Từ sau khi Tần Sương rời đi, cảm xúc của Tống tẩu vẫn luôn đi xuống, bà ấy đi vào phòng chờ một hồi, lúc đi ra, bà ấy thấy Mục Hiểu Hiểu đang chờ bà ở phòng khách.
Mục Hiểu Hiểu đứng lên, ánh mắt của nàng đảo qua đôi mắt của Tống tẩu, mỉm cười: “Cháu đói.”
Không đề cập tới chuyện vừa rồi, không hỏi thế nào nhưng chỉ với một câu nói kia đủ để Tống tẩu ấm lòng, bà ấy gật nhẹ đầu: “Dì đi làm cho cháu.”
…
Quay người đi rất nhanh.
Mục Hiểu Hiểu nhìn mà mấp máy môi, nàng ngẩng đầu nhìn lại phòng của Tần Di, chỉ thấy màn cửa trong phòng vẫn kéo kín như cũ, đen nhánh cả vùng, chỉ có thể thấy bóng lưng lờ mờ.
Cô đơn, lại không chịu khuất phục.
Buổi tối, lúc ăn cơm.
Tần Di vẫn không ra như cũ, đều là Tống tẩu đưa lên.
Lúc Mục Hiểu Hiểu húp cháo, nhận ra trạng thái của Tống tẩu hơi là lạ, sắc mặt của bà ấy trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi: “Tống tẩu, dì không thoải mái sao?”
Tống tẩu nghiêng đầu: “Không có, không sao hết.”
“Không sao thật chứ?” Mục Hiểu Hiểu nhìn đôi mắt của bà ấy: “Tiếng của dì trông là lạ, trong nhà có nhiệt kế không? Cháu cảm thấy hình như dì bị sốt đó.”
Nàng vừa nói vừa giơ tay lên sờ trán Tống tẩu, ánh mắt của Tống tẩu yếu ớt: “Chỉ hơi mệt mỏi…”
Bà không thể để cô chủ gặp phiền phức.
Hôm nay, tâm trạng của cô đã không tốt rồi.
Mục Hiểu Hiểu nhìn đôi mắt Tống tẩu, nhẹ nhàng nói: “Đừng lo, Tống tẩu à, chỉ bị sốt cảm vặt thôi mà, đừng căng thẳng như vậy, được chứ?”
Một câu nhưng nói tới mắt Tống tẩu hơi lên men, bà ấy vẫn luôn tự trách và thất vọng, căm ghét mình không thể bảo vệ được Tần Di.
Người ngoài thấy, các bà ở chỗ này phục vụ cô chủ, cô ấy không phải lo ăn lo uống, muốn cái gì đều có người hầu hạ, là cuộc sống khiến người ta hâm mộ.
Nhưng mà biết cô chủ cũng đâu dễ dàng? Biết cô đã từng trải qua những gì chứ?
Tống tẩu yêu thương bà ấy, nhưng sức lực quá kém, bà không giúp được Tần Di, nhưng không thể để cô bị người ta bắt nạt.
Cô ấy mới là con của bà chủ, mới là cô chủ của nhà họ Tần.
Mục Hiểu Hiểu đỡ Tống tẩu nằm lên giường xong, lại lấy thuốc cho bà ấy, dán miếng hạ sốt xong thì nói: “Xem một hồi coi có hạ sốt hay không, nếu như không hạ, ngày mai phải đi gặp bác sĩ thôi.”
Tống tẩu lắc đầu, bà vén chăn lên, vẫn muốn đi nhìn Tần Di một chút.
Mục Hiểu Hiểu vỗ tay của bà ấy, nhẹ nhàng nói: “Dì đừng gấp, càng sốt ruột càng dễ tức giận, dì như vậy chỉ có nghỉ ngơi thật tốt mới được, cô Tần cũng sẽ yên tâm.”
Tay và cánh tay của Tống tẩu giống như bị đâm trúng, bà ấy không thể bị bệnh, bây giờ cuộc sống của Tần Di còn nhiều thứ không tiện, tuy trong nhà có người làm, nhưng mọi chuyện gần gũi đều cần phải trải qua tay của Tống tẩu.
Nhưng đêm nay phải làm sao bây giờ? Tống tẩu liếm đôi môi khô khốc, nhìn Mục Hiểu Hiểu như xin giúp đỡ.
Mục Hiểu Hiểu:…
Dĩ nhiên nàng có thể đọc hiểu được khát vọng trong mắt Tống tẩu, Mục Hiểu Hiểu vùng vẫy một hồi, vẫn đè xuống sự e ngại không tên trong lòng xuống: “Vậy…!Cháu sẽ đi xem một chút, bình thường cô ấy cần cái gì không?”
