Thẩm Hoài Dữ đương nhiên có suy nghĩ xấu xa muốn cô mang thai, muốn trong bụng cô hoài thai máu thịt của mình, từng chút từng chút trưởng thành…….
Nhưng nếu như không có sự tham gia của con cái, cuộc sống của anh và Đỗ Minh Trà cũng rất tốt.
Tấm gương của ba mẹ trước mặt quá bi thảm, đến mức Thẩm Hoài Dữ đến cuộc sống bình thường như vậy cũng cảm thấy thỏa mãn.
Bạch Tĩnh Ngâm nói: “Lúc đầu trước khi sinh anh, tôi và ba anh không biết cái loại bệnh này có khả năng di truyền.”
Thẩm Hoài Dữ im lặng.
“Từng làm kiểm tra, cũng từng khám bác sĩ. Bọn họ nói cái này không phải bệnh di truyền” Thẩm Hoài Dữ nói “ Chỉ là về mặt thần kinh có chút vấn đề nhỏ.”
Bạch Tĩnh Ngâm cười khổ: “Là vậy à.”
Nhìn không rõ mặt người.
Trước Thẩm Tòng Hạc chưa từng nghe ai nhắc đến căn bệnh kỳ lạ này. Mặc dù có người nói bản thân bị ‘mù mặt’, nhưng cái loại nhìn không rõ và “không phân biệt rõ” hiển nhiên không phải là một phạm trù thống nhất.
Còn cố tình chỉ không mù mặt duy nhất một người.
Chuẩn xác đến tận bước này, giống như cố ý sàng lọc vậy.
Bạch Tĩnh Ngâm trước giờ, vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này.
Bà từng khóc lóc trách Thẩm Tòng Hạc, nếu như ông nhìn không rõ mặt bà, có còn yêu thương bà như bây giờ không? Liệu cái gọi là yêu thích duy nhất đấy của ông rốt cuộc là bị căn bệnh lựa chọn hay là thực sự hiểu sâu sắc về tính cách của bà.
Lúc đó đáp án mà Thẩm Tòng Hạc cho bà đó là thô bạo, điên cuồng l@m tình với bà, muốn bà không nói mấy lời rời xa nữa.
Thẩm Tòng Hạc đến bệnh viện làm kiểm tra, tổ tiên của ông không một ai có loại căn bệnh này. Cũng chính vì điều này, bác sĩ thề thốt đảm bảo, con của hai người tuyệt đối sẽ không có căn bệnh kỳ lạ này.
“Nếu như là bệnh di truyền, tôi không hy vọng cũng không kiến nghị hai đứa có con” Bạch Tĩnh Ngâm nói “Anh đã từng nếm trải cái loại đau khổ này rồi, chắc cũng sẽ không muốn để con mình cùng chịu——”
“Mẹ” Thẩm Hoài Dữ đột nhiên gọi bà, con người của anh trầm tĩnh “Nếu như lúc mẹ đang mang thai thì biết được con cũng cũng có chỗ thiếu sót như vậy, mẹ còn sinh con ra không?”
Cánh môi của Bạch Tĩnh Ngâm động đậy.
Im lặng nửa phút.
Bà nói: “Tôi không biết.”
Bạch Tĩnh Ngâm nói: “Hoài Dữ, tôi thà rằng anh chưa từng sinh ra trên cuộc đời này, cũng không muốn anh cũng chịu sự giày vò giống như cha mình.”
Thẩm Hoài Dữ thử một miếng rau xào do chính tay mẹ mình xào, rất cay.
Anh nói: “Nhưng đối với con mà nói không phải là giày vò.”
Thẩm Hoài Dữ để đũa xuống, lấy khăn giấy lau miệng, tay đang cầm khăn giấy của anh ép lên trên mặt bàn, vẻ mặt bình tĩnh: “Con cảm ơn mẹ đã đưa con đến thế giới này, cũng chính vì vậy, con mới có thể gặp được Minh Trà, mới có thể chăm sóc cô ấy đoạn thời gian này.
Bạch Tĩnh Ngâm không nói gì.
“Cảm ơn mẹ” Thẩm Hoài Dữ nói “Nhưng mà về chuyện con cái này, con hy vọng mẹ sẽ không nhắc gì với Minh Trà nữa, được không?”
