Cấm Đến Gần

Chương 1: Chương 1



“Người ủy thác nói cần phải ký thỏa thuận giữ bí mật trước khi ký, thỏa thuận bao gồm mọi mặt, quy tắc và quy định, quần áo thực phẩm, nơi ở và phương tiện đi lại đều rất chi tiết.”
“Đương nhiên, có thể xác định đối phương là nữ, 28 tuổi.”
“Lần này giá cả thật sự rất tốt, thầy thấy gần cao gấp năm lần bình thường, hơn nữa mới chỉ là thời gian thử việc.

Người ủy thác còn nói nếu như có thể kéo dài thời gian thử việc thì giá tiền sau đó sẽ cao thêm gấp ba lần số tiền cơ bản trước mắt.”

Lúc Mục Hiểu Hiểu nhận được thông báo làm thêm thì nàng đang ăn cơm trong căn tin nhộn nhịp của trường, sự chú ý của nàng gần như đổ dồn vào món bò kho nên khi nghe thấy lời của thầy giáo thì chỉ thỉnh thoảng gật đầu “dạ dạ” cho có lệ.
Nàng đã là sinh viên đại học năm ba.
Từ lúc lên cấp ba, nàng đã đi làm thêm bên ngoài, nếu nói nàng là chuyên gia làm việc bán thời gian thì cũng không quá đáng.
Hiện tại xã hội phát triển, mọi người đi lên, tâm bệnh càng lúc càng nhiều, yêu cầu cũng càng lúc càng nhiều, đủ loại đủ kiểu, nàng đã không còn thấy lạ từ lâu.
Thầy Vương ở phía đối diện nhìn dáng vẻ không sợ gì của nàng như vậy thì đầu hói bắt đầu nhức lên ông ta gãi gãi: “Hiểu hiểu, em chắc chắn mình nghe rõ chưa? Công việc này vô cùng bảo mật, người ủy thác luôn dặn dò về việc phải giữ bí mật phải kín miệng như bình.”
Mục Hiểu Hiểu chớp mắt, nhìn dáng vẻ không yên lòng của thầy: “Thầy, chỉ cần cô ấy cho đủ tiền.” Nàng khoát tay, làm động tác kéo khóa ở trước miệng mình: “Em có thể ngậm miệng lại.”
Thầy Vương nhìn Mục Hiểu Hiểu như vậy thì đành cười: “Em đó.

Thầy thật sự không hiểu nổi mấy người trẻ tuổi các em mà, sao có thể cứ tiêu tiền như vậy chứ.

Thầy thấy lúc bình thường em cũng đi làm thêm không ít nhưng vẫn không trễ nãi giờ học, em không mệt mỏi sao?”
Mục Hiểu Hiểu nổi tiếng là người cuồng đi làm ở trường, đừng nói là nghỉ hè, nghỉ đông hay là ngày thứ bảy, thậm chí là ngày thường tan học cũng không thấy nàng đâu.
Lúc mới vừa tới, thầy Vương còn nghe giáo viên lớp bên cạnh nói về chuyện của cô gái nhỏ này.

Lên đại học mà còn cố gắng như vậy ở xã hội hiện tại có thể nói là quá ít, phần lớn là cũng bởi vì điều kiện gia đình không tốt lắm, bởi vì nàng thật sự quá liều mạng nên tin đồn càng ngày càng lan rộng.

Khoảng thời gian đó, thậm chí lúc nhận thư tình Mục Hiểu Hiểu còn thấy được như này.
“A! Mỗi đêm nhìn bóng lưng mảnh manh gầy gò mà bận rộn của em thì lòng anh đau như thế đấy, cô gái à, xin hãy cho anh đến bảo vệ em đi.
Chỉ cần làm bạn gái của anh, một tháng anh sẽ cho em ít nhất là hai ngàn tệ tiền tiêu vặt để xài thoải mái.”

Mục Hiểu Hiểu đang ăn quà vặt suýt nữa thì phun ra.
Sau cùng tin đồn nhảm cũng dừng lại lúc mẹ Tô Khuê của Mục Hiểu Hiểu đến đón nàng.
Mẹ của nàng lái xe thể thao đến nơi, phong cách ăn mặc rất thời thượng, nếu nói là một chị gái thành thục thì cũng không quá.

