Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

Chương 25



Đỗ Minh Trà từ trong mơ tỉnh lại, nghe thấy Hoắc Vi Quân đang đè giọng nói chuyện.

“Hai người các anh cứ nằm trên giường như vậy, còn la hét với tôi cái gì?” Hoắc Vi Quân cười lạnh “Anh coi tôi là đứa trẻ lên ba à? Sao không nói hai người các anh không mặc đồ là vì ủng hộ hàng nội?”

Không biết bên kia nói mấy lời gì đó, cô ấy lại lạnh giọng nói: “Sau này đừng gọi điện thoại cho tôi, cũng đừng để tôi nhìn thấy anh, mệt người.”

Điện thoại kết thúc, Hoắc Vi Quân hít một hơi thật sâu, nhìn thấy Đỗ Minh Trà mắt vẫn đang lim dim, hỏi: “Làm ồn đến cậu à?”

“Không có.”

“Hai hôm nay cậu đi làm thêm có phải mệt chết rồi không?” Hoắc Vi Quân đau lòng nhìn Đỗ Minh Trà bọng mắt thâm quầng, giọng nói dịu dàng: “Nếu không thì buổi tối xin nghỉ một hôm? Nghỉ ngơi một chút?”

“Thôi” Đỗ Minh Trà vươn vai “Đứa trẻ đó thật ra rất dễ dạy bảo, không mệt.”

Lúc đầu Cố Nhạc Nhạc phản nghịch, mấy ngày sau biểu hiện đều rất tốt, chính là vẫn có tật xấu của đứa nhỏ, không đủ kiên nhẫn, học một lúc thì muốn chơi.

Mẹ của cậu nhóc cô Cố Dĩ Lệ đã cố ý gọi điện thoại của Đỗ Minh Trà, không yêu cầu cậu nhóc học quá nhiều, chỉ cần nó chịu học là được rồi.

Giống hệt như lúc đầu Thẩm Hoài Dữ nhắc nhở cô.

Buổi chiều không có tiết, Hoắc Vi Quân đặc biệt đưa Đỗ Minh Trà quay về nhà mình chọn lễ phục.

“Ngược về hai năm trước, dáng người của tớ với cậu xấp xỉ như nhau” Hoắc Vi Quân ở trong không khí khoa chân múa tay “Chỉ cần cậu không ghét bỏ phong cách cũ.”

“Làm sao có thể ghét bỏ được?” Đỗ Minh Trà cười “Cậu có thể giúp tớ đã là rất tốt rồi.”

Lúc đầu Đỗ Minh Trà vừa mới báo danh, cô còn nghĩ mặc áo sơ mi bình thường.

Cô chỉ mặc váy đúng một lần, còn là do mẹ cô tự mình làm. Vì để tặng quà cho cô chúc mừng 18 tuổi trưởng thành, ba cô còn đặc biệt dán thông báo, đóng cửa cửa hàng, dừng bán một ngày, lái xe dẫn hai mẹ con cô đi chơi.

Cũng là lần cuối cùng Đỗ Minh Trà mặc nó.

Gia cảnh nhà Hoắc Vi Quân giàu có, cô ấy có một căn phòng riêng để quần áo rộng khoảng 90m, xếp đầy đồ.

Những bộ quần áo mua sắm lúc trước, bây giờ không hợp với dáng người hiện tại tất cả đều được sắp xếp gọn gàng trong tủ sâu nhất.

“Tùy ý chọn!” Hoắc Vi Quân ngang ngược vẫy tay “Nhìn thấy thích bộ nào thì cầm bộ đó đi.”

Giọng điệu bá đạo như kiểu ‘cho cậu thẻ đen, tùy ý quẹt’.

Đủ loại mẫu mã, rực rỡ muôn màu, trong một đống quần áo, Đỗ Minh Trà vừa nhìn là thích ngay chiếc váy màu xanh da trời.

Không có long trọng phức tạp như những chiếc váy dạ hội khác, chiết eo, vạt váy rủ xuống, có đính hạt ngọc trai ấm áp rực rỡ.

Đỗ Minh Trà nghiêng người, trưng cầu ý kiến của bạn tốt: “Cái này có được không?”