Con trai ánh mắt kiên nghị, rõ ràng là giống Thẩm Tòng Hạc, nhưng trên mặt của anh lại lộ ra ánh sáng rực rỡ không hề giống.
Đó là kiểu ấm áp mà chỉ có người được yêu mới có.
Ngón tay đặt lên trên mặt bàn đó của bà run lên một cái, mới khó khăn mở miệng: “Mẹ đồng ý với con.”
–
Thời gian một năm rưỡi đối với Thẩm Hoài Dữ mà nói không tính là quá dài.
Anh và Đỗ Minh Trà nhận thức cũng chỉ mới đoạn thời gian này.
Nhưng cũng không ngắn.
Tình yêu khác nước của Thẩm Hoài Dữ và Đỗ Minh Trà cũng tiếp tục kéo dài như vậy.
Năm mới đầu tiên, Thẩm Hoài Dữ đặc biệt đi Pháp chúc mừng và đón năm mới với Đỗ Minh Trà.
Anh khiêm tốn nhờ dì trong nhà dạy cách làm bánh nhân bánh chẻo ngon, bắt đầu học từ bước nhào bột cho đến bước gói ra chiếc bánh chẻo có những nếp gấp đẹp mắt như bông lúa mì.
Siêu thị người Hoa bên đó có thể mua những đồ dùng mừng năm mới, ví dụ như câu đối xuân, giấy cắt…..Mấy đồ này giá cả tăng gấp đôi nhưng bán vẫn rất chạy.
Nhưng Thẩm Hoài Dữ vẫn cắt giấy đỏ ra, chấm mực đen, cùng với Đỗ Minh Trà tự mình viết xuống lời chúc mừng năm mới.
Đỗ Minh Trà chỉ viết đi viết lại chữ.
[Nguyện như đôi yến đậu rường nhà, Hàng năm thường gặp mặt]
Đây là một câu trong bài cô rất thích, liền lúc viết mấy trang.
Tết năm thứ hai, Đỗ Minh Trà xin nghỉ về nước.
Cô cuối cùng cũng không gầy như que củi nữa, mặt hồng hào, có chút phúng phính.
Thẩm Hoài dữ cũng bắt đầu có thể nhìn thấy cô trong bản tin trong nước, nhưng chỉ là một một nhân vật nhỏ ở trong góc——Loại chuyện phiên dịch cabin này, nghe thì có vẻ cao quý thực ra lại rất vất vả, chỉ có thể ngồi trong một cabin nhỏ hẹp, duy trì tập trung tinh thần cao độ. Công việc này yêu cầu phản ứng linh hoạt, không thể để xảy ra sai lầm gì, thường một cuộc hội nghị lớn cần phải có hai người thay đổi cho nhau, mỗi người 20 phút.
Trong bức ảnh chụp với nhân viên tham gia hội nghị, Đỗ Minh Trà cũng chỉ ở trong góc nhỏ, không hề bắt mắt.
Đối với Thẩm Hoài Dữ mà nói, cho dù chỉ lộ ra đôi mắt, cũng là màu sắc vô cùng bắt mắt.
Nhưng Đỗ Minh Trà không lựa chọn về nước.
Cô muốn xin vào đại học Paris 3, Esit, trường học cấp cao, chỉ nhận đơn nghiên cứu sinh sau đại học.
Vì điều này, Thẩm Hoài Dữ và Đỗ Minh Trà tranh chấp một thời gian ngắn.
Mỗi người bày tỏ ý kiến của mình, sau khi hai người tranh luận xong, bình tĩnh ngả bài一一Phân tích.
Thẩm Hoài Dữ tất nhiên hy vọng Đỗ Minh Trà quay về, đồng thời chấp nhận sẽ cho cô ấy một không gian phát triển tốt hơn, cao hơn, có thể cung cấp cho Minh Trà cho dù không học Esit cũng có thể lấy được cơ hội đến tay——
Nhưng Đỗ Minh Trà mềm giọng nói, lúc cô đáng thương gọi anh “Hoài Dữ”, Thẩm Hoài Dữ chỉ có thể thở dài: “…….Chỉ có một lần này.”
Không có lần sau.
Thẩm Hoài Dữ không nói, anh đã sớm biết được, bản thân sẽ lại một lần một lần vì cô mà có ngoại lệ.
