Cấm cãi nhau
Tác giả: Trường Hạ Bất Thệ
♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚
18. Không say
🚓🚓🚓 cũng không hợp đọc nơi đông người lắm
Trợ lý Hạ vẫn đánh giá quá cao lá gan của Liễu Vũ Phong.
Nói Liễu Vũ Phong gan lớn, đúng là nhiều khía cạnh y lớn gan thật, ví dụ như không có cảm xúc gì với phim ma, nhà ma, các thể loại trốn thoát khỏi mật thất, không sợ bóng tối, thấy chuột hoặc mấy loại côn trùng ghê rợn cũng chẳng mảy may chớp mắt.
Liễu Vũ Phong còn biết giúp Cam Nhạn Chi đập gián.
Cam Nhạn Chi vừa gặp gián thì sẽ cứng đờ người bất động, Liễu Vũ Phong phải ôm mới bình tĩnh được, sợ gián vô cùng, sợ nhất là gián biết bay.
Lần đầu tiên Liễu Vũ Phong phát hiện là lúc mới sống cùng Cam Nhạn Chi.
Cam Nhạn Chi đọc sách trên sofa, bỗng dưng có con gián to bằng nửa cái nắm tay từ đầu tủ bay đến, bay đến trước mặt anh rồi lại dừng ở cây đèn kế bên Cam Nhạn Chi.
Cam Nhạn Chi không cầm sách nổi, đơ người một hồi lâu, lời nói cũng nghẹn lại trong họng, chỉ sợ vừa kêu lại làm gián bay lên người mình.
Liễu Vũ Phong vừa lúc làm việc mệt mỏi ra uống miếng nước, muốn tìm Cam Nhạn Chi nạp năng lượng, kết quả Cam Nhạn Chi vẫn không nhúc nhích ngồi ở đó, đối mặt với gián vô cùng buồn cười.
Liễu Vũ Phong liền giúp Cam Nhạn Chi dùng giấy bắt gián, vứt vào thùng rác.
Cam Nhạn Chi còn đờ người không động đậy, vẻ mặt hoảng sợ: “Con gián còn ở đó không?”
Liễu Vũ Phong ôm chặt anh: “Không còn nữa, em bắt nó rồi.”
Bấy giờ Cam Nhạn Chi mới thả lỏng cơ thể, chân thành tha thiết ôm lấy Liễu Vũ Phong: “Cảm ơn em đã bắt gián giúp anh.”
“Thầy Nhạn khách khí quá đi!”
“Cảm ơn” như là câu cửa miệng của Cam Nhạn Chi, Liễu Vũ Phong luôn cảm thấy Cam Nhạn Chi nói thế cứ như coi mình là người ngoài, vừa câu nệ vừa xa cách.
Cam Nhạn Chi nghe thấy Liễu Vũ Phong nói thế sẽ cười cười đẩy mắt kính: “Đó là lời cảm ơn chân thành sau khi được người yêu bắt gián giúp, anh cảm thấy vô cùng biết ơn, đây là quy tắc của riêng anh.”
Liễu Vũ Phong nghe thấy thì rung động không thôi, ôm thầy Nhạn của mình hôn môi một lúc lâu, nói sẽ bắt gián giúp anh cả đời, thấy nó thì phải kêu em. Sau đó bị thầy Nhạn xử lý tại chỗ, sáng dậy không nổi nữa.
Nhưng ở phương diện tình yêu, Liễu Vũ Phong là một người nhát gan, người mà đến việc thổ lộ cũng không dám, làm sao dám xuất hiện ở trước mặt một Cam Nhạn Chi đang tức giận.
Y biết được Cam Nhạn Chi ở bệnh viện nào, ở phòng bệnh số mấy nhưng vẫn ngồi lì trong phòng khách, rót hết ly rượu này đến ly rượu khác, vô cùng phân vân có nên đi hay không.
