễ xung quanh, sau đó quay người bay lên không.
Sau lưng hẳn, Tôn quản sự mang lên một nằm đất vàng, chùi chùi vết máu trên tay, đeo mũ rộng vành lên bay theo sau.
Mà con mèo trắng kia thì kêu lên một tiếng trầm trầm, cũng quay người tiến vào trong màn đêm.
oan Nghê Thú mờ mịt nhìn xung quanh, lại nhìn về phía thi thể tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm nằm đó, tỏ ra do dự.
Nhưng cuối cùng nó vẫn tỏ ra bất đắc dĩ lúc lắc cái đầu, rồi ủy khuất lầm lũi đi theo sau lưng con mèo trắng.
Mà ở giữa không trung trên vùng mây đen, theo Phương Nguyên rời đi, mấy đạo khí cơ cường hoành cũng đột nhiên ẩn giấu đi, phi độn ngàn dặm về phía xa.
Phương Nguyên dựa vào phương hướng Quan tiểu muội chỉ điểm, đi tới bên trong một tòa thành trì, sau đó vội vã phóng thần niệm ra.
Hiện tại hẳn đã Trúc Cơ thành công, cảm nhận được rõ ràng nhục thân so với trước kia cường tráng hơn nhiều, thần niệm cũng cường đại hơn trước kia rất nhiều, cảm ứng của ngũ khiếu đều trở nên cực kỳ linh mẫn cường đại. Hẳn ở trên không thành tì quét mắt nhìn khắp nơi, thu hết thảy mọi thứ vào trong mắt rõ rõ ràng ràng!
Sau đó rất nhanh hắn liền tìm thấy nơi mình muốn, sắc mặt khẽ biến cúi người vọt xuống dưới.
“Tiểu muội… Tiểu muội…”
Trên đường phố trong thành đang có một tên to xác lảo đảo nghiêng ngã bước đi, không biết đã đụng đổ bao nhiêu gánh hàng rong khác.
Trông hẳn đang mơ mơ màng màng tựa như người mất hồn, ánh mắt ngốc trệ thiếu đi mấy phần linh tính vốn có của người bình thường. Đây chính là dấu hiệu sau khi bị rút hồn, lại thêm lúc này dường như hắn đang vô cùng lo lắng, nên thần trí rõ ràng cũng trở nên hỗn loạn thêm mấy phần.
“Mau đánh, mau đánh tên ngốc kia…”
Phía trước lẫn phía sau tên to xác này đang có một đám nhóc con tụ tập la hét, miệng cười toe toét ném bùn đất về phía hắn.
“Tiểu muội… Tiểu muội đi đâu rồi…”
Tên to xác cũng không biết tránh, không biết đã nhận bao nhiêu bùn đất, chỉ đờ đẫn tìm kiếm xung quanh.
Trong ngực hẳn ôm một bình sứ, lúc này đã sớm bị đập nát, chỉ còn lại hơn phân nửa.
“Hừ!”
Từ giữa không trung nhìn thấy màn này, Phương Nguyên thăm hừ lạnh một cái
Hắn vọt thẳng xuống dưới đất, sau đó đạp mạnh một cước xuống giữa đường đi.
Ầm!
Mặt đất được lát đá xanh kiên cố bị một đạp của hắn tạo thành một cái hố.
Đám trẻ nghịch ngợm xung quanh thoáng cái đều bị ngã nhào trên đất, có mấy tên té đến dứt đầu mẻ. trán khóc rống lên.
“A a a a… Tiên Nhân đến!”
Đám người bán hàng rong đang đi trên đường ở chung quanh đều bị giật nảy mình, vội vã quỳ trên mặt đất hành lễ.
“Quan Ngạo sư huynh, có nhận ra ta không?”
Phương Nguyên thở ra một hơi dài nặng nề tiến đến, năm ngón tay nhẹ nhàng điểm lên trán Quan Ngạo một cái, lập tức thầm nổi nóng,
Lúc này do bị người cưỡng ép rút hồn, nên thần trí Quan Ngạo đã trở nên hỗn loạn. Pháp thuật rút hồn sưu thần vốn là một loại thuật pháp phổ biến trong giới tu hành, đã là thuật pháp, đương nhiên có người tu luyện đến mức cao minh, cũng có người tu luyện loạn thất bát tao không ra gì cả.
Người cao minh khi sưu hồn, thậm chí có thể làm cho người bị rút hồn sau đó vẫn cảm thấy hết thảy như thường, không có nửa điểm ảnh hưởng.
Nhưng Sưu Hồn chỉ thuật luyện không tới nơi tới chốn, sẽ có khả năng tổn thương thần trí của người ta.
Tình trạng Quan Ngạo hiện tại cũng như vậy. Hẳn bị người cưỡng ép sưu hồn, hơn nữa còn rút ra ký ức mười phần quý giá đối với hẳn, bởi vậy lúc đó hẳn hết sức kháng cự, cố gắng nhớ lại, lại thêm lúc đó người rút hồn rõ ràng không chút cẩn thận gì cả, khiến cho hắn trở nên mơ mơ màng màng, thần hồn điên đảo, ngay cả tâm trí cũng trở nên lộn xộn. Lúc này trông hắn tựa như một tên ngu ngốc vậy.
“Phương tiểu ca…”
Quan Ngạo gặp được Phương Nguyên ánh mắt có chút sáng lên, khuôn mặt thô ráp cũng hiện ra vẻ mừng rỡ.