Dưới sự đề nghị của bác sĩ, sau khi nói chuyện với Đỗ minh Trà, Thẩm Hoài Dữ đã phẫu thuật bỏ thắt ga-rô.
Lần này Đỗ Minh Trà đi cùng anh.
Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ, hỏi han ân cần, hết lòng chăm sóc của cô——
Miệng vết thương của Thẩm Hoài Dữ thành công bị nứt ra một lần.
Thời gian hồi phục buộc phải kéo dài thêm nhiều ngày.
Tết năm thứ 3, Thẩm Hoài Dữ vẫn cô đơn một mình đón năm mới.
Hai đứa con song sinh của Tiêu Tắc Hành đã bắt đầu vui vẻ chạy nhảy khắp nơi; Thẩm Tuế Tri thuận lợi tốt nghiệp, Thẩm Tuế Hòa nhận lời mời của một trường đại học ở Thượng Hải, đi bên đó định cư; Lương Diễn lại lần nữa theo đuổi thành công, đang ở trong nhà hết lòng chăm sóc cho cô bạn gái nhỏ có tinh thần không được tốt …..
Duy nhất chỉ có Thẩm Hoài Dữ, lẻ loi một mình ở trong nhà bật đèn.
Trà nhạt một bóng đèn, ngồi tựa xem sách.
Không hề có không khí năm mới.
Đỗ Minh Trà vốn dĩ đã nói sẽ quay về đón năm mới, nhưng lại nhận lời mời của hội nghị Châu Âu mà vội vàng rời đi.
Bên ngoài cửa sổ tuyết rơi rất dày, mấy năm rồi chưa từng có trận tuyết lớn như vậy, xuyên qua cửa kính cửa sổ nhìn đi, bên ngoài một mảng trắng xóa.
Vào lúc này, trên đường có rất ít người đi lại, phần lớn đều ở nhà quây quần.
Thẩm Hoài Dữ nằm ở trên ghế mây bên cạnh cửa sổ sát đất đọc sách, sách còn là của Đỗ Minh Trà để lại, tiếng Pháp <le secomde souffle>
Cô lấy ra để học, có rất nhiều chỗ ghi chú và những dòng cô hứng lên phiên dịch lại.
Nét chữ trên kẹp sách đã bị mờ, chỉ lờ mờ nhận ra một hàng chữ, là năm ngoái Đỗ Minh Trà viết, bị ấy cầm đi làm kẹp sách, kẹp vào trong.
[Nguyện như đôi yến đậu rường nhà, Hàng năm thường gặp mặt]
Thẩm Hoài Dữ nhìn chằm chằm vào cái kẹp giấy hồi lâu, lại im lặng nhét vào trong.
Anh khẽ nói: “Đồ lừa gạt.”
Cơm giao thừa đã đặt xong vẫn chưa dọn đi, Thẩm Hoài Dữ chỉ thử mấy miếng, không có hứng thú ăn uống gì.
Chỉ gọi cho nhân viên làm theo giờ, đến nhà dọn dẹp sạch sẽ.
Hôm nay không mời Cố Nhạc Nhạc qua, cũng không hẹn với người bạn nào cả, chỉ có trên wechat không ngừng có tin nhắn chúc mừng của bạn bè gửi đến.
Thẩm Hoài Dữ vốn không cho rằng đón năm mới một mình là chuyện buồn, hay là chuyện gì xấu cả.
Bây giờ đã bị cấm đốt pháo, bên ngoài rất yên tĩnh, so với bình thường chẳng khác biệt gì, chỉ là bên ngoài ánh đèn của các nhà sáng bừng, nhà nhà đều dán chữ đỏ chúc mừng lên cửa sổ, cửa nhà, và mọi người đều quây quần sum vầy bên nhau.
Tuyết im lặng rơi xuống.
Thẩm Hoài Dữ nằm trên ghế dài, đọc sách, đắp chăn nhỏ, chậm rãi ngủ mất.
Anh không hề nằm mơ gì cả.
Mưa đều trắng xóa, giống như tuyết ở bên ngoài vậy.
Đến mức lúc Đỗ Minh Trà lấy đi quyển sách trong tay anh, Thẩm Hoài Dữ vô thức cho rằng đó là ảo giác.
Anh híp mắt.
“Sao vậy? Đỗ Minh Trà vươn tay, lắc lư trước mắt anh, cười haha “Thấy em sao lại có phản ứng bình thản như vậy?”