Y không biết gặp Cam Nhạn Chi rồi nên nói gì, chính y cũng cảm thấy vô định và lo sợ khi gặp anh, dù sao Liễu Vũ Phong cũng không rõ nguyên do tại sao Cam Nhạn Chi lại muốn chia tay với mình.
Bởi vì không thành thật, bởi vì giấu giếm sao, Liễu Vũ Phong cảm thấy không đơn giản chỉ có thế, bản thân y cũng không ý thức được vấn đề rốt cuộc đến từ đâu.
Liễu Vũ Phong đã quên mất một chuyện, lúc vừa sống ở nhà mới y cảm thấy đây là chuyện vô cùng đáng mừng nên đã lôi rượu vang ra uống, tất nhiên là Liễu Vũ Phong không đọ được tửu lượng, uống ba ly đã không chịu nổi, chống cằm nhìn Cam Nhạn Chi.
“Sao anh uống rượu mà còn đẹp như thế.”
Cam Nhạn Chi cười khẽ: “Bởi vì em say rồi.”
“Không, em không say, anh đẹp vô cùng, còn dịu dàng nữa, sao em có thể yêu đương với anh được, thần kỳ quá đi.”
“Vũ Phong, sao lại nói thế?”
“Bởi vì, chắc là em không xứng đáng với tình yêu của anh, bẻ cong anh rồi, xin lỗi.” Liễu Vũ Phong chống cằm cười.
Cười một hồi lại khóc nói: “Sao anh lại thích em chứ? Tính tình của em hấp tấp, làm việc không suy xét hậu quả, không cảm nhận được suy nghĩ của anh, nói chuyện trực tiếp, nhiều khi còn đánh người, sao anh lại thích một người như em.”
“Vũ Phong em uống say rồi.”
Liễu Vũ Phong lắc lắc đầu: “Không có, sao anh lại yêu em, em không biết, em không có điểm nào đáng để yêu.”
Cam Nhạn Chi đỡ y vào phòng ngủ, Liễu Vũ Phong ôm Cam Nhạn Chi không buông tay, khóc lóc trong lòng anh: “Sau này anh sẽ chán em mất, nếu anh nói không thích nữa, phải chia tay, em sẽ nói…”
Cam Nhạn Chi xoa tóc Liễu Vũ Phong, nghe tiếng lòng khi say của y: “Em sẽ nói gì?”
“Sẽ nói không có gì đâu, Liễu Vũ Phong chia tay vẫn sẽ luôn yêu anh, mãi mãi yêu anh… mãi… yêu anh…” Liễu Vũ Phong không ngừng lặp lại.
Chỉ có khi uống rượu mới dám nói yêu sao?
Cam Nhạn Chi đau lòng ôm người say bí tỉ trong lòng ngực: “Đồ ngốc, em xứng đáng được yêu.”
Liễu Vũ Phong một mình uống hết một chai rượu vang, uống say rồi, đập bàn, quyết đoán xem nhẹ cái chết đến cùng, đầu óc không minh mẫn gọi taxi đọc địa chỉ bệnh viện, say khướt mà gõ cửa phòng bệnh.
Không có ai trả lời, y trực tiếp đẩy cửa vào.
Lúc đẩy cửa ra liền bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Cam Nhạn Chi, còn thấy cả băng gạc trên tai anh.
Trái tim như bị bóp chặt, chua xót.
Liễu Vũ Phong lảo đảo bước đến, Cam Nhạn Chi buông sách: “Sao em lại đến đây? Đi ra ngoài!”
Liễu Vũ Phong không cẩn thận vướng bên giường bệnh, té ngã trước giường Cam Nhạn Chi. Cam Nhạn Chi vô thức muốn dìu y, vừa vươn tay lại buông xuống.
“Em uống rượu còn hút thuốc?”
Liễu Vũ Phong đỡ chân giường đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo tới gần Cam Nhạn Chi, đầu óc như bùn nhão, giữ chặt đầu Cam Nhạn Chi hôn một cái: “Em yêu anh, yêu anh lắm, rất rất yêu luôn, đừng chia tay được không.”