“Hả?” Hoắc Vi Quân tiến lên nhìn “Được, cái này tớ không nhớ rõ, nhưng không phải là nhãn hiệu nổi tiếng gì, cậu trực tiếp cầm đi, nhanh nhanh, thay vào để tớ nhìn xem.

Đỗ Minh Trà đi đến bên cạnh thay quần áo, Hoắc Vi Quân ngồi ở bên ngoài chơi điện thoại, thuận tiện ở trên vòng bạn bè đăng thông tin chỉ trích tra nam, để mọi người mắng chết anh ta.

Đợi đến lúc nghe thấy tiếng bước chân, cô ấy mới ngẩng đầu lên, điện thoại lạch cạch một tiếng từ trong tay rơi xuống dưới.

Thanh Thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức*.

Thanh Thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức*(Hoa sen mọc lên từ nước trong

Thiên nhiên không cần phải bài trí, gia công): Câu thơ trong bài thơ Kinh loạn li hậu, thiên ân lưu Dạ Lang ức cựu du thư, hoài tặng Giang Hạ Vi thái thú lương tể của Lý Bạch. Hai câu thơ nổi tiếng này như là một tuyên ngôn sáng tác của ông.

Hoắc Vi Quân đã sớm biết bạn cùng phòng ký túc của mình rất đẹp, là cái kiểu đẹp mà không cần trang điểm gì cũng đủ khiến người ta kinh ngạc vì quá đẹp.

Chỉ là từ trước đến giờ, Đỗ Minh Trà luôn mặc áo phông cũ phổ thông, quần thể thao, che giấu đường cong cơ thể, bạn cùng phòng cũng chú ý nhiều đến khuôn mặt của cô, mà bỏ quên mất, thật ra dáng người của cô cũng giống vậy rất đẹp.

Mảnh mai như cành liễu đầu xuân mới mọc, ngực không to không nhỏ, dưới vạt váy màu xanh da trời là đôi chân không chút khuyết điểm. Cô có khuôn mặt nhỏ, càng làm tôn lên dáng người cao ráo ưu tú.

Hoắc Vi Quân ngôn từ nghèo túng, đầy một bụng cảm khái, nghẹn ra một câu tổng kết: “Đẹp quá đi.”

Đỗ Minh Trà kéo kéo váy: “Chỗ này hình như có chút chật.”

“Đó là do mông cậu quá vểnh” Bạn tốt Hoắc Vi Quân xem đi xem lại mấy lần, dứt khoát nói “Chính là cái này, bảo bối!”

Sai người cầm váy đi sửa lại giặt sạch, Đỗ Minh Trà không đi theo Hoắc Vi Quân cùng quay về phòng ký túc mà đi đến Tĩnh Thủy Loan.

Tối hôm nay, rõ ràng tâm trạng của Cố Nhạc Nhạc không đặt ở đây, cậu nhóc viết mấy từ đơn thì đã nghỉ ngơi một lát.

Nghỉ ngơi xong lại tiếp tục viết.

Đỗ Minh Trà đang kiểm tra bài tập về nhà của cậu nhóc, vừa xem được mấy hàng, nghe thấy có tiếp lạch cạch, Cố Nhạc Nhạc để bút xuống.

“Minh Trà, chị đi xem Hoài Dữ có được không?” Cố Nhạc Nhạc lắp bắp “Tâm tình của cậu ấy hình nhưng không được tốt, không, phải là vô cùng sa sút…..”

Đỗ Minh Trà giật mình.

“Anh ấy làm sao?”

Trong lòng cô vô thức nhớ đến mấy tấm ảnh nhà đất và khỉ đột mấy ngày trước nhìn thấy.

Thầy Hoài sống ở chỗ như thế có phải cảm thấy khó chịu, hiện tại phát sinh gì đó, mới ảnh hưởng đến tâm trạng của anh ấy?

“Hôm nay là ngày giỗ của ba cậu ấy” Cố Nhạc Nhạc nói “Từ sau khi bái lễ về xong cậu ấy liền quay về phòng, cũng không thấy đi ra.”

Đỗ Minh Trà cầm bút, xoay một cái.

