Hồng anh như lửa, vũ khí san sát, Vũ Lâm Quân chấp kích xếp thành ba tầng, ròng rã vây quanh phủ đệ Trấn Quốc Công Chủ.
Công chúa sau khi trở về từ sơn tự, vẫn luôn đóng cửa không ra, nàng càng an tĩnh, liền làm cho vị thiên tử còn niên thiếu Lý Long Cơ ngồi trên xe ngựa kia càng nôn nóng.
Long bào vàng tươi, trước ngực thêu ngũ trảo kim long, rõ ràng đại cục đã định, rõ ràng hắn mới là người chiến thắng trong trận hoàng quyền tranh đấu này, lời thề độc kia lại không ngừng xoay quanh trong tâm trí hắn —— Ta, Lý Long Cơ, thề với trời, ngày nào đó nếu nổi sát tâm, tàn sát cô cô, liền làm giang sơn của ta sụp đổ, bị người phản bội, thân thuộc rời xa!
“Bệ hạ.” Nội thị tiến lại gần xe ngựa, cung kính mà nhẹ gọi một tiếng, đem Lý Long Cơ đang lâm vào hồi ức kéo trở về hiện thực.
Lý Long Cơ đỡ hoàng quan, trầm giọng hỏi: “Rượu độc đã chuẩn bị xong?”
Nội thị cúi đầu “Vâng.”
Lý Long Cơ hít sâu một hơi, vén rèm bước xuống xe ngựa, ánh nắng chói chang chiếu vào trên mặt hắn, hắn cảm thấy có chút chói mắt, giống như bốn chữ “Trấn Quốc Công Chủ” to lớn trên tấm biển treo ngoài phủ đệ kia vậy, đều làm hắn chói mắt.
Thiếu niên quân lâm thiên hạ, cần gì nữ tử trấn quốc?
“Hủy đi.” Lý Long Cơ chỉ vào tấm biển.
“Tuân lệnh!” Vài tên Vũ Lâm Quân lĩnh mệnh bước nhanh tới trước cửa phủ, mấy lần liền đem tấm biển tháo xuống, đập nát ở trên bệ đá.
Thanh âm gỗ vỡ truyền vào trong tai Lý Long Cơ, sảng khoái đến không ngờ.
Hắn khoanh tay sau lưng, cuối cùng trên khóe miệng cũng nhiều thêm ý cười.
“Theo trẫm đi vào, tiễn cô cô một đoạn.”
“Vâng.”
Nội thị tiếp nhận rượu độc từ trong tay cung nga, theo chân thiên tử bước vào đại môn phủ Trấn Quốc Công Chủ.
Xuyên qua đình viện, một đường hướng vào nội đường, cảnh trí xa hoa từng cái đập vào mi mắt, ánh mắt Lý Long Cơ so với mới vừa rồi lại sáng ngời không ít.
Xa hoa cực độ như vậy, còn không biết đủ, hắn cùng nàng đi đến một bước ngày hôm nay, tuyệt đối không phải lỗi của hắn.
Nội thị đánh ánh mắt với thống lĩnh Vũ Lâm Quân đang theo sát, phủ Trấn Quốc Công Chủ to như vậy, trên đường lại trống rỗng không gặp một người, cẩn thận có bẫy.
Thống lĩnh Vũ Lâm Quân ngầm hiểu, giơ tay vung lên, ra hiệu tướng sĩ chia làm tả hữu hai bên đi trước mở đường, tránh công chúa thiết lập cục diện ngọc nát đá tan, làm bệ hạ bị thương.
Đại môn nội đường rộng mở, cách tấm bình phong sơn thủy mông lung, mơ hồ có thể thấy được thân ảnh công chúa đang nâng bút viết.
Lý Long Cơ một bước bước vào nội đường, long ủng dẫm lên một trương giấy thơ.
Hắn theo bản năng mà lui lại một bước, chỉ là vội vàng mà quét mắt nhìn, sắc mặt trong nháy mắt trở nên xanh xám.
“Diệp hạ Động Đình sơ, tư quân vạn dặm dư.”
Ngày Động Đình lá rơi, nhớ người nơi vạn dặm.
Hắn hung hăng mà dẫm lên trương giấy thơ này, mũi chân dùng sức, trương giấy thực mau liền rách nát bên dưới long ủng.
“Sợ?” Phía sau bình phong, công chúa từ từ mở miệng, thanh âm lạnh lẽo, nghe không ra nửa điểm cảm xúc.