Bà đeo cái kính đen to, bấm nút cái loa, khí phách nói: “Hiểu Hiểu, lên xe.”
Chiếc xe kia, mấy lời nói qua loa kia, đã đập nát không biết bao nhiêu tâm tư chuẩn bị cứu vớt cô gái yếu ớt của các chàng trai.
Mục Hiểu Hiểu là người con gái xinh đẹp được nhà trường công nhận.
Ở trong khoa tâm lý học, là nơi tập hợp của các nữ sinh, nàng cũng được xưng là hoa khôi của khoa.
Lấy lời của người bạn thân Trương Xảo của nàng mà nói, nàng sinh ra đã có một dáng vẻ quyến rũ, đôi mắt đen mà thâm thuý, có lẽ là bời vì nghề nghiệp, khi nàng nhìn người khác luôn mang một nụ cười ấm áp dịu dàng mờ nhạt, con mắt thâm thuý, lúc tức giận thì lại rất sắc bén, mái tóc đen dài mượt như thác nước làm tôn lên làn da trắng như tuyết, long lanh trong suốt.
Nàng không chỉ là đẹp người, mà tính cách còn cởi mở không kiêu ngạo, đều nói chuyện được với tất cả mọi người trong lớp, trời sinh đã rất lạc quan, nên rất phù hợp với chuyên ngành tâm lý học này, học bổng mỗi năm đều giành được học bổng loại xuất sắc nhất, thường xuyên chạy ra ngoài trường học, tích luỹ được rất nhiều mối quan hệ.

Thấy còn có một năm nữa là năm bốn rồi, nàng đã bàn bạc thương lượng cùng với bạn bè chuẩn bị hợp tác thành lập một phòng làm việc.
Theo lẽ thường thì gia đình như vậy, lý lịch như vậy sẽ không thiếu tiền, nhưng nàng cứ muốn liều mạng như thế, dường như không có khái niệm về chữ mệt.
Khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Trong ký túc xá.
Trương Xảo cắn túi sữa chua, nghi ngờ nhìn Mục Hiểu Hiểu: “Hiểu Hiểu, cậu thực sự muốn tiếp nhận vụ việc thần thần bí bí này sao?”
Đối phương chỉ nói là một người phụ nữ hai mươi tám tuổi, tin tức gì cũng không có chứ đừng nói đến muốn đợi lúc gặp mặt ký hợp đồng mới biết được bước tiếp theo.
Quan trọng nhất là thời gian quan sát thực tế của nhà nào mà có bảy ngày, chỉ có một tuần, từ khoảng thời gian dài ngắn này có thế thấy đối phương là một sự tồn tại đáng sợ như thế nào.
Trương Xảo nghĩ thôi cũng cảm thấy sợ hãi: “Còn có số tiền này, hợp tác một ngày đã hơn nghìn vạn rồi, tiền làm gì có dễ kiếm như thế đâu, đối phương có bệnh cấp độ như thế nào mới đáng từng này tiền chứ?”