“Em uống bao nhiêu rồi?” Lúc hôn Cam Nhạn Chi nghe được vị rượu vô cùng nồng.
Liễu Vũ Phong từ từ trượt xuống bên vai Cam Nhạn Chi, ôm Cam Nhạn Chi ngủ mất, không trả lời câu hỏi của Cam Nhạn Chi.
Hai người đúng là ông nói gà bà nói vịt, Cam Nhạn Chi được hôn vẫn chưa tỉnh táo lắm, ôm người mềm nhũn một hồi lâu.
Anh đẩy đẩy Liễu Vũ Phong: “Về nhà ngủ.”
Liễu Vũ Phong cọ lên mặt Cam Nhạn Chi: “Bao nhiêu cái kisskiss mới có thể ngủ với anh vậy, thầy Nhạn ơi?”
“Vũ Phong, tôi không nghe rõ em đang nói gì. Còn nữa chúng ta chia tay rồi, đừng thân mật như thế.”
Liễu Vũ Phong mất mát đứng dậy, không đứng được lại té ngã, ôm đùi Cam Nhạn Chi: “Nhạn Tử, sao không nói em biết, còn không cho em đến, sao lại lấy thân thể mình ra đùa. Em muốn ở với anh, đừng đuổi em đi mà.”
Cam Nhạn Chi lần nào cũng mềm lòng với nước mắt của Liễu Vũ Phong, anh quay đầu, muốn quên đi giọt nước mắt bên má của y. Vậy nên anh mới không muốn gặp Liễu Vũ Phong, bằng không thì không thực hiện nổi kế hoạch nữa.
Giữa trưa nay mới phẫu thuật xong, bây giờ bôi thuốc và quấn băng nên lỗ tai nghe không rõ.
Liễu Vũ Phong ôm eo Cam Nhạn Chi, mặt đỏ hây hây, mới nhìn đã biết là uống say mới có can đảm đến, y say đến mức dựa vào eo Cam Nhạn Chi ngủ.
Cam Nhạn Chi không đành lòng để y ngồi trên sàn lạnh căm căm, vừa giận vì chị gái gửi địa chỉ cho Liễu Vũ Phong, vừa đau lòng y uống nhiều rượu như thế.
“Liễu Vũ Phong!”
Liễu Vũ Phong giật mình tỉnh dậy, ánh mắt ngây ngốc mà nhìn Cam Nhạn Chi, chủ động bò lên trên giường đè Cam Nhạn Chi xuống ôm hôn nồng nhiệt. Đầu lưỡi dễ dàng luồn vào trong, dính nhớp, Cam Nhạn Chi còn có thể nếm mùi rượu vang trong khoang miệng Liễu Vũ Phong, hơi ngòn ngọt, là chiếc hôn mà anh nhớ thương, mềm mại mang lẫn ngọt ngào.
“Vũ Phong… Em… Ưm…”
Anh bị Liễu Vũ Phong mạnh mẽ đè lên, bị cưỡng hôn hơn mười phút.
Y tá đến kiểm tra phòng, Cam Nhạn Chi vội vàng đắp chăn lên người, người trong chăn không yên phận, chậm chạp cởi quần bệnh của anh, kéo quần lót anh xuống.
Cam Nhạn Chi thấy y tá còn ở đây nên không thể lên tiếng ngăn cản, trong nháy mắt khoang miệng cực nóng bao bọc lấy dương v*t của anh, thân thể anh run lên, Liễu Vũ Phong uống rượu rồi, còn uống say phát điên.
Khoang miệng nóng bỏng, vừa ướt át lại vừa căng chặt.
Liễu Vũ Phong tự mình blowjob cho anh, mức độ hưng phấn của Cam Nhạn Chi tỉ lệ nghịch với bề ngoài, càng bình tĩnh thì càng hoảng loạn, tim đập loạn xạ.