Lý Long Cơ phẫn nộ giương mắt, “Ngươi muốn sưu tập thi văn của nàng, ta chuẩn cho ngươi! Ngươi muốn hậu táng nàng, ta cũng y ngươi! Cô cô, ba năm này, chỉ cần là ngươi muốn, ta có thể cho đều cho ngươi! Ngươi và ta vốn có thể bình an vô sự……”
“Ngươi có thể đem nàng trả lại cho ta sao?” Công chúa đột nhiên ngắt lời hắn, ngữ khí khó có được mà mang theo một tia run rẩy.
Lý Long Cơ trầm mặc không nói, hơi thở so vừa nãy trầm đi rất nhiều.
“Lộ nùng hương bị lãnh, nguyệt lạc cẩm bình hư.” Công chúa cúi đầu nhìn xuống hai câu thơ vừa viết xong, đáy mắt lặng yên không một tiếng động mà dâng lên một vòng lệ quang.
Hương sương lạnh che kín, trăng lặn vách gấm tàn.
“Nàng lộng quyền nhiều năm, thế lực phía sau phức tạp, ta cũng có khó xử của ta……” Ba năm qua đi, hắn cuối cùng cũng nguyện ý đối diện sự kiện năm đó.
Công chúa chỉ là nhàn nhạt mà cười lạnh một tiếng.
Lý Long Cơ âm thầm nắm tay, đốt ngón tay bên dưới tay áo kêu răng rắc.
“Dục tấu Giang Nam khúc, tham phong Kế Bắc thư.” Công chúa nâng bút chấm mực, một bên viết, một bên niệm.
Muốn tấu khúc Giang Nam, chờ mong thư Kế Bắc.
“Im miệng!” Lý Long Cơ lạnh giọng quát.
Công chúa mắt điếc tai ngơ, tiếp tục ôn thanh thì thầm: “Thư trung vô đừng ý, duy trướng lâu ly cư……”
Trong thư không ý khác, chỉ nhớ người phương xa.
Bình phong đột nhiên ngã xuống, Lý Long Cơ rút bội kiếm của thống lĩnh Vũ Lâm Quân dí vào yết hầu công chúa, “Trẫm nói ngươi im ngay ——!”
Công chúa lại cười, cuối cùng gác bút xuống.
Nàng chậm rãi giương mắt, ánh mắt như nước lặng ảm đạm.
Hôm nay công chúa cũng không vấn tóc, mái tóc đen thật dài mà rũ trên vai, giống như cả người nàng vậy, không hề có sinh khí.
Mũi kiếm khảm vào da thịt, máu từ kiếm thấm ra từng giọt.
Lý Long Cơ cuống quít thu kiếm, quay lưng đi, “Cô cô, ngươi cần gì bức ta như vậy?!”
“A.” Công chúa vươn người đứng dậy, dù đã biết hôm nay là cùng đường bí lối, đáy lòng lại chưa từng có một chữ “Sợ”.
Trường bào màu tuyết trắng phủ sau lưng, nàng hờ hững nhìn về phía nội thị đang bưng rượu độc —— tuy khóe mắt đã có dấu vết của năm tháng, quý khí hoàng gia từ khi sinh ra đã có lại chưa giảm đi một chút nào.
Nội thị theo bản năng mà lui nửa bước, đầu cũng cúi xuống.
“Rót rượu.” Tay áo công chúa khẽ nâng, thanh âm vang dội.
Nội thị ngẩn người, cũng không có lập tức rót rượu.
Lý Long Cơ hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Như cô cô mong muốn, rót rượu.”
“Vâng.” Nội thị nghiêng bình rót rượu, cổ tay khẽ run, sái vài giọt trên khay, thực mau độc liền lan ra thành mấy cái lỗ nhỏ.
Nội thị kinh hồn táng đảm mà đến gần công chúa, dâng lên rượu độc, lời nói lại nghẹn ở trong cổ họng.
Công chúa cầm lấy chén rượu, lãnh đạm mà nhìn về phía Lý Long Cơ, “Nàng từng ước nguyện, nguyện ta phúc lý tuy chi, thái bình, trường an.”
“Cô cô vốn dĩ có thể.” Lý Long Cơ quay mặt qua chỗ khác, không dám nhìn nàng.
“Tam Lang, đừng lại lừa mình dối người, ngươi giết nàng, cũng là vì ngày hôm nay thôi phải không?” Lời công chúa nói ra tựa một lưỡi dao sắc bén, nháy mắt xuyên thủng nội tâm của Lý Long Cơ.