“Cơm tối cũng không ăn” Cố Nhạc Nhạc khổ não “Em cũng không biết an ủi người khác, dì Trương ở phòng bếp xin nghỉ, haizzz giá như có ai có thể làm cho cậu ấy một tô mì cà chua trứng nóng hổi thì tốt biết mấy…….”

Cậu nhóc lén nhìn Đỗ Minh Trà.

Bút trong tay của Đỗ Minh Trà dừng lại.

“Để chị làm” Đỗ Minh Trà nói “Chỉ là kỹ thuật nấu nướng——”

“Không sao, không sao” Cố Nhạc Nhạc nói “Chỉ cần là chị làm, cho dù khó ăn, Hoài Dữ cũng sẽ ăn sạch sẽ!”

Đỗ Minh Trà: “…….”

Mặc dù câu này nghe như giống như là khen cô, sao lại cảm thấy có chỗ sai sai nhỉ?

Trong phòng bếp có nguyên liệu tươi mới, Đỗ Minh Trà thử qua mấy loại gia vị, trong lòng cơ bản hiểu rõ, xắn ống tay áo lên, bắt đầu rửa cà chua.

Lửa nhỏ liu riu dưới đáy nồi, dầu nóng sôi ùng ục xung quanh viền mép của cà chua thái mỏng nổi bọt nhỏ, Đỗ Minh Trà cho thêm trứng gà đã được chiên vàng xong cho vào, mở nồi cho nước vào, đợi sau khi mở lửa to lên, lại cho mì vào.

Cố Nhạc Nhạc bám lấy khung cửa, kiễng chân nhìn trộm.

Sau khi nấu mì xong, bụng của cậu nhóc cũng kêu lên ục ục.

Cố Nhạc Nhạc xoa xoa bụng, rõ ràng đã ăn tối rồi, cái bụng không chịu thua kém này. QAQ

Đỗ Minh Trà bưng hai bát một lớn một nhỏ, đặt bát nhỏ lên trên bàn ăn trước: “Nhạc Nhạc, đói bụng hả, ăn trước phần này đi.”

Cố Nhạc Nhạc kích động muốn nhảy lên: “Minh Trà! Chị thật tốt!”

Cậu nhóc quyết định rồi huhuhu, nhất định phải gả Minh Trà cho Hòai Dữ.

Đỗ Minh Trà hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng của cậu nhóc, bưng bát mì to đó, dùng chân đá nhẹ lên cánh cửa phòng: “Thầy Hoài?”

Hai giây sau.

“Sao vậy?”

“Tôi nấu mì” Đỗ Minh Trà nói “Thầy có muốn ăn không?”

“Không cần, cảm ơn, mang về đi.”

Đỗ Minh Trà sững sờ hai giây.

Không ngờ rằng đối phương lại từ chối dứt khoát như vậy, đột nhiên có một loại cảm giác vô cùng mất mát.

Giống như khó khăn lắm mới thổi ra được một quả bóng xinh đẹp, sắp thành hình rồi thì lại bị người khác chọc vỡ.

Đỗ Minh Trà lại xác nhận lại lần nữa: “Thật sự không muốn sao? Mì cà chua trứng vô cùng thơm ngon.”

Vẫn như cũ không có tiếng đáp lại.

Trong phòng một mảnh trầm tĩnh.

Đỗ Minh Trà từ bỏ rồi, cô bưng khay mì, vừa mới xoay người, cánh cửa sau lưng mở ra.

Cô quay đầu, nhìn thấy Thẩm Hoài Dữ.

Anh mặc áo ngủ màu đen, kín đáo che ngực, chỉ lộ ra cổ, mặt trắng bệch, đôi mắt tĩnh mịch.

Không thể nhìn thấu được cái gì.

Ánh mắt rơi trên bát mì cà chua trứng nóng hổi trên tay cô, anh cuối cùng cũng mở miệng: “Cô làm?”

“Ừ’ Đỗ Minh Trà nhìn vết sẹo hình trái tim nhỏ đó trên cổ của anh “Có thể kỹ thuật nấu không giỏi như dì Trương——”

Lúc cô nói lời này giọng rất nhỏ, so với giọng nói đầy sức sống lúc bình thường không giống nhau.

