Cấm Cãi Nhau - Trường Hạ Bất Thệ

Chương 31: NT3. Đường về nhà (thôi)



Cấm cãi nhau

Tác giả: Trường Hạ Bất Thệ

♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚

Ngoại truyện 3. Đường về nhà (thôi)

Liễu Vũ Phong nghe thấy người thật đến rồi lập tức xấu hổ, hô một tiếng chờ một chút, sửa soạn bản thân nhưng lại không kịp mặc áo khoác đã nhảy xuống giường, chân trần chạy đến mở cửa cho Cam Nhạn Chi.

Khí lạnh bên ngoài ồ ạt ùa vào, Liễu Vũ Phong bị lạnh đến mức hơi run lên, còn chưa kịp nhìn rõ người, tiếng quần áo cọ xát vang lên, cửa phòng cùm cụp đóng lại. Áo khoác của Cam Nhạn Chi ôm lấy người y, ngực dán ngực, không khí ấm áp phả lên mặt. Cam Nhạn Chi vừa nâng mặt y lên đã hôn hai cái, Liễu Vũ Phong ngốc nghếch choáng váng bị ôm ngang người lên, Cam Nhạn Chi đét hai phát lên mông: “Không mặc áo khoác không mang giày.”

Liễu Vũ Phong cọ cổ anh, môi lưỡi khiêu khích mút lấy, để lại một vết dâu tây trên cổ: “Không chờ nổi, kisskiss, Nhạn Tử.”

Cam Nhạn Chi ẵm người vào ổ chăn, hôn mấy cái trấn an: “Đừng vội.”

Cam Nhạn Chi cầm điều khiển từ xa chỉnh nhiệt độ lên cao một chút, eo bị hai chân Liễu Vũ Phong quấn lấy. Anh ngắm nhìn Liễu Vũ Phong mặt mày ửng hồng, hơi hơi cau mày, chậm chạp vén áo giữ nhiệt đen của mình lên, y hơi xoay eo, khó chịu rên rỉ: “Nhạn Chi, nhanh lên, nhanh lên…”

Cam Nhạn Chi bình tĩnh không lên tiếng, nhanh chóng tháo cặp kính nghiêm túc thường ngày xuống, đặt người lên đùi mình rồi hôn lấy, đôi tay vói vào bên trong quần áo của Liễu Vũ Phong, cảm nhận được chuyển động eo của Liễu Vũ Phong, eo y mềm mại lại dẻo dai. Ngón tay mạnh mẽ sờ đến hõm eo phía sau. Liễu Vũ Phong thở dốc bên tai anh, Cam Nhạn Chi cũng không nhịn được, hôn lên môi, lại đến cằm, dần đi xuống xương quai xanh, một tay xoa vú Liễu Vũ Phong.

Liễu Vũ Phong ngây ngốc giữ lấy Cam Nhạn Chi, bị anh hôn đến mức nghiêng ngả, mông cọ xát lên chỗ đó của Cam Nhạn Chi. Liễu Vũ Phong luôn cảm nhận được chỗ đó chạm vào mình, y nhanh chóng kéo khóa kéo xuống, Cam Nhạn Chi vuốt ve từ cổ xuống đến xương cụt, anh hôn lên mặt Liễu Vũ Phong: “Vũ Phong, phải bôi trơn, ngoan, lấy ở trong túi ấy.”

Cam Nhạn Chi vân vê ở đằng trước, bôi trơn cho y, Liễu Vũ Phong híp mắt không tỉnh táo, cả khuôn mặt đều đỏ ửng, trước ngực điểm xuyết mấy dấu đỏ nho nhỏ, phía trước chảy ra một ít dịch tuyến tiền liệt.

“Vũ Phong lạnh không?”

“Không ạ, ưm, thầy Nhạn ơi em sướng a a… Nhanh lên… Vào đi, thầy Nhạn ơi, đừng làm nữa mà…”

Hai người sốt ruột đến mức quần áo còn chưa cởi, Cam Nhạn Chi vẫn mặc áo khoác, dáng vẻ không chút cẩu thả. Tay Liễu Vũ Phong bị tay anh bao trọn, hai đầu dương v*t hơi ép buộc cọ sát lấy nhau, vừa nóng vừa bỏng đé ép lấy nhau. Hai chân Liễu Vũ Phong được nâng lên, khoái cảm nhanh chóng bùng lên, Liễu Vũ Phong đã không thể kiểm soát được hành vi của mình, y nũng nịu thở gấp, cẳng chân căng chặt, lần mò lấy môi Cam Nhạn Chi đòi một cái kiss, bờ môi y bị hôn đến ướt đẫm, ánh mắt lại mơ màng, đến gần bên tai Cam Nhạn Chi nhỏ giọng nói: “Ngài Nhạn ơi, chịch em.”

“***.” Cam Nhạn Chi không kiềm được chửi thề.

Anh lập tức đút vào bên trong lỗ nhỏ mềm mại, Liễu Vũ Phong vốn sắp bắn, anh vừa đâm vào đã sướng run cả người, đặc biệt hứng tình với tiếng chửi tục bên tai. Quân tử đoan trang như thế mà nói tục, áo khoác đen của anh vẫn chỉnh tề, một nếp nhăn cũng không có, không cởi quần mà chỉ mở khóa kéo, chỉ có vài sợi tóc rơi xuống trán.