Cô mặc chiếc váy màu đinh hương tím, một chiếc váy đứng đắn, chững chạc, làm tôn lên phong thái chững chạc của Đỗ Minh Trà rất nhiều.
Không dùng bất kỳ mỹ phẩm nào, trên mặt của cô rất sạch sẽ, chỉ vì mệt mỏi mà dưới mắt có quầng thâm nhạt.
Giống như là một giấc mơ.
Đã hai tháng không gặp, Thẩm Hoài Dữ có chút hoảng hốt.
Đỗ Minh Trà trong mơ chắc sẽ không có quầng thâm.
Hai tay chống lên bên mép ghế, Thẩm Hoài Dữ nhìn Đỗ Minh Trà trước mặt, phản ứng đầu tiên là đi kéo tay cô.
“Minh Trà?” Thẩm Hoài Dữ chạm vào độ ấm trên tay cô “Sao lại về lúc này? Đã ăn chưa? Muốn ăn cái gì hay muốn đi nghỉ?”
Đỗ Minh Trà không ngờ rằng phản ứng đầu tiên của anh lại là quan tâm đ ến cơ thể cô, nhếch môi, lắc đầu: “Không cần.”
Thẩm Hoài Dữ vẫn đứng dậy, muốn chuẩn bị bữa tối cho cô, lại bị Đỗ Minh Trà kéo tay: “Đợi chút.”
Đỗ Minh Trà nói: “Em ăn rồi, chỉ có chút mệt, anh có thể cùng em nằm trên giường một lúc không?”
Nói như vậy, cô còn ngáp một cái, quầng thâm dưới mắt càng rõ ràng hơn.
Buồn ngủ đến mức dường như sắp ch ảy nước mắt.
Thẩm Hoài Dữ để cô dựa vào, ôm cô lên giường.
Đã lâu không gặp, vui mừng khi gặp lại, cái gì tình d*c ngược lại không trong phạm vi suy xét, Thẩm Hoài Dữ chỉ ôm lấy cô, dường như muốn ép cô vào trong máu thịt của mình.
Mãi cho đến khi Đỗ Minh Trà kêu lên một tiếng vì đau, vươn tay đẩy anh ra, nhắc nhở: “Đừng động, em hiện tại không phải chỉ có một người?”
Thẩm Hoài Dữ hiểu được: “Bà dì đến rồi à? Kỳ s1nh lý? Bụng có đau không?”
Nói rồi, Thẩm Hoài Dữ xoay người xuống giường, chuẩn bị nấu nước đường với gừng cho cô: “Hay là muốn ăn đồ ngọt?”
Đỗ Minh Trà kéo tay anh, lắp ba lắp bắp, nói không rõ: “Không phải bà dì.”
Thẩm Hoài Dữ hỏi: “Có muốn ăn chút táo đỏ? Hay là uống nhiều nước chút?”
Đỗ Minh Trà ngồi dậy, do dự một chút, vẫn quyết định vào lúc này nói cho anh.
Tay của cô đặt trên bụng của mình, mở to mắt nhìn chằm chằm Thẩm Hoài Dữ, ngả hết bài với anh: “Thầy Hoài, em có bầu rồi.”
Chân đi dép lê của Thẩm Hoài Dữ chéo vào nhau, lảo đảo một cái, xuýt nữa thì ngã.
Anh nghiêng người, kinh ngạc nhìn Đỗ Minh Trà: “Cái gì?”
Đỗ Minh Trà ngồi trên giường, áo ngủ rộng thùng thình làm tôn lên cả người yếu ớt, mỏng manh nhỏ bé.
Đôi chân trắng như tuyết thon nhỏ lộ ra bên ngoài, cô vươn tay che cái bụng bằng phẳng của minh, nhắc lại: “Bên trong này có đứa nhỏ cả hai chúng ta tạo ra.”
“Tính toán thời gian, chắc là lần trước, ở chỗ đó của em. Hôm đó chúng ta mặc dù có dùng áo mưa, nhưng đứa nhỏ này vẫn rất ngoan cường tồn tại.”
Đỗ Minh Trà bình tĩnh nhìn anh, cẩn thận trưng cầu ý kiến của anh: “Hoài Dữ, anh có muốn đứa nhỏ này không?”