Liễu Vũ Phong ngậm lấy nó, cảm nhận được dương v*t lớn dần trong miệng, trong lòng không khỏi sung sướng, anh vẫn còn cứng được với mình, vừa bú vừa mút, ngậm lấy tinh hoàn, thỉnh thoảng còn dùng tay xoa.
Cam Nhạn Chi vẫn luôn giả vờ bình tĩnh, thật ra nội tâm đã sớm sóng gió mãnh liệt, chờ y tá đi rồi thì bắt đầu thật sự tức giận.
“Liễu Vũ Phong!”
Anh vói vào trong chăn nắm lấy đầu Liễu Vũ Phong, muốn đẩy y ra, Liễu Vũ Phong lại ngậm sâu hơn nữa, deepthroat cho anh.
“A này… Liễu Vũ Phong!”
Cam Nhạn Chi không nhịn lại, một luồng chất lỏng bắn vào trong miệng Liễu Vũ Phong, anh lập tức lật chăn ra, vươn tay nói: “Nhổ ra.”
Liễu Vũ Phong nằm trong chăn bị hun đỏ, ánh mắt ướt dầm dề, do phản ứng sinh lý nên ho khan một hồi lâu.
Hốc mắt còn đọng nước mắt, đang trong trạng thái say oxy, Liễu Vũ Phong cười nuốt hết hết tinh dịch, khóe miệng vương ít chất lỏng, còn liếm quanh khóe miệng ướt át, khóe mắt còn ửng hồng, gợi tình không thôi, Liễu Vũ Phong vừa hồn nhiên vừa chân thành hỏi: “Anh thích không?”
Cam Nhạn Chi đọc hiểu động tác môi của Liễu Vũ Phong, giận dữ nắm cổ áo y đuổi xuống dưới giường: “Em đến đây để làm việc này?”
Liễu Vũ Phong dè dặt nhìn Cam Nhạn Chi: “Không thích ạ?”
Cam Nhạn Chi giơ chân, đè lên hạ bộ không cương cứng của Liễu Vũ Phong, không ngừng dùng ngón chân dẫm lên dương v*t y, cảm nhận phía dưới nóng dần lên.
Liễu Vũ Phong kéo ống quần Cam Nhạn Chi, mặt mày đỏ bừng, uất ức đến mức nước mắt lưng tròng, ngẩng đầu nhìn Cam Nhạn Chi.
Anh vẫn đeo cặp kính bạc lạnh, kiểu tóc không chút cẩu thả, như là tuyết mùa đông trên đỉnh núi vĩnh viễn không tan, lạnh lẽo lại không kém phần xinh đẹp, đứng đắn không dính hồng trần, đến cả tình ái cũng không thể khiến anh đỏ mặt.
Nhưng mà dương v*t bị người như thế chạm vào, như là đang kéo anh xuống trần thế, làm những chuyện phàm tục.
Liễu Vũ Phong nhận lấy đau đớn mang đầy khoái cảm, liên tục thở hổn hển: “Ha a, ư… Đừng mà, Nhạn Tử, anh đừng giẫm mà, đau…”
Cam Nhạn Chi lạnh nhạt à một tiếng, dùng sức vân vê lỗ tai ửng đỏ của Liễu Vũ Phong, dùng ngón chân hung hăng xoa nhẹ một vòng.
“Không phải không lên được với tôi à, thích làm tình để giải quyết phải không, thử xem em nhìn tôi còn bắn được không rồi nói tiếp.”
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn quá trời bình luận ở chương trước! Không ngờ chuyện tình lông gà vỏ tỏi này cũng có người xem!
Hôm nay update 2 chương, mau khen tui cần mẫn đi! (*∩_∩*)
Nhưng mà hôm nay uống rượu hơi nhiều, chắc gõ sai chữ, sửa sau nhé
Hôm nay bắt đầu dạy dỗ cún con uống say.