Sự tương phản đó làm Liễu Vũ Phong ngẩn ngơ.

Trong đầu như thể có hàng ngàn tinh cầu nổ tung biến thành sao trời, trắng xóa, bắp chân y co giật, eo cũng đang run rẩy, y thở ra tiếng, tinh dịch bắn tung tóe lên áo đen, nhìn vô cùng rõ ràng. Lúc lên đỉnh Liễu Vũ Phong sung sướng xoắn chặt lấy dương v*t Cam Nhạn Chi, Cam Nhạn Chi thở hổn hển một hơi sâu.

Anh chạm vào khuôn mặt trắng hồng của Liễu Vũ Phong, cảm nhận được tiếng thở dốc gấp gáp của y, lau bớt một chút tinh dịch bên má, Liễu Vũ Phong cọ lấy tay anh, như mèo con thuần dưỡng ngoan ngoãn, dáng vẻ thông minh nghe lời.

“Thích, thích Nhạn Chi, sướng quá đi, bên trong đều là anh.” Liễu Vũ Phong thỏa mãn sờ lên chỗ cộm lên trên bụng.

Cam Nhạn Chi không kiềm được nói: “Sao bé dâm thế hả.”

Nói xong liền nâng đầu Liễu Vũ Phong lên, vừa hôn vừa đưa đẩy mạnh mẽ, chỗ tiếp xúc làm ướt nhẹp chăn.

“Á! Nhanh quá, ha a, đừng có cọ mà em mới bắn, ư, á a!” Hai tay Liễu Vũ Phong ôm lấy cổ Cam Nhạn Chi rên rỉ.

“Không làm đau em, ngoan.”

Động tác của hai người dần dần mạnh hơn, giường phát ra tiếng vang, áo trên của Liễu Vũ Phong bị cởi ra, rơi xuống đất, tiếp theo là quần, quần lót nằm la liệt. Khăn trải giường nhăn nhúm, tiếng nước mập mờ lẫn tiếng giường kêu vang, nhịp tim vẫn thình thịch nhảy nhót.

Tay cả hai nắm chặt lấy nhau, một bàn tay ở trên, một bàn tay ở dưới, khớp tay cũng hơi đỏ lên, bàn tay bên dưới bị ghìm chặt dưới chăn mềm mại. Đôi tay phía dưới dịu dàng nắm tay bàn tay ở trên, bất cẩn siết chặt, lại như giam cầm không thể vùng vẫy, lực tay nhẹ nhàng thả ra, lại biến thành lười biếng yếu đuối.

Hai người làm tình thật lâu, làm xong liền ngủ đến lúc trả phòng. Cuộc yêu này khiến Liễu Vũ Phong quá mệt mỏi, Cam Nhạn Chi sợ y lạnh, lúc rửa sạch cơ thể cũng chỉ tắm rửa nhẹ nhàng. Có lẽ do mệt quá, tóc Liễu Vũ Phong lộn xộn, để lộ dấu hôn rải rác trên xương quai xanh, lúc khăn lông lau đùi, cả cơ thể y đều chi chít vết đỏ, còn lác đác dấu răng nữa.

Cam Nhạn Chi xoa xoa tai y: “Tỉnh nào Vũ Phong.”

“Mệt, mệt quá đi, ôm em với…” Liễu Vũ Phong nói mớ.

Cam Nhạn Chi trả phòng, thật sự ôm y lên xe. Người trong lòng cả đường đi vẫn chưa tỉnh, sắp về đến nhà thì bị máy sưởi làm cho nóng tỉnh, vừa động đậy eo đã đau nhức, y vội vàng xoa nhẹ vài cái, lười biếng thở dài: “Cái eo này hết dùng được rồi.”

“Phía sau thì sao?”

“Không đau, thầy Nhạn ơi, sao em vừa nhớ anh đã đến rồi, như là thần đèn vậy đó, chị Hạ nói cho anh à?”

“Ừm, anh hỏi chị ấy. Không chỉ có em nhớ, anh cũng nhớ. Lúc em đi trong nhà trống không, không thoải mái chút nào. Đi đâu cũng nhớ em, anh xin rút lại câu chờ đợi cũng rất vui, chỉ có tưởng tượng thôi thì không đủ. Muốn gặp em ngay lập tức, nên là sáng nay lái xe đến gặp.”

Liễu Vũ Phong kéo chăn trên người, chống người dậy thơm lên má Cam Nhạn Chi: “Em cũng vậy, không muốn rời xa anh một phút giây nào.”

Cuộc sống luôn phải di chuyển, từ nơi này đến nơi khác, bôn ba, dừng lại, liên tục biến đổi, tìm kiếm câu trả lời cho từng rắc rối của mình, tìm kiếm một nửa thiếu hụt của bản thân. Dù là khách sạn hay là nhàm chán ngồi trên xe, bên cạnh là người yêu dấu cũng khiến đường về nhà trở nên sinh động lấp lánh, từng ngọn núi, cánh đồng hay dòng sông đều trở nên trữ tình.

“Mai chúng ta đi đâu thế?”

“Nghỉ ngơi sửa soạn hành lý đã.”

“Là đi đâu mà?”

“Đi đâu cũng được, chỉ cần là cùng em thì ở đâu cũng được.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.