Giống như sợ quấy nhiễu đến anh, giọng nói dịu dàng, như đuôi mèo mềm mại quét nhẹ lên mu bàn tay của anh, giống như con thỏ nhỏ chủ động dùng nhúm lông xù của đuôi cọ lên lòng bàn tay anh.

Thiếu nữ không biết che dấu tâm sự của mình, Thẩm Hoài Dữ nhìn rõ trong mắt cô lộ ra vẻ quan tâm.

Không hề giả tạo.

Cô đang thật sự quan tâm đến anh.

Được một đứa nhóc vừa mới trưởng thành đau lòng.

“Ngửi thật thơm” Thẩm Hoài Dữ vươn tay, từ trong tay của Đỗ Minh Trà nhận lấy cái khay: “Cảm ơn cô.”

Tay của hai người không hề chạm vào nhau, nhưng Đỗ Minh Trà lại không tự chủ được cảm nhận được độ ấm giữa ngón tay của anh, giống như truyền qua không khí vậy.

Cô nói không có gì, nhìn anh bưng khay mì đi phòng cách vách ăn.

Quả nhiên.

Người có tính sạch sẽ, sẽ không bao giờ ở trong phòng ngủ ăn gì đó.

Đỗ Minh Trà vốn dĩ cho rằng anh sẽ trốn ở trong phòng lặng lẽ một mình ăn.

Mãi cho đến khi kết thúc buổi phụ đạo, cô cũng không thấy Thẩm Hoài Dữ nữa.

Nháy mắt đã đến thứ 2.

Vòng sơ khảo của cuộc thi MC, tối nay chính thức bắt đầu.

Địa điểm tổ chức cuộc thi tại nhà thi đấu thể thao đa năng của trường, đến tham gia không chỉ có sinh viên của trường, còn có người của mấy trường khác——Chỉ cần cầm vé là có thể đi vào.

Mỗi lần có hoạt động cuộc thi kiểu này, trường học sẽ mở cửa cho bên ngoài vào, cũng sẽ phát một phần vé ra bên ngoài.

Suy cho cùng vẫn là trường học, phòng vũ đạo tạm thời làm phòng thay đồ, chỉ là phòng không được rộng, phần lớn mọi người sẽ lựa chọn thay đồ và trang điểm ở ký túc xong mới đến.

Đỗ Minh Trà là người sau.

Hoắc Vi Quân tự mình trang điểm cho cô, Triệu Tâm Kiến đóng góp mặt nạ của mình, Khương Thư Hoa đưa đôi giày chanel của mình cho Đỗ Minh Trà.

Đồng tâm hiệp lực, sau khi trang điểm ăn mặc xong, Đỗ Minh Trà đang chuẩn bị đi ra bên ngoài, lại bị Hoắc Vi Quân gọi lại: “Đợi chút——”

Hoắc Vi Quân đưa khẩu trang đen cho cô: “Vì để đảm bảo lúc lên sân khấu khiến cho mọi người phải kinh diễm, cậu cứ đeo khẩu trang vào trước đã.”

Khương Thư Hoa liên tiếp đồng tình: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Đỗ Minh Trà khó hiểu: “Vạn nhất son môi bị nhòe thì phải làm sao?”

Hoắc Vi Quân vỗ vỗ vào hộp trang điểm của mình, cười gian: “Có chuyên gia trang điểm ở đây, luôn phục vụ cậu mọi lúc.”

Đỗ Minh Trà nhận lấy khẩu trang đeo lên: “Cung kính không bằng tuân mệnh.”

Mấy người các cô đến sớm, ở nhà thi đấu thể thao đa năng vẫn chưa có nhiều người, người chỉ đạo ánh sáng đang chỉ huy người bố trí đèn: “Sang phải một chút, haizzz, được rồi được rồi, làm chặt một chút, đợi lúc nữa đừng để rơi xuống làm bị thương sinh viên…..”

Trước khi khai mạc chính thức, còn có một buổi diễn tập nhỏ——đầu tiên là dựa theo thứ tự bốc thăm đi một lượt, đứng vào vị trí, không cần biểu diễn.

Biệt Vân Trà ở phía trước của Đỗ Minh Trà.

Cô ta cả người Dior, mặc dù chiếc váy dạ hội không phải quá cao cấp, nhưng màu vàng làm tôn lên màu da của cô ta, cũng vô cùng bắt mắt.