Rõ ràng đã là tháng tám, bầu không khí lúc này lại trở nên lạnh lẽo cực kỳ.
Công chúa nhìn về trương giấy thơ trên kỷ án, trên mặt rốt cuộc cũng có ý cười ôn hòa, chỉ nghe thanh âm nàng lẩm bẩm nhẹ gọi: “Uyển Nhi……” Một tiếng khẽ gọi đã lâu, quá khứ lại hiện lên trong tâm trí từng li từng tí.
Ba năm đằng đẵng, cũng không thể mài mòn những ký ức đó trong nàng.
Nàng cuối cùng đã hiểu “Thải thư oán”, nhưng rốt cuộc lại không thể tìm lại được người viết nó.
Một bước sai, nhiều bước sai.
Nếu có thể hiểu nàng ấy sớm hơn, nếu có thể xuống tay sớm hơn, nếu có thể……
Những cái đó “Nếu có thể” như là ngàn vạn thanh nhọn chọc vào lòng nàng, ngày ngày đêm đêm, vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
Nước mắt làm tầm mắt mơ hồ, công chúa giơ cao chén rượu, nàng cùng nàng ấy thời niên thiếu khi lần đầu tiên đối ẩm, nàng ấy cũng từng như vậy kính nàng, nàng cũng từng như vậy mỉm cười mà nhìn nàng ấy.
Chỉ là, năm đó có nàng ấy, bây giờ chỉ có một câu “Duy trướng lâu ly cư”.
“Ta chỉ muốn……!Gặp lại nàng một lần……”
Công chúa ngửa đầu, đem rượu độc một ngụm uống hết.
Rượu độc dọc theo yết hầu một đường đi xuống, đốt tạng phủ của nàng kịch liệt đau nhức, nàng ngồi trở lại kỷ án, ánh mắt ngày càng mơ hồ, nước mắt dọc theo gương mặt trượt xuống, tích ở trang giấy viết thư, làm nhòa nét chữ mực.
Lần này, chờ nàng một chút, được không?
Bóng đen nuốt chửng tia sáng cuối cùng, nàng cũng đã đi đến phần cuối sinh mệnh.
Uyển Nhi……!Uyển Nhi……
Bóng tối không chút ánh sáng bao phủ lấy nàng, nàng nôn nóng kêu cái tên đã niệm cả đời.
Không người đáp lại.
Lúc sinh thời đã không thể bên nhau mãi mãi, bây giờ chết nhập Hoàn Tuyền, chẳng lẽ cũng không thể thấy được nàng ấy một lần cuối cùng sao?
“Uyển Nhi……!Uyển Nhi!”
Ánh sáng chớp mắt hiện ra, nàng đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.
Ánh trăng xuyên qua ô cửa, chiếu sáng đôi giày nhỏ đỏ thắm đặt cạnh mép giường.
“Nơi này……!Nơi này là……”
Cách bày biện quen thuộc, mùi huân hương quen thuộc, còn có người quen thuộc……!Tiểu cung tì Xuân Hạ.
Xuân Hạ năm nay vừa mới mười bốn, trên mặt còn nét ngây thơ, nghe thấy công chúa kinh hô, nàng vội vàng bước lại đây, quỳ rạp xuống bên giường, gấp giọng hỏi: “Điện hạ gặp ác mộng sao?”
“Xuân……!Hạ?” Nàng nhớ rõ khi từ sơn tự trở về, đã đem hạ nhân tại phủ Trấn Quốc Công Chủ đều đuổi đi, Xuân Hạ cũng đã đi rồi.
Xuân Hạ sốt ruột mà nhìn xem sắc mặt công chúa, “Điện hạ, ngài không biết nô tỳ sao?”
Công chúa một mặt nghi ngờ, nàng sờ lên mặt Xuân Hạ, dường như ý thức được cái gì, nàng nhấc lên chăn gấm nhảy xuống giường, chạy tới trước gương đồng.
Nhìn trên gương đồng là dáng vẻ chính mình khi còn niên thiếu, nàng nhịn không được véo véo gương mặt.
Đau.
“Không phải là mộng!” Nàng vừa mừng vừa sợ, quay đầu lại nhìn về phía Xuân Hạ đang kinh ngạc vô cùng, “Xuân Hạ! Đây không phải là mộng!”