Sẽ không phải là loại nguy hiểm tâm thần phân liệt nóng nảy không yên, động một tý là cầm dao liều mạng chứ?
Mục Hiểu Hiểu đặt quyển sách trong tay xuống, hai tay hợp lại thành hình chữ thập: “Nam mô a di đà phật, sinh mạng càng đáng quý thì giá tiền càng cao, mình không vào địa ngục thì ai sẽ vào địa ngục đây?”
Trương Xảo:…
Lời nói của kẻ tham tiền bình thường giản dị biết bao, khiến người ta không thể phản bác lại được.
Buổi tối ngày hôm đó.
Mục Hiểu Hiểu đi ngủ rất sớm, ngày mai phải đi gặp người uỷ thác và cố chủ rồi, nàng phải đảm bảo sức khoẻ thật tốt và tràn đầy tinh thần.
Trái ngược với loại người cuồng công việc vừa nghỉ học là đâm đầu vào làm việc như nàng, Trương Xảo và một cô gái Quyên khác thì thoải mái hơn rất nhiều, bọn họ đã bắt đầu sắp xếp kỳ nghỉ hoàn mỹ rồi, ngoài ra là các loại đồ ăn và trò chơi, mọi người ôm đồ ăn vặt cùng ngồi với nhau vừa xem ti vi vừa nói chuyện.
“Hazi, nghệ sĩ gần đầy đều không được rồi, chất lượng cũng không cao, cậu nhìn xem bài nhảy này giống cái gì vậy trời.”
“Đúng vậy, còn có người thầy hướng dẫn ka nữa, hazi, không chuyên nghiệp một chút nào cả, những lời này đều là lồng vào sau cả.”
“Mùa Thiên Xán Chi Thanh lần này không hay, năng lực chuyên ngành của học viên không ổn, người thầy hướng dẫn cũng không đủ sắc bén, hazi, thật nhớ lúc có Tần tỷ tỷ.”
“Nói mới nhớ, Tần tỷ tỷ vẫn chưa xuất hiện sao? Đã hơn nửa năm rồi mà.”
“Sao lại chỉ có nửa năm, đã hơn một năm rồi, hazi, cũng không biết chị ấy rốt cuộc là bị làm sao nữa, mình vẫn đang đợi chị ấy đè mình nữa.”
“Aaa, A Xảo, cậu có cần mặt mũi không hả.”
“Vì Tần tỷ tỷ, mặt mũi của mình thì là gì? Có mặt mũi của chị ấy là được rồi.”
“Khoa trương quá rồi…”
Khoa trương?
Trương Xảo liếm môi, lấy điện thoại từ trong túi ra, bấm màn hình sáng lên: “Ừ, cậu nhìn đi, mở to mắt ra mà nhìn Tần tỷ tỷ nhà mình, đẹp biết bao, có phải là tiên nữ hạ phàm không!”
Quyên tiến gần lại nhìn rồi bật cười: “Đúng là rất xinh đẹp, người đẹp khí chất đẹp, nhưng lâu như vậy mà không xuất hiện thì cũng đã qua thời rồi.”
A!
Đây rõ ràng là lấy chân giẫm vào mặt của fan hàng đầu Trương Xảo, cô ấy đứng dậy ngay lập tức, giơ điện thoại đưa đến trước mặt của Mục Hiểu Hiểu: “Hiểu Hiểu, cậu phân tích đúng sai đi, có đẹp không, có phải là mạnh hơn những cô gái ở phía dưới kia không?”
Cũng sắp ngủ rồi, Mục Hiểu Hiểu bị gọi như thế làm tỉnh ngủ luôn, nàng trợn trắng mắt lên một cái, nhìn về phía màn hình một cái cho có lệ.
Người trên bức ảnh, đối với người không theo đuổi thần tượng như nàng mà nói đã không coi là lạ lẫm nữa rồi.