Tần Di ở trong phòng kia, rất nhiều đồ dùng đều tìm người tới đổi thấp lại cho cô, thuận tiện cho thao tác lăn xe của cô, nhưng tới cùng thì vẫn không tiện lắm, có rất nhiều chuyện đều cần phải nhờ Tống tẩu hỗ trợ.
Mặc dù sức lực Tống tẩu không đủ, nhưng vẫn ráng vực dậy tinh thần mà nói: “Cô chủ rất thích sạch sẽ, cô cởi quần áo ra đều được nhận lấy rồi giao cho Tiểu Thúy đi giặt giũ.
Trong phòng cũng cần quét dọn sạch sẽ ba lần trong ngày.
Gần đây, không khí hơi khô, cô không thích nóng nên muốn mở máy lạnh thấp xuống một chút.
Cô thích mùi đàn hương, phía trên ngăn tủ đặt ở tay trái có đầy đủ nước hoa thơm ngát, vừa mở ra một chút, mùi vị sẽ càng khuếch tán rộng hơn và cửa sổ cũng phải mở ra.
Mỹ phẩm dưỡng da trên bàn của cô cũng tuyệt đối không nên động vào, cô không thích người khác động vào, còn có chuyện tắm rửa, sau khi phòng tắm được thay đổi qua, cô có thể tự mình đi vào nhưng bên ngoài phải có người trông coi, để đề phòng tình huống gì đó bất ngờ xảy ra, còn có…”
Khi Tống tẩu nói tới những chuyện này hoàn toàn không giống dáng vẻ của một người bệnh, nói liên miên, lải nhải rất kỹ càng, Mục Hiểu Hiểu nghe rất nghiêm túc, vẫn luôn nghiêng mặt dựng lỗ tai mà nghe.
Tới khi nói khá nhiều rồi, Tống tẩu dừng một chút, chần chừ nhìn vào mắt của nàng: “Có phải nhiều lắm không?”
Mục Hiểu Hiểu lắc đầu, nàng dịch lại chăn mền cho Tống tẩu, tắt đèn lớn, chỉ mở đèn ngủ nói: “Trước tiên cháu đi qua xem thử, dì nghỉ ngơi một chút đi, khó chịu thì gửi tin nói cho cháu biết.”
Tống tẩu hơi không yên lòng, bà vẫn luôn chống tay nhổm người dậy: “Thật sự có thể chứ?”
Lời này hỏi ra khiến trong lòng Mục Hiểu Hiểu hơi luống cuống một chút, nàng thật sự muốn nói chắc là không có việc gì lớn đâu, nhưng đột nhiên nhìn thấy Tống tẩu nằm lại trên giường, dùng nệm chăn trùm chặt người, xoay người lẩm bẩm nói: “Ôi, thật là khó chịu.”
Mục Hiểu Hiểu:…
Nàng thật sự nhận ra tâm lý của Tống tẩu có tư chất trời cho, cực kỳ lợi hại, nàng còn chưa kịp nói lời nào đâu.
Hơi thấp thỏm nên Mục Hiểu Hiểu phải đi tới toilet trước, rửa tay mình thật sạch sẽ, lại nhìn gương sửa sang một chút, lúc này mới đi lên lầu ba.
Đây là lần đầu tiên trong một tuần lễ tới đây, nàng mới được đi tới.
Vừa mới lên trên lầu, nàng đã ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng, còn có tiếng đàn trầm thấp.
Mặc dù Mục Hiểu Hiểu không hiểu lắm về âm nhạc, nhưng vẫn có thể nghe được chút sầu bi và đau khổ trong tiếng đàn, giống như gợn sóng lăn tăn, từng lớp từng lớp vỗ tới, vừa ẩn nhẫn vừa trầm thấp.
Nàng dừng lại một lúc lâu trên đầu bậc thang, tự cổ vũ khí thế cho bản thân, rồi đi tới cửa phòng Tần Di, giơ tay lên gõ một cái.
Tiếng cửa vang lên, tiếng dàn chợt dứt.
Dường như chỉ trong chớp mắt.
Dù tố chất tâm lý của Mục Hiểu Hiểu mạnh mẽ, lúc này trái tim cũng chợt nhảy lên cao, nín thở.
Nàng thật sự hơi sợ hãi mình sẽ giống như Tần Sương nhận được một chữ “Biến” từ trong miệng Tần Di.
Ban đêm vô cùng yên tĩnh, không biết qua bao lâu, ngay lúc trái tim của Mục Hiểu Hiểu lật tới lật lui như ngồi cáp treo vừa đi vừa về từ trên cao, một tiếng “lọc cọc” của xe lăn vừa vang lên thì cánh cửa cũng được mở ra.
Trong phòng ánh sáng khá mờ ảo, khuếch tán một mùi đàn hương, không nồng đậm chỉ từng chút một thấm vào lòng người.
Mục Hiểu Hiểu cực kỳ căng thẳng, trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nàng nhìn Tần Di trên xe lăn, trong lúc nhất thời như bị mất hết khả năng nói chuyện.
Ánh trăng tràn vào giống như một dải lụa trắng rơi vào trên người Tần Di, giống như cô đang khoác lên người một bộ lụa mỏng mát lạnh.
Tần Di cứ như vậy mà nhìn Mục Hiểu Hiểu, tuy cô không nói ra tiếng nào nhưng một luồng khí tức áp bức vẫn xộc ra tới.
Cô nhìn xuống lầu một chút, giống như đang tìm kiếm cái gì đó.
Sau một lúc, Tần Di ngẩng đầu lên, đôi mắt yên tĩnh nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu.
Đây là lần đầu tiên Mục Hiểu Hiểu cách Tần Di gần như vậy.
Cô thật sự đẹp tới mức người khác phải ngạc nhiên.
Tóc dài đen nhánh khoác lên bả vai, làn da trắng muốt như gốm sứ, đôi môi đỏ vẫn sắc bén như cũ, chỉ là ánh mắt Tần Di có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn không giảm chút sắc bén nào cả.
Cô nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu không hề nháy mắt.
Cô là đang hỏi chuyện.
Mục Hiểu Hiểu lại đọc hiểu được, nàng nhẹ giọng nói: “Tống tẩu hơi mệt, nói tôi lên xem cô.”
Hơi mệt?
Tần Di không có trả lời, đôi mắt sáng như đuốc của cô lại nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu.
Trước kia, ánh mắt chứa đầy vẻ nghi ngờ như vậy đều là Mục Hiểu Hiểu dành cho người ta, nhưng bây giờ lại khiến nàng phải lạnh sống lưng.
Mục Hiểu Hiểu mấp máy môi: “Dì ấy…!Phát sốt nhẹ.”
Không đợi cô nói tiếp cái gì, Tần Di đã vòng lại, đi vào phòng, mà cánh cửa sau lưng cô ấy lại chậm rãi đóng lại.
Mục Hiểu Hiểu:…
Xong đời rồi.
Cô đã chọc cho cô chủ phiền muộn rồi.
Cũng may khi xuống dưới nhà, Mục Hiểu Hiểu nói lại chuyện này vừa bị từ chối vào cửa cho Tống tẩu nghe, Tống tẩu tỏ vẻ đã hiểu, còn chắc chắn một câu: “Cháu có thể nói hai câu với cô chủ, rất tốt rồi.”
Mục Hiểu Hiểu:…
Tống tẩu nghĩ nghĩ, bà ấy vén chăn lên: “Nếu không dì đi xem thử một chút.”
Bất đắc dĩ bà ấy không đủ sức, mới đi được vài bước, đầu đã hơi choáng váng, chân cũng mất hết sức lực.
Mục Hiểu Hiểu vội vàng đỡ bà ấy nằm xuống: “Trước hết đừng nhúc nhích, cháu đi nấu chút cháo cho dì ăn rồi uống thuốc, khỏe chút rồi đi, được chứ?”
Coi như nàng đã xem hiểu.
Bên ngoài, Tống tẩu là người hiền lành, ôn hòa, nhưng thực chất bên trong là người vừa cứng đầu vừa mạnh mẽ, rất giống Tần Di.
Tới cùng là vì thân thể không chịu được, sau khi Mục Hiểu Hiểu nói rồi lại nói một hồi, cuối cùng Tống tẩu mới yên lại, chỉ là bà ấy yếu ớt lấy ra một xấp giấy
từ trong ngăn kéo, dông dài nói một hồi: “Cơ thể này của dì không biết tới lúc nào mới tốt, dì đã ghi hết lại nhịp sống bình thường cần chú ý của cô chủ xuống đây, Hiểu Hiểu à, thật sự phiền cháu rồi.”
Mục Hiểu Hiểu bất đắc dĩ nhìn bà ấy.
Tống tẩu hơi ngẩng đầu, dưới ánh đèn, sắc mặt của bà hơi tái nhợt khiến người ta đau lòng: “Hiểu Hiểu à, tuy dì quen biết với cháu không bao lâu, nhưng dì biết cháu là một đứa trẻ tốt.”
Mục Hiểu Hiểu thở dài: “Tống tẩu, dì muốn nói cái gì?”
Nàng biết, bà ấy vẫn không yên lòng Tần Di.
Vành mắt Tống tẩu hơi đỏ lên, tiếng nói của bà ấy nghẹn ngào đi: “Dì già rồi, xương cốt không chịu được nữa, dì là muốn nhờ cháu, nhờ cháu chăm sóc cô chủ, cô ấy…!Cả đời cô ấy đã trải qua rất nhiều chuyện, cô ấy…”
“Đừng nghĩ nhiều nữa.” Mục Hiểu Hiểu rút một tờ khăn giấy trong hộp ra đưa cho Tống tẩu: “Dì chỉ bị bệnh nhẹ, sẽ nhanh chóng khỏe lên, đến lúc đó lại có thể ở bên cạnh cô ấy rồi.
Tống tẩu không nhận khăn tay này của cô, vẫn cố chấp nhìn chằm chằm cô.
Mục Hiểu Hiểu không còn cách nào, cô không nhận nổi kiểu ánh mắt cầu khẩn như vậy, chỉ có thể đồng ý: “Được được được ạ, cháu sẽ chăm sóc cô ấy.”
…
Cuối cùng Tống tẩu cũng yên tâm nghỉ ngơi, Mục Hiểu Hiểu xuống lầu nấu cháo, cô rất giỏi khoản nấu nướng, việc này khiến tất cả mọi người rất kinh ngạc, một sinh viên chưa từng đi ra ngoài, lại biết làm cơm còn làm việc nhà, thực sự khó có được.
Chỉ là cháu còn chưa nấu chín.
Cửa chính đã bị gõ vang, Mục Hiểu Hiểu đi ra mở cửa, Tống tẩu không yên lòng sợ Tần Sương lại trở về, giãy giụa tự mình đi theo cô ra ngoài xem.
Cửa bị mở ra, một luồng gió lạnh và ẩm ướt tràn vào.
Hai người đàn ông mặc âu phục đi tới, trong đó còn có một người cầm theo hòm thuốc: “Tống tẩu, dì bệnh à?”
Mục Hiểu Hiểu ngạc nhiên xoay người nhìn Tống tẩu, Tống tẩu cũng hơi mờ mịt, hai người này đều là bác sĩ riêng của nhà họ Tần, là người nổi danh trong giới, kỹ thuật cao siêu, sẽ định kỳ tới kiểm tra thân thể cho cô chủ, nhưng bình thường họ vẫn luôn kiêu ngạo, rất ít khi để ý tới người làm như các bà, sao bọn họ lại tới đây?
Tống tẩu mấp máy bờ môi khô khốc, nghi ngờ nhìn Mục Hiểu Hiểu, mà Mục Hiểu Hiểu hình như đã rõ mọi chuyện, nàng ngẩng đầu nhìn cửa phòng đóng chặt của Tần Di trên lầu ba.
Trong đó còn giữ lại một cái đèn, ánh đèn rất mờ, đủ tỏ ý là chủ nhân của nó đang chú ý.
Bác sĩ Hứa cũng nhìn thấy, hơi bất an: “Lần sau có chuyện gì, dì cứ trực tiếp liên hệ tôi là được, không cần quấy rầy tới cô chủ.”
Rõ ràng ông ta cũng bối rối, vội vã dẫn Tống tẩu còn mơ hồ đi vào kiểm tra.
Mà Mục Hiểu Hiểu đứng yên tại chỗ, nàng đút hai tay vào túi, ngẩng đầu nhìn lên.
Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng mờ ảo, nhưng Tần Di là đang nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Mục Hiểu Hiểu nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mặc dù ánh đèn kia rất mờ, nhưng lại soi tỏ một Mục Hiểu Hiểu vốn đã không ảo tưởng gì, đủ khiến nàng thấy được chút hy vọng.
Ít nhất, Tần Di còn quan tâm tới người bên cạnh, cô sẽ không hoàn toàn đóng cửa trái tim mình.
Nhưng dù thế nào cô cũng không nghĩ tới.
Ngày hôm sau, cô chủ Tần vừa khiến trong lòng cô dâng lên hy vọng lại lập tức khiến nó trở nên nát bét..