“…Sue à, thật là trùng hợp quá! Hôm nay chị dẫn mấy cô bạn đến đây mừng sinh nhật. Vốn là định đi rồi, vì thầy Khải hôm nay nghỉ nhưng Tiểu Hạ nói với chị là em đang ở đây.” Người phụ nữ trung niên cười vui vẻ, ly cocktail nửa cam nửa đỏ trên tay cũng đã vơi đi một nửa.
Tô Dương vừa lau shaker vừa tán gẫu với người phụ nữ: “Hôm nay em đến gặp chị Hoa có chút việc. Tiểu Hạ nói chị có mặt ở đây, muốn uống rượu em pha nữa. Em cũng lâu rồi không đụng đến dụng cụ, sợ tay nghề không còn như trước.”
“Không đâu, tay nghề vẫn tuyệt lắm!” Người phụ nữ vỗ tay lên bàn cười lớn. “À đúng rồi, lần trước chị còn làm thầy Khải phật ý nữa. Chị nói “Hoàng hôn rực rỡ” mà em pha ngon hơn của thầy.”
Tô Dương mím môi cười nhẹ, cúi đầu khi vài sợi tóc không nghe lời rủ xuống tai. Cô đưa tay vuốt tóc ra sau tai, ánh mắt lấp lánh nét tinh nghịch và cuốn hút.
“Chị khen em quá rồi. Thầy Khải không biết chị thích vị ngọt, rượu nền của “Hoàng hôn” là whisky, hơi nặng vị. Hôm trước em đã thay đổi rượu nền khi pha nên chị mới thấy hương vị khác biệt.”
“Thấy chưa!” Người phụ nữ chỉ tay về phía Tô Dương, mắt lim dim thở dài. “Chị biết mà! Khi em nghỉ việc, chị Hoa chắc hẳn đau lòng lắm! Cẩn thận và khéo léo như em, thầy Khải còn thua xa!”
“Chị Vương, chị đừng chê bai thầy của em. Em còn phải theo thầy học nghề nữa mà!” Tô Dương nũng nịu đáp, giọng điệu pha chút hờn dỗi.
“Được rồi! Hôm nay bạn chị mừng sinh nhật, em pha cho cô ấy một ly gì đó đi.” Người phụ nữ nói rồi ôm vai một cô gái mặc bộ váy hồng của Chanel, chống cằm hỏi Tô Dương.
Tô Dương quan sát cô gái trong bộ Chanel từ trên xuống dưới rồi mỉm cười: “Em sẽ pha cho chị ấy ly “Giai nhân hồng” nhé.”
Vừa dứt lời, đôi tay cô đã nhanh chóng thực hiện, chỉ sau vài thao tác mượt mà, một ly cocktail màu hồng nhạt với sắc độ loang màu đã được đặt ngay ngắn trước mặt cô gái Chanel.
“Ly rượu này đẹp quá!” Cô gái chưa uống đã tấm tắc khen ngợi, rồi rút điện thoại ra chụp lia lịa.
Người phụ nữ đứng bên cạnh nhìn thấy cũng vui lây, khẽ gửi một ánh mắt cảm ơn tới Tô Dương.
Tô Dương chỉ gật đầu rồi lùi lại phía sau quầy, cầm lấy dụng cụ pha chế để rửa sạch. Nhưng bất ngờ, một bàn tay lớn đột nhiên vươn qua quầy bar, nắm chặt lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Tô Dương chưa kịp nhìn rõ gương mặt người phía trước nhưng đã nhận ra chiếc đồng hồ bạc trên cổ tay anh ấy.
Chiếc đồng hồ đính kim cương tinh tế, những kim giờ đang “tích tắc” chuyển động trên mặt đồng hồ nhỏ xíu. Tô Dương không dám thở mạnh, tay cô hơi run khi nắm chặt lấy shaker.
“Giống như vậy, pha cho tôi một ly rượu đi, được chứ?”
Giọng nói trầm ấm vang lên giữa những giai điệu jazz nhẹ nhàng, mùi hương t.h.u.ố.c lá thoang thoảng hòa quyện, chiếm lĩnh mọi giác quan của Tô Dương.
Trong khoảnh khắc đó, cô gần như không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào Từ Lập Trạch, cả người như một đứa trẻ mắc lỗi, ánh hào quang của cô biến mất trong chớp mắt.
“Sue!”
Bất ngờ, có người từ phía bên kia quầy bar gọi tên cô.
Tô Dương ngẩng đầu, khi cô còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị kéo vào một vòng tay ấm áp.
“Trời ạ, đúng là em thật rồi! Anh Đỗ nói hôm nay em đến mà tôi còn không tin. Em thực sự quay lại làm rồi à?” Người đàn ông kia cười lớn, vừa ôm cô vừa vỗ vai.
Dù hành động của người này chẳng có chút ý tứ tình cảm nào, ai cũng có thể nhận ra đó chỉ là kiểu chào hỏi thân thiết giữa những người bạn.
Nhưng không hiểu sao cảnh tượng trước mắt lại khiến Từ Lập Trạch cảm thấy vô cùng chướng mắt!