Tất cả công lao đều nhờ vào Trương Xảo, gần như là cứ cách mấy ngày là nói với nàng về tỷ tỷ mà cô ấy ngưỡng mộ trong lòng.
Tần Di.
Vị tỷ tỷ này nói không khách khí thì là năm mười tám tuổi lấy một bài hát Tâm Nghiện mà nổi tiếng, sau đó duy trì tốc độ cuốn chiếu một năm một album của giới giải trí, bắt được một đống fan trung thành, giọng của cô trong veo chất giọng rất cao, người đẹp dáng người cũng đẹp, nghe nói còn là con gái của tổng giám độc Nam Dương, với hình tượng Bạch Phú Mỹ đã nhanh chóng đốt cháy rất nhiều tim của fan, ca hậu nổi tiếng được cả trong giới và ngoài giới công nhận, chỉ là mấy năm gần đây không biết là làm sao, đột nhiên giống như là mai danh ẩn tích vậy không có tin tức gì, album cũng không ra nữa, hoạt động lưu diễn được định trước cũng bị huỷ bỏ rồi, đến cuối cùng, đến cả các hoạt động đại ngôn cũng bị huỷ bỏ, lúc đầu mọi người còn đoán mò là có phải ẩn hôn hay là bí mật đi ra nước ngoài mang bầu sinh con rồi không nên mới vẫn luôn trốn tránh không xuất hiện, tuy công ty quản lý cũng đã đăng weibo bác bỏ tin đồn rồi, nhưng mọi người vẫn luôn không tin, luôn muốn đào một số tin tức nội tình gì đó ra.
Nhưng giới giải trí chính là một nơi rất tàn khốc.
Thời gian chính là mạng sống của nghệ sĩ.
Cô biến mất được ba tháng, có không ít fan còn rêu rao là muốn đợi tỷ tỷ của bọn họ.
Nhưng nửa năm sau, những nghệ sĩ mới giống như là măng mùa xuân sau con mưa vậy, chất lượng cao số lượng nhiều, fan hải vương cũng ít đi một nửa.
Đến bây giờ, hơn một năm qua đi, độ hot của cô cũng đã ít đi rất nhiều, tuy rằng mỗi ngày vẫn có fan tag ##đợi tỷ tỷ quay về## lên như cũ, nhưng mắt thường có thể nhìn thấy được là số người đã ít đi rất rất nhiều.
Bức ảnh cũng là một bức ảnh ở hiện trường hoạt động thời thượng.
Ngũ quan của Tần Di cân đối giống như dùng dao gọt, váy lễ phục màu đen phối hợp với màu son môi đỏ rực, một tay của cô xách một bên váy, ánh mắt nhìn thẳng vào ống kính, trong con mắt đen như mực không có một chút độ ấm nào, kiêu ngạo nhìn ống kính, xinh đẹp lạnh lùng khí phách.
Trương Xảo lớn giọng nói: “Nhìn đi, vừa đẹp vừa ngầu!”
Mục Hiểu Hiểu chống mí mắt lên: “Đâu là bức ảnh từ lúc nào?”
“Chắc là một năm trước, sao thế?” Trương Xảo quay đầu nhìn nàng, ánh mắt của Mục Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm vào bức ảnh: “Nhìn từ ánh mắt, trạng thái của cô ấy lúc đó đã không phải là rất tốt, nên tìm bác sĩ tâm lý trước đến mới đúng.”
“Phì.”
Quyên ở bên cạnh cười ngã trên giường: “Không hổ là Hiểu Hiểu.”
Trương Xảo có vẻ không vui cầm chăn đắp lại cho nàng: “Cậu tiếp tục ngủ đi.”
Lúc Mục Hiểu Hiểu ngủ vẫn có thói quen đắp chăn, không cần biết tròi nóng như thế nào, chắn đều sẽ đắp từ chân đến đầu, giống như một cái xác ướp vậy.
Lúc vừa mới quen biết, nửa đêm người trong ký túc xá nhìn tháy bộ dáng của nàng suýt chút nữa thì bị doạ chết, sau đó Mục Hiểu Hiểu giải thích rằng ngủ như thế này là một loại cách thức không truyền thống của phương pháp chữa bệnh để ngon giấc, mọi người đều nửa tin nửa không tin, luôn cảm thấy nàng đang nói dối.
Cũng may là sinh viên khoa tâm lý học luôn có người kỳ cục như thế, đây cũng không coi là chuyện mới mẻ gì.
Lúc năm nhất, thầy hướng dẫn đã từng nói với mọi người rằng: “Với tư cách là một bác sĩ điều trị tâm lý đạt tiêu chuẩn thì cần phải thật sự hoàn toàn đi vào tim của người bệnh, giải quyết bệnh khó chữa từ gốc đó chính là coi bản thâm mình là người bệnh.”
Cho nên học viên tâm lý học vẫn luôn sản xuất ra những các loại bệnh tâm thần, gặp điều kỳ lạ ở trong trường học đã sớm trở nên không lạ nữa rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa mới tờ mờ sáng Mục Hiểu Hiểu đã ra ngoài rồi.
Cơn gió sáng sớm nhẹ nhàng khoan khoái, chầm chậm thổi qua, thôi đi sự khô nóng của mùa hè.
Lúc nàng ngồi trên xe bus đã là bảy giờ rồi, tối ngày hôm qua nàng đã tìm ra được vị trí mà đối phương gửi cho nàng rồi, là một căn biệt thự ngoại ô có tính riêng tư rất mạnh.
Đường đi cần khoảng hai tiếng đồng hồ, Mục Hiểu Hiểu tiện tay mở điện thoại ra xem, đúng lúc khoản tiền tháng trước được gửi đến rồi, nàng mở taobao ra xem, sau khi nàng mua một ít gạo, dầu ăn, muối ăn và đồ dùng hằng ngày rồi thanh toán toàn bộ thì đặt điện thoại sang một bên.
Nàng không có thói quen lướt weibo, lướt douyin, Mục Hiểu Hiểu tiện tay cầm một quyển sách lên đọc.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ của xe chiếu vào trong, chiếu lên trên gương mặt của nàng giống như phủ lên một lớp phấn vàng vậy, lông mi khẽ chớp động, Mục Hiểu Hiểu chăm chú đọc sách một lúc, lông mày hơi nhăn lại, ánh mắt ngước nhìn lên, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua hai cậu nhóc tuổi tác vẫn còn nhỏ đã lén lút nhìn nàng rất lâu.
Hai cậu nhóc kia nhìn có vẻ là học sinh cấp ba, nhìn thấy ánh mắt của nàng thì cúi đầu xuống ngay lập tức, mặt cũng đỏ lên.
Ôi trẻ con bây giờ.

