Dịch: Sơn Tùng
Biên: Xiaooooo
Phương Nguyên đã chuẩn bị tâm lý để chờ đợi ba ngày ở Giới Luật đường, thế nhưng chỉ sau một ngày, mọi chuyện đã kết thúc.
Vào chạng vạng tối của ngày thứ hai, khi ánh nắng đã dịu đi nhiều, cánh cửa của thiền điện bị mở ra, một vị nam tử mặc áo trắng, tướng mạo anh tuấn bước vào. Người này không những có khuôn mặt tuấn tú mà khí chất cũng rất đặc biệt. Sau khi bước vào phòng, hắn hướng về phía Phương Nguyên thi lễ, sau đó nói:
“Ngươi là Phương sư đệ đúng không? Ta tên là Lữ Khuynh Hà, đệ tử Tiểu Trúc phong. Bạch chấp sự sai ta tới đón ngươi ra ngoài!”
“Đa tạ Lữ sư huynh!”
Thấy thế, Phương Nguyên đứng dậy, thi lễ với Lữ Khuynh Hà, vừa cười vừa nói.
“Hôm qua đã khiến Phương sư đệ chịu thiệt thòi rồi!”
Lữ Khuynh Hà đánh giá hoàn cảnh của thiền điện, cười nhẹ rồi giải thích:
“Sự thật đã được điều tra xong. Kẻ vu oan cho Phương sư đệ, chính là Hàn Tuyền đệ tử Thanh Lô phong. Hắn trộm bảo đan của đan phường để buôn bán riêng, vì sợ tiên môn phát hiện nên vu oan cho Phương sư đệ. Tính đến hôm qua, số đan dược thu hồi được có giá trị không bằng một phần mười số hắn trộm. Loại tội ác tày trời như hắn không xứng được tha thứ. Tiên môn đã hủy tu vi của hắn sau đó trục xuất khỏi cửa. Hơn nữa chuyện này có liên quan đến một vị đệ tử khác của Tiểu Trúc phong chúng ta, bây giờ hắn là…. hết thảy tội trạng cũng đều do hắn tự chuốc lấy, không trách ai được!”
“Sư đệ đã rõ!”
Thần sắc của Phương Nguyên bình thản nói.
Hắn cũng chẳng suy nghĩ gì thêm về kết quả này bởi tất cả đã nằm trong dự liệu!
Ngay từ đầu, hắn không chỉ dự định giải oan cho mình mà còn muốn phản kích lại kẻ muốn hãm hại hắn!
Kẻ đó chắc chắn là Chu Thanh Việt. Còn kẻ giúp đỡ Chu Thanh Việt hãm hại mình – đệ tử Thanh Lô phong, cũng khiến hắn căm hận!
Cũng vì nguyên nhân này mà khi hắn biết được âm mưu của những người này nhằm vào mình, hắn đã trộm thêm một bình đan dược cực kì trân quý. Mục đích là khiến cho tiên môn phải xử lý thật nghiêm kẻ thủ ác bởi hắn sợ nếu tiên môn phát hiện ra bọn này chỉ trộm mấy viên đan dược còm cõi thì sẽ nương tay rồi hóa chuyện lớn thành chuyện nhỏ.
Hai người vừa nói chuyện vừa bước xuống cầu thang. Ở trước cửa điện đang có một chiếc Mộc Diên đỗ sẵn.
Lữ Khuynh Hà và Phương Nguyên leo lên Mộc Diên, chiếc Mộc Diên theo gió bay lên, hướng về ngọn núi bên ngoài lao đi, lượn một vòng trên không trung rồi bay đến Tiểu Trúc Phong. Lúc này, ở chân núi Tiểu Trúc phong đang có một đám người mặc áo màu tro tụ tập, kẻ đứng người ngồi. Khi Phương Nguyên thấy bọn họ thì giật mình, vội nói với Lữ Khuynh Hà một tiếng. Sau đó Mộc Diên hạ xuống, đám người mặc áo màu tro chính là những tạp dịch của Ngọc Phong nhai.
“Phương sư đệ tới…”
Có người nhìn thấy Mộc Diên thì ngạc nhiên hô một tiếng, tất cả mọi người đều chen chúc chạy tới.
Người cầm đầu chính là Tôn quản sự, khuôn mặt tươi cười hớn hở. Hắn đánh giá Phương Nguyên từ trên xuống dưới một chút, giống như lâu lắm rồi không gặp, mãi một lúc lâu mới cười ha ha, rất vui mừng nói:
“Phương sư đệ, quả nhiên tin tức ta nghe được không sai, ta hỏi thăm tin tức quả nhiên không sai, thực sự là ngươi được thả vào buổi chiều. Các đệ tử tạp vụ của Ngọc Phong nhai biết ngươi sắp tiến vào tiên môn nên cùng đợi tại đây để tiễn ngươi!”
“Đa tạ Tôn sư huynh, đa tạ các vị sư huynh…”
Phương Nguyên hơi xúc động, bước nhanh về phía trước, thi lễ với đám đệ tử tạp dịch.
Khi hắn ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Tôn quản sự, đột nhiên cười ha ha, không thi lễ mà trực tiếp tiến lên ôm một lúc lâu.
Ánh mắt của các đệ tử tạp dịch khi nhìn Phương Nguyên vừa hâm mộ lại vừa kính sợ.
Bọn hắn không tưởng tượng được rằng, vị này mới lên núi làm tạp dịch còn chưa đến một năm mà đã bước vào tiên môn. Nhớ tới thuở ban đầu, khi nhìn thấy hắn chăm chỉ hiếu học, không biết có bao nhiêu người cười nhạo hắn, thậm chí còn chèn ép hắn. Bây giờ thấy tình cảm này, tâm tình đều trở nên cực kì phức tạp. Người ta bây giờ đã không còn cùng đẳng cáp với mình, đã chắc chắn bước vào cánh cửa tiên môn, trở thanh đệ tử tiên môn cao cao tại thượng!
Nhưng khi thấy hình ảnh Phương Nguyên bỗng nhiên ôm lấy Tôn quản sự đang ngẩn người, tất cả không cười nổi, mọi ngăn cách như bị xóa nhòa.
“Phương sư đệ, chúng ta đã mang giúp ngươi đồ đạc đến đây rồi!”
Khuôn mặt Tôn quản sự đầy cảm khái, nhịn không được lại lải nhải dài dòng:
“Ta nghĩ rằng không thể để cho ngươi nhọc công trở về lấy đồ. Vất vả lắm mới vào tiên môn, không nên về lại Tạp Vụ điện, đây là điều nên kiêng. Tạp Vụ điện sau bao nhiêu lâu mới có một người như ngươi, quả là trăm năm khó gặp. Ngẫm lại năm đó, chúng ta cũng đều muốn gia nhập tiên môn, nhưng cuối cùng không ai hoàn thành được mong muốn đó. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngay từ khi ngươi mới vào đây, ta đã biết chắc ngươi sẽ làm được, khi đó ngươi…”