Lúc đi qua sân khấu, Biệt Vân Trà còn nói cười vui vẻ, giống như bông hoa nở đón mùa xuân đầu tiên.

Sau sân khấu, Đỗ Minh Trà lúc này mới đeo khẩu trang đi lên sân khấu, cô nhấc váy đi lên bậc thềm, vừa đi đến trung tâm, đột nhiên nghe thấy mấy tiếng kêu: “Tránh ra!!!”

Đỗ Minh Trà không rõ tình hình bên trong, vô thức tránh sang bên cạnh, dải đèn led rơi xuống, sượt qua mặt cô rơi xuống dưới đất.

May cách một lớp khẩu trang.

Loảng xoảng một tiếng bắn bụi lên.

Khương Thư Hoa và mấy người nhân viên xông lên trước, lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ?”

“Không sao” Đỗ Minh Trà cúi đầu “Không có đập vào tớ, nhưng đáng tiếc chiếc váy này.”

Chiếc váy bị đồ trang trí ở trên đèo cắt một vệt dài, đứt cúc, lộ ra đôi chân trắng sáng.

“Váy không cần lo, người không sao là được” Hoắc Vi Quân cau mày “Cậu đợi chút, ở phòng tớ còn một bộ, hiện tại đi lấy mang qua cho cậu——Chính là kích thước hơi sai biệt chút.”

Cô ấy có chút tiếc hận.

Người phụ trách ánh sáng thấy không có người bị thương, lúc này mới thở nhẹ ra một hơi, anh ta nhịn không được trách mắng nhân viên không làm ăn cẩn thận: “Vừa nãy đã bảo mọi người cố định cho chắc chắn, các anh cố tình lại không nghe, hiện tại thì hay rồi? Mau chóng đi làm cái mới cho tôi, làm cho cẩn thận……

Giữa tiếng ồn ào huyên náo, Đỗ Minh Trà và bạn cùng phòng đi ra phòng thay đồ ở sau sân khấu, hiện tại mọi người đang ở phía trước đợi, trong phòng không có người ngoài, chỉ có bạn cùng phòng an ủi

Tế bào vận động của Triệu Tâm Kiến phát triển, lấy được bằng khen thể thao cấp trường, chạy quay về phòng ký túc lấy váy trước.

Hoắc Vi Quân bỏ khẩu trang của Đỗ Minh Trà ra, dặm lại phấn cho cô, vừa mới dặm lại xong, lại nhận được điện thoại của Triệu Tâm Kiến: “Vi Quân, quần áo của cậu quá nhiều….là cái nào vậy?”

Hoắc Vi Quân nhìn thời gian, quyết định tự mình quay về giúp cô lấy.

Khương Thư Hoa cũng không rảnh rỗi, cô ấy nghĩ, chạy đi tìm nhân viên bên ngoài nói chuyện, hỏi xem có thể để Minh Trà là người cuối cùng lên sân khấu không.

Đỗ Minh Trà không rời đi, ở lại trong phòng.

Váy của cô bị rách quá to, đây là sườn xám với độ xẻ cao, mặc dù bên trong mặc quần, nhưng chỉ cần di chuyển một chút, sẽ lộ ra một mảng da lớn.

Chỉ có thể đợi bạn tốt đến.

Khương Thư Hoa vừa mới ra ngoài không quá 5 phút, Đỗ Minh Trà nghe thấy cửa phòng thay đồ bị gõ, cô lập tức chạy ra, mở cửa ra: “Sao lại——Thầy Hoài???”

Đứng ở ngoài cửa là Thẩm Hoài Dữ với cả người vest đen.

Đỗ Minh Trà sững sờ một chút, vô thức lấy tay che mặt.

Thẩm Hoài Dữ giữ lấy tay cô, nắm lấy tay cô ở trong lòng bàn tay.

Anh có chút mất khống chế, các đường gân trên mu bàn tay hơi nổi lên.

Lực rất lớn, Đỗ Minh Trà đau đến nhíu mày, nhẹ kêu lên một tiếng: “Thầy Hoài.”

Cô nghe thấy giọng nói của Thẩm Hoài Dữ.

Trầm thấp.

“Bỏ ra, để tôi nhìn một cái.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.