Mục Hiểu Hiểu hẹn với đối phương là mười giờ gặp mặt.
Nàng đến trước ba mươi phút.
Nàng có một thói quen, bình thường sau khi hẹn gặp đối phương thì nàng luôn đến trước nửa tiếng đến một tiếng.
Nàng ngồi chờ trong một quán trà theo lời của đối phương nói.
Quán trà này mở ở một nơi hộ dân thưa thớt như thế này, kiểu cách cũng không thấp, cây cầu nhỏ bắc qua dòng chảy uốn lượn ở sân, toàn thể lộ ra vẻ cổ hương cổ vận của phong cách Trung Quốc, chiếc đèn lồng đỏ to được treo lên, trên cây cột sơn màu đỏ chót được điêu khắc Đằng Long khí phách.
Sau khi nàng ngồi xuống vị trí đó thì có người đến tiếp đón, mỉm cười hỏi nàng muốn gọi cái gì, nàng nhìn giá trả cả quý đến nỗi không thể tin nổi trên menu trà, mỉm cười nói: “Tôi đang đợi người, muốn một cốc nước lọc được không?”
Người phục vụ của đối phương sửng sốt một chút, nhìn nàng gật đầu, thu lại nụ cười nói: “Được ạ.”

Nửa tiếng sau.
Dựa theo tiếng giày cao gót gõ lộp cộp trên mặt sàn, Mục Hiểu Hiểu ngẩng đầu, nhìn thấy người uỷ thác, nàng mỉm cười đứng dậy: “Xin chào!”
Người được gọi là chị Liễu gật đầu, cô ấy lễ phép giơ tay ra: “Xin chào, tôi là Liễu Ngải Văn, cô có thể gọi tôi là chị Liễu, chắc hẳn thầy Vương cũng đã nói tình huống của tôi với cô rồi đúng không?” Ánh mắt của cô ấy nhanh chóng lướt qua người của Mục Hiểu Hiểu, Mục Hiểu Hiểu xinh đẹp hơn so với tưởng tượng của cô ấy, bởi vì trước đó thầy Vương đã giới thiệu sinh viên của mình xuất sắc như thế nào với cô ấy, thành tích giỏi như thế nào, trong trường học được coi là học bá, nên cô ấy cho rằng Mục Hiểu Hiểu là loại con gái ngoan ngoãn đeo cặp kính viền đen, nhưng bây giờ nhìn thấy thì da trắng vẻ ngoài xinh đẹp, cực kỳ thanh tú, xing đẹp giống như nghệ sĩ trong giới giải trí vậy.
Mục Hiểu Hiểu gật đầu: “Nói được một chút, cụ thể thì vẫn chưa biết.”
Liễu Ngải Văn lấy một cái tui da trâu dày cộm từ trong túi ra: “Cô nhìn xem, đây là tin tức của bệnh nhân bên tôi, nếu như có thể thì chúng ta ký hợp đồng ngày trong hôm nay, đương nhiên nếu như cô cảm thấy không thích hợp, tôi hy vọng cô có thể tuân theo yêu cầu của thoả thuận, giữ bí mật.”
“Đương nhiên.”
Mục Hiểu Hiểu duy trì nụ cười, nàng rất nhanh nhẹn nhận lấy cái túi da: “Đây là điều cơ bản nhất.”
Sự mạnh mẽ và nhanh nhẹn này khiến cho Liễu Ngải Văn, vừa nhìn thấy nàng còn cảm thấy nàng nhỏ quá trẻ quá, có chút ngạc nhiên.

Cô ấy không khỏi nhìn Mục Hiểu Hiểu nhiều thêm một chút.
Mục Hiểu Hiểu lấy tài liệu ra, lúc nhìn thấy cô gái xinh đẹp trên tấm ảnh nàng hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn Liễu Ngải Văn.
Đây…!đây là…
Liễu Ngải Văn gật gật đầu, cô ấy uống một hớp trà, đôi môi đỏ khẽ mở: “Tôi nghĩ có lẽ cô biết cô ấy, đây là con gái của Nam Dương, cũng là thiên hậu từng nổi tiếng một thời trong giới giải trí – Tần Di..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.