“Điện hạ……” Xuân Hạ chỉ lo lắng công chúa, công chúa giống như có điểm không thích hợp.
Công chúa nhìn lại chính mình trong gương, một cổ chua xót xông thẳng vào trong lòng.
Nàng muốn gặp nàng ấy!
“Điện hạ!” Xuân Hạ còn chưa kịp phản ứng, liền nhìn thấy công chúa chân trần mà xách váy chạy ra tẩm điện, “Điện hạ! Người còn chưa mang giày mà! Điện hạ, sẽ lạnh!” Nàng khom lưng ôm lấy đôi giày đỏ thắm, vội vàng đuổi theo, “Điện hạ, người đây là muốn đi đâu vậy?!”
Ánh trăng rải đầy cả tòa cung uyển.
Công chúa lòng tràn đầy vui mừng, đạp ánh trăng chạy trên đường, Dịch Đình đã từng lạnh lẽo như nhà giam, giờ này ngày này thế nhưng trở thành nơi mà công chúa nhớ nhớ thương thương.
Đi Dịch Đình, đi nhìn xem nàng ấy một cái!
“Thái Bình!”
Đột nhiên, phía sau vang lên một thanh âm của thiếu niên, cứng rắn mà đem nàng gọi lại.
Thái Bình giật mình, nhìn về vị tứ ca Lý Đán đang ôm bồ câu trắng, “Tứ ca.”
“Ân Vương điện hạ.” Xuân Hạ cuối cùng cũng đuổi kịp công chúa, nàng trước tiên hướng Lý Đán hành lễ, sau liền quỳ rạp xuống bên cạnh công chúa, gấp giọng nói: “Điện hạ cứ chân trần như vậy mà đi, sẽ sinh bệnh.” Nói xong, nàng buông giày nhỏ xuống, cung kính: “Nô tỳ hầu hạ điện hạ đi giày.”
Lý Đán nhíu mày, “Ngươi ở trong cung hồ nháo như vậy, mẫu hậu nếu mà biết, chắc chắn sẽ trách phạt ngươi.”
Thái Bình cười khẽ, “Nhưng mà mẫu hậu không nỡ.”
Lý Đán bất đắc dĩ thở dài, “Bên kia là Dịch Đình, ngươi chạy đến đó làm gì.”
Thái Bình trầm mặc, bỗng nhiên không biết trả lời như thế nào?
“Thái Bình?” Lý Đán thấy nàng sau một lúc lâu không đáp, không khỏi lại gọi.
“Bên kia……!Là Dịch Đình sao?” Thái Bình ra vẻ không biết.
Lý Đán hơi kinh, sờ sờ cái trán Thái Bình, “Xuân Hạ, đi thỉnh thái y.”
“Vâng.” Xuân Hạ mang xong giày cho công chúa, liền lĩnh mệnh lui ra.
Lý Đán thả bồ câu trắng, nhanh chóng cởi xuống áo khoác trên người, cho Thái Bình phủ thêm, chân thành nói: “Tứ ca đưa ngươi về tẩm cung.”
Thái Bình nhìn bồ câu trắng bay, lẩm bẩm hỏi: “Sẽ trở về, đúng không?”
Lý Đán mỉm cười nói: “Bồ câu ta nuôi, không có không trở lại.”
Khóe miệng Thái Bình hơi hơi cong lên, “Cũng phải, tới thời điểm phải trở về, tự nhiên liền sẽ trở về.”
Lý Đán lắc đầu cười cười, cũng không biết nên đáp gì.
Thái Bình đi theo Lý Đán vài bước, nàng lặng yên quay đầu lại liếc mắt nhìn ngõ sâu Dịch Đình, đó là địa phương nơi mà ánh trăng ảm đạm nhất, cũng là năm tháng nơi mà sinh mệnh Uyển Nhi ảm đạm nhất.
Sống lại một lần, nàng nên cho nàng ấy chân chính thái bình.
Đời trước là nàng ấy yên lặng che chở nàng, đời này liền đổi đến lượt nàng đi.
_____
Chú giải
Vũ Lâm Quân: cận vệ triều đình, mũ giáp có tua rua đỏ, quân số đông xếp đỏ rực như lửa (hồng anh như hỏa).
Sơn tự: ngôi chùa trên núi.
Hoàng quan: mũ của vua.
Phúc lí tuy chi, thái bình, trường an: May mắn mọi bề, yên bình, an ổn dài lâu.
Kỷ án: